《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 88: Ra Ngoài Đi Lại.(xASAx)
*****
Biên soạn: Vũ Phong, Mạc Vân.
*****
Ngôn Vô Trạm còn chưa nói hết, Hoằng Nghị liền đẩy tay hắn nhét cả khối đậu hũ này vào, người kia không kịp đề phòng, thứ thum thủm này liền trực tiếp đi vào miệng. . . . . .
Sau thời khắc này, bầu không khí ngưng trệ.
Ngôn Vô Trạm trân mắt nhìn Hoằng Nghị, người nọ vẫn mặt như núi băng không chút phản ứng, lúc này mùi vị đậu hũ thối chậm rãi ở trên đầu lưỡi khuếch tán ra, thật sự hắn ăn vào không phải mùi thối, mà là nước tương ân ẩn cay. . . . . .
Không tệ như hắn tưởng tượng.
Ngôn Vô Trạm cho là hắn sẽ phun ra, thế nhưng đợi một lúc thấy dạ dày không có phản ứng, liền thử nhai một hồi, khiến hắn bất ngờ chính là, hắn không ăn thấy mùi thối, ngược lại là cả miệng đầy thơm nồng. . . . . .
Vẻ mặt Ngôn Vô Trạm từ cứng ngắc đến căng thẳng lại tới kinh ngạc. . . . . .
Dáng vẻ kia giống như là lần đầu tiên nhìn thấy pháo hoa nở rộ trên không trung. . . . . .
Đây là lần đầu tiên Hoằng Nghị mua đồ cho người khác, vẫn là đồ ăn.
Y chỉ là muốn theo lời Mộ Bạch mới đối với người này tốt một chút, có điều y chưa từng đối tốt với người khác, y cũng không biết làm sao mới đúng, vì vậy hiện giờ y mới cầm đậu hũ thối đứng trước mặt người kia. . . . . .
"Sao?" Hoằng Nghị hỏi, y chưa quên ánh mắt chán ghét vừa rồi của người kia.
"Cũng không tệ lắm." Ngôn Vô Trạm gật đầu, mùi vị vô cùng đặc biệt, hắn nuốt đồ ăn vào trong miệng, sau đó sờ sờ mồ hôi hột trên chóp mũi, "Chỉ là hơi cay."
Ngôn Vô Trạm không quen ăn thứ gì quá cay, một khối nhỏ đậu hũ thối cay đến đầu lưỡi hắn cũng có chút tê, môi cũng đỏ không ít. . . . . .
Hắn vừa quẹt mồ hôi trên mũi vừa giải thích, "Ta không ăn được thứ gì quá cay."
"Lần sau bỏ ít lại."
Ngôn Vô Trạm vừa định trả đậu hũ thối này lại cho Hoằng Nghị, tuy rằng mùi vị cũng không tệ, nhưng vị cay này hắn chịu không được, không biết sao, nghe thấy câu này, nhìn thấy ánh mắt Hoằng Nghị chân thành như vậy, hắn lại như ma xui quỷ khiến xiên một khối đưa vào trong miệng. . . . . .
Ăn xong hắn liền hối hận.
Đồ cay càng ăn càng cay, ánh mắt Ngôn Vô Trạm đều bị cay đến đỏ, cổ họng mới khỏe lại có kích thích muốn bốc khói. . . . . .
"Cay?" Hoằng Nghị chỉ bảo ông lão kia cho gia vị theo mức bình thường, hẳn là sẽ không tới mức như Ngôn Vô Trạm tỏ ra vậy, người này cuối cùng là sợ cay cỡ nào chứ.
Ngôn Vô Trạm sờ đôi môi nóng bừng lắc đầu, "Thật sự rất cay, không tin ngươi thử xem."
Hắn sắp cay chết rồi.
Hắn để Hoằng Nghị ăn thử, cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi, nhưng không ngờ Hoằng Nghị thật sự nhận lấy cây xiên bằng trúc, tự mình từ bên trong xiên một khối, trực tiếp đưa vào trong miệng. . . . . .
Hoằng Nghị nhai hai cái, đột nhiên liền bất động, chân mày dường như nhíu một cái, sau đó y nói, "Cay."
Là rất cay.
Y không phát hiện, ông lão bán đậu hũ thối kia bị y dọa sợ đến hai tay run rẩy, có vẻ tất cả gia vị đều cho vào gấp đôi. . . . . .
"Ta nói đúng chứ." Thứ kia thật sự rất cay, Ngôn Vô Trạm trực tiếp từ trên giường bò xuống, đi rót cho mình một chén nước, cảm giác mát lạnh chảy vào cổ họng, khiến hắn như lấy được cuộc sống mới, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Lúc này Hoằng Nghị lại đem đậu hũ thối còn dư lại đều ăn hết, độ cay thế này y vẫn có thể chịu được.
Thấy dáng vẻ Hoằng Nghị cố gắng nhai nuốt, Ngôn Vô Trạm đột nhiên phát hiện cái tên này dường như đối với chuyện gì đều rất chăm chú, xếp quần áo, ngay cả ăn đồ ăn cũng rất nghiêm túc, giống như một đứa nhỏ vâng lời. . . . . .
Phát hiện này khiến động tác uống nước của hắn chậm lại một chút, "Cái này, ngươi thích ăn thứ này?"
Hoằng Nghị dừng lại, gật đầu một cái.
Đôi môi ngậm lấy chén nước khẽ nhếch, quả nhiên tên này đúng là một tên nhóc bướng bỉnh. . . . . .
Đậu hũ thối hắn chưa từng thấy, nhưng nhìn dáng vẻ kia cũng không phải là thứ mua từ tửu lâu lớn, hẳn là quán nhỏ ven đường, phải biết đoạn đường này Ngôn Vô Trạm cũng chưa từng nhìn về phía sạp hàng nhỏ kia một cái, những thứ đó đều là cho trẻ con ăn.
Không ngờ Hoằng Nghị lại thích. . . . . .
Ăn xong, Hoằng Nghị liền đem túi giấy dầu này gấp lại gọn gàng, ngay cả cây xiên bằng trúc cũng ngăn nắp đặt ở giữa, sau đó y liền chuẩn bị quay về đi ngủ. . . . . .
"Ta nói, ngươi muốn đi?" Thấy Hoằng Nghị muốn rời khỏi, người kia kinh ngạc đặt chén nước xuống, y đã tới tìm hắn trễ thế này, lẽ nào chỉ là để y biết được hắn ăn đồ ăn ra sao?
Hoằng Nghị quay lại, dùng ánh mắt hỏi hắn, không phải vậy sao?
Không biết sao, vừa nhìn thấy Hoằng Nghị như vậy, hắn đột nhiên dâng lên suy nghĩ trêu chọc người, hắn còn cười thầm, "Nói sao ngươi cũng cưới ta vào nhà, chúng ta không phải còn phải động phòng hoa chúc."
Một câu nói này khiến Hoằng Nghị một lần nữa biến trở lại thành một khối băng.
Y hừ lạnh, ánh mắt khinh bỉ còn kèm theo nhắc nhở, Ngôn Vô Trạm lần nữa thấy được Hoằng Nghị trước đây, căm ghét của y đối với hắn cũng thật sự không giảm chút nào. . . . . .
"Không có hứng thú." Hoằng Nghị nhắc nhở hắn chớ tự mình đa tình.
Một trò đùa đổi lấy câu trả lời nghiêm túc như vậy, việc này khiến người kia có cảm giác leo lên lưng hổ khó xuống, hắn lúng túng ho hai tiếng, lúc này Hoằng Nghị lại nói, "Sáng mai đi theo ta."
Ngôn Vô Trạm vừa định hỏi đi đâu, Hoằng Nghị bên kia đã đi rồi, hắn chỉ có thể trở lại giường, trong không khí mơ hồ lơ lửng một mùi hôi, bị Hoằng Nghị giày vò như vậy, hắn ngủ không được. . . . . .
Hắn đang nghĩ Hoằng Nghị đến cùng đang nổi điên cái gì.
Hoằng Nghị căm ghét hắn đến mức muốn lột da róc thịt, y hận không thể đem hắn giày vò đến chết, nhưng bây giờ là tình huống gì? Là vì tối hôm đó Hoằng Nghị uống say rồi ôm hắn ngủ một giấc? Chỉ như vậy liền khiến thái độ Hoằng Nghị thay đổi cũng quá kì quái rồi?
Ngôn Vô Trạm nằm mơ cũng không có nghĩ tới, sẽ có một ngày hắn lại cùng Hoằng Nghị ở chung hòa bình như vậy, theo tính cách của Hoằng Nghị, y chạy tới bóp chết hắn mới là thật.
Việc này khiến hắn thật sự có chút không tiếp thu được, cảm giác kia ngoại trừ quỷ dị chính là quỷ dị.
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Vô Trạm mới vừa dùng xong đồ ăn sáng, Hoằng Nghị cho người đến giục hắn rồi.
Y muốn dẫn hắn ra phố.
Ngôn Vô Trạm nghe xong lời này, đầu tiên là hướng ra bên ngoài duỗi duỗi đầu, nhìn thử mặt trời có phải mọc hướng tây rồi không, tối hôm qua Hoằng Nghị đã đủ quái di, làm sao mà hôm đó uống say đến giờ còn chưa tỉnh?
Dù rằng cả bụng suy đoán, Ngôn Vô Trạm vẫn đi theo. Hoằng Nghị ra ngoài không thích ngồi kiệu, y chỉ dẫn theo mấy tên tùy tùng. Những tùy tùng kia chia ra ở hai bên đường, cũng không ảnh hưởng tâm tình tản bộ của Hoằng công tử y, có điều Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên cùng Hoằng Nghị ra ngoài, hắn không biết phải đứng chỗ nào mới tốt. . . . . .
Hắn chưa quên Hoằng Nghị chán ghét hắn, tuy rằng cho đến giờ phản ứng của y đều rất quái lạ, để đề phòng Hoằng thiếu gia trở mặt không nhận người, Ngôn Vô Trạm trực tiếp đi theo phía sau y, chứ không giống như cùng Lạc Cẩn sánh vai mà đi.
Hoằng Nghị đối với việc này không hề có ý kiến, giống như chuyện tất nhiên vậy, hai người cứ như vậy một trước một sau dạo Thanh Lưu Thành. . . . . .
Bất kể là ở trước mặt Lạc Cẩn hay là Hoằng Nghị, đây là Thanh Lưu thành, bọn họ vĩnh viễn sẽ thu hút ánh mắt của mọi người. Ngôn Vô Trạm vốn là nhân vật bị ngó lơ, nhưng đứng cùng một chỗ với bọn họ lại khác. . . . . .
Bọn họ mỗi lần đều thành công khiến hắn trở thành tiêu điểm của mọi người. . . . . .
Rất hiển nhiên, chuyện Hoằng Nghị "cưới" hắn, lại để mọi người đều biết rồi. . . . . .
Có điều. . . . . .
Hoằng Nghị dẫn hắn đi tiệm vải may quần áo, lại dẫn hắn đi mua giày, trang sức, Hoằng Nghị có tiền, vì vậy những thứ này từng đống từng đống, y chỉ phụ trách đưa bạc, đồ vật liền ném cho Ngôn Vô Trạm ở phía sau, lúc này còn chưa tới giờ ăn trưa, trên tay Ngôn Vô Trạm đã xách đầy đồ vật. . . . . .
Ngay cả mặt cũng bị che hơn một nửa, suýt chút nữa ngay cả đường cũng không thấy.
Hoằng Nghị dẫn theo nhiều người như vậy, y tại sao không bảo bọn họ tới cầm. . . . . .
Thật ra hôm nay y dẫn hắn ra ngoài là để hắn làm người hầu sao. . . . . .
Đi kiểu này, cánh tay đau, chân cũng đau. . . . . .
Lúc người kia chuẩn bị bãi công, Hoằng Nghị dẫn hắn tới Hương Mãn Lâu. . . . . .
Nên ăn cơm rồi.
Ngôn Vô Trạm vào cửa đầu tiên là uống một bình trà lớn, lúc này mới dịu bớt, hắn thở hồng hộc, trừng mắt với Hoằng Nghị, hắn ngay cả sức oán thầm cũng đã không còn. . . . . .
Hoằng Nghị theo thường lệ gọi một đống lớn đồ ăn, chờ Ngôn Vô Trạm khó khăn bình tĩnh lại hơi thở, hắn hỏi một câu chính là. . . . . .
"Hoằng thiếu gia ngươi đây là ý gì? Tối hôm qua đến giờ cứ giày vò ta? Hoằng thiếu gia ngươi không phải là nhàm chán mới bắt ta làm trò mua vui chứ? Ngươi không cảm thấy làm như vậy rất ngây thơ sao?" Tối hôm qua không cho hắn ngủ, hôm nay lại để hắn theo hầu cả buổi sáng, thật ra y chỉ là thay đổi cách thức giày vò hắn chứ gì?
Hoằng Nghị ngay cả đầu cũng không ngẩng, y nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, không muốn cùng người kia phí lời một câu, Ngôn Vô Trạm bên kia cũng quá mệt mỏi, sau khi hỏi xong ngoại trừ bất mãn trừng mắt với Hoằng Nghị cũng không nói nữa, mãi đến lúc tiểu nhị đưa đồ ăn lên, Hoằng thiếu gia mới xoay đầu lại. . . . . .
Y không cầm đũa, mà quay sang đống đồ xếp chồng như ngọn núi nhỏ trong gian phòng này một cái.
"Của ngươi." Hoằng Nghị nói.
Lần này, Ngôn Vô Trạm thật sự trợn tròn mắt. . . . . .
Thì ra Hoằng Nghị mua nhiều đồ như vậy đều cho hắn?
Sau đó hắn liền nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy đo cho hắn nãy ở tiệm vải. . . . . .
Y là mua đồ cho hắn.
Nhưng tại sao?
Việc này khiến Ngôn Vô Trạm không hiểu nổi rồi.
Hoằng Nghị sao lại đột nhiên đối với hắn tốt như vậy. . . . . .
Hiện tại hắn rơi vào trong tay y hẳn là sống không bằng chết mới đúng chứ?
Không nghĩ ra, Ngôn Vô Trạm thẳng thắn hỏi. . . . . .
"Hoằng thiếu gia, ngươi không phải rất chán ghét ta sao?"
.........
[Hoằng thiếu gia sẽ trả lời sao đây, lẽ nào sẽ nói, thật ra ta vẫn thầm mến ngươi, ho khan một cái, Thúc sẽ bị hù chết =. =]
............
---------------[Edit:xASAx]-----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...