《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 236 – Cố Tình Gây Sự.
****
Hà Kính vẫn luôn quản lý Cấm Vệ Doanh, cấm vệ từ trong tay ông huấn luyện ra đếm không xuể, từ góc độ nào đó mà nói, Hoài Viễn hẳn nên gọi ông là sư phụ.
Mà ở trong mắt Hà Kính, Hoài Viễn cũng là học trò đắc ý nhất của ông.
Từ lúc Hoài Viễn được tuyển vào Cấm Vệ Doanh, ông đã nhìn ra tiềm năng của Hoài Viễn, ông yêu người tài, đồng thời ông cũng yêu thích thiếu niên trong sáng kia.
Ông chờ mong y thành tài, đối với việc huấn luyện Hoài Viễn, Hà Kính đặc biệt chú tâm cũng nghiêm khắc, trong âm thầm, ông đã xem y giống như con trai mà thương yêu.
Hà Kính chứng kiến quá trình Hoài Viễn lớn lên và trở nên mạnh mẽ, đồng thời, Hoài Viễn cũng là ứng cử viên kén rể có một không hai trong lòng ông. Dáng vẻ đường đường, có dũng có mưu, thanh niên này nhất định tiền đồ không thể đong đếm. Hà Kính không nhìn lầm người.
Hà Kính có ba người con gái, chỉ có con gái nhỏ xáp xỉ tuổi với Hoài Viễn, sợ bị người nhanh chân đến trước, con gái mình vừa đến tuổi thành hôn, ông lập tức cầu xin hoàng thượng ban hôn. Hoàn thành tâm sự của ông.
Hoài Viễn rất được hoàng thượng coi trọng, y lại một lòng trung thành, vì vậy việc y kết hôn, mình không cách nào làm chủ. Phải được hoàng thượng cho phép.
Thật ra Hà Kính trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý xong, nếu hoàng thượng sớm đã chọn được người thích hợp, vậy để con gái mình làm thiếp, Hà Kính cũng bằng lòng... Dù sao Hoài Viễn cũng ưu tú như vậy.
"Hoài Viễn xem như là lớn lên bên cạnh thần, hắn và tiểu nữ lại là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, Hoài Viễn phụng sự hoàng thượng, nhưng cũng không cắt đứt qua lại với tiểu nữ, hiện giờ bọn họ đã đến tuổi thành hôn, mong hoàng thượng tác thành hai đứa con này, hoàn thành một chuyện tốt."
Lúc Hà Kính nói chuyện, Ngôn Vô Trạm thỉnh thoảng hướng về phía Hoài Viễn trừng một cái, nhưng người nọ chỉ vô tội vuốt mũi, không cho ra bất kỳ phản ứng nào.
Lúc Hà Kính nói đến tình cảm dạt dào, người kia không thể nhịn được nữa, cuối cùng cắt ngang ông, "Được rồi!"
m thành gần như gầm gừ này khiến Hà Kính sợ hết hồn, ông đang nói đến vui vẻ, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hoàng thượng đầu đầy gân xanh, sắc mặt kia khó coi có thể so với đáy nồi... Hà Kính có chút mờ mịt, hoàng thượng đây là sao... Trước đó còn muốn thưởng ông, sao đột nhiên lại không vui?
Đều nói sắc mặt hoàng thượng là trời tháng hai, nói đổi là đổi ngay, nhưng có cần đổi nhanh như vậy hay không?
"Hà ái khanh, từ bỏ suy nghĩ này, tìm chỗ khác đi, việc hôn sự này, trẫm không cho phép."
Trước khi Hoài Viễn không cho ra phản ứng gì, Hà Kính tạm thời không làm gì nữa, ông đã chờ nhiều năm như vậy, chỉ đổi lấy một câu không cho phép? Dù là hoàng thượng, cũng phải cho ông lời giải thích, hắn dựa vào cái gì không cho phép?
Ỷ vào mình ở trước mặt hoàng thượng còn có chút trọng lượng, Hà Kính liền cả mặt già nua đều bất cứ giá nào, ông không có Hoài Viễn không được.
Đối diện với Hà Kính kích động, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy trán mơ hồ phát đau, thái độ như gần như xa này của Hoài Viễn vốn đã đủ hắn phiền toái, hắn còn chưa biết rõ tâm tư Hoài Viễn, lại vô duyên vô cớ nhảy ra một Hà Kính.
Vì sao khó khăn giữa hắn và Hoài Viễn cứ nhiều như vậy chứ? Có thể để cho hắn sống yên ổn một chút hay không...
Hà Kính là người tập võ, giọng nói vốn lớn, nói ra mấy tiếng, tai Ngôn Vô Trạm đã vang lên ong ong, nhưng vì thân phận và mặt mũi của hắn, chính mình lại không hề có lý do từ chối việc kết hôn của con gái Hà Kính, Ngôn Vô Trạm vốn không muốn tính toán với ông, để ông trút hết mấy câu cũng là thôi, nhưng lão già kia không tha, Ngôn Vô Trạm muốn nhẫn nại cuối cùng đứt đoạn... Tiện tay cầm lấy cái chặn giấy, Ngôn Vô Trạm liền quăng xuống, sau một tiếng vang thật lớn, Ngự Thư Phòng yên tĩnh rồi.
Ngôn Vô Trạm lạnh mặt nhìn Hà Kính, "Hà Kính, giữ tốt bổn phận của ngươi, quyết định của trẫm cho phép ngươi tới chất vấn sao?"
Hà Kính vừa muốn mở miệng, Ngôn Vô Trạm vỗ mạnh bàn một cái, lão võ phu đáng thương này còn chưa mở miệng đã bị hắn đánh trở về...
"Hà Kính, trẫm hỏi lại ngươi, ngươi đây là chuẩn bị cùng trẫm cướp người sao?"
Hà Kính sững sờ, tội danh này quá lớn rồi, Hoài Viễn cưới vợ và hộ vệ hoàng thượng là hai chuyện khác nhau có được không? Không ai quy định cấm vệ không thể kết hôn... Vậy tại sao nói chuyện cướp người?
"Cấm vệ có thể kết hôn..." Hà Kính tỉ tê, ông có chút mờ mịt.
"Không phê chuẩn."
"Hả?"
"Trẫm nói không phê chuẩn rồi!" Người kia rống lên, cũng rất nhanh đưa ra lý do và quyết định, "Tình cảm trai gái sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và bình tĩnh của cấm vệ, để cấm vệ có thể cống hiến tốt hơn cho hoàng thất, từ giờ phút này, cấm vệ không được kết hôn, không được động tình, bằng không, đều phải chịu cung hình."
Lần này ngay cả Hoài Viễn cũng mờ mịt rồi, y ngạc nhiên nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, hắn đây là bị chọc tức điên rồi hay là thật lòng?
Cung hình...
Sẽ biến thành thái giám, hoàng thượng...
Cảm nhận được ánh mắt của Hoài Viễn, người kia càng cảm thấy lên cơn giận dữ, long án lần nữa phát ra tiếng vang chói tai, người kia vỗ tay, đồng thời tự mình đứng lên...
"Hoài Viễn, trẫm không cho phép ngươi cưới con gái Hà Kính." Hắn nói thẳng ra.
Ánh mắt Ngôn Vô Trạm gần như muốn ăn tươi nuốt sống y, Hoài Viễn cả mặt mờ mịt, có điều y vẫn thức thời làm lễ tạ ơn, "Hoài Viễn tiếp chỉ."
Nghe xong lời này, Ngôn Vô Trạm phẩy tay áo bỏ đi, để lại một phòng người trạng thái mơ hồ...
Qua một lát, Hà Kính mới tỉnh hồn lại, vẻ mặt ông như đưa đám nhìn Hoài Viễn, hoàng thượng đây không phải là cố tình gây sự sao?
Hoài Viễn động viên, vỗ vỗ vai Hà Kính, cùng ông nhìn hướng người kia rời đi, Hoài Viễn nói, "Chúc Linh Nhi sớm ngày tìm được lang quân như ý."
Lời này nói xong, Hà Kính suýt chút nữa khóc lên, Hoài Viễn bất đắc dĩ nhìn lại ông, sau đó nói ra một câu khiến người nọ từ lúc vào cửa đã nghiêm mặt không biết nên khóc hay cười, "Hết cách rồi, ta không muốn biến thành thái giám, dù ta muốn, Hà đại nhân người xác định người muốn Linh Nhi lấy thái giám làm chồng sao?"
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hoài Viễn, Hà đại nhân tuyệt vọng rồi.
...
Tỉnh táo lại, Ngôn Vô Trạm cảm thấy vừa rồi chính mình thật sự là làm trò hề, hắn chưa bao giờ đánh mất thân phận như vậy, cũng chưa quá đáng như vậy, nhưng vừa nghe thấy Hà Kính muốn gả con gái của ông cho Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm liền cảm thấy cả người không dễ chịu...
Nếu là trước đây, hắn sẽ nở nụ cười cho qua, vì hắn hiểu rõ tâm tư Hoài Viễn, thế nhưng hiện giờ, hắn ngay cả can đảm bảo Hoài Viễn bình tĩnh suy xét cũng không có, hắn sợ Hoài Viễn từ bỏ chính mình, tự sa ngã mà lựa chọn đồng ý...
Nếu Hoài Viễn gật đầu, hắn thật sự không có bất kỳ khả năng cứu vãn nào nữa rồi.
Vì vậy Ngôn Vô Trạm đã làm một việc rất mất mặt.
Hà Kính đi rồi, Ngôn Vô Trạm lại nóng nảy náo loạn cả ngày, từ khi hắn ngồi lên long ỷ này đến giờ, hắn vẫn là lần đầu tiên như vậy... Cố tình gây sự, đơn thuần vì gây phiền phức mà gây phiền phức.
Thái giám, cung nữ thấp thỏm lo âu, bọn họ muốn hỏi hoàng thượng hôm nay bị làm sao, nhưng không ai đưa ra đáp án, người duy nhất biết chân tướng là Hoài Viễn chỉ bảo bọn họ hầu hạ cho tốt, còn lại, y không nói gì.
Hoài Viễn vẫn là dáng vẻ kia, Ngôn Vô Trạm tức giận, y sẽ chịu trách nhiệm, Ngôn Vô Trạm cần, y liền hầu hạ, nhưng đối với chuyện ngày hôm nay lặng thinh không đề cập tới.
Tính cách giống như da trâu này của Hoài Viễn khiến Ngôn Vô Trạm chịu thiệt thòi mấy lần, trước đây y cố chấp, hiện tại y giả vờ không biết, y càng như vậy, Ngôn Vô Trạm càng tức giận, hắn không ngừng tìm cớ, ngày càng quá quát dằn vặt Hoài Viễn, nhưng người nọ vẫn không hề bị lay động, ngoan ngoãn yên lặng gánh vác tất cả.
Mãi đến tận lúc hắn đi ngủ, cũng không thấy Hoài Viễn chịu thua. Thậm chí một câu dễ nghe cũng không nói. Ngược lại, hắn mệt đến ngất ngư.
Hoàng thượng khó khăn lắm mới náo loạn xong rồi, tẩm điện đã là cảnh gà bay chó chạy, cung nữ, thái giám sát đổ mồ hôi lạnh, thở ra thật dài, lúc nhìn thấy Hoài Viễn đóng cửa hậu điện, ánh mắt bọn họ nhìn y ngoại trừ kính nể, càng nhiều hơn chính là ngưỡng mộ...
Tổng Trưởng đại nhân thật có nghị lực! Như vậy cũng có thể chịu được, không những không khóc, còn vẫn hướng về phía hoàng thượng cười...
Người này tương lai ai gả cho hắn, nhất định là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời này...
Nghĩ lại, hình ảnh màu hồng đột nhiên biến mất, hoàng thượng nói rồi, nếu Tổng Trưởng đại nhân đón dâu, sẽ bị cung hình... Đáng thương cho y đang tuổi tráng niên...
Giữa lúc cung nữ, thái giám xuýt xoa, Hoài Viễn đã về tới chỗ của chính mình, khác với những cấm vệ khác, Hoài Viễn có một đặc quyền xưa nay chưa ai có, y ở tại trong cung, cách hậu điện của Ngôn Vô Trạm không xa. Gian nhà đơn độc, còn có tiểu viện.
Ngôn Vô Trạm vừa đăng cơ, nguy hiểm trùng trùng, Hoài Viễn liền ở ngay đây bảo vệ hắn, phía trước có gió thổi cỏ lay gì, y lập tức là có thể phát hiện, bây giờ thế cuộc ổn định, y cũng không chuyển ra.
Người kia không bảo, y cũng quen rồi.
Bị Ngôn Vô Trạm lăn qua lăn lại cả ngày, Hoài Viễn cũng có chút chịu không nổi, việc này không khác gì đánh trận, tinh thần giờ phút nào cũng ở trạng thái căng thẳng cao độ, bây giờ vừa thả lỏng xuống, người cũng có chút mệt mỏi...
Hoài Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, y thầm nói người kia từ đâu có nhiều sức lực như vậy, hơn nữa, hắn khi nào trở nên trẻ con như vậy...
Nghĩ đến dáng vẻ càn quấy của hắn hôm nay đối với Hà Kính, còn có dáng vẻ cả mặt tức giận nhìn y, Hoài Viễn liền muốn cười...
Y biết Ngôn Vô Trạm chờ y mở miệng cả một ngày, thế nhưng, hắn bảo y nói như thế nào đây...
Thôi, nghỉ đi, sáng mai người kia không biết lại nghĩ ra cách gì đối phó với y, nói chung, cơn giận này của Ngôn Vô Trạm chưa tan, y sẽ không có ngày được sống dễ chịu.
Đối với ngày mai, Hoài Viễn vừa chờ mong vừa bất đắc dĩ.
Nơi ở của Hoài Viễn xem như là một lãnh cung.
Có người nói nơi này vốn nhốt phi tử được sủng ái lại thất sủng, người phụ nữ kia được sủng ái là vì hoàng thượng yêu thích, nàng thất sủng là vì nàng không yêu hoàng thượng.
Hoàng đế yêu nàng, lại không có được nàng, muốn giam nàng vào lãnh cung, lại không thắng được ngày đêm nhớ nhung, thay vì lo lắng nàng bị phi tử khác làm hại, vì cậy xây ngay ở hậu điện của mình một chỗ như vậy. Ông có thể mỗi ngày gặp nàng, cũng có thể bảo vệ nàng. Vị hoàng đế kia thật có thể nói là hết lòng hết dạ.
Thật ra không phải tất cả Đế Vương đều vô tình, chỉ là bọn họ không biết làm sao bày tỏ tình cảm mà thôi.
Trong sân có vại nước, nước trong vại mỗi ngày đều có người thay, Hoài Viễn cởi áo liền từ trong vại nước tràn đầy múc ra một thùng, không chút chần chừ, đem thùng nước này dội xuống đầu. Hoài Viễn liền lạnh thấu tim một cái. Nước rất lạnh, nhưng y quen rồi. Giống như bảo vệ người kia vậy. Mặc kệ đông hè, Hoài Viễn mỗi ngày đều dùng nước lạnh xối tắm, không chỉ vì có lợi cho thân thể, nước lạnh cũng có thể khiến y tỉnh táo. Ít nhất sẽ không điên cuồng.
Hai thùng nước cứ như vậy trút xuống, thùng nước thứ ba giơ đến đỉnh đầu, một giây lúc màn nước trút xuống, Hoài Viễn bỗng nhiên phát hiện trước cửa viện y vốn hẳn đã đóng kỹ đang đứng một người...
Nước nhanh chóng đánh lên gò má, sau khi rơi xuống đất, Hoài Viễn hít vào một ngụm khí lạnh...
"Hoàng thượng?!" Người ở cửa không phải ảo giác, là đương kim thánh thượng không sai, chỉ là hơn nửa đêm, hắn không ngủ chạy tới chỗ này của y làm gì?
Sau đó, vẻ mặt Hoài Viễn thu lại, người này sẽ không phải là ban ngày chơi chưa đủ, buổi tối tiếp tục chứ?
.............
[Tiểu kịch trường]
Thúc: Hoài Viễn, ngươi vô tình, vô liêm sỉ, cố tình gây sự...
Hoài Viễn: ...
Thúc: Ngươi vì sao không nhận lấy một câu?
Hoài Viễn: Bỏ qua mấy lời dư thừa phía trước, chỉ cần câu cuối cùng.
Thúc, mờ mịt, nỉ non: Thế nhưng ta vẫn yêu ngươi...
Hoài Viễn gật đầu một cái: Ngoan.
Thúc: ...
Chương 237 – Cứ Như Vậy.
****
Ngôn Vô Trạm không ngờ tới Hoài Viễn đang tắm, càng không có ngờ tới Hoài Viễn dùng cách này để tắm, cửa viện này vừa mở ra, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Hắn thậm chí quên chính mình tới đây là vì đạp Hoài Viễn một trận...
Dòng nước đánh xuống, thân thể cường tráng kia của Hoài Viễn khúc xạ ánh trắng, mảnh giáp ánh sáng này vừa đúng làm nổi bật khí chất của Hoài Viễn.
Y là chiến thần rung chuyển đất trời, cũng là người đàn ông dịu dàng nhất trên đời này...
Nước nhanh chóng chảy qua, cuối cùng chỉ còn dư lai giọt nước, giống như bảo thạch xinh đẹp chói mắt lăn tròn xuống, như đang sờ soạng, cũng như liếm láp...
Hâm mộ những giọt nước kia đột nhiên nổi lên trong lòng, người kia chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nhìn nước, cũng có thể miệng khô lưỡi đắng...
Hoài Viễn chỉ mặc một cái mỏng quần, chất vải không giữ quy tắc kia giờ phút này hoàn toàn dán lên người y, đường nét đôi chân Hoài Viễn nhìn một cái không sót gì, thậm chí ngay cả thứ ngủ đông giữa hai chân cũng nhìn thấy rõ ràng... Dù chưa có phản ứng, nhưng đã khá đầy đủ, rất có trọng lượng...
Vừa nghĩ tới dáng vẻ cứng rắn của nó cùng với xúc cảm nóng như lửa kia, người kia theo bản năng mà run rẩy, sợ sệt, nhưng cũng chờ mong...
Hắn còn nhớ hắn làm sao khổ sở bừng bừng xin tha trong lòng Hoài Viễn, lại cũng chưa quên thứ kia từng khiến hắn chết đi sống lại...
Tên nhóc lớn như vậy lại có thể đi vào thân thể hắn... Đau đớn, sưng tấy, sợ hãi lúc bị xuyên thấu, cảm giác gần như nghẹn thở, cùng với run rẩy lúc bị chinh phục, cảm giác kia là sỉ nhục, nhưng cũng là mùi vị kỳ diệu.
Cơn nghiện đáng sợ, so với hút thuốc phiện còn đáng sợ hơn.
"Hoàng thượng đây là đang nhìn cái gì?"
Chẳng biết lúc nào, Hoài Viễn đã đi tới trước mặt hắn, giọng nói dịu dàng của y khiến người kia như vừa tỉnh giấc chiêm bao, Ngôn Vô Trạm cuống quít dời tầm mắt, hắn lại nhìn chỗ đó của Hoài Viễn tới ngẩn người... Hắn phải khát khao cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Nắm tay hạ xuống bên cạnh người đột nhiên nắm lên, lông mi che lại ánh mắt mang theo dục tình lại tràn đầy phức tạp của người kia, Hoài Viễn đã rất lâu chưa chạm vào hắn...
Hoài Viễn là cấm vệ, y phụ trách chăm sóc sinh hoạt thường ngày của người kia, ngoại trừ Ngôn Vô Trạm yêu cầu hầu hạ hắn tắm rửa, bọn họ gần như không có tiếp xúc thân thể, đặc biệt là dưới tình huống Hoài Viễn cố tình lảng tránh...
Hiếm có thẳng thắn nhìn nhau, hai người ở trong ao Thanh Hòa, cởi đến sạch sành sanh, ngồi bên cạnh chính là người từng cùng mình chung giường chung gối, từng điên loan đảo phượng không biết bao nhiêu lần, phàm là người sẽ có chút suy nghĩ tràn đầy mập mờ, bầu không khí mờ ám, dù cái gì cũng không làm, tâm trí Ngôn Vô Trạm cũng dập dờn, thế nhưng...
Hoài Viễn chỉ yên tĩnh hầu hạ hắn, không hề có một chút vượt quá, giúp hắn tắm xong, lập tức mặc quần áo rời đi.
Chưa từng lưu luyến, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào.
Điều này làm cho người kia khó chịu, đồng thời, càng nhiều hơn chính là mất mác và trống vắng...
Hoài Viễn ở ngay bên cạnh hắn, đưa tay là có thể chạm tới, nhưng hắn ngay cả lý do đưa tay ra cũng không có, khoảng cách của bọn họ giống như xa nhất thiên hạ...
Hoài Viễn bất kể lúc nào cũng sẽ ở phía sau hắn, đều sẽ cho hắn dựa vào kia đi đâu rồi...
"Đã trễ thế này, hoàng thượng tại sao lại chạy ra ngoài?" Đáy mắt Hoài Viễn phản chiếu vẻ mặt liên tục biến hóa của người kia, y cười nhạt giúp hắn kéo lại áo khoác rơi xuống sau lưng, "Mới vào hạ, trời còn lạnh, mặc như vậy sẽ bị cảm lạnh."
Hoài Viễn cả người là nước, dù chỉ là giúp hắn kéo áo choàng, giọt nước cũng thấm ướt vạt áo người kia, bên ngoài áo lót màu vàng óng chỉ có một cái áo choàng màu sắc tương tự, ngoài ra, Ngôn Vô Trạm cái gì cũng không mặc.
Hắn ngủ tồi, rồi lại chạy ra, bởi vì trong đầu đều là Hoài Viễn.
Vải ướt kề sát trên người người kia, lộ ra một khối ngực nhỏ, Hoài Viễn lập tức rút tay lại, áy náy cười, "Đã quên người mình ướt rồi, làm ướt hoàng thượng, Hoài Viễn thật sự là tội đáng muôn chết."
Lời này nói rất cung kính, nhưng lại mơ hồ mang theo những mùi vị khác, người kia nhìn lại, hắn dường như lại thấy được Hoài Viễn hắn quen thuộc kia...
Không phải cấm vệ nghe lời kia, mà là tên nhóc bá đạo cố chấp, khiến hắn đau đầu...
Đã quen với cố chấp của Hoài Viễn, đã quen với chiếm đoạt bá đạo của y, y thay đổi khiến hắn không biết làm thế nào...
Thay đổi dự định ban đầu khi tới đây, người kia quyết định vì chính mình, cũng vì Hoài Viễn tranh thủ một lần...
Hắn lui bước.
Đột nhiên nắm lấy tay Hoài Viễn rời đi, người kia nặng nề ấn nó lên lồng ngực chính mình, "Không sao, ướt rồi thì cởi ra."
Đời này, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên làm chuyện như vậy, ám chỉ và mời gọi rõ ràng như vậy...
Tim hắn nhảy lên giống như nổi trống, ngay cả hơi thở cũng gấp gáp hơn nhiều.
Giống như đứa nhỏ lần đầu làm chuyện xấu, căng thẳng lại kích động.
"Vậy làm sao trở về?" Dưới lòng bàn tay là thân thể ấm áp của người kia, Hoài Viễn không động đậy, để mặc nước trên tay làm cho áo người kia trở nên trong suốt, lộ ra nhiều da thịt hơn.
"Không trở về, trẫm hôm nay sẽ qua đêm ở đây." Lời đã ra khỏi miệng, thì sẽ không thu lại, Ngôn Vô Trạm quyết định làm như vậy rồi, càng sẽ không lùi bước.
Hắn chưa từng mua vui cho bất kỳ ai, thế nhưng người này là Hoài Viễn, hắn muốn làm như vậy, hắn không muốn mất đi y...
Cho dù là hạ mình, cho dù là chủ động lấy lòng. Thậm chí là từ bỏ thân phận dẫn dụ y...
"Hoàng thượng, việc này không hợp quy củ."
"Không sao, trẫm muốn ở lại." Cố chấp ấn lại bàn tay mới cùng dán vào thân thể mình, người kia tiến lên một bước, để Hoài Viễn nhìn thấy kiên định trong mắt hắn, cùng với chăm chú của hắn, còn có gương mặt gần như nhỏ máu này.
Giờ phút này không ngừng vượt quá cực hạn của Ngôn Vô Trạm, cũng là một loại khiêu chiến.
Hoài Viễn im lặng, y hiểu người nam này, cũng biết việc người này sẽ làm, lấy lòng của hắn, Ngôn Vô Trạm chính mình bất ngờ, ngay cả Hoài Viễn cũng khá khiếp sợ...
Hắn lại sẽ làm đến bước này.
Ngôn Vô Trạm là quân chủ vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, hắn máu lạnh vô tình, hắn điều khiển chúng sinh, nhưng đối mặt với bọn họ, người kia lại thành người có da mặt mỏng nhất, luôn ngại ngùng, luôn không có đất dung thân, luôn giống như chim sợ cành cong, hắn có thể như vậy, vẫn thật sự hiếm có.
Thấy Hoài Viễn không có phản ứng, Ngôn Vô Trạm thẳng thắn cắn răng một cái, chủ động tới gần, ngược lại cũng đã như vậy, mặt cũng mất rồi, tiếc gì chút này...
Huống chi, đối diện với thân thể gần như trần trụi của Hoài Viễn, nhìn thân thể làm hắn lóa mắt này, hắn sớm đã có chút không chịu nổi... Lâu như vậy không làm, hắn muốn Hoài Viễn.
Thân thể cùng trong lòng đồng thời đang kêu gào, muốn được y đụng chạm, muốn cùng y triền miên... Khát vọng và nhớ nhung khiến hắn đau đớn theo...
Phủ lên thắt lưng vẫn tràn đầy giọt nước của Hoài Viễn, theo khoảng cách của hai người từ từ rút ngắn, mí mắt người kia cũng chậm rãi khép lại, ở phía sau tẩm điện của đế vương, ở trong sân của cấm vệ, hắn chủ động hôn lên...
Nhưng trước khi môi chạm tới xúc cảm mềm mại tương tự, bàn tay mang theo nước chắn giữa hai người.
Ngôn Vô Trạm hôn vào lòng bàn tay lạnh như băng của Hoài Viễn.
Hắn đã cảm nhận được cảm giác dùng nước lạnh để tắm của Hoài Viễn, trong chớp mắt ấy, từ đầu đến chân, thẳng vào tâm khảm đều lạnh đến triệt để...
Tất cả can đảm và nhiệt tình trong một thoáng chỉ còn xấu hổ, tìm vui bị từ chối, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là một loại đả kích không cách nào diễn tả... Cùng với trời đất sụp đổ không khác gì lắm rồi.
"Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, về đi."
Trời mới biết hắn phí bao nhiêu sức lực mới đứng ở đây, mới làm ra chuyện như vậy...
Đối diện với con ngươi dịu dàng mà mang theo xa cách của Hoài Viễn, người kia chỉ muốn tự tát mình... Quá khó chịu, cũng quá mất mặt rồi.
Hắn giống như ốc sên, bị tàn nhẫn mà đâm nhói, đột nhiên thu về trong võ.
Vuốt ve quần áo Hoài Viễn giúp hắn phủ thêm, người kia quay đầu bước đi, lại không lưu luyến, cũng chưa từng nhìn lại.
...
Hoàng cung rơi vào một bầu không khí quỷ dị trước nay chưa có.
Thái giám, cung nữ từng người từng người vô cùng cẩn thận, người người cảm thấy bất an, ngay cả trong triều đình cũng vì vậy mà yên tĩnh rất nhiều, áp suất không khí quá thấp này khiến người ta thở không thông, thậm chí ngay cả can đảm lớn tiếng ồn ào cũng không có, giống như vừa mở miệng liền sẽ bị kinh lôi đánh chết.
Có thể trốn thì cứ trốn, dù hoàng thượng mọi thứ như cũ, nhưng hơi thở âm lạnh này khiến người ta chỉ cần đứng bên cạnh hắn sẽ cảm giác được không rét mà run, nếu bị ánh mắt âm lạnh kia quét qua một cái, lập tức sẽ giảm thọ mười năm hoặc là nhiều hơn...
Ai cũng không biết hoàng thượng vì sao biến thành dáng vẻ ấy, trong lòng mọi người tiếng oán than dậy đất, lúc phục vụ cũng cẩn thận gấp đôi, vốn tưởng rằng hoàng thượng chỉ là tâm tình không vui, mấy ngày sau thì sẽ khôi phục, nhưng không ngờ, bầu không khí quái dị này lại kéo dài vô hạn...
Đêm nay, bọn thái giám hầu hạ xong rồi, Hoài Viễn lại như thường ngày hỏi dò người kia là còn dặn dò gì khác hay không, nếu không, y liền trở về, có điều y không nhận được câu trả lời ngắn gọn kia, màn giường trước mắt lại bị người kia vén ra một góc...
"Lại đây."
Không nghi ngờ hắn, Hoài Viễn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh giường, lúc này người kia hào phóng kéo quần mình xuống, sau đó hắn dựa vào giường, chỉ chỉ thứ mềm nhữn kia giữa chân mình, không chút tình cảm ra lệnh, "Khẩu thị."
Đôi chân thon dài của người kia mở rộng trên màu sắc tượng trưng cho quyền lực tối cao, dưới ánh nến, ánh sáng ôn hòa tôn người kia lên càng thêm mê người, nhưng ánh mắt lạnh như băng kia lại mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm...
So với sợ hãi, người này càng khiến người khác muốn chinh phục, dù cho kết quả là vạn kiếp bất phục.
Hoài Viễn muốn đi tìm Thiêm Thọ sắp xếp phi tử hầu hạ, nhưng lời của y còn chưa nói hết đã bị Ngôn Vô Trạm cắt ngang...
Người kia nhìn ánh mắt Hoài Viễn, lạnh lùng nói, "Ngươi tới."
...............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...