Ngự hoàng

Chương 2
Hoàng Phủ Cận lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Sở Tụ là khi hắn mười ba tuổi, còn nàng mười hai tuổi.
Năm ấy, phụ hoàng bệnh nặng, không tiếc thiên tân vạn khổ, mời đến thần y giang hồ Dạ Bình Phong. Vì để trị liệu thật tốt, thần y mang phụ hoàng lên đỉnh núi ẩn cư, chính vụ của Doanh quốc tạm giao cho hắn - thái tử Hoàng Phủ Cận.
Dạ Sở Tụ chính là con gái duy nhất của thần y, bởi vì cha nàng muốn chăm sóc cho phụ hoàng, cho nên nàng tạm thời ở trong hoàng cung.
Đương kim hoàng thượng mặc dù sức khỏe yếu lại nhiều bệnh, nhưng thống trị quốc gia gọn gàng ngăn nắp.
Dạ Sở Tụ từ nhỏ đã cùng phụ thân sống trên núi, chưa từng thấy qua tình trạng xa hoa thế này, nhưng trong cung tuy có tơ lụa gấm vóc, kỳ trân dị bảo vô số, nhưng người với người thật là xa cách đạm mạc.
Mùa đông, ánh mặt trời mặc dù nhiều, vẫn không ngăn được hơi lạnh.
Hồ nước sau hoa viên vẫn chưa kết thành tầng băng dày, nhưng nước trong hồ vẫn lạnh thấu xương, đủ để đem người đông chết.
Chỉ thấy một thái giám tuổi chừng mười lăm, mười sáu, lạnh run đứng run rẩy ở trong nước không biết đang tìm cái gì, áo choàng trên người đã muốn ướt đẫm, thân mình nhỏ gầy đã sớm bị lạnh đến mất đi tri giác.
Trên bờ, vài thiếu niên mặc áo khoác lông cừu màu trắng nhìn cảnh tượng trong nước, cười ha ha.
Trong đó nam hài cầm đầu, khoảng chừng tám chín tuổi, vẻ mặt tôn quý vinh hoa, như là chủ tử của mọi người, hắn vươn ngón tay non mịn, chỉ xuống mặt nước.
“Còn đứng ở nơi đó làm gì? Nhanh tìm ra thứ đó cho bổn vương, nếu không ngươi hôm nay cũng đừng tưởng đi lên, đông chết ngươi, đồ nô tài!”
Thái giám cả người sớm đông lạnh, phát run. “Bát, Bát hoàng tử, nô tài... Nô tài thật lạnh, chân đã muốn...Đông lạnh không nghe sai khiến, cầu Bát hoàng tử tha nô tài.”
“Hừ! Ngươi là nô tài dù có đông chết thì quan hệ gì đến ta? Nếu ngươi hôm nay không kiếm được ngọc như ý trong nước đưa cho ta, liền phạt ngươi đứng ở chỗ này ba ngày ba đêm!”

Thái giám vừa nghe, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Hồ nước mùa đông, mực nước tuy rằng không cao, nhưng cũng đến thắt lưng hắn, nước hồ một mảnh vẩn đục, sao có thể nhìn thấy bóng dáng ngọc như ý. Nhưng vì mạng sống, hắn khổ sở xoay người chung quanh sờ soạng tìm kiếm bóng dáng ngọc như ý, thân mình hắn đông cứng căn bản không nghe sai khiến, chỉ trong chốc lát, hắn đã ngã sấp xuống trong ao, muốn giãy dụa đứng lên nhưng cả người vô lực.
Trên bờ những hoàng tử đang đứng đều mang bộ dáng xem náo nhiệt, gặp thái giám ngã ở trong nước, người người còn lộ ra bộ dáng hưng phấn.
“Bát hoàng tử, không biết nô tài này có thể bị đông chết trong đó hay không?”
“Hắn thật sự là đáng chết! Đi xuống lâu như vậy, còn không tìm được ngọc như ý, bị đông chết là đáng.”
“Tiểu An Tử chết tiệt, ngươi ở trong nước làm cái gì? Nhanh tìm ra ngọc như ý cho ta!”
Bát hoàng tử thấy thái giám chìm vào trong nước, nửa ngày không lên, tức giận rống to.
Một bên, Dạ Sở Tụ nhìn không được, nói. “Trời lạnh như thế, thái giám kia chắc chắn đã chết cóng rồi.”
Theo tiếng nói nhìn lại, Bát hoàng tử đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, gương mặt trắng noãn ửng hồng mê người, đôi mắt to tròn, môi đỏ mọng tinh xảo, khí chất siêu phàm thoát tục, tựa như tiên tử hạ phàm.
“Ngươi là ai? Thấy ta, vì sao không quỳ?”
Sở Tụ trong suốt cười, thản nhiên thi lễ. “Mới đến, chưa hiểu được quy củ trong cung, bất quá vừa mới nhìn đến Bát hoàng tử đã gây tai họa, nên hảo ngôn (có lời tốt) khuyên một chút.”
“Tai họa? Ta gây tai họa gì? Bất quá chính là một cái nô tài chết đuối thôi.” Hắn nói thật âm ngoan tuyệt tình, một chút áy náy cũng không có.
“Trong cung chết một cái nô tài xác thực không phải chuyện gì lớn, nhưng không biết Bát hoàng tử có nghe nói hay không, phàm là người chết đuối, linh hồn không thể chuyển sinh, còn có thể biến thành lệ quỷ, tìm hung thủ đòi mệnh, nếu hung thủ hại hắn chưa chết, lệ quỷ kia sẽ cả đời đuổi theo đối phương không buông.”
“Ngươi...Ngươi nói bậy!”

Bát hoàng tử dù sao cũng là hài đồng (đứa nhỏ), nghe được hai chữ lệ quỷ, sợ tới mức cả người run lên.
“Ta không phải nói bậy, chờ thái giám kia thật sự chết, hóa thành lệ quỷ, hàng đêm đi tìm Bát hoàng tử đòi mạng, thì ngươi sẽ biết.” Nàng cố ý nói được vân đạm phong khinh (tỏ ra không phải chuyện của mình), bộ dáng như chờ xem náo nhiệt.
Bát hoàng tử chỉ do dự một lát, vội vàng gọi người lại. “Mau! Mau đưa nô tài kia kéo lên cho ta, xem hắn còn thở hay không.”
Hai bên nội thị không dám chậm trễ, đang muốn nhảy vào hồ, thì Dạ Sở Tụ lại cười nhẹ.
“Thời tiết này còn nhu hệ linh nhân, thái giám kia là bị người bức xuống nước, người phải tự mình đi tìm, nếu hắn còn sống, tính mệnh của người sẽ không sao, nhưng nếu hắn bất hạnh đã chết…”
Dạ Sở Tụ cố ý không nói hết lời, nhưng ngụ ý uy hiếp, cũng khiến Bát hoàng tử sợ tới mức hai chân phát run.
“Bát hoàng tử, thời gian quý giá, thái giám kia ở trong ao cũng đã được một lúc, hay là người thật muốn làm cho hắn chết?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Bát hoàng tử vừa mới vênh mặt hất hàm sai khiến người khác đã nhảy vào trong ao, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng thái giám kia.
Dạ Sở Tụ nhếch miệng chịu được không cười, nhưng trong mắt thoáng hiện một tia đùa dai.
Khá lắm tiểu nha đầu nghịch ngợm!
Đứng lặng ở cách đó không xa, xem hết một màn này trong mắt. Hoàng Phủ Cận lạnh nhạt cười, nhìn gương mặt non mịn tinh xảo của nha đầu kia, làm cho hắn thật lâu không quên.
Ngày đó, Bát hoàng tử sợ lệ quỷ quấn thân, tự mình nhảy vào hồ nước lạnh như băng cứu người, kết quả khi được cứu lên, hai người đã đông lạnh bất tỉnh nhân sự. Sau đó, cũng không biết có phải là bị kinh hách quá hay không, Bát hoàng tử bị bệnh, ở trên giường nằm suốt ba ngày.
Chuyện này làm kinh động tới mẹ đẻ của Bát hoàng tử Ngu quý phi, phi tử được đương kim hoàng thượng thương yêu nhất.

Bởi vì đương triều hoàng hậu, cũng chính là mẹ đẻ thái tử Hoàng Phủ Cận ba năm trước đã qua đời, từ đó tới nay Hoàng Thượng chưa lập lại hậu, nàng tự nhiên thành người đứng đầu hậu cung.
Hoàng Phủ Cận lúc năm tuổi liền được phong thành thái tử Doanh quốc, đi theo hoàng thượng xử lý quốc sự, hiện tại hoàng thượng không ở đây, con trai bảo bối của nàng bị người trêu cợt, nàng đương nhiên đi tìm thái tử, thay con lấy lại công bằng.
Hoàng Phủ Cận nhìn Ngu quý phi một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lại quá trình con mình chịu ủy khuất, đương nhiên cuối cùng, yêu cầu hắn xử lý việc này theo lẽ công bằng.
Bát hoàng tử ngồi cạnh mẫu thân, dùng một đôi mắt oán hận trừng tên đầu sỏ gây nên chuyện - Dạ Sở Tụ. Sau khi sự việc xảy ra, hắn mới biết được chính mình bị nàng đùa giỡn.
Hắn từ nhỏ nhận hết ngàn vạn sủng ái, lại bị nha đầu kia trêu cợt thiếu chút nữa bỏ mạng nhỏ, còn tại trước mặt thư đồng công tử của hắn làm hắn xấu mặt, hắn có thể nào không giận!
Dạ Sở Tụ tỏ ra một bộ dáng không sợ trời, không sợ đất, nghe Ngu quý phi quở trách mình không đúng tí nào, cái gì không tuân thủ kỷ cương, không học quy cũ trong cung, hãm hại hoàng tử, cả gan làm loạn, giống như hận không thể sinh ra một đôi lợi trảo (móng tay sắc bén), đem nàng tươi sống bóp chết.
Chỉ có Hoàng Phủ Cận từ đầu tới đuôi đều bảo trì tư thế lắng nghe, ngàn vạn uy nghi ngồi ở vị trí cao, một đôi con ngươi đen thâm thúy, lóe ra ánh sáng nàng xem không hiểu.
“Điện hạ, nay hoàng nhi chịu ủy khuất, thân là hoàng huynh của nó, người cần phải làm chủ cho đệ đệ của người a.”
Chỉ thấy Hoàng Phủ Cận tao nhã chơi đùa miếng ngọc bội tùy thân, đôi mắt mang theo vài phần ý cười thản nhiên. “Mẫu phi yên tâm, bản thái tử tự nhiên xử lý theo lẽ công bằng.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Dạ Sở Tụ vẻ mặt thong dong đứng trước điện. “Ngươi có cái gì muốn nói?” Nha đầu kia định lực thật tốt, từ đầu tới đuôi, chẳng những mặt không đổi sắc, lại còn ứng đối hợp lý.
“Nói thì quý phi nương nương đã nói hết, ta còn có cái gì để nói đây? Trêu cợt Bát hoàng tử, lại hại hắn bệnh nặng một hồi thật là ta không đúng. Chính là, ta không cho rằng hành vi của Bát hoàng tử có thể tha thứ, hắn thân là hoàng tử Doanh quốc, thân phận mặc dù tôn quý, nhưng là không thể xem tánh mạng người khác như chuyện vặt, nếu ngày đó trễ một bước, thái giám kia chỉ sợ đã đi đời nhà ma.”
“Ngươi nói cái gì vậy?” Ngu quý phi tức giận đến phát run. “Minh nhi chính là thiên kim chi tử, thái giám kia là cái gì, ngươi há có thể đánh đồng hoàng nhi của ta với loại tiện dân đó?”
“Nga? Chẳng lẽ hoàng tử phạm pháp, liền không tính phạm pháp sao? Hắn chính là lấy mạng của người ta.” Dạ Sở Tụ không sợ cường quyền, thẳng thắn nói ra.
“Ngươi nói hưu nói vượn! Ta nào có lấy mạng ai? Ta chỉ bất quá bắt nô tài kia giúp ta đi kiếm ngọc như ý.” Hoàng Phủ Minh tức giận rống to. “Mẫu phi người cần phải thay con làm chủ a, lần này con thiếu chút nữa bị đông chết, đều là nàng ban tặng, đem nàng tống vào nhà lao, đánh nàng bản tử, phạt roi nàng, hủy dung nàng...”
Hắn từ nhỏ đã bị làm hư, mới chịu chút ủy khuất, tự nhiên không chịu bỏ qua. Hắn dùng sức khóc, dùng sức nháo, dù sao có mẫu thân làm chỗ dựa của hắn, nhất định phải làm cho nàng bị trừng phạt nghiêm khắc.

“Ba!” một tiếng, chỉ thấy Hoàng Phủ Cận hồi lâu chưa hé răng tuấn dung trầm xuống, một tay dùng sức đánh lên bàn. “Có hiểu quy củ hay không, nơi này là chỗ cho ngươi khóc lóc om sòm sao!”
Hoàng Phủ Minh sợ tới mức rụt cổ, hắn từ nhỏ mặc dù có mẫu thân sủng, phụ hoàng yêu, duy nhất chỉ sợ thái tử, gặp đối phương mặt âm trầm, giờ phút này hắn không dám nháo nữa, chỉ dám nhỏ giọng khóc, hai mắt vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng sức trừng Dạ Sở Tụ.
Ngu quý phi thấy thế, thực không vui, liếc Hoàng Phủ Cận một cái. “Điện hạ, Minh nhi cho dù không đúng, ngài cần gì trước mặt một ngoại nhân răn dạy nó như thế?”
Hắn trầm ổn cười. “Mẫu phi, Minh nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, người như thế nào cũng hồ đồ theo? Nay hoàng gia chúng ta thật có nhược điểm trong tay của người ngoài - ngược đãi thái giám, xem mạng người như chuyện vặt - việc này nếu truyền ra cung, sẽ làm nhục danh dự hoàng gia.”
Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: “Nghe nô tài nói về những hành vi thường ngày của Minh nhi, hắn ỷ vào chính mình là hoàng tử, sau lưng không biết phạm bao nhiêu chuyện xấu, hắn nếu hiếu thuận, liền không nên ở trong lúc phụ hoàng dưỡng bệnh làm xằng làm bậy, rối loạn kỷ cương.”
Nói đến đây, lập tức sắc mặt Ngu quý phi trắng nhợt, ánh mắt sắc bén lên.
Hắn cũng không sợ, ngược lại bình tĩnh cầm lấy chén trà trên bàn. “Lễ nghĩa ở Doanh quốc phần đông lấy hiếu đi trước, Minh nhi không chừng mực như thế, phụ sự yêu thương của phụ hoàng, niệm ở hắn là hoàng đệ, bản thái tử cũng không phạt nặng, phạt hắn quỳ ở bên ngoài ba canh giờ đi.”
“Thái tử ...”
“Hoàng huynh -”
Mẫu tử hai người bất mãn kêu to, vốn là hướng Đông cung cáo trạng, không ngờ không trút giận được, Hoàng Phủ Cận thế nhưng lại đem rượu phạt ban thưởng đến trên đầu bọn họ!
Ngu quý phi đâu chịu nhượng bộ, tức giận đến đứng lên. “Điện hạ, Minh nhi vẫn là cái đứa nhỏ, hơn nữa hiện tại bên ngoài trời đông giá rét, ngài lại muốn phạt hắn quỳ, đây không phải làm nhục tôn nghiêm hoàng gia sao?”
Hoàng Phủ Cận nguyên bản gương mặt ôn hòa, dần dần lạnh xuống dưới.”Mẫu phi, nếu sợ nhục tôn nghiêm hoàng gia, nên dạy tốt cho Minh nhi thành tài. Hắn mới tám tuổi đã kém đức như thế, ta làm như vậy cũng là thay phụ hoàng quản giáo hắn, như thế nào? Hay là mẫu phi đối với cách xử lý này có gì bất mãn?”
Hắn năm ấy mười ba tuổi, cho dù vẫn là một thiếu niên, nhưng cũng đã có khí thế uy nghi, làm người ta nhìn thấy mà sợ. Ngu quý phi bị giáo huấn mặt chuyển hồng rồi lại chuyển trắng, lại nhìn thấy Dạ Sở Tụ còn cúi đầu cười trộm, nhất thời tức giận lan tràn.
Ở trong hoàng cung, hắn mặc dù tôn xưng nàng một tiếng mẫu quý phi, nàng nhưng không cách nào khống chế được hắn.
Cảm thấy chính mình bị chọc, mất mặt, đơn giản phất tay áo rời đi, Hoàng Phủ Minh gặp chính mình thất thế, lại e ngại uy nghiêm hoàng huynh, không dám nói thêm tiếng nào, ngoan ngoãn ra cửa quỳ chịu phạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui