Ngự hoàng

Chương 4
Sáng sớm hôm sau, Dạ Sở Tụ như thường lệ lui tới ngồi ở bàn cạnh dòng suối nhỏ trong ngự hoa viên, phía trước bàn bày giá vẽ tinh xảo, tay cầm bút, nhìn cá chép hồng trong dòng suối nhỏ trong suốt, nhất bút phác thảo cảnh vật trước mắt.
Thải Lâm bên cạnh hầu hạ, trong mắt tất cả đều là hâm mộ, Bảo quý phi đa tài đa nghệ, mọi người đều biết.
Nàng chẳng những kì tài cao thâm, đầy bụng văn thơ, lại là một tay vẽ tranh đẹp, một tay viết chữ tốt.
Nhìn giấy vẽ trắng noãn sau khi nàng phác hoạ vài nét, con cá trông rất sống động liền hiện ra trước mắt.
“Nương nương, tay người thực khéo, mới nửa nén hương, tranh này liền vẽ tốt lắm, cho dù đương triều họa sĩ công lực cũng chỉ bằng như thế thôi.”
Thải Lâm nhu thuận hợp thời dâng điểm tâm và nước trà.
Dạ Sở Tụ buông lỏng mày, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút ý cười. “Ý cảnh cùng tâm tình tương thông, nếu có thể lĩnh ngộ liền không phải việc gì khó, Thải Lâm, nếu ngươi muốn học vẽ, ta có thể dạy ngươi.”
“Nữ tì không dám làm phiền nương nương, hoàng thượng yêu thương nương nương hơn mọi thứ, nếu nô tỳ làm nương nương mệt, cho dù có chín cái mạng cũng không đủ hoàng thượng phạt.”
Đi theo bên người Dạ Sở Tụ vài năm, nàng chính mắt thấy hoàng thượng sủng ái vị Bảo quý phi này như thế nào.
Kia thật sự là để ở miệng sợ chảy, đặt ở lòng bàn tay sợ rớt, nay Bảo quý phi cũng đã mười sáu tuổi, càng lớn càng xinh đẹp, dáng người gầy yếu thon dài, ngũ quan xinh xắn lung linh, làm cho người đẹp trong hậu cung mất hết nhan sắc.
Một cái tuyệt sắc giai nhân như vậy, đừng nói hoàng thượng sủng yêu, ngay cả tiểu nha đầu hầu hạ nhiều năm như nàng, cũng cực kỳ hâm mộ.
Huống chi tính tình Bảo quý phi vô cùng tốt, đối đãi nô tài lại ôn nhu thân thiết, cho dù ngày thường phạm phải sai lầm nhỏ, tất cả đều được tha thứ, cũng không truy cứu quá đáng.
Thân là nô tỳ, có thể đi theo hầu hạ chủ tử thấu tình đạt lý như vậy, là phúc phận đã tu luyện từ kiếp trước.
Nhưng thật ra lúc Dạ Sở Tụ nghe đến thị nữ nhắc tới hoàng thượng, sắc mặt không khỏi ảm đạm vài phần, lại nhịn không được nghĩ tới tối hôm qua trận khắc khẩu không thoải mái.
Hoàng Phủ Cận thật ít tức giận, nhưng ngày hôm qua rõ ràng biểu tình bực bội, lúc gần đi, cảm giác xa cách trong giọng nói, đến bây giờ còn giống độc châm đâm vào ngực của nàng.
Là nàng yêu cầu nhiều lắm sao?
Ừ, một nữ nhân như thế nào có thể chờ đợi chuyện hoàng thượng, chỉ yêu một mình nàng, là nàng rất ngu ngốc.
Đang trầm tư, bên tai truyền đến một đạo tiếng nói kiều mị. “A, đây không phải là Bảo quý phi được hoàng thượng ân sủng sao? Sớm như vậy đến ngự hoa viên vẽ tranh, thật sự là có nhã hứng tốt a.”
Dạ Sở Tụ theo tiếng nhìn lại, là Điệp quý phi xinh xắn lanh lợi - Ngu Tiểu Điệp.
Từ nhỏ sinh trưởng ở gia đình phú quý, giơ tay nhấc chân đều có một loại tôn quý. Nàng mặc quần áo hồng nhạt, cẩm bào satanh, mặt trên thêu hoa án tinh xảo, phía trên đính đầy tơ tằm, phượng trâm châu ngọc làm đẹp, rất xa hoa tôn quý.
Trái lại chính mình, tuy cũng là hậu cung phi tử, cũng không yêu thích châu sai bảo ngọc nặng chết người này, ngay cả xiêm y chỉ cần mặc thoải mái là tốt rồi.
Trước mắt hậu cung không có hoàng hậu, địa vị có vẻ cao, chỉ có bốn vị quý phi.
Giờ phút này trên mặt Điệp quý phi rõ ràng có ý khiêu khích, lại làm cho Dạ Sở Tụ nhìn phản cảm.
Nàng biết chính mình được hoàng thượng sủng ái, sẽ có không ít người chán ghét, cho nên ngày thường rất ít cùng chúng tần phi gặp mặt.
Hậu cung đấu tranh, là chuyện nàng rất khinh thường, nếu không có hứng thú tham dự, cần gì phải làm bộ làm tịch cùng các nàng lá mặt lá trái (lật lọng, hai mặt).
Cho nên, đối mặt Ngu Tiểu Điệp khiêu khích, nàng cũng chỉ là lễ phép vuốt cằm cười mà thôi
Ngu Tiểu Điệp thấy đối phương trước mặt và rất nhiều cung nữ thái giám phía sau đối mặt nàng xa cách, ngực cứng lại, sắc mặt lạnh xuống vài phần. “Bảo quý phi thật cao quí, cũng khó trách, cô là người tâm phúc bên người hoàng thượng, được hoàng thượng sủng nhiều năm như vậy, dưỡng thành một ít kiêu ngạo tự phụ, cũng là có thể hiểu, bất quá...”
Nàng giơ lên một nụ cười lạnh. “Không biết Bảo quý phi có biết cái gì kêu phong thuỷ thay phiên chuyển hay không? Bởi vì hoàng thượng tối qua đã qua đêm ở trong cung của ta, vốn là chuyện riêng ta cũng không nên nói ra, nhưng ngày hôm qua hoàng thượng đến tẩm cung của ta sắc mặt không tốt, như là bị ai chọc giận, sau ta mới biết được, là Bảo quý phi đắc tội hoàng thượng.”

Đêm qua, hoàng thượng đi tẩm cung Điệp quý phi?
Dạ Sở Tụ lập tức đầu trống rỗng, ngực gắt gao thu lại.
Đau quá! Tranh giấy trước mắt nháy mắt trở nên mơ hồ, bút vẽ nắm trong tay, không khỏi tăng thêm lực đạo.
Một loại cảm giác bị phản bội, vũ nhục chiếm cứ trong lòng, liền ngay cả hô hấp đều trở nên trầm trọng hơn.
Ngu Tiểu Điệp diễn chiêm cười lạnh. “Ỷ vào hoàng thượng ân sủng, liền cả gan làm loạn, vô pháp vô thiên, ngay cả hoàng thượng đều dám trêu, có câu gọi là gì? Thị sủng mà kiêu?”
Một phen nói, ý tứ chế ngạo rất đậm, bỏ qua không đem Dạ Sở Tụ đặt ở trong mắt.
Bị châm chọc khiêu khích, Dạ Sở Tụ nhanh cầm lấy bút vẽ, không biết là tâm không, hay là tình không, bước chân có chút không xong.
Tuy rằng sớm đoán được có một ngày Hoàng Phủ Cận sẽ cùng với nữ nhân của hắn giao hoan, nhưng khi chuyện đó thật sự phát sinh, nàng phát hiện chính mình thế nhưng đau lòng đến loại tình trạng này, đau đến không thể hô hấp.
Thải Lâm bên cạnh nhìn ra chủ tử rõ ràng thay đổi sắc mặt, lại cắn răng chịu đựng, bộ dáng kia, làm cho nàng khổ sở vạn phần.
Mắt thấy Điệp quý phi còn muốn tiếp tục khiêu khích, nàng nhịn không được tiến lên. “Điệp nương nương, chủ tử của ta trong lúc vẽ tranh không thích bị người quấy rầy, thỉnh nương nương thứ lỗi.”
“Ngươi là cái gì vậy? Một nô tài cũng dám chỉ trích bản cung?” Ngu Tiểu Điệp không nghĩ tới Bảo quý phi ngày thường kiêu ngạo, ngay cả nô tài bên người nàng cũng cả gan như vậy. “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”
“Cô...” Thải Lâm tức giận không thôi, nhưng ngại thân phận đối phương, không dám lỗ mãng.
“Thải Lâm, làm gì tức giận, nàng là Điệp quý phi, trong hàng ngũ các quý phi đứng đầu của hoàng thượng, ở trong cung địa vị không kém chúng ta.”
Nuốt xuống khổ sở ở đáy lòng, Dạ Sở Tụ cười lạnh một cái, cầm bút, bắt buộc chính mình bảo trì bình tĩnh, ở trên giấy vẽ thản nhiên ngắm, cố ý coi thường sự tồn tại của Ngu Tiểu Điệp.
“Bất quá lại nói tiếp, Điệp quý phi tiến cung lâu như vậy, đêm qua ngẫu nhiên được hoàng thượng lâm hạnh, đã phải nhanh thông báo chung quanh, thật là thú vị.”
Nàng nói được vân đạm phong khinh, ý tứ trào phúng mười phần, nhưng chỉ có nàng biết, đáy lòng đau, đã khiến lòng nàng rối rắm, muốn ngất đi.
Một phen nói, làm Ngu Tiểu Điệp còn đang đắc ý, gương mặt lại một trận đỏ, một trận trắng, lại nghe đến nô tài phía sau mình không sợ chết cười một tiếng, tức giận đến nàng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Dạ Sở Tụ ăn tươi nuốt sống.
“Hừ, đừng tưởng rằng cô hiện tại được hoàng thượng sủng thì đắc ý, ta muốn nhìn xem, cô còn có thể được sủng ái bao lâu!” Nói xong lời ngoan độc, nàng mang theo toàn bộ nô bộc rời đi.
Xác định người tới đi xa, nàng liền ngồi xuống, cánh tay cầm bút vẽ tranh run lên, trên giấy vẽ xuất hiện một đạo dấu vết đột ngột.
“Nương nương...” Thải Lâm ở cạnh lo lắng gọi nhẹ. “Người đừng nghe Điệp nương nương hồ ngôn loạn ngữ, cho dù hoàng thượng thực sủng hạnh nàng, nô tỳ vẫn tin tưởng, trong hậu cung hoàng thượng yêu nhất, vẫn là nương nương a.” Dạ Sở Tụ lạnh nhạt cười, cười so với khóc còn khó coi, hai mắt vô thần nhìn phương xa, thật lâu không nói gì.
Hoàng Phủ Cận mang theo vài phần áy náy đi vào Từ Vân cung, nghĩ tới sáng hôm nay tỉnh lại, phát hiện ngủ ở bên cạnh dĩ nhiên là Ngu Tiểu Điệp, hắn quả thật hoảng sợ.
Hồi tưởng lại tối hôm qua chính mình giận dữ, không biết nên như thế nào phát tiết.
Lúc trước Ngu thái hậu lại nhiều lần mang theo cháu gái nàng tới gặp hắn, ý tứ lại rõ ràng, nhưng hắn thủy chung cùng Ngu Tiểu Điệp bảo trì khoảng cách. Nếu không phải phát sinh chuyện không thoải mái với Tụ nhi, hắn cũng sẽ không nhất thời xúc động đi đến nơi của Ngu Tiểu Điệp, khi giận dữ mơ hồ lên giường với nàng.
Khi tỉnh lại, hắn biết mình làm chuyện hồ đồ, vốn định áp chế việc này, nhưng vừa lâm triều về, liền nghe nội thị bẩm báo, sáng sớm, Điệp quý phi lại mang theo tôi tớ đến ngự hoa viên, trước mặt mọi người khiêu khích Bảo quý phi.
Lập tức trong lòng hắn lạnh lại phân nửa, Tụ nhi là người kiêu ngạo, làm sao chịu được người khác đối đãi như vậy!
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong quốc sự, trực tiếp chạy tới Từ Vân cung, nhìn thấy Tụ nhi đang cùng hạ nhân nói chuyện, thấy hắn đã đến, nàng giống như thường lui tới đứng dậy hành lễ, nhưng ngôn ngữ lại mang theo vài phần xa cách.
“Nàng bận việc sao?” Hoàng Phủ Cận tận lực cười làm lành, che dấu nội tâm áy náy.
Dạ Sở Tụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt dừng trên người hắn, có chút mơ hồ. “Không có gì, bất quá là cùng cung nữ nói chút chuyện phiếm, chuyện cười mà thôi.”

“Nói trẫm nghe được không?” Hắn đi đến bên người nàng, một tay kéo qua cánh tay nàng. “Trẫm gần đây bận việc... quốc sự, đã có nhiều ngày không tâm sự với Tụ nhi rồi.”
Dạ Sở Tụ cười lạnh rút tay mình về, “Nếu hoàng thượng muốn nghe chuyện cười hoặc nói chuyện phiếm, người lý tưởng trong hậu cung muốn cùng hoàng thượng còn có thể thiếu sao?”
Lời nói cử chỉ của nàng, Hoàng Phủ Cận lập tức hiểu được nàng bực mình, ánh mắt đảo qua, ý bảo thái giám cung nữ đều lui ra.
“Tụ nhi đang để ý chuyện của Điệp quý phi?” Chờ hạ nhân đi rồi, hắn trực tiếp hỏi rõ, hai người lén nói cái gì, hơn nữa hắn cũng không thích quanh co lòng vòng.
Nghe xong lời nói của hắn, tâm tình Dạ Sở Tụ càng thêm hậm hực.
Càng yêu đối phương, càng không thể chấp nhận đối phương phản bội. Cảm tình chân thành tha thiết của cha mẹ, đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng.
Ý niệm một vợ một chồng đã ăn sâu bén rễ (vững chắc không thể lung lay), nay muốn nàng chịu cho nam tử âu yếm của mình có mười mấy thê tử, bảo nàng làm sao có thể chuyển tâm được? Nhưng Hoàng Phủ Cận là hoàng thượng, hắn không phải dân chúng bình thường.
Những năm gần đây, nàng không ngừng khuyên chính mình, nếu thương hắn, nên bao dung tất cả của hắn, nàng cũng nghĩ nàng có thể làm được, mà khi chính tai nàng nghe được sự thật này, nàng thật sự không thể chấp nhận.p>
Huống chi, hiện tại nàng có bầu, tuy rằng chưa được Thái y chẩn trị, nhưng cha nàng là thần y, nàng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, hơn nữa hiếu học, tự nhiên cũng tinh thông y thuật.
Một nữ nhân có thai, không thể cùng trượng phu sinh hoạt vợ chồng, sẽ phát sinh chuyện gì, không khó đoán.
Nghĩ như vậy, trong lòng Dạ Sở Tụ lại khó chịu, quay mặt không nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, nữ nhân trong hậu cung đều là của hoàng thượng, sủng hạnh người nào vắng vẻ người nào, chỉ bằng một câu nói của hoàng thượng.”
Hoàng Phủ Cận đối mặt thái độ lạnh lùng của nàng có chút bực bội. “Nàng nói vậy là có ý gì vậy? Cho dù trẫm sủng hạnh ai, cũng không lạnh nhạt với nàng!”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền phát hiện lời này nói không đúng. Trên thực tế trừ bỏ nàng, hắn cũng không muốn sủng hạnh ai, hắn chính là…Nhất thời nóng giận, mới có thể lên giường cùng nữ nhân khác.
Dạ Sở Tụ là người mẫn cảm, nghe được hai chữ sủng hạnh, sắc mặt trở nên cực lạnh.
“Hoàng thượng thật sự là bác ái, xin hỏi lòng hoàng thượng đến tột cùng lớn bao nhiêu? Có thể chứa được mấy người phụ nữ đây?”
Nàng không nghĩ như vậy là tốt, nhưng nghĩ đến nam tử mình yêu tối hôm qua ôm lấy nữ nhân khác triền miên, thái độ bình tĩnh nhất thời biến mất không còn.
“Lời này của nàng là có ý gì?” Hoàng Phủ Cận thuở nhỏ sinh trưởng ở nhà đế vương, phụ hoàng mẫu hậu sủng ái thâm sâu, sau khi lớn lên ngay cả phụ hoàng đều kính hắn vài phần, cho tới bây giờ không ai dám dùng loại thái độ này chất vấn hắn.
Lời nói lạnh nhạt của nàng khơi mào dòng máu hiếu chiến của hắn, cái gì khiêm tốn nhẫn nại, đã sớm quăng đến một bên.
“Đúng vậy, nàng nói đúng, trẫm là đương kim thiên tử, nữ nhân trong hậu cung đều là của trẫm, cho dù sủng hạnh ai, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vậy nàng vì sao biểu hiện ra một bộ mặt oán phụ cho trẫm xem?”
Tuấn dung bỗng dưng lạnh xuống, lời nói mang ý trách cứ, “Trẫm xác thực đêm qua ở tẩm cung Điệp quý phi, nhưng vì sao lại như thế, Bảo quý phi cũng nên chịu chút trách nhiệm.” Lời nói này nói được rất nặng, Hoàng Phủ Cận cũng biết, khi người nổi nóng, không khống chế được miệng của mình.
Nếu hắn muốn chọc giận nàng, hắn đã thành công. Dạ Sở Tụ nghiêm mặt, trong mắt thoáng hiện ánh sáng lạnh lẽo trước nay chưa có.
“Hóa ra hoàng thượng đối đãi lời thề của mình như thế này.”
Nàng đột nhiên nở nụ cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo vài phần đau khổ. “Người từng nói kiếp này chỉ yêu một mình thiếp, chỉ lấy một mình thiếp, chỉ cần một mình thiếp, nguyên lai những lời đó bất quá là hoàng thượng nhất thời cao hứng thuận miệng nói thế, sao có thể là thật. Là thiếp ngốc, ngu si tin tưởng, cũng toàn tâm toàn ý chờ mong hoàng thượng thực hiện lời hứa. Xem ra, là thiếp đánh giá địa vị của mình ở trong lòng hoàng thượng quá cao, là thiếp thật không biết tự lượng sức mình.”
Hoàng Phủ Cận giận nàng coi thường tất cả những điều hắn làm vì nàng, lớn tiếng phản bác, “Nàng nói gì vậy? Lúc trước tiên hoàng bức trẫm lập quý phi, trẫm đã lấy chết uy hiếp không nạp phi, tuy rằng đến nay hậu cung chưa có lập chủ, nhưng vị trí hoàng hậu này, trẫm vẫn giữ cho nàng. Những bè phái lao lực tính toán trẫm, mặc cho ai đều lay động không được việc trẫm muốn lập nàng làm hậu, ý tưởng này chưa từng biến mất, trẫm làm tất cả điều này, chẳng lẽ không biểu hiện sủng ái của trẫm đối với nàng hay sao?”
Dạ Sở Tụ lạnh lùng cười. “thiếp không thèm muốn vị trí hoàng hậu, cả đời này, thiếp chỉ muốn cùng nam tử mình yêu nắm tay nhau cả đời, nhưng nếu tình yêu của thiếp như lời nói của hoàng thượng...” Nàng dừng lại, thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào, “Nguyện vọng này sợ là vĩnh viễn không thể thực hiện, bởi vì hoàng thượng không hiểu được tình yêu duy nhất.”
“Nàng... Nàng đang nghi ngờ cảm tình của trẫm đối với nàng sao?” Hoàng Phủ Cận bị nàng luân phiên hỏi tức giận không nhẹ.

Lòng Dạ Sở Tụ theo lời của nàng dần dần chết đi. “Hoàng Phủ Cận, ta thiếp chỉ muốn nói, nam nhân ta yêu, nếu không thể yêu thiếp như thiếp yêu hắn, như vậy... không bằng thiếp nên buông tay vậy.”
“Nàng...” Từng tiếng gằn của nàng thẳng đánh ngực hắn, đau đến hắn sắp không thể hô hấp.
“Nàng thật to gan, cũng dám...” Hắn muốn nói, nàng cũng dám nhẹ nhàng buông tha cho tín nhiệm và tính yêu đối với hắn, nhưng câu này không làm sao nói ra miệng được.
Giống như lời vừa ra khỏi miệng, liền thừa nhận chính mình thua.
“Nàng dám vô lễ gọi tên trẫm, nàng không tin rằng trẫm có thể nhốt nàng vào lãnh cung để kiểm điểm sao?”
“Hoàng thượng hài lòng là tốt rồi.” Lòng đã vỡ thành từng mảnh càng lúc càng lạnh hơn, nhưng nàng không thể ở trước mặt hắn yếu thế.
“Nàng...” Hắn tức giận đến cả người phát run, đột nhiên hướng bên ngoài rống to một tiếng, “Người đâu, tới đây!”
Nội thị đi vào, quỳ xuống phục mệnh. “Hoàng thượng.”
Hoàng Phủ Cận dùng sức chỉ vào Dạ Sở Tụ. “Bảo quý phi ngỗ nghịch với trẫm, nhốt vào lãnh cung, chờ xử lý.”
Hai bên nội thị giật mình kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao.
Hoàng Phủ Cận hạ xong mệnh lệnh, khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên tuyệt vọng trong nháy mắt, trong lòng cũng không khỏi hung hăng run lên.
Hắn lập tức hối hận, nếu nàng cầu xin tha thứ nhận sai, hắn nguyện ý thu hồi hoàng mệnh.
Chỉ cần một câu của nàng, hơi chút cúi đầu, hắn... Hắn sẽ ôm nàng vào trong lòng, dỗ dành an ủi, yêu thương nàng, chẳng sợ tự hạ thấp địa vị, giải thích nhận sai với nàng đều được.
Hai người cứ kiêu căng nhìn nhau như vậy, thẳng đến Dạ Sở Tụ lạnh lùng cười, trong nháy mắt bình thường trở lại.
“Hoàng Phủ Cận, từ giờ khắc này trở đi, tình nghĩa vợ chồng của chúng ta, ân, đoạn, nghĩa, tuyệt!”
Bốn chữ kia cứ như cây roi, quật mạnh vào lòng hắn.
Hắn cơ hồ đứng không vững, hận ý, tức giận, điên cuồng, lập tức tìm tới hắn.
Hắn đỏ mắt, cắn răng trừng nàng.”Tốt! Tốt!  Dạ Sở Tụ, nàng đã tuyệt tình quyết ý như thế, ta thành toàn nàng!” Hoàng Phủ Cận đã bất chấp hình tượng, cảm thấy chính mình như là một đứa nhỏ bị người vứt bỏ, giờ phút này trong mắt chỉ còn hận ý cùng sát khí.
“Nhốt vào lãnh cung cho ta, từ nay về sau, ta không bao giờ muốn nhìn đến nàng nữa, như ý của nàng, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Hai bên nội thị xem hoàng thượng giận đỏ mắt, sợ tới mức không dám trì hoãn, Dạ Sở Tụ hết hi vọng quay mặt đi, không muốn nhìn hắn thêm nữa. “Không cần làm phiền hai vị động thủ, ta đi cùng các ngươi.”
Cho đến khi không thấy được bóng dáng của nàng, nhưng vẫn mơ hồ truyền đến tiếng khóc của Thải Lâm.
Hoàng Phủ Cận điên cuồng đập nát tất cả mọi thứ trong Từ Vân cung, bao gồm cả tranh chữ của Dạ Sở Tụ, tất cả đều bị hắn phá tan thành từng mảnh.
Cuối mùa thu, bốn phía lãnh cung không hề che đậy, đến đêm, gió thu lạnh rung, vài tia gió lạnh thấu xuống chui vào từ cửa sổ, Dạ Sở Tụ co rúm lại, không khỏi ôm chặt hai tay.
Ngày ấy khắc khẩu cùng Hoàng Phủ Cận, giống như còn tại bên tai, nhưng nàng bị nhốt ở lãnh cung gần một tháng.
Từ trước cẩm y hoa phục, nay chỉ còn lại trang phục đơn giản màu trắng, vẻ mặt tiều tụy.
Trong lãnh cung, người ấy gầy yếu. Ngoài lãnh cung, thân mặc áo choàng, đầu đội mũ ngọc, đế vương tuấn mỹ, thống khổ nhìn vào cửa lớn của lãnh cung.
Hắn biết chính mình là đứa ngốc, nàng đã không cần hắn, vậy mà cứ nghĩ, cứ nhớ kỹ nàng.
Từ khi Tụ nhi bị nhốt vào lãnh cung, hắn càng thấp thỏm nóng nảy, đế vương ngày xưa lý lẻ rõ ràng, đột nhiên trở nên táo bạo âm ngoan.
Từ trước còn bận tâm cảm thụ của thần tử, nay giống như không có ràng buộc, làm việc càng ngày càng mạnh mẽ vang dội.
Chúng thần sợ, không dám lại bằng mặt không bằng lòng, thần phục dưới chân thiếu niên thiên tử này.
Một câu ân đoạn nghĩa tuyệt kia, mỗi ngày ghé vào lỗ tai hắn lặp lại, làm hắn vừa hận, vừa tức, nhưng khi nghĩ đến nàng, tất cả tức giận, đều đánh không lại nội tâm đau xót.
Một trận gió đêm đánh úp lại, lại lạnh hơn vài phần, không biết trong cung nàng, có cái chăn tốt hay không, có ngủ an ổn hay không, có hay không... Giống hắn, đang nghĩ đến đối phương?
Nhịn không được tiến lên vài bước, muốn đẩy ra cánh cửa lớn kia, nhưng vừa nhấc tay, lại chậm rãi buông xuống.

Hắn tự giễu cười lạnh, hắn là ngôi cửu ngũ, từ khi nào lại trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy?
Cũng không biết là hận nàng, hay là hận chính mình, hắn đột nhiên xoay người, đi nhanh ly khai lãnh cung.
Trở lại tẩm cung của hắn, ở bên trong được hầu hạ, tắm rửa thay quần áo, nằm ở trong chăn không có nàng, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, giống như có người đang thét chói tai, có người đang la to, khiến cho hắn ngủ cực kỳ không an ổn.
Hoàng Phủ Cận cau mày, muốn xem nhẹ tiềng ồn ào, nhưng thanh âm lại càng ngày càng gần.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng...”
Có người đang gọi hắn, hắn không muốn tỉnh lại, bởi vì chỉ có ở trong mộng, hắn có thể cùng Tụ nhi gặp gỡ. Trong mộng, nàng ôn thuần nằm trong lòng mình, yêu thương lẫn nhau, không hề thương tổn.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mau tỉnh lại!”
Là tiếng Đức Hỉ hầu hạ hắn nhiều năm, thật cẩn thận ở bên giường kêu hắn.
Hắn rốt cuộc không tình nguyện mở mắt ra, sắc mặt có chút không kiên nhẫn.
Chỉ thấy Đức Hỉ vẻ mặt kinh hoảng, thân mình run run.”Hoàng Thượng không tốt! Lãnh cung... Cháy...”
Hoàng Phủ Cận không nhớ rõ chính mình như thế nào chạy đến lãnh cung, trên người chỉ có áo lót cùng tiết khố (cái quần ngủ màu trắng hay thấy trên phim Trung Quốc ấy), ngay cả đôi giày cũng chưa kịp mang vào.
Ban đêm gió thổi khiến cả người hắn rét run, hai chân dẫm nát trên mặt đất, không biết bị cái gì đâm vào làm máu thịt mơ hồ.
Nhưng chút đau đớn này đối với hắn đã sớm mất đi tri giác mà nói, căn bản không chỗ nào cảm giác được.
Hắn kinh ngạc, nhìn lãnh cung bị tàn phá sau khi đã được dập tắt lửa, một mảnh bừa bãi, tất cả đều hóa thành tro tàn.
Trên mặt đất nằm thẳng một khối thi thể bị đốt trọi, lúc này đã nhìn không ra bộ dáng.
Chỉ có khối ấm ngọc bị cháy nhìn không ra màu sắc kia, có thể chứng minh thân phận của chủ nhân.
Hoàng Phủ Cận không thể tin được bước chân nặng nề đi qua, chậm rãi ngồi chồm hỗm trước đống thi thể bị cháy, hai tay muốn đụng chạm, lại trì trệ không tiến.
Toàn bộ cánh tay run rẩy không ngừng, ánh mắt dại ra, như là không dám tin tất cả đã thấy trước mắt.p>
“Sở Tụ... Tụ nhi?” Thanh âm hắn run run, thử gọi.
Vì sao mới nháy mắt, lãnh cung liền cháy?
Nếu khi đó hắn ở ngoài cửa lãnh cung có thể cố lấy dũng khí đẩy cửa đi vào liếc nhìn nàng một cái, nếu khi đó hắn chịu tâm bình khí hòa nói rõ với nàng, hoặc là thành tâm sám hối nhận sai với nàng, nếu lúc trước hắn chịu kiên trì một chút, không cưới những nữ nhân này vào hoàng cung... “A -” Hắn đột nhiên quát to một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Cận không biết là do kinh hãi quá độ, hay là bi thương quá độ, lại ói ra một ngụm máu tươi, thẳng tắp té xỉu trên thi thể.
Cuối tháng mười một cùng năm, hoàng Thượng vì đau đớn Bảo quý phi mất, bi thương quá độ, không để ý tới triều chính.
Ngày thứ hai đầu năm, hoàng thượng hạ lệnh bốn phía khởi công xây lại Từ Vân cung, cũng thay tên thành Tư Tụ (nghĩa là hoài niệm Dạ Sở Tụ) cung.
Tháng tư cùng năm, hoàng thượng tra rõ vụ án lãnh cung bị cháy, Điệp quý phi suốt ngày không được đế vương sủng hạnh, đố kỵ sinh lòng ác độc, cho nên thừa dịp Bảo quý phi bị nhốt vào lãnh cung, phái người đốt cháy lãnh cung, tính toán nhổ cỏ tận gốc.
Hoàng thượng giận dữ, bắt giữ toàn bộ người liên can, những người cầu tình, lập tức xử trảm.
Những thái giám và nô tỳ khả nghi phóng hoả, toàn bộ đánh chết.
Mà chủ mưu Điệp quý phi, bị phán xử lăng trì, từ trước tới nay tần phi hạng nhất bị phán lăng trì.
Hoàng Phủ Cận tự mình giám sát chấp pháp, thẳng đến miếng thịt cuối cùng trên người nàng bị cắt bỏ, hắn mới mặt không chút thay đổi đứng dậy rời đi.
Quan viên liên can bị hành động này của hoàng thượng sợ tới mức kinh hồn bạt vía, từ ngày đó, liền không dám lỗ mãng ở trước mặt hoàng thượng.
Tháng bảy cùng năm, cố (người đã mất thì đệm dô từ cố) Bảo quý phi được truy phong làm Hiếu Hiền hoàng hậu, mà Tư Tụ cung mặc dù phi thường xa hoa, lại trông mong không được chủ nhân quay về...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui