Dịch: Tiểu Phương
Beta: Fleur
Ráng chiều chiếu rọi trên Cửu Trùng Thiên, mây mù bao quanh điện Tiêu Dao, phía trên khói bếp lượn lờ, không hề có vẻ không nhiễm khói lửa nhân gian như xưa.
A Liên đang đón tiếp Hồng Châu Thần Nữ trong viện.
Từ sau khi nhận nhau, lâu lâu Hồng Châu Thần Nữ lại chạy đến điện Tiêu Dao.
Hồng Châu Thần Nữ nhìn trong điện, chỉ thấy một mình A Liên bèn hỏi: "Tại sao chỉ có một mình người vậy?"
Nhắc đến hài tử, A Liên khẽ cười nói: "Càng ngày càng bướng bỉnh, đâu thể nào ở mãi trong nhà."
Hồng Châu Thần Nữ suy nghĩ một chút, lại thận trọng hỏi: "Vẫn không có tin tức của cô phụ sao?"
A Liên ngưng cười, nhưng thật ra cũng không thương tâm khổ sở như lúc đầu, chỉ cười yếu ớt nói: "... Đúng vậy." Tuy nhiên nàng bổ sung, "Chàng sẽ trở về."
Một năm trước, Phỉ thú phá tan kết giới bị phong ấn tại nơi cực hàn, tvnt nguồn nước bị ô nhiễm, thương vong nhiều vô kể. Thượng thần Dung Lâm và thượng thần Tiêu Bạch cùng nhau đi phong ấn Phỉ thú. Nhưng cuối cùng, Phỉ thú nổ tan xác mà chết ở nguồn nước dưới nhân gian, thân thể ôn dịch làm cho nguồn nước ô nhiễm càng thêm nghiêm trọng. Thượng thần Dung Lâm dùng trái tim phượng hoàng có thể khởi tử hồi sinh của mình để tinh lọc nguồn nước.
Sau đó thượng thần Tiêu Bạch không tìm được thượng thần Dung Lâm.
Hồng Châu Thần Nữ cũng biết tình cảm của hai người bọn họ sâu sắc, lại cùng nhau nuôi dưỡng con cái. Nhưng lâu như vậy vẫn không có tin tức thượng thần Dung Lâm, hơn nữa thượng thần Dung Lâm lại mất tim, tvnt có lẽ đã sớm... Nàng ta có tâm tư riêng, tất nhiên không muốn cô mẫu khổ sở chờ đợi, nhưng bây giờ để nàng tìm rể hiền khác thì bất luận như thế nào cũng nói không nên lời.
A Liên đang nói chuyện với Hồng Châu Thần Nữ, trên Cửu Trùng Thiên bỗng nhiên mây đen dày đặc, tiếng sấm rền vang.
Hồng Châu Thần Nữ thường xuyên đến tất nhiên là nhìn quen cảnh tượng này rồi, liền nói: "Lại khóc ầm ĩ rồi?"
A Liên đứng dậy, thấy một nam nhân cao lớn khôi ngô cưỡi mây đến, trong tay còn ôm một bé gái trắng nõn. Vừa vào trong viện, bé gái liền nhảy xuống, dùng đôi chân ngắn chạy về phía A Liên.
A Liên khom người ôm con vào trong ngực, giơ tay lau mắt to ngập nước của bé, nói: "Không phải đã nói là không được khóc sao?"
Tiểu gia hỏa vừa khóc, trên Cửu Trùng Thiên sẽ xuất hiện sấm sét lớn.
Tiểu gia hỏa mặc kệ, khóc thút thít trong ngực mẹ, sừng đụng vào cổ A Liên làm nàng thấy hơi ngứa.
A Liên không thể làm gì bé, ngước mắt nhìn Bạch Tầm nói: "Cảm ơn Bạch Tầm đại ca."
A Liên muốn chăm sóc hài tử nên không tiếp tục tu luyện ở Cửu Tiêu Các, mà bọn Bạch Tầm và Điền La vẫn ở lại Cửu Tiêu Các, bây giờ đang tổ chức tuyển đệ tử, chờ đến khi đệ tử mới nhập học thì bọn họ chính là sư huynh sư tỷ.
Mỗi cá có chí hướng riêng, chí hướng Bạch Tầm là tu tiên, mà tính tình A Liên hiền lành, vốn là hy vọng làm một cá hiền thê giúp chồng dạy con, bây giờ gả cho người cũng đã sinh con, tất nhiên yên tâm ở nhà.
Đứa nhỏ trong ngực này là lúc thượng thần rời đi không lâu, một mình nàng hạ sinh quả trứng thứ hai.
Trứng này chỉ ấp một tháng đã nở, là một bé gái thanh tú đáng yêu. thuvienngontinh A Liên cảm thấy chắc hẳn thượng thần sẽ thích khuê nữ, nhưng mà làm cho thượng thần thất vọng chính là, khuê nữ này cũng là một con rồng nhỏ có thể hô mưa gọi gió, không hề giống thượng thần.
Hai tiểu tử lớn rất nhanh, bây giờ Đầu Đất mới một tuổi đã có dáng vẻ như bốn năm tuổi, hơn nữa còn rất bướng bỉnh.
A Liên liền đưa nó đến vườn trẻ thuộc Cửu Tiêu Các.
Khuê nữ còn quá nhỏ, A Liên giữ bên người để chăm sóc, hôm nay bé kêu la muốn đi tìm anh trai, đâu nghĩ đến lại khóc lóc chạy về như vậy, chắc là giận dỗi với Đầu Đất rồi.
Hồng Châu Thần Nữ đứng một bên cẩn thận đánh giá Bạch Tầm, thấy y cao lớn tuấn tú, là cá độc thân, lại là đồng hương với A Liên ở hồ Động Trạch, nàng ta biết được y có tình cảm thắm thiết đối với A Liên, y nhiều lần đến điện Tiêu Dao là rõ rành rành có dụng ý rồi.
Thượng thần Dung Lâm xứng đôi với cô mẫu của nàng ta, còn đồng ý ở rể, Hồng Châu Thần Nữ cảm thấy cá kiếm ở hồ Động Trạch này không xứng với cô mẫu của nàng.
Cô mẫu nàng muốn tái hôn cũng phải tìm một nhà môn đăng hộ đối.
Ngay lúc khuê nữ nói xấu ca ca trước mặt A Liên, đã thấy trên Cửu Tiêu Các một cậu bé phấn điêu ngọc trác* đang cưỡi Thiên Mã quay về một cách oai phong lẫm liệt.
*Phấn điêu ngọc trác: như ngọc được trạm khắc mài dũa, ý chỉ đứa bé xinh đẹp.
Tiểu tử vác một túi nhỏ căng phồng sau lưng, ăn đến mức khuôn mặt như lem luốc như con mèo nhỏ.
Khi bước xuống, A Liên liền cầm khăn lau mặt tiểu tử, nhíu mày nói: "Sao con lại biến thành dáng vẻ này? Còn nữa, không phải mẹ đã nói không được bắt nạt muội muội sao?"
Bé nghiêm túc nói: "Đầu Đất không có bắt nạt muội muội." Lại giải thích, "Hôm nay Mạnh Cực thúc thúc mời con ăn thịt xiên."
Tiểu tử này rất thích ăn thịt xiên, điều này lại rất giống cha bé.
A Liên bèn nói: "Con cũng không nên không để ý tới muội muội chứ."
Tiểu tử suy nghĩ một lúc cảm thấy có lý, liền nghiêm túc nói với em gái: "Xin lỗi..." Lại lấy quả đào mới lấy từ vườn Bàn Đào đưa qua, "Cho muội."
Lúc này bé gái nhận quả đào hồng hồng lớn của anh trai mới nín khóc mỉm cười.
Hai con đều ngoan ngoãn, A Liên thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Đầu Đất bỏ túi xuống, xách đồ vậy bên trong ra nói với A Liên: "Mẹ ơi, Đầu Đất nhặt được một con chim to."
Con chim to?
A Liên nhìn thấy con chim to trên tay tiểu tử, cả người đen nhánh, có vài chỗ dường như lông chim bị đốt trụi, ốm yếu nhìn không có chút sinh lực.
A Liên là cá nước ngọt nên cũng có chút hiểu biết với động vật dưới nước, tvnt nhưng loại thú chạy trên đất bằng hay loài chim bay trên bầu trời lại chỉ biết rất ít, trong phút chốc cũng không nhìn được chim to màu đen này thuộc chủng loại gì.
Hai tiểu tử ngồi xổm trên mặt đất, dùng đầu ngón tay chọc chọc chim to, chơi vô cùng vui vẻ.
Đầu Đất ngẩng lên hỏi Hồng Châu Thần Nữ: "Biểu tỷ Hồng Châu, tỷ có biết đây là con chim gì không?"
Hồng Châu Thần Nữ là người sĩ diện, trước mặt biểu đệ biểu muội tất nhiên không thể nói rằng không biết. Lập tức nói: "Đây... Có lẽ chỉ là con gà rừng thôi."
Gà rừng à.
"Ừm! Chính là gà rừng." Hồng Châu Thần Nữ mỉm cười, nghiêm túc nói tiếp: "Hơn nữa ta thấy nó chắc chỉ là con gà ác, gà ác rất tốt cho sức khỏe."
Đầu đức lập tức nói: "Gà ác..." Sau đó hưng phấn nói với A Liên: "Mẹ à, Đầu Đất muốn ăn cháo gà."
Muội muội cũng làm ồn theo: "Con cũng muốn."
A Liên mỉm cười nói: "Được rồi, buối tối mẹ sẽ hầm cho các con."
Đầu Đất nắm tay muội muội muốn đi ra ngoài hái một ít nấm để hầm canh.
Bạch Tầm còn chưa rời đi, nhìn gà ác dưới chân liền xung phong nhận việc: "Để huynh thay muội xử lý nhanh chóng con gà rừng này đi." Nói xong liền khom lưng, làm bộ như muốn nhổ lông gà rừng.
Hồng Châu Thần Nữ bèn nói: "Người đến là khách sao có thể làm phiền khách ra tay được, vẫn là để ta làm đi." Nàng tuyệt đối không cho phép tên cá kiếm này tiếp cận cô mẫu.
Bạch Tầm chưa thu tay lại còn Hồng Châu Thần Nữ cũng không ngại nắm chặt, hai người cầm hai cánh gà rừng giằng co, ai cũng không chịu buông tay.
Gà rừng ủ rũ kêu lên vài tiếng đau đớn, A Liên đứng một bên thấy đôi mắt gà rừng mở to, lúc này mới bước đến nói: "Vẫn là để ta tự làm đi."
A Liên ra tay, Bạch Tầm và Hồng Châu Thần Nữ dĩ nhiên đành phải buông tay.
A Liên ôm gà rừng vào lòng, nhìn bộ dáng suy yếu vô lực của gà rừng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì đâu, đừng sợ."
A Liên cũng không tính hầm gà rừng. Lúc hai tiểu tử nắm tay cầm theo một rổ nấm tươi ngon trở về, vừa nghe A Liên nói liền gục khuôn mặt nhỏ xuống, méo miệng, có chút không vui.
Vẫn là muội muội hiểu chuyện, giọng nói non nớt ngây thơ nói: "Chim to bị vặt lông sẽ đau, hay chúng ta nuôi nó được không?"
Đầu Đất đành phải gật đầu.
Mẫu tử ba người chuẩn bị một cái ổ cho gà rừng bị thương bên cạnh chuồng Thiên Mã tại tiền viện, hết lòng chăm sóc.
Đầu Đất sợ gà rừng chạy mất nên dùng dây thừng buộc đùi phải gà rừng lại, đợi đến khi vết thương gà rừng tốt hơn, hai huynh muội sẽ cầm dây thừng dẫn gà đi dạo ở Cửu Tiêu Các.
*
Hôm đó Bạch Tầm đến để sửa nóc nhà bếp giúp A Liên.
Tuy rằng điện Tiêu Dao xa hoa nhưng cũng là kiến trúc mấy vạn năm, lúc trước giữ gìn rất tốt là do ở điện Tiêu Dao không có gió thổi mưa rơi, mà từ sau khi hai tiểu tử kia sinh ra, thuvienngontinh điện Tiêu Dao lâu lâu lại bị chìm trong lũ lụt. Nóc phòng bếp lâu năm không tu sửa, hôm trước đã bắt đầu dột mưa, A Liên tính tự mình làm nhưng Đầu Đất gặp được Bạch Tầm ở Cửu Tiêu Các, trong lúc vô tình nói việc này cho Bạch Tầm nghe. Sau khi Bạc Tầm biết không nói hai lời liền đem dụng cụ đến sửa nóc nhà giúp A Liên.
Người cũng đã tới, A Liên không thể từ chối.
Bạch Tầm là cá giỏi việc nhà, sau một lúc đã sửa xong nóc nhà, còn tốt bụng kiểm tra các chỗ khác còn dột mưa hay không.
A Liên thấy Bạch Tầm chảy mồ hôi đầm đìa, liền bưng nước trà điểm tâm cho y. Bạch Tầm vén tay áo lộ ra đôi tay tràn đầy cơ bắp, rắn chắc mạnh mẽ. Y chợt hỏi: "Cá mè hoa, sau này muội có tính toán gì không?"
A Liên nói thẳng: "Ta chỉ là một con cá bình thường cũng không có tính toán gì khác, chỉ muốn chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, sau đó chờ thượng thần trở về." Lúc nhắc tới thượng thần, A Liên khẽ mỉm cười, dường như thượng thần chỉnh là đi công vụ bình thường, qua mấy ngày sẽ trở lại.
Bạch Tầm ngừng lại một lúc mới lấy hết can đảm, nắm tay A Liên.
"Cá mè hoa, thật ra ta..."
Còn chưa nói xong từ trên trời giáng xuống một con gà rừng.
Tinh thần của gà rừng đã tốt hơn rất nhiều, vung hai cánh, dáng vẻ hung dữ mổ Bạch Tầm, hoàn toàn không giống bộ dáng dịu ngoan trước mặt hai tiểu tử.
Bạch Tầm muốn ra tay, cách đó không xa Đầu Đất liền nói: "Ngươi không ngoan nha, không ngoan ta sẽ nhổ sạch lông gà."
Sau đó lôi dây thừng đang buộc gà rừng trong tay, trực tiếp kéo nó lại.
Gà rừng vung vẩy hai cánh, rốt cuộc không thắng nổi dây thừng đang cột trên chân phải của nó, trực tiếp nằm xuống đất, sau đó chân phải bị kéo lên, lấy tư tế bị áp bức và lăng nhục bị bé trai phía sau chậm rãi kéo đi.
A Liên không nhìn gà rừng kia, chỉ lập tức nói: "Bạch Tầm đại ca, huynh không sao chứ?"
Bạch Tầm lắc đầu nói không có việc gì.
A Liên bèn nói: "Sắc trời không còn sớm, huynh mau trở về đi." Suy nghĩ một chút lại nói: "Mặc kệ thượng thần khi nào trở về, ta vẫn sẽ luôn chờ người."
Trên mặt Bạch Tầm dần dần hiện lên vẻ tươi cười, chậm rãi nói: "Ta hiểu rồi."
Buổi tối A Liên hát điệu hát dân gian cho hai tiểu tử, đợi đến khi hai tiểu tử ngủ mới đứng dậy đóng cửa sổ lại. Nàng chợt thấy trong viện mơ hồ có ánh sáng vàng, liền nhíu mày, mặc quần áo tử tế rồi bước ra ngoài.
Trong viện quét tước sạch sẽ, chỉ có một cọng lông màu vàng kim rơi trên mặt đất, phát ra ánh sáng màu vàng.
A Liên sững sờ tại chỗ, sau đó chậm rãi cúi người nhặt lông chim trên mặt đất lên. Nàng tỉ mỉ quan sát vừa nghĩ tới điều gì, sau đó lấy lông phượng đang đeo ở cổ ra...
*
Trong chuồng ngựa, hơn mười bảy con Thiên Mã có bộ lông sáng lên, tinh thần hăng hái. Ở góc chuồng ngựa, trong cái ổ được dựng tạm, gà rừng lông đen bóng vẫn đang nằm co người lại.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần.
Nhóm Thiên Mã từng người ngẩng đầu thấy bên trong bóng đêm, một bóng dáng nhỏ xinh chạy đến.
A Liên thở hồng hộc chạy đến chỗ chuồng ngựa, nhóm Thiên Mã cọ đầu qua muốn gần gũi với A Liên. Lúc này A Liên thật sự không có thời gian để ý tới Thiên Mã, nàng chậm rãi đi đến bên ổ gà, thấy gà rừng nằm bên trong mới từ từ ngồi xổm xuống.
Nàng giơ tay nhẹ vuốt đầu gà rừng nói: "Thượng thần, là... là chàng đã trở lại sao?"
Giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.
Gà rừng dừng một chút, đôi mắt lẳng lặng nhìn A Liên, sau đó thân thể phát ra một vệt ánh sáng vàng.
Ánh sáng vàng thu lại, A Liên thấy người trong ngực mình mới khẽ cười nói: "....Thật tốt quá."
Nhóm Thiên Mã cũng duỗi dài cổ qua, sau đó lập tức phản ứng lại, bày ra dáng vẻ "Ta chưa nhìn thấy gì cả", ngoan ngoãn cúi đầu.
*
Bên hồ, A Liên rửa mặt chải đầu cho Dung Lâm, lại tủm tỉm ôm chân hắn tvnt, cắt móng chân cho hắn, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đã bao lâu thượng thần chưa tắm gội rồi, móng tay đều dính đầy bùn đất."
Khuôn mặt Dung Lâm thản nhiên: "Không ai chăm cho ta."
A Liên ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta sẽ chăm cho thượng thần." Nàng nghiêm túc sửa móng tay cho hắn, sau đó đưa hai chân hắn vào trong nước, lần lượt rửa sạch từng đầu ngón chân một phen, lại chà xát bùn trên đùi hắn.
Dung Lâm nói: "Ngày ấy, vừa lúc năm trăm năm niết bàn một lần của ta, cho nên ta trở về chậm một chút."
Chỉ một câu vô cùng đơn giản cũng không nói điều gì khác, A Liên lại rất dễdỗ dành, gật gật đầu nói: "Không sao cả, thượng thần trở lại là tốt rồi."
Rửa sạch sẽ, thượng thần vẫn là phong thái xuất sắc như lần đầu mới gặp, ngọc thụ lâm phong, vô cùng hào hoa phong nhã làm người thần điên đảo.
Hài người ngồi dựa đầu trên tảng đá lớn, A Liên ngâm hai chân vào trong nước, hiện ra đuôi cá màu bạc xinh đẹp.
Đuôi cá vung lên bắn ra những bọt nước trong suốt xinh đẹp.
Dưới ánh trăng, hai người cũng không nói chuyện.
Hồi lâu, Dung Lâm mới nói: "A Liên."
"Vâng?" A Liên quay đầu nhìn hắn.
Dung Lâm cởi áo vạt áo, vốn là thân thể như ngọc không tỳ vết, tvnt lúc này ngay ngực lại có một vết sẹo thật dài và dữ tợn. Hắn mấp máy môi nói: "Nhưng là A Liên... ta không còn tim nữa rồi."
A Liên hoảng hốt nhìn hắn, đưa tay bao phủ lấy vết sẹo, lẩm bẩm nói: "Bởi vì điều này nên thượng thần mới..." Nàng dừng một chút, nụ cười rưng rưng nói: "Thượng thần thật ngốc."
Nàng nâng đôi tay nhẹ ôm đầu hắn, dán tai hắn vào tim nàng.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Rõ ràng vẫn còn mà, thượng thần có nghe được không?"
Dung Lâm không nói gì, hồi lâu mới khẽ ừ một tiếng.
Bỗng nhiên tiếng sấm ầm ầm, A Liên liền nói: "Con tỉnh rồi, chúng ta về nhà thôi."
"...Được."
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...