Ngự hoàng

Nàng trước kia học qua thủ công Giang Nam, chỉ cần tốn chút thời gian, liền có thể đem chỗ tổn hại sửa thật tốt, không sứt mẻ.
Thấy chủ tử vẻ mặt mệt nhọc, Thải Lâm đau lòng, không chịu rời đi, càng muốn ở một bên hầu hạ.
Nàng đang muốn nói cái gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thanh âm khẽ run, “Điện hạ?” Sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.
Dạ Sở Tụ nghe tiếng tay run lên, vừa nhấc đầu, chỉ thấy Hoàng Phủ Cận phụng phịu đứng ở cửa phòng ngủ, đứng dậy cười theo. “Cận ca ca, chàng tỉnh rồi sao?”
Đối phương hừ lạnh một tiếng, bước chân đi tới trước mặt nàng, một tay lấy áo choàng trong tay nàng quăng tới một bên. “Ta nếu không tỉnh lại, sợ đứa ngốc như nàng sẽ hành mình mệt chết.”
Khó trách mấy ngày nay hắn thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, đôi mắt đục ngầu, lại vẫn hầu hạ hắn chu đáo, còn tưởng rằng sinh bệnh gì, hại hắn vào triều cũng không an tâm.
Lại không nghĩ rằng, nàng mỗi đêm thừa dịp chính mình ngủ, đi may lại kiện áo choàng kia.
“Cận ca ca…”
“Lập tức trở về phòng nghỉ ngơi cho ta! Nàng thật là không sợ chọc giận ta phải không? Càng lớn càng không nghe lời.” Hắn tiến lại đằng sau cúi người ôm lấy nàng, không để ý tới Thải Lâm một bên che miệng cười trộm, xoay người trở lại phòng ngủ.
“Nhưng áo choàng kia cũng sắp sửa xong rồi...”
“Nàng nếu còn nói muốn sửa áo choàng tiếp, ta hiện tại liền sai người đem thiêu nó đi.” Trong mắt Hoàng Phủ Cận đều là cảnh cáo. “Chẳng lẽ nàng đã quên hiện tại là đầu xuân, buổi tối thời tiết lạnh, thân thể nàng làm sao chịu được loại ép buộc này, nàng muốn hại ta khổ sở khi thấy nàng bị bệnh sao?”
Ôm nàng lên chiếc giường ấm áp, đắp lại chăn cho nàng, lại rót nước ấm ra, hắn mới ngồi vào bên giường. “Uống trước chút nước ấm, cẩn thận lại sinh bệnh.”
Hắn khẩu khí tuy rằng nghiêm khắc, nhưng động tác lại cực ôn nhu, Dạ Sở Tụ cầm chén nước uống vài ngụm, thấy ấm áp rất nhiều.
Sau Hoàng Phủ Cận cũng lên giường, nàng nhịn không được nằm bên người hắn, một tay ôm thắt lưng hắn, cảm thấy chính mình được quan tâm sủng ái như vậy, thật sự hạnh phúc.
“Cận ca ca, cả đời chàng đều đối với Tụ nhi tốt như vậy sao?”
“Đứa ngốc! Như thế nào hỏi cái vấn đề ngu xuẩn này? Ta đã cưới nàng làm quý phi, chỉ sủng một mình nàng, chẳng lẽ như vậy còn không thể chứng minh tâm ý của ta đối với nàng sao?”

“Nhưng là...” Khi nghĩ đến những quý phi khác, tuy rằng chưa bao giờ nhập vào mắt Hoàng Phủ Cận, nhưng đáy lòng Dạ Sở Tụ như cũ có chút hậm hực.
Nàng thừa nhận Hoàng Phủ Cận sủng nàng yêu nàng, xem nàng như trân bảo, vì sợ nàng đa tâm, hắn thậm chí chưa bao giờ ở trước mặt nàng nhắc đến các quý phi khác.
Nhưng các nàng dù sao trên danh nghĩa đều là thê tử của hắn, nàng hiện tại mặc dù được sủng ái, nhưng cũng không đại biểu cả đời đều được sủng ái.
Đáy lòng đối với hiện trạng cảm thấy u buồn, lại không thể thay đổi cái gì.
“Nàng để ý mấy người phụ nữ kia?”
Hoàng Phủ Cận làm sao có thể không biết lòng của nàng, thấy nàng không hề hé răng, nhịn không được thở dài. “Ai! Đều là phụ hoàng buộc ta cưới, cũng không phải ý của ta, nàng như thế nào lại không rõ.”
Hắn biết nàng đối tình yêu có bao nhiêu ích kỷ, không chấp nhận được trong mắt người mình thích lại có người khác, tuy rằng hắn đã hết sức bồi thường nàng, nhưng hắn chung quy là thái tử Doanh quốc, một ngày kia, sẽ trở thành thiên tử Doanh quốc, từ xưa tới nay, bên người hoàng thượng nữ tử vô số, hắn có thể làm đến chuyên sủng, chẳng lẽ không phải là yêu mến nàng sao?
Bọn họ hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, nữ tử khác không có cách nào so sánh.
Mà nàng chẳng những thông minh nhu thuận, lại đối hắn săn sóc tỉ mỉ, mọi chuyện đều nghĩ tốt cho hắn, liền ngay cả một kiện áo choàng đều phải thức đêm thay hắn sửa tốt, nữ tử như vậy, làm sao hắn không thương?
Nghĩ vậy, hắn liền cảm thấy uất ức, hận không thể đem tất cả đồ tốt có được đưa đến trước mắt nàng.
“Tốt lắm Tụ nhi, đừng nghĩ nhiều nữa, nếu có một ngày ta đăng cơ làm hoàng thượng, liền lập nàng làm hoàng hậu, lại đem Từ Vân cung của nàng tu sửa thành cung điện hoàng hậu hoa lệ nhất, xinh đẹp nhất, bên trong đều treo tranh chữ của nàng. Nếu nàng có thai con của ta, ta sẽ lập nó vì thái tử, cả đời chỉ sủng nàng, và con của nàng, như vậy nàng còn không yên tâm sao?”
Dạ Sở Tụ ở trong lòng hắn hừ hừ. “Nếu chàng đăng cơ làm hoàng đế, nữ nhân khác cũng sẽ mang thai con của chàng.”
“Đứa ngốc, ta chỉ muốn nàng sinh con cho ta, nữ nhân khác sinh, ta cũng không thích, nói sau... Ta cũng sẽ không cho nữ nhân khác cơ hội này.”
“Phì -” Dạ Sở Tụ nguyên bản còn bốc đồng làm nũng bỗng dưng bật cười, từ trong lòng hắn ngẩng lên khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn. “Lời nói đêm nay của Cận ca ca là thật sao?”
Hắn cũng mỉm cười nhìn nàng. “Thật sự! Đương nhiên là thật.” Nói xong, một tay đem nàng đặt ở dưới thân, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
“Cho nên Tụ nhi...Vì sớm thực hiện nguyện vọng đó, chúng ta cũng nên làm cái gì mới phải a.”

“Cận ca ca, rất ngứa...”
Hoàng Phủ Cận giờ phút này không còn buồn ngủ, một lòng, đều bị vật nhỏ trong lòng câu đi.
Bên ngoài Thải Lâm nhẹ nhàng đóng cửa lại, nghe được trong phòng truyền đến thanh âm yêu kiều, không khỏi che miệng cười trộm, lặng lẽ xoay người rời đi.
Tháng sáu cùng năm, Hoàng đế băng hà, thái tử Hoàng Phủ Cận kế vị, khi đăng cơ năm ấy, hắn mười bảy tuổi.
Ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, hắn lập tức làm một loạt cải cách thi thố, đầu tiên là đem Công bộ, Lại bộ, Hình bộ trong triều đình điều chỉnh lại.
Lại liên tục gia tăng hơn mười luật pháp mới, có miễn thuế, xá thiên hạ, gia tăng thêm chút diện tích đất cho nông dân.
Dân chúng ở Doanh quốc bởi vậy tự nhiên đối với vị hoàng đế mới này kính yêu tôn sùng.
Hắn lại mở khoa Trạng Nguyên, bảng nhãn, Thám hoa, tuyển một đám người trẻ tuổi, vì triều đình mang đến một cỗ không khí mới.
Đồng thời, Đột Quyết tạo phản, các thế lực độc ác trong triều đình, cũng đều nhất nhất bị diệt trừ.
Sau khi hắn đăng cơ bận việc.. quốc sự, xem nhẹ Dạ Sở Tụ.
Hắn từng đáp ứng với Dạ Sở Tụ khi mình lên làm Hoàng đế liền lập nàng làm hậu, nhưng bởi vì nàng vẫn chưa sinh hạ con nối dòng, quần thần phản đối, cùng với một ít tổ lệ hạn chế, bởi vậy việc lập hậu cứ trì hoãn mãi.
Dạ Sở Tụ thật sâu hiểu biết sự đau khổ của hắn, cũng biết hắn vì có thể làm ình được ngôi vị hoàng hậu, phải trả giá không ít cố gắng, bởi vậy nàng thông cảm, không ở giờ phút này gia tăng phiền não cho hắn.
Hoàng Phủ Cận tuy rằng được dân chúng duy trì, nhưng trong triều đình, dù sao vẫn có một bộ phận lão thần đối với những việc hắn làm có ý kiến phản đối.
Việc xử lý quốc sự, tuy hắn không phải mới học qua, nhưng một bên muốn an ủi những lão thần này, một bên còn muốn củng cố địa vị của mình, đối với một thiếu niên mười bảy tuổi mà nói, như cũ có chút quá sức.
Hắn quá bận việc quốc sự, xem nhẹ việc tranh giành trong hậu cung.

Ngu quý phi từ sau khi tiên đế băng hà, liền vinh thăng thành Ngu thái hậu, vì để củng cố vị trí của mình trong hậu cung, hơn nữa Dạ Sở Tụ vẫn chưa sinh được con nối dòng, quần thần phản đối lập nàng làm hậu, nàng đề nghị tân đế lại nạp thêm phi tử. Hoàng Phủ Cận mặc dù vô tâm cũng không có ý, nhưng thần tử trong triều phần nhiều là thân tín của Ngu thái hậu, hơn nữa những lão thần này cũng đều thượng tấu, bất đắc dĩ, hắn lại tuyển tám quý phi tiến cung, trong đó bao gồm cháu của Ngu thái hậu, con gái tể tướng - Ngu Tiểu Điệp.
Ngu thái hậu ý tứ rất rõ ràng, nàng ý đồ lợi dụng cháu gái đến mị hoặc hoàng thượng, nếu có một ngày Ngu Tiểu Điệp hoài thượng long thai, địa vị trong cung của nàng liền càng thêm củng cố, hiển quý.
Hoàng Phủ Cận lập phi tử khác, Dạ Sở Tụ ngoài miệng mặc dù chưa nói cái gì, nhưng đáy lòng vẫn là để ý.
Nàng vẫn được hoàng thượng sủng ái, nhưng không thể bảo đảm tương lai một ngày nào đó Hoàng Phủ Cận sẽ không chê nàng hoa tàn ít bướm, tìm tân sủng khác.
Hoàng Phủ Cận hiểu lòng của nàng, an ủi nàng thiệt nhiều thứ. “Tụ nhi, ngươi cần gì phải để ý những nữ nhân này? Trẫm từ đầu tới cuối chỉ thích ngươi, tuyển các nàng vào cung, đơn giản là thủ đoạn chính trị, ngươi từ nhỏ cũng coi như lớn lên ở trong cung, như thế nào ngay cả đạo lý này cũng không hiểu.” Từ Vân cung vẫn là Từ Vân cung như trước.
Dạ Sở Tụ vẫn là Dạ Sở Tụ như trước.
Chẳng qua, cảm giác có cái gì không giống.
Dạ Sở Tụ trời sinh mẫn cảm, tuy rằng biết hắn nói đều là sự thật, nhưng nàng rốt cuộc là nữ nhân, nghĩ đến nam tử mình yêu không phải chỉ có mình nàng; trong lòng sao có thể an ổn.
Gần mấy ngày nay lại thường nghe nói Ngu thái hậu lại nhiều lần mang theo cháu gái thừa dịp hoàng thượng không ở Từ Vân cung yêu cầu gặp giá.
Hoàng thượng đều không có phản đối, cũng có mấy ngày, hắn không có tới Từ Vân cung ngủ, cách ngày, hắn chỉ phái người nói quốc sự bận quá, cùng thần tử ở lại tẩm cung của mình thương nghị sự tình.
Được rồi! Dù sao hắn là vua của một nước, cho dù có nhiều bất mãn, nàng cũng chỉ phải chịu đựng.
Ngày qua ngày, trải qua một tháng, cứ tiếp tục nhẫn nhịn, trong lòng tự nhiên là có oán khí.
Lời thề lúc trước, sớm đã bị quên đi, hiện tại nàng cùng Hoàng Phủ Cận, cũng không còn thân thiết như trước nữa.
Trước kia gọi hắn Cận ca ca, hiện tại không thể không sửa miệng xưng hắn hoàng thượng, lại phải tự xưng thần thiếp, một ngày kia, “Nàng có thể hay không cũng giống những quý phi trong lịch sử, sau khi được sủng ái, liền rơi vào kết cục ở một mình nơi lãnh cung?”
“Tụ nhi, nàng lại miên man suy nghĩ gì vậy?”
Gần đây quốc sự nhiều lắm, hắn hồi cung nghỉ ngơi đều đã muốn là một loại xa cầu, Tụ nhi còn cố tình thường lộ ra vẻ mặt ai oán, làm cho hắn thấy càng thêm phiền lòng.
“Thiếp không có miên man suy nghĩ, chính là... Vài ngày trước phụ thân gởi thư, trước mắt đang ở núi Cửu Hoa, cho nên thiếp muốn lên núi ở cùng mấy ngày, cha con đã rất nhiều năm không gặp nhau...”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hoàng Phủ Cận sắc mặt lạnh lùng. “Lên núi ở cùng? Tụ nhi, nàng cũng biết nàng hiện tại là thân phận gì? Nàng là Hoàng quý phi, xưa đâu bằng nay, làm sao có thể nói ra cung là đi được?”

Nghĩ đến nàng muốn xuất cung, cũng không biết vì sao, trực giác của hắn nhận định mục đích chân chính của nàng là muốn né tránh mình, thậm chí sẽ không trở về, khẩu khí bất giác tăng thêm vài phần.
Vừa thấy nàng vẻ mặt cô đơn, lại cảm thấy khẩu khí vừa rồi của mình không tốt, hắn áp chế đáy lòng bực mình, thanh âm dịu dàng dỗ dành.
“Tụ nhi, nếu muốn gặp cha nàng, không bằng trẫm phái người tuyên ông ấy tiến cung, cùng nàng tụ họp mấy ngày như thế nào?”
“Thiếp chính là thuận miệng nhắc tới, nếu ra cung không hợp lễ pháp, thiếp không đi núi Cửu Hoa cũng được.”
“Tụ nhi nhưng thật ra càng ngày càng tri kỉ.”
Thấy nàng thỏa hiệp, Hoàng Phủ Cận một phen kéo qua nàng, hôn lên môi, cũng không lường trước Dạ Sở Tụ quay đầu đi cự tuyệt.
“Hoàng thượng, hôm nay thân thể thiếp có chút không khoẻ, nếu Hoàng thượng mệt mỏi, thì đi nằm sớm một chút đi.”
Nàng gần đây khẩu vị không tốt, lại thường xuyên nôn mửa, nếu không có đoán sai, sợ là có hỉ mạch, vốn định tìm phụ thân lấy vài viên thuốc dưỡng thai.
Nguyên tưởng chính miệng nói cho hắn tin vui này, nhưng mấy ngày nay, Hoàng Phủ Cận thường xuyên không thấy bóng người, thật vất vả gặp mặt, nàng lại như thế nào cũng nói không nên lời.
Sự cự tuyệt của nàng, lại làm cho Hoàng Phủ Cận nghĩ lầm nàng đang giận dỗi với mình.
Nếu là trước kia, hắn sẽ khuyên giải an ủi một phen, nhưng gần nhất sự tình nhiều lắm làm hắn tâm phiền ý loạn, vốn định ở nơi nàng tìm chút an ủi, nhưng không lường trước sẽ bị từ chối.p>
Lập tức, trong lòng hắn phát hỏa, sắc mặt cũng trầm xuống dưới.
“Thân thể nàng đã không thoải mái, trẫm sẽ không quấy rầy, nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong, cũng không để ý bộ dạng muốn nói lại thôi của Dạ Sở Tụ, hắn phẫn nộ phất tay áo,
Rời đi Từ Vân cung.
Không phát hiện sau lưng cặp mắt to kia, bịt kín một tầng sầu bi nhàn nhạt.
Cận ca ca... Từ trước chàng thấy thân thể ta khó chịu, luôn thương tiếc an ủi, nhưng hôm nay ngay cả một câu an ủi đều không có.
Nàng lộ ra cười khổ. Là tình bị đứt, chàng đã không hề đau lòng cho thiếp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận