Dịch: Nhật Phương
Beta: Fleur
Người A Liên hơi ngẩn ra, từ từ ngẩng đầu lên.
Biểu ca...
Từ khi nàng là cá từ nơi khác đến giờ, quen biết ở đây cũng chỉ có mấy người, làm gì có biểu ca? Nhưng A Liên cũng có chút thông minh, nhất định là Điền La nghĩ cách cứu nàng ra, trước mắt là đứng dậy phủi phủi rơm rạ trên người, chuẩn bị đi gặp vị "biểu ca" không biết từ đâu xuất hiện.
Đợi đến khi A Liên nhìn thấy vị nam tử bước vào, miệng bất giác mở ra, kinh ngạc nói: "Thượng...."
"Ta muốn nói chuyện một mình với biểu muội của ta." Người biểu ca đó lãnh đạm mở lời, nhét vào cho tiểu ca cai ngục vài tờ ngân phiếu.
Người hào phòng luôn được hoan nghênh tại nơi đây, vị tiểu ca đó gật gật đầu, thái độ cũng cung kính mấy phần: "Vậy được." Rồi lại liếc nhìn A Liên, "Nhưng cá mè hoa đó phạm phải lỗi lầm không phải bình thường, đừng lưu lại quá lâu, nếu bị phát hiện, không dễ nói rõ được với bề trên."
Biểu ca gật đầu, thể hiện mình biết rõ điều đó.
Đợi tiểu ca đó đi rồi, A Liên mới bước lên trên.
Số lần Dung Lâm đến Cử Tiêu các tuy rằng không nhiều nhưng dù sao cũng là nhân vật tầm cỡ, cho dù không nhận ra hắn, nhưng nhìn hắn phong thái ngời ngời, liền có thể nhìn ra hắn không phải người tầm thường. Từ trước đến giờ Dung Lâm làm việc công bằng chính trực, tuyệt đối không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, nếu hắn dựa vào thân phận thượng thần đến gặp nàng, sự việc truyền ra ngoài, đều không tốt cho danh tiếng của hắn và tiểu cá yêu.
Trước mắt nàng bị nhốt trong U Tycục, cũng chỉ có người thân mới có thể đến đây thăm người.
Như vậy, chỉ có thể lấy thân phận "biểu ca" này đến.
Pháp thuật của thượng thần vô biên, một huyễn thuật nhỏ nhoi, liền khiến cho tất cả mọi người lầm tưởng hắn là một nam tử có tướng mạo khí chất bình bình, chỉ có tiểu cá yêu này mới có thể nhìn rõ bộ dáng thật sự của hắn.
A Liên nhìn thấy thái độ của tiểu ca đó, và những phản ứng của mấy vị nam tử trong nhà giam đối diện, liền hiểu ra rốt cuộc thượng thần dùng pháp thuật gì.
Hơn nữa phải vào U Tycục cũng không phải việc vẻ vang gì, nếu như thượng thần dùng thân phận thực sự đến đây cứu nàng, sợ là ảnh hưởng đến danh dự vạn năm của hắn.
A Liên nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Biểu ca."
Nhập vai thật sự nhanh. Dung Lâm lãnh đạm nghĩ.
Lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng, cũng hiểu được nàng ở đây chịu không ít tội, hắn nói: "Trên đường ốc đồng tinh kể hết mọi chuyện cho huynh nghe rồi, muội còn gì muốn nói không?"
A Liên ngẩng đầu lên nói: "Không phải muội..."
Gương mặt Dung Lâm lạnh nhạt, không nói gì.
Lại nói đến đêm đó, A Liên theo thói quen luyện pháp thuật ở Bích Ba trì, trên đường trở về, nhìn thấy bụi cỏ lay động, mơ hò còn có tiếng kêu thảm thiết của nam tử. Nàng qua đó, gạt bụi cỏ ra, liền có một ánh hồng quang lướt qua mắt, mà ở trong bụi cỏ, chỉ còn mội bộ da xương, toàn thân biến thành màu đen, là thân thể nam tử bị hút cạn tinh nguyên.
Cảnh tượng này bị đệ tử phát hiện ngay tại trận, rất nhanh liền có rất nhiều người vây quanh.
Sự việc về sau đã nói không rõ ràng rồi.
Từ trước đến nay ở Cửu Tiêu các nam nữ song tu không phải chuyện hiếm thấy, nhưng cũng có một số đi đường tắt, một người không thể cố gắng tu hành, chỉ muốn không làm mà hưởng. Mà chưa đầy một tháng nữa phải thi tài, đến lúc đó những đệ tử không đạt thì không có tư cách lưu lại Cửu Tiêu các, trong những ngày này, chính là lúc những người có gia thế nghĩ cách nâng cao tu vi.
Mà A Liên là người đứng gần cuối trong số những đệ tử mới, như vậy xem ra, nàng ấy không làm việc gì, muốn tiếp tục ở lại Cửu Tiêu các, đã là chuyện không thể rồi.
Tranh tài với nhau, khó khăn lắm mới từ một nơi nhỏ bé đến Cửu Tiêu các, nếu đổi lại bất kì người nào cũng không muốn tiếp tục chán nản như vậy mà quay về.
Như vậy, một tiểu cá yêu pháp thuật kém cỏi, muốn tiếp tục ở lại Cửu Tiêu các, trong thời gian ngắn muốn nhanh chóng nâng cao pháp thuật, mà đi trên con đường không đứng đắn cũng là chuyện hợp lý.
A Liên lại kể lại tỉ mỉ chuyện đêm đó, kể xong rồi nói: "Trong lòng ta chỉ toàn là thượng thần, sao có thể cùng nam tử khác làm chuyện đó được."
Sắc mặt Dung Lâm khó coi, nghe nàng nói xong câu nói kia, giọng điệu mới dịu dàng đi đôi chút, hắn nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi cũng chẳng có cái gan này."
A Liên gật gật đầu, vô cùng kích động nói: "Trước khi chết có thể gặp thượng thần một lần, ta đã mãn nguyện rồi."
Dung Lâm hơi nhíu mi, thở dài trong lòng.
Sự việc này quả thật khó giải quyết. Đệ tử xảy ra chuyện tên là Cừ Chúc, là sư huynh cao hơn một khóa so với A Liên. Cừ Chúc này không phải người bình thường, tổ phụ (ông nội) của hắn là Nam Đẩu tinh quân, mẫu thân lại là Dung Hư nguyên quân, là nhân vật điển hình của tiên giới, là quan nhị đại chuẩn mực. Nếu không phải có hắn, với thân phận của con cá ngốc này cũng chỉ có con đường bồi mạng vô ích.
Dung Lâm nói: "Bỏ đi, để ta nghĩ cách."
A Liên biết rõ việc này chỉ có thể làm phiền đến thượng thần, bây giờ chỉ có thể chân thành nói: "Làm phiền thượng... biểu ca rồi."
*
A Liên cũng biết được gia cảnh của Cừ Chúc, nghĩ đến với thân phân của thượng thần, cũng rất khó đưa nàng ra khỏi đây, nhất thời cũng không hi vọng nhiều.
Nào biết nàng đưa mắt nhìn hắn rời đi, qua khoảng khắc liền nhìn thấy tiểu ca coi ngục bước vào, giải kết giới nhà lao cho nàng, nói: "Cá mè hoa, mau theo ta ra ngoài.:
A Liên không rõ chân tướng đi tới.
Tiểu ca mỉm cười nói: "Coi như ngươi gặp may, làm xong thủ tục có thể ra ngoài."
A Liên kinh ngạc một phen, sau khi phản ứng lại, lập tức cùng tiểu ca ra ngoài.
A Liên trẻ tuổi xinh đẹp, bộ dạng tiểu bạch điển hình của con gái nhà lành, khiến nam nhân đều sinh lòng thương tiếc. Hơn nữa tiểu ca cũng quen biết vô số người, cũng hiểu được tiểu cô nương nhất định là bị oan, hai ngày nay cũng chăm sóc đặc biệt cho nàng, lúc này còn đích thân đưa nàng ra ngoài, nói: "Ta cũng đến từ một nơi bé nhỏ, Cửu Tiêu các là nơi hồn loạn, ngươi là một cô nương, tuổi còn trẻ, lại không có người chống lưng, rất dễ bị bắt nạt..."
Cuối cùng nhìn biểu ca phía sau lưng nàng, trên mặt cũng có chút an ủi, tiếp tục nói: "May mà biểu ca của ngươi cũng có bản lĩnh. Cho dù lần này ngươi phạm phải tội gì, ra ngoài rồi cũng đừng bước vào, đổi mới bản thân, một lần nữa làm cá, cố gắng cùng biểu ca sống tốt."
A Liên cảm kích liên tục gật đầu: "Ta nhất định, cảm ơn sư huynh."
*
Trên tiên đảo, Tiêu Táo vì chuyện của A Liên mà lo lắng không nguôi.
Nàng ngối một mình trên hòn đá to ven hồ, chiếc giày trên chân rơi lúc nào cũng không biết.
Tiêu Bạch đứng sau nàng, từ xa nhìn nàng rất lâu, mới bước chậm đến. Hiện giờ hắn không phải giả thành dáng vẻ từng trải trước mặt người khác, mặc đồ thoải mái, trường bào trắng màu ánh trăng, trâm bạch ngọc, phong độ nhẹ nhàng, thanh tao lịch sự.
Thân ở địa vị cao đã lâu, trên người khó tránh có khí chất cao cao tại thượng, hắn nhìn thấy nàng rõ ràng là nhìn thấy hắn, lại cố ý không quan tâm đến dáng vẻ của hắn, môi mỏng hơi cong cong.
Vén áo choàng, một đầu gối đặt xuống đất, tay to thon dài đưa ra, nắm chặt lấy mắt cá chân dưới làn váy, sờ nhẹ, mới nói: "Vẫn còn giận ta?"
Rốt cuộc Tiêu Táo giữ không được, thu chân lại, lại bị hắn nắm chặt, không thu chân lại được liền bất giác đỏ mặt.
Nàng không nói lời nào, hắn cũng không tiếp tục hỏi, chỉ vuốt nhẹ chân ngọc của nàng, đem chiếc giày bị rơi xuống xỏ vào chân nàng. Làm xong những chuyện này, mới ngồi bên cạnh nàng nói: "Ngươi khó khăn lắm mới kết giao được bằng hữu, ta còn đau lòng hơn ngươi. Bạn của ngươi gặp khó khăn, ta làm sao có thể không giúp? Chỉ là ta là các chủ của Cửu Tiêu các, tuyệt đối không được thiên vị bất kỳ ai. Về việc này, nếu như nàng ấy bị oan, ta tất nhiên trả lại sự trong sạch cho nàng ấy."
Tiêu Táo sao có thể không hiểu khó xử của hắn, chỉ là...
Nàng cụp mắt, nói: "Vậy tại sao ngươi không cho ta đi điều tra chân tướng."
Nàng rất ít khi cầu xin hắn việc gì, nhưng sự việc lần này của A Liên, nàng không tìm được người khác giúp đỡ, chỉ có thể tìm hắn. Nhưng hắn thì, không những không chịu giúp đỡ, lại còn không cho nàng ra ngoài, thì sao nàng có thể không tức giận, nàng lại nói: "U Tycục là nơi nào, A Liên là một tiểu cô nương, nhất định sẽ rất sợ hãi, nếu như bị ức hiếp..."
"Không đâu." Tiêu Bạch nhìn nàng: "Tuy rằng ta không thể thả nàng ấy ra ngoài, nhưng đảm bảo nàng ấy ở trong đó bình an, việc này ta có thể làm được."
Tiêu Táo nói: "Còn Cừ Chúc là con của Dung Hư nguyên quân, cho dù A Liên thật sự vô tội thì cũng bị giận cá chém thớt."
Tiêu Bạch tự nhiên mỉm cười nhìn nàng.
TIêu Táo không hiểu cho nên quay lại nhìn hắn, lại nghe hắn nói: "Cái đầu này thật sự thông minh, khi nào ngươi cũng quan tâm chuyện của ta như vậy?"
Tiêu Táo tức giận, cho dù là người nóng nảy, thấy bạn bè gặp chuyện lớn cũng không mở miệng ra nói đùa. Nhưng nàng và hắn là thanh mai trúc mã, nhiều ít thì cũng có hiểu nhau, hiện giờ nàng chờ đợi ở tiên đảo, trong tiềm thức cũng tin tưởng hắn có thể giải quyết việc này, tuyệt đối không để bằng hữu của nàng oan uổng vô ích. Nàng hỏi: "Ngươi có cách gì?"
Tiêu Bạch không muốn nàng vì chuyện này mà buồn phiền, liền mở miệng nói: "Sẽ có người đi cứu nàng ấy, mà người đó nhất định cứu nàng ấy ra."
Nói xong những lời này, Tiêu Táo lại không tiếp tục hỏi, Tiêu Bạch quay đầu, thấy nàng yên tĩnh ngồi trên tảng đá to, phiền não giữa mi cũng giãn ra rất nhiều. Hắn bỗng có chút hiếu kỳ, hỏi: "Tại sao ngươi không hỏi, người nào sẽ đi cứu nàng ấy?"
Hửm?
TIêu Táo nghe thấy liền quay đầu, nhìn vào mắt hắn, nói: "...Ta tin tưởng ngươi, tiểu Bạch."
Nếu hắn đã nói có người đi cứu A Liên, vậy A Liên nhất định không xảy ra chuyện, nàng hà tất phải hỏi nhiều.
*
Ra khỏi U Ty cục, Điền La đang ngồi xổm ngoài U Ty Cục khóc sướt mướt lao đến, nói: "A Liên, cuối cùng ngươi cũng ra khỏi đây, ta lo lắng chết mất..."
Gan Điền La nhỏ, xảy ra chuyện lớn như vậy, sớm đã lo lắng đến mức rối loạn. Trước kia còn có Tiêu Táo, nhưng sau đó không thấy bóng dáng Tiểu Táo đâu, chỉ có một mình nàng nghĩ cách, đút tiền, vào nói được với A Liên mấy câu, biết được A Liên và thượng thần Dung Lâm có quen biết, liền chạy đến Bích Ba trì ôm cây đợi thỏ.
A Liên an ủi nói: "Ngươi nhìn thấy ta không phải bây giờ rất tốt sao? Đừng khóc nữa..." Nàng nói rồi lại nhìn thượng thần, mỉm cười nói: "Thượng thần thật lợi hại."
Điền La chui ra từ trong lòng A Liên, nhìn thượng thần, nhìn thấy trên người thượng thần có ánh sáng che phủ, dung mạo tuyệt hảo, nét mặt bất phàm, càng khiến cho nàng thật nhỏ bé hèn mọn.
Điền La cảm kích nói: "Thượng thần quả là lương thiện hòa nhã như lời A Liên nói."
Thượng thần sống được ba vạn năm, đối với tuổi tác có sự mẫn cảm, bằng không cũng không tận năm trăm năm mới đón một sinh thần. Lần này Dung Lâm không phản ứng với những lời xu nịnh của Điền La, chỉ mím môi mỏng đứng chắp tay, gương mặt tuấn tú lạnh lùng kiêu ngạo.
Điền La lo lắng dùng ánh mắt cầu cứu A Liên.
Không chờ a Liên mở lời, giọng Dung Lâm lạnh lùng: "Thời gian không còn sớm nữa, sựu việc này còn chưa tra rõ ràng, lần này ra ngoài, nói không chừng hôm sau bị bắt vào, ta có công vụ bận rộn, không có thời gian nhàn rỗi ngày ngày đến đây cứu giúp."
Điền La như sắp khóc: "Vậy phải như thế nào mới được?"
A Liên cũng nhìn về phía thượng thần.
Sau đó Dung Lâm đi cùng A Liên tra rõ chuyện này, còn về Điền La, lo lắng hai ngày, mà đạo hạnh thấp kém không thể giúp được gì, liền bảo nàng ấy về nghỉ ngơi.
Đứng trên đám mây, lại lần nữa A Liên cảm thán pháp thuật của thượng thần vô biên, quay đầu nhìn thượng thần, nói: "Nếu như ta có thể tùy ý sử dụng pháp thuật giống thượng thần thì tốt rồi."
Dung Lâm nhìn thấy vẻ mặt sùng bái của nàng, trong lòng vui vẻ, hiếm có khi nói chuyện phiếm với nàng: "Vậy ngươi làm cách nào mà có thể từ hồ Động Trạch vào Cửu Tiêu các?"
A Liên nghiêm túc nói: "Pháp thuật của ta không tinh thông, xuất phát sớm một tháng, bơi đến đây cùng với Bạch Tầm đại ca."
Dung Lâm thiên phú khác người, dung mạo gia cảnh thật sự hơn người, thuở nhỏ liền đá người cùng tuổi xa tít một dải Ngân Hà, tất nhiên không thể hiểu được thói quen cuộc sống kém cỏi như A Liên.
Tay áo hắn phiêu phiêu, dung mạo vô song, nghe thấy lời của nàng, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của tiểu cá yêu từ hồ động Trạch đến Cửu Tiêu các, khóe môi bất giác cong lên.
A Liên lại hỏi: "Làm thế nào mà thượng thần cứu được ta ra ngoài?"
Trước đó Điền La muốn cùng nàng nói chuyện đã là việc vô cùng khó khăn rồi, nàng phạm phải tội lớn, nếu không phải vị tiểu ca nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của nàng thì cũng không để Điền La bước vào. Mà thượng thần, tốn chút sức đã có thể đưa nàng ra ngoài.
Dung Lâm nói: "Việc này có chút kỳ quái, tuy nói rằng lúc Cừ Chúc xảy ra chuyện ngươi ở ngay bên cạnh, nhưng không có người tận mắt nhìn thấy ngươi ra tay. Cửu Tiêu các không phải nơi nhốt người oan uổng bừa bãi, bọn họ đưa ngươi vào, muốn định tội cho ngươi cũng phải đưa ra chứng cứ đầy đủ. Trước mắt không đưa ra được, thời hạn nhốt người hai ngày đã đến, lại giữ người không thả, tự nhiên không thể nói cho qua được. Ta thay ngươi đảm bảo, lại nộp tiền bảo lãnh, như vậy mới đưa ngươi ra ngoài được."
A Liên cảm kích nói: "Khiến thượng thần tốn kém rồi..." Nàng nghĩ ngợi, lại nói: "Tổng cộng thượng thần mất bao nhiêu ngân lượng, hôm khác ta sẽ hoàn trả lại đầy đủ."
Dung Lâm cũng không khách khí, nói ra một con số.
A Liên nghe xong, lát sau mới nói: "Ta... » Nàng muốn phô trương thanh thế cũngkhông có cách nào phô trương thanh thế, gục đầu, "Thượng thần người còn thiếu nha hoàn không? Kiểu biết bơi dưới nước ấy?"
Dung Lâm làm sao lại không biết ý đồ của A Liên. Anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp, màn kịch này đã cũ rồi. Lại muốn gần quan được ban lộc? Thật sự hay cho một tay giỏi tính toán.
Dung Lâm hơi nhíu mày: "Từ từ trả, rồi sẽ trả hết."
A Liên gật gật đầu.
Mấy năm gần đây, chợ cá thịt buôn bán ế ẩm, cá mè hoa cũng không phải chủng loại có tiếng, cho dù nàng bán thân trả nợ cho hắn, cũng không thể có giá cao như vậy. Nếu thật sự như vậy, thượng thần tất nhiên bị lỗ. Thông minh như thượng thần, sao có thể coi tiền như rác được.
*
Dung Lâm đưa A Liên đến chỗ Tiêu Bạch.
Tiêu Bạch có vẻ chờ đợi đã lâu. Lại thêm A Liên lại là bằng hữu của Tiêu Táo, tất nhiên hắn không thể không giúp.
A Liên đứng bên cạnh Dung Lâm, nghĩ đến vì chuyện của mình làm kinh động đến hai vị đại thần, thật sự hổ thẹn. Vừa bước vào liền không còn ồn ào như trên đường, mà rất yên tĩnh.
Mà Dung Lâm đến tìm Tiêu Bạch cũng bởi vì chỗ Tiêu Bạch có gương Lưu Quang, có thể quay trở về thời gian, nhìn thấy lúc trước phát sinh ra chuyện gì.
A Liên biết điều đứng bên cạnh Dung Lâm, cùng hai vị thượng thần nhìn vào cảnh trong gương.
Tiêu Bạch hỏi: "Trước đó ngươi đã gặp Cừ Chúc chưa?"
A Liên nghĩ lát, thành thật trả lời: "Cừ Chúc sư huynh là một người nhiệt tình, lúc ta mới đến Cửu Tiêu các, huynh ấy giúp đỡ ta rất nhiều."
Tiêu Bạch lãnh đạm nói: "Hắn luôn luôn nhiệt tình đối với cô nương xinh đẹp."
A Liên ngơ ngẩn, không hiểu chuyện gì, theo bản năng nhìn Dung Lâm một cái.
Tiêu Bạch hơi phất tay, trong gương Lưu Quang hiện ra cảnh A Liên nói chuyện với Cừ Chúc. Từ nhỏ Cừ Chúc đã được nuông chiều, kiêu ngạo thành thói quen, chính là đệ tử có tiếng quyền quý trên tiên giới, bình thường hành sự phong lưu, không biết đã trêu chọc bao nhiêu nữ tử. Trong cảnh của gương Lưu quang, liền xuất hiện Cừ Chúc liên tiếp gặp A Liên, bộ dạng áo mũ chỉnh tề cùng nàng nói chuyện.
Tiêu Bạch chỉ vào cảnh trong gương, dường như Cừ Chúc nói gì bên tai A Liên, lại hỏi: "Lúc đó hắn nói gì với ngươi?"
A Liên nhớ kỹ lại, mới nhẹ "ồ" lên một tiếng, nói: "Ngày đó Cừ Chúc sư huynh nói, nếu như ta và hắn ở cùng một chỗ, hắn sẽ thay ta nhận một ao cá."
Dung Lâm nói: "Kẻ bại hoại văn hóa này sống cũng lãng phí lương thực của Cửu Tiêu các, chết đi cho sạch đất."
Hết chương 12
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...