Ngự Lôi

Edit: Mị Mị

Beta: Sakura

Bên trong phòng hội nghị, Phong Phiêu Miểu, Tế Tự, Phong Tiên Tuyết, còn có ba dị thú cấp Đế đều đang ngồi trên ghế chờ đám người Mặc Hi đến.

Kẽo ket__

Tiếng mở cửa vang lên, liền nhìn thấy đám người Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho, còn có An Dĩ Mẫn, Lạc Nguyệt tiến vào.

“Thật ngại quá, đã để mọi người đợi lâu.” Mặc Hi cùng mọi người ngồi xuống vị trí của mình rồi lên tiếng nói.

“Ha ha, Lôi Đế nói đùa rồi.” Vẫn là người đàn ông trong ba dị thú cấp Đế lên tiếng, rõ ràng trong ba người này hắn là người đứng đầu.

Đối với cách xưng hô của hắn, Mặc Hi cũng không để ý, dường như cách gọi này đã ăn nhập sâu vào lòng người ở đây, hơn nữa thực lực hiện tại của Mặc Hi quả thật rất xứng đáng với danh hiệu này.

Người đàn ông nọ lại nhìn thoáng qua những người còn lại ngoại trừ Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho, sau đó lại lên tiếng nói tiếp: “Lôi Đế, chuyện lần này ngoại trừ cấp Đế, những người khác không được phép biết đấy, còn mời…” ánh mắt nhìn vào những người còn lại, ý tứ rất rõ ràng.

“Phải không?” Mặc Hi lạnh nhạt hỏi.

“Phải.” Người đàn ông đáp lại rất kiên định.

“Vậy được rồi.” Mặc Hi cũng không để ý, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn mọi người nói: “Mọi người đi ra ngoài trước đi.” Dù sao cô cũng biết rồi, về sau lại nói cho bọn hắn cũng như nhau.

Mọi người cũng đều hiểu rõ đạo lý này, cho nên cũng không thèm để ý, đứng thẳng người dậy, gật đầu, không một câu oán hận liền xoay người rời khỏi, đồng thời đóng của phòng lại.

Trong phòng hội nghị chỉ còn lại vài người, người đàn ông nọ lại nhìn thoáng qua hai người Phong Phiêu Miểu, phương thức công kích cũng như thực lực của hai người này trên chiến trường vô cùng quỷ dị, cho nên hắn cũng không có cách nào biết được thực lực của bọn hắn đến cùng có phải là cấp Đế hay không, hơn nữa hắn cũng không thấy rõ được thực lực bọn hắn, cho nên cũng không nói thêm lời nào khác.

“Vậy trước tiên tôi sẽ giới thiệu một chút.” người đàn ông đứng thẳng người dậy, đồng thời đứng lên còn có hai người đi cùng, người đàn ông lại nói: “Tôi là Long Thiên Danh, bản thể là Hắc Long cấp Đế.” Ngón tay chỉ về phía người phụ nữ đi cùng. “Cô ấy là Hoa Điêu, bản thể là Thiểm Điện Điêu cấp Đế.” Sau đó chỉ về người đàn ông cuối cùng, “Hắn là Nham, bản thể là Nham Thạch Ma Xà cấp Đế.”

Nói xong, hai người đều lên tiếng nói “Xin chào.”

Đám người Mặc Hi cũng khách sáo một câu “Xin chào.”


Sau đó cũng tới lượt Mặc Hi chỉ vào từng người giới thiệu “Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho, Phong Phiêu Miểu, Tế Tự. Các anh muốn nói cái gì thì cứ nói đi.”

“.. Được.” Vốn dĩ muốn khách sáo thêm một lát nữa, nhưng thấy Mặc Hi nói chuyện trực tiếp như vậy, nên bọn người Long Thiên Danh cũng không tiện tiếp tục, chỉ đành đáp ứng một tiếng, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, thấy đám người Mặc Hi đang nhìn chính mình, cũng bắt đầu nói: “Vậy bắt đầu nói từ cấp Đế vậy.”

Đám người Mặc Hi trầm mặc, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Long Thiên Danh cũng không chần chờ nói tiếp: “Tôi nghĩ, trước khi hai vị trở thành cấp Đế, nhất định biết rõ, Thủy Lam Tinh có một loại thuyết pháp  rằng cấp Đế là một đẳng cấp trong truyền thuyết, cả Thủy Lam Tinh đều khó thấy một vị đúng không?”

“Đúng vậy.” Mặc Hi trả lời,, nhưng phát sinh hôm nay đã đánh vỡ hết thảy những lời nói dối đó, cấp Đế khó thấy một vị? Nhưng hôm nay nhìn lướt qua, đã thấy năm vị, nếu cộng thêm mình và Lãnh Nặc Nho nữa là bảy vị rồi, này cũng gọi là khó gặp sao?

“Tôi nghĩ trải qua chuyện ngày hôm nay, hai vị đều hiểu rõ những thuyết pháp kia đều là những lời nói dối, và dành cho những người ở Thủy Lam Tinh này không tu luyện được đến cấp Đế mà thôi.” Long Thiên Danh nhàn nhạt nói “Cấp Đế không phải không có, thậm chí không ít hơn trăm vị, thậm chí còn hơn nữa …,chỉ là lúc trước mỗi một vị khi đạt đến cấp đế đều được đưa đến một nơi khác! Nơi đó chính là Thần chi thế giới!”

Thần chi thế giới!?

“Chúng ta đến cấp Đế thì tất cả năng lượng đều quy nguyên, trở thành một loại năng lượng trong suốt, càng về sau, với tu vi của chúng ta cũng chỉ biết cách hấp thu để năng lượng tăng lên, nhưng không biết cách nào để tiếp tục luyện hóa chúng, phương pháp tu luyện cũ đã không còn tác dụng nữa, chúng ta chỉ có thể vĩnh viễn đình trệ tại đây, nhưng nếu đi được đến Thần chi thế giới, thì sẽ được thần trợ giúp, sau đó phạm vi phát triển sẽ càng được mở rộng, cho nên bất cứ ai một khi đã đạt đến cấp Đế rồi đều muốn đến được Thần chi thế giới.”

Đám người Mặc Hi nghe vô cùng chăm chú, chỉ thấy giờ phút sắc mặt Long Thiên Danh đột nhiên biến đổi, tức tối, bi ai, vân …vân.., đợi một lát sau rồi mới nói tiếp: “Nhưng mà, không biết vì nguyên nhân gì, cũng không biết từ bao nhiêu năm trước, tôi không nhớ rõ, nhưng có một chuyện tôi sẽ không bao giờ quên, chính là chuyện cấp Đế không có cách nào để đi được đến Thần chi thế giới nữa, không biết vì nguyên nhân gì, chỉ biết tu vi của chúng ta không cách nào tăng tiến được nữa, chỉ có thể dừng lại ở thế giới này, giống như một nhà tù và bị nhốt vào trong đó, thuận theo thời gian không ngừng chuyển dời, mỗi một cấp Đế đều tự hiểu rằng, thần đã rời bỏ chúng ta, cho nên phải tự bản thân mình tìm cách sáng tạo ra cơ hội rời đi, cũng vì chuyện này mà sau đó giữa tầng lớp đế cấp đã xảy ra tranh đấu với nhau, chỉ có đột phá mới có thể thoát khỏi nhà tù Thủy Lam Tinh này.”

“Nhưng mà! Mặc kệ chúng ta chết đi bao nhiêu người, đều vẫn không có biện pháp, mãi đến khi cấp Đế càng lúc càng ít đi, cuối cùng chúng ta mới học được cách đoàn kết, mà lúc này thì dị thú cấp Đế chỉ còn lại mỗi ba người chúng ta, cấp Đế của loài người cũng tụ tập tại một nơi khác, chính là bên trong gia tộc Phong thị, không ngừng thăm dò biện pháp rời đi, và chúng ta đều có ước định rằng không được tùy ý ra mặt quấy nhiễu làm loạn chế độ của Thủy Lam Tinh.”

“Vậy chuyện của Phong Thiên Tề là thế nào?” Mặc Hi hỏi: “Hắn cũng là Cấp Đế, lại muốn cai trị Thủy Lam Tinh.”

“Quy định của chúng ta chỉ áp dụng với những cấp Đế đã quay về ẩn thế, còn Phong Thiên Tề lại là tu luyện giả ở bên ngoài tu luyện thành cấp Đế, cho nên hắn không bị gò bó trong phạm vi, hơn nữa, hắn là người của gia tộc Phong thị, Phong thị muốn thống trị Thủy Lam Tinh, chúng ta sẽ không ý kiến, bởi vì đó là chuyện của loài người các ngươi, mà những cấp Đế quy ẩn trong Phong thị cũng sẽ không để ý đấy, bởi vì điều bọn hắn quan tâm duy nhất chính là làm thế nào để rời khỏi Thủy Lam Tinh này, hơn nữa năng lực của Phong thị cũng khiến cho bọn hắn khó có thể phản kháng.”

“Phong thị, xem ra dáng vẻ này thật giống như hung thú khổng lô a.” chỉ cần vài câu này, đã hoàn toàn phơi bày ra sự cường đại của Phong thị.

Ngoài ra có thế nào đi nữa Mặc Hi cũng không ngờ, Thủy Lam Tinh này còn tồn tại một tầng lớp như vậy, nhưng mà, dường như cô và Lãnh Nặc Nho, cả đám người Phong Phiêu Miểu cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào, bởi vì bọn hắn đều có công pháp tu luyện, cứ tiếp tục tu luyện nhất định sẽ đạt được uy lực nhất định đấy, cho dù muốn phá không mà đi cũng không phải là việc khó.

Chỉ là Thủy Lam Tinh này thật thần bí a, Thần chi thế giới? Mặc Hi có một loại cảm giác, bọn hắn nói đến chính là Tu Chân giới, vậy hết thảy mọi chuyện xảy ra là do Lôi Thần giở trò quỷ sao?

“Vậy các anh nói với chúng ta chuyện này, chỉ sợ không chỉ vì chúng ta đã trở thành cấp Đế, mà còn bởi vì chúng ta đi ra từ Thần chi tức tối đúng không?” lời nói của Mặc Hi khiến ba người chấn động, rõ ràng tâm tư lại bị cô đoán trúng rồi, mà Phong Tiên Tuyết cũng thấy hơi lạ, Thần chi tức tối? Bọn hắn lại có thể thoát ra từ đó! Thân là tiểu thư của gia tộc Phong thị, cô đã sớm biết rõ những chuyện Long Thiên Danh vừa nói.

“Không sai!” Long Thiên Danh không phủ nhận, gật đầu nói: “Thần chi tức tối là hy vọng lớn nhất của chúng ta, bởi vì nó thần bí, chúng ta đã từng phái ra một hai đội cấp Đế để đi thăm dò, nhưng mỗi lần đều chết không sót một người, mãi đến cuối cùng không còn ai dám đi nữa, nhưng mà! Hai người lại có thể thoát ra từ đó và sau khi các anh  rời đi thì Thần chi tức tối lại biến mất không còn, các anh nhất định đã biết được chuyện gì đó đúng không? Nhất đinh đã biết được cách thoát ra khỏi nhà tù này đúng không!?”


Nói đến đây, đám người Long Thiên Danh có chút kích động, đã bao nhiêu năm rồi? Thậm chí chính bọn hắn cũng quên mất, một mực không ngừng thăm dò, rồi lại một mực thất bại khiến cho bọn hắn không còn một chút tin tưởng, chỉ đành phải lay lắt sống qua ngày, không ngừng hấp thu năng lượng, nhưng không biết cách nào luyện hóa chúng, lúc này sự xuất hiện của đám người Mặc Hi chính là tất cả hy vọng của bọn hắn.

“Vậy các anh muốn tôi bắt cô ấy về đây là muốn ước thúc Phong thị sao?” không trả lời câu hỏi của Long Thiên Danh, Mặc Hi liếc nhìn về phía Phong Tiên Tuyết vẫn luôn trầm mặc từ đầu tới cuối, lạnh lùng hỏi.

Long Thiên Danh thấy Mặc Hi đối với câu hỏi của hắn không cho một đáp ác chính xác cũng không phủ nhận, chối bỏ câu trả lời, chỉ đơn giản chuyển đề tài, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thật khiến cho lão già sống không biết bao nhiêu năm như hắn cũng không đoán được ý nghĩ của cô, sâu trong mắt lóe ra ánh sáng âm u, cuối cùng cũng mang khuôn mặt bình tĩnh đáp: “Đúng như thế, có cô ta, không sợ Phong thị không đến, có một số việc phải nắm thế chủ động không phải sẽ tốt hơn sao?”

“Đúng vậy, rồi sau đó mới mặc kệ chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt hay xấu, hết thảy trách nhiệm đều không phải do các ngươi đúng không?” Mặc Hi cười nhẹ, nói ra một câu khiến cho sắc mặt ba dị thú Cấp Đế biến đổi, “Dù sao các ngươi cũng chỉ là người ở giữa, thành công thì các ngươi đắc ý, thất bại, cũng là ân oán của thành Đế Do chúng ta và gia tộc Phong thị.”

“…” môi Long Thiên Danh giật  giật, lời gì cũng không nói ra được, rõ ràng là tâm tư lại bị Mặc Hi đoán trúng rồi.

“Ha ha, không cần khẩn trương.” Mặc Hi lại cười cười, rồi nói: “Ai cũng sẽ làm điều mình nghĩ, có thể làm được như vậy cũng là bổn sự của các anh, hơn nữa những điều mà các anh vừa nói cho chúng ta biết cũng đủ rồi, cho nên chúng ta cũng sẽ không làm gì, để đến nỗi các anh phải dùng Phong Tiên Tuyết dẫn dụ người của Phong thị xuất hiện, tôi nghĩ không cần vì bọn hắn tự nhiên sẽ đến, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

Nói xong, cô đứng dậy, bóng ảnh đã dần dần biến mất, cùng biến mất còn có Lãnh Nặc Nho, trong không khí chỉ còn lại thanh âm một câu nói cuối cùng của cô vẫn chưa tiêu tan.

“Vậy mời các vị rời khỏi, còn có Phong Tiên Tuyết, để tự cô ta trở về đi.”

Phong Phiêu Miểu có chút ai oán nhìn qua Phong Tiên Tuyết trong tay, “Quả nhiên, bay xa quá, không bắt trở về được rồi, aizz.” Ý tứ trong miệng cô chính là “món ăn ngon” Phong Tiên Tuyết đến miệng còn bị bắt thả đi.

“Ha ha, tộc trưởng, vừa rồi còn chưa ăn no sao? Nếu vậy, tôi có thể hiến dâng mình cho ngài.” Tế Tự đứng bên cạnh cười nói.

Liêu tộc bọn hắn cũng có thể uống máu của tộc nhân mình, chỉ cần đừng làm quá … là được rồi, lúc trước tại Thần chi tức tối không có máu tươi, đành phải không ngừng ăn chu quả để bổ sung máu huyết cho chính mình, cho nên trận ăn no mới vừa rồi kia đã làm cho bọn hắn cảm thấy một phen vô cùng hạnh phúc.

“Tế Tự, anh muốn chết đúng không?” Phong Phiêu Miểu mỉm cười nói.

“Không…”

Thanh âm dần dần tiêu tán, đồng thời tiêu tán còn có bóng ảnh của bọn hắn.

Cả phòng hội nghị chỉ còn lại Phong Tiên Tuyết và ba người Long Thiên Danh, Hoa Điêu và Nham.

Ngay từ đầu khuôn mặt của Phong Tiên Tuyết luôn luôn lạnh lùng, lúc này cũng như thế, thân chợt động, đã hướng ra ngoài bay đi, không một chút chần chờ, giống như mới vừa rồi không phải bản thân đã lâm vào tình trạng sinh tử vậy.


Lúc này sắc mặt của Long Thiên Danh cũng không thật tốt, Hoa Điêu nhìn hắn rồi nói: “Anh Long, anh xem việc này thế nào?”

“Ở lại đây.” Long Thiên Danh trả lời không chút chần chừ, sau đó ánh mắt trở nên hơi thâm trầm. “Mặc Hi này không đơn giản! Rõ ràng đã nhìn thấu hết thảy, mặc kệ thế nào, cứ theo như cô ta nói, gia tộc Phong thị nhất định sẽ đến, chúng ta phải ở lại đây, tĩnh quan kỳ biến (nhìn xem tình hình rồi tùy cơ ứng biến).”

“Dạ!”

“Hiểu rồi!”

Hai người còn lại lên tiếng, ý nói đã rõ, sau đó cùng rời đi, dĩ nhiên muốn ở lại cũng không thể ở lại phòng hội nghị được, chỉ cần tại Đế Do thành là được rồi.

Một bên khác, mãi cho đến buổi tối, Mặc Hi mới đem câu chuyện nghe được từ Long Thiên Danh kể lại cho mọi người trong thành Đế Do nghe, sau đó mới cùng Lãnh Nặc Nho đi dạo dưới đường trên phố, mỗi một ai nhìn thấy bọn hắn đều hiện lên nụ cười tôn kính sùng bái, nhưng đều không nói chuyện, đều không quấy rầy đến bọn hắn dù chỉ một chút.

“Mặc Mặc, em nghĩ thế nào?” Lãnh Nặc Nho lên tiếng hỏi, hắn biết rõ Mặc Hi nhất định hiểu hắn đang hỏi về vấn đề gì.

Quả nhiên, chỉ thấy Mặc Hi cười nhạt một tiếng: “Cũng không nghĩ cái gì, thế giới lao quật sao? Chỉ cần là nơi có những người quan trọng với mình thì không có gì phải gọi là lao quật, mà chính là nhà.”

“Ha ha.” Rõ ràng đối với câu trả lời của Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho vô cùng thích thú.

“Nhưng những gì nên biết rõ thì cũng cần phải biết rõ.”

“Hửm?”

“Nguyên nhân em đi tới thế giới này.”

“Ý em là sao?”

Bước chân hai người ngừng lại, Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho cứ như vậy mà đứng giữa ngã tư đường, sau đó, mới thấy Mặc Hi vươn tay nắm lấy tay Lãnh Nặc Nho, cô mỉm cười, bộ dáng phong tình khiến người qua đường mê mẩn, nhưng chỉ trong nháy mắt hai người đã biến mất tại chỗ, khiến cho người đi đường có cảm giác giống như mình vừa gặp ảo giác.

Mà lúc này Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho đã xuất hiện tại tầng thượng của một tòa nhà cao tầng, Mặc Hi dựa vào lan can, bên cạnh cô chính là Lãnh Nặc Nho mặc một bộ quần áo màu đen, đôi mắt sủng nịch nhìn cô.

“Có một lần em đã nói với anh rồi, tên của em là Trương U.” đột nhiên, Mặc Hi cười nhẹ rồi nói.

“Ừ, là tên giả lúc em phục kích Liên minh dị năng.” Lãnh Nặc Nho cười đáp.

Mặc Hi xoay đầu nhìn hắn, tay hai người lúc này vẫn nắm chặt, sau đó nghe cô cười nói. “Kỳ thật kiếp trước tên của em là Trương U, đừng kinh ngạc, em nhớ rất rõ những chuyện kiếp trước của em, em vốn là một thiên kim tiểu thư, nhưng lúc mười lăm tuổi thì cãi nhau với ba mẹ nên bỏ nhà ra đi, đến bảy năm sau mới gặp lại bọn họ, chỉ là lúc đó bọn họ đã qua đời vì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn khi đi tìm em, cũng tại nơi mai táng bọn họ, đột nhiên em bị một đạo tử lôi bổ trúng, rồi trọng sinh vào thế giới này.”

“Mặc Mặc.” Lãnh Nặc Nho ôm Mặc Hi vào lòng, lên tiếng nói “Không sao, không sao đâu, nhất định sẽ biết rõ, cuối cùng sẽ có một ngày, nhất đinh chúng ta sẽ biết rõ.”


“Phì…!” Mặc Hi bật cười, giương mắt nhìn hắn rồi nói: “Anh không hiểu rõ ý của em sao? Phải biết rằng hai đời của em cộng lại thì tuổi so với anh lớn hơn không phải chỉ một hai năm đâu đấy.!”

“Trong lòng của anh, em chính là em, cũng chỉ là em, như vậy là đủ rồi.” Lãnh Nặc Nho vẫn giống như ngày thường, giọng nói thanh nhã gợi cảm, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve khuôn mặt Mặc Hi.

“Ừm.” Mặc Hi tươi cười, bộ dáng nhu hòa, trong mắt tỏa ra tia ấm áp “Nho, anh thật tốt.”

Có anh thật tốt, là một chỗ dựa ấm áp, một nơi nương tựa để nghỉ ngơi những khi một người luôn muốn cường thế như cô cảm thấy mệt mỏi.

“Ha ha.” Lãnh Nặc Nho cười nhẹ, nhẹ nhàng hôn xuống vầng trán trắng noãn của cô như chuồn chuồn lướt nước, thánh khiết nhưng lại tràn đầy tình ý cùng thương yêu, hắn ngẩng đầu cười nhìn cô: “Nhắm mắt lại, đóng cả linh thức luôn nào.”

“Hửm?” Mặc Hi hơi sững sờ, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại, mặc kệ hành vi tiếp theo của Lãnh Nặc Nho.

Cô cảm giác được cả người chợt động, cảm giác quen thuộc để cô biết rõ, bọn họ đang bay, nhưng bởi vì linh thức bị đóng lại rồi nên cô không biết bọn hắn đang bay về hướng nào, gió lạnh ập vào trên người nhưng cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp, bởi vì giờ phút này cô đang được anh ôm trong lòng.

Không biết qua được bao lâu, gió xung quanh đã ngừng lại, có lẽ đã bị Lãnh Nặc Nho dùng năng lượng che đi rồi, hai người vẫn cứ phiêu phù giữa không trung, nhưng cô vẫn phải nhắm mắt, mãi đến khi giọng nói ấm áp của Lãnh Nặc Nho vang lên “Có thể mở mắt rồi.”

“Được.” Mặc Hi trả lời một tiếng, sau đó mở mắt, nhất thời con ngươi như phóng đại, trước mắt là một mảnh sao nhỏ sáng rọi, một mảnh sáng rỡ trong bóng tối, những ngôi sao lấp lánh đến mức giống như vươn tay là có thể nắm được trong tay, quanh thân được những điểm sáng li ti bao quanh, vô cùng mỹ lệ, vô cùng rung động.

Lúc này, Mặc Hi cũng có chút bị sắc đẹp mê hoặc, nếu là bình thường có lẽ chỉ trong nháy mắt cô đã tỉnh táo lại, nhưng bởi vì tất cả những đều này là do Lãnh Nặc Nho mang đến, cũng bởi vì có anh đang ở bên cạnh, cho nên  cô mới biểu hiện và phản ứng của một cô gái thường có, nụ cươi xán lạn, so với những tia sáng lấp lánh kia càng chói lọi hơn, nhìn Lãnh Nặc Nho kêu lên: “Làm sao anh biết được chỗ này vậy? Hóa ra buổi tối bay cao như vậy là để nhìn được thế này.”

“Ha ha, một lần ngoài ý muốn anh phát hiện ra đấy.” Lúc này khuôn mặt Lãnh Nặc Nho cũng tràn đầy nụ cười, chỉ bởi vì bị lây bởi sự vui vẻ của Mặc Hi.

“Thích không?”

“Dạ, thích, vô cùng thích.” Mặc Hi trả lời, giơ tay quơ quào loạn xạ trong không khí, giống như một đứa bé vô cùng ngây thơ.

Lãnh Nặc Nho an tĩnh đứng một bên, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sủng nịch và ôn nhu.

“Ha ha, đây gọi là lãng mạn nha.” Đột nhiên, Mặc Hi đang bay múa trên không trung xoay người, nhìn về phía Lãnh Nặc Nho tươi cười, rực rỡ hơn những ngôi sao kia.

“Lãng mạn?” Lãnh Nặc Nho mỉm cười, chỉ trong nháy mắt đã tới bên cạnh Mặc Hi “Vậy có phải chúng ta cũng nên làm thêm một ít chuyện mà trong hoàn cảnh lãng mạn nên có hay không?”

Lời vừa dứt, đã tiến sát vào hôn lên cánh môi hồng đẹp kia, hai tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ của cô.

Khuôn mặt Mặc Hi mang theo ý cười, đón ý hùa theo nụ hôn của Lãnh Nặc Nho, tay cũng vươn ra choàng lên cổ hắn.

Hai người, một trắng một đen, so với đám tinh tú xung quanh kia dường như càng rực rỡ chói sáng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui