《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 180 – Bắt Đầu Phản Kích
Mặt đất điên cuồng lay động, bụi từ xà nhà rơi xuống, lúc nào cũng có thể có tiếng mảnh ngói rơi xuống đất, mức độ rung động này cơ bản là người đứng không được, Hoài Viễn vào tích tắc mặt đất rung động liền ôm lấy người kia, y áp đầu hắn áp vào trong ngực, giúp hắn chặn những thứ từ bên trên rơi xuống.
Mùi Hoài Viễn xen lẫn mùi bụi, người kia có thể nghe thấy thỉnh thoảng có cái gì đó rơi lên lưng Hoài Viễn vang dội, có điều Hoài Viễn ngay cả hừ cũng chưa từng hừ một tiếng, chỉ nói cho hắn biết không cần lo lắng.
Ngôn Vô Trạm lo lắng cho Hoài Viễn, nhưng trong lòng càng nghĩ nhiều hơn đến việc vỡ đê, từ lần đầu tiên hắn cảm giác được mặt đất rung động đến hiện giờ khoảng chừng nửa canh giờ rồi, hiện giờ lũ lụt cũng đã đến trước Đại Dương Thành rồi...
Vùi trong lòng Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm cái gì cũng không nhìn thấy, hắn cũng không rõ, có phải vừa mở cửa sổ ra là có thể thấy lũ lụt cao mấy trượng đi tới trước mặt hay không...
Hiện giờ, hắn chỉ có thể tin tưởng bọn họ.
Pháp tu giả đứng trên tường thành, đem hết toàn lực dẫn nước trong hố sâu bên dưới ra. Nước được rót vào linh lực như một tấm chắn trong suốt, bao trùm bầu trời Đại Dương Thành và bên ngoài tường thành, trong nháy mắt lũ lụt vọt tới, người đứng đầy tường thành cũng đồng thời lui về phía sau, sức người có hạn, sức mạnh to lớn này khiến bọn họ có cảm giác bị đá lớn nghiền ép... Thậm chí ngay cả máu cũng không thể chảy bình thường.
Gian nan đứng vững, bọn họ lại dốc hết toàn lực, dù sao cũng chết một lần, không bằng đánh vật một phen.
Bắc Thần đã nói, người cản giết người, phật cản giết phật, dù là nghịch thiên thì đã làm sao?
Bọn họ sẽ cùng chống lại trời.
Bắc Thần và Hoằng Nghị đứng sóng vai, nước đổ xuống dội ướt cả người bọn họ, giọt nước theo tóc rất nhanh chảy xuống, lập tức trong mắt đều ngập đầy nước, bọn họ cũng không làm gì, vẻ mặt thản nhiên ngửa đầu nhìn...
Nước đang ở trên đỉnh đầu bọn họ, gần trong gang tấc. Giống như lúc nào cũng có thể nuốt trọn cả người... Một màn này làm cho máu chảy ngược, cảm xúc dâng trào.
Trong đám người thỉnh thoảng có người che ngực rồi ngã xuống, thậm chí phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp liền đi đời nhà ma. Lúc này, mỗi người đều vô cùng ăn ý, cũng không có ai mang tư tưởng cầu may, sau lưng họ là sự sống của dân chúng Đại Dương Thành, là hoàng đế của Nam Triều... Mạng của mình, không tính cái gì.
Dân chúng trong thành nhìn thấy dòng nước lướt qua tường thành, bọn họ lần đầu tiên cách tử vong gần như vậy, giọt nước lớn chừng hạt đậu giống như mưa to nện xuống, nước khiến người khác không mở mắt ra được, giờ phút này bọn họ mới chính thức cảm giác được chiến tranh tồn tại, có người cầu khẩn, có người lo sợ, nhưng càng nhiều ngươi tâm tình kích động hơn, muốn vì Đại Dương Thành làm gì đó...
Tiếng nước ầm ầm đinh tai nhức óc, dưới sự ngăn cản của pháp tu giả, lũ lụt theo linh lực tụ thành tường nước chảy vào hố sâu bọn Bắc Thần đã đào xong trước đó, hố sâu mấy trượng dưới dòng nước khổng lồ như vậy có vẻ bé nhỏ không đáng kể, nước gào thét chạy vào trong hố, tường đá rắn chắc giống như đậu hủ, dễ dàng bong ra từng mảng, rất nhanh biến mất trong nước lũ...
Hệ thống thoát nước cũ kỹ bắt đầu phát huy tác dụng, có điều dòng nước vô cùng hung mãnh, không bao lâu, toàn bộ hệ thống thoát nước liền báo hỏng, Đại Dương Thành càng chấn động dữ dội, có chỗ mặt đất thậm chí đã rạn nứt...
Nhìn không thấy nước, lại có thể nghe được tiếng nước chảy xiết, Hoài Viễn ôm chặt hơn nữa, người kia không biết bọn họ đã làm gì, nhưng nghe thấy tiếng vang kịch liệt dưới chân, hắn cũng biết, Bắc Thần và Hoằng Nghị dẫn nước xuống đất...
Tại giờ phút sống chết này, người kia vẫn là không nhịn được muốn khen ngợi, bọn họ thật thông minh.
Cách này ngay cả hắn cũng không nghĩ ra.
Quả nhiên mấy tên này cũng không phải chỉ biết lục đục với nhau, cả ngày chỉ biết ăn...
Hơn cả Vạn Chi Kha, bọn họ mới là cường giả.
Có thể trong lúc hiểm nguy nghĩ ra kế sách ứng phó, còn có thể tiến hành, việc này so với bày kế lợi hại hơn rất nhiều lần.
Lũ lụt lắp đầy bên dưới Đại Dương Thành, tất cả cổng thoát nước đều mở ra, nhưng cũng không có cách nào chịu đựng công trình vĩ đại như vậy, không bao lâu tất cả cổng thoát nước đều bị phá hư, nước không chút kiêng kỵ phun trào ra...
Tuy rằng quá trình hung hiểm một chút, nhưng vẫn diễn ra theo kế hoạch của bọn họ, đi xuống như vậy, hẳn không có vấn đề. Chỉ cần bọn họ còn có thể đối phó nước lũ vẫn đang cuồn cuộn không ngừng chảy xuống...
Đê bên kia đã có người tới chặn, có điều Vạn Chi Kha nhất định sẽ không dễ dàng để bọn họ chặn nước lũ như vậy, vì đề phòng bất trắc, dọc đường hắn đã sắp xếp không ít người, để bọn họ dốc sức dẫn nước sang nơi khác...
Sương mù chưa tan đi, bọn họ không nhìn thấy tình huống ở xa, mắt thấy người bên cạnh ngã xuống ngày càng nhiều, chân mày Bắc Thần nhíu chặt lại cùng nhau...
Kiên trì một chút nữa, một chút là được...
Thế nhưng cuối cùng, phòng ngự này vẫn tan vỡ, lũ lụt từ trên đỉnh đầu trực tiếp nện xuống, trong nháy mắt đó, tất cả cảm giác cùng biến mất, chỉ có nước lũ ùn ùn...
Thua rồi sao?
Không thể nào.
Bắc Thần cười, trong thế giới của y sẽ không có chữ thua này.
Sức mạnh dòng nước rõ ràng so với vừa rồi yếu đi rất nhiều, phần lớn nước bị tường thành ngăn cản, lực đánh vào khiến tường thành nghiêng đi, gạch ngói buông lỏng, nhưng đến cuối cùng, tường thành cũng không sụp xuống, nó chặn lại nước...
Lấy ra pháo hoa Lạc Cẩn trước đó đã đưa cho bọn họ để liên lạc, pháo hoa này cũng không sợ nước, dù bị ướt vẫn có thể sử dụng, Hoằng Nghị thành công kéo nổ, một làn khói trắng xẹt qua trước mặt, biến mất trong sương mù dày đặc...
Nhận được tin tức bọn họ truyền đến, Lạc Cẩn nhếch môi cười khẽ, bọn họ thắng rồi, tiếp theo phải trông vào y.
Phía sau Lạc Cẩn là đội quân đã chờ xuất phát từ lâu, y cho người đưa gia súc vác người cỏ chạy tới trước đội ngũ, lúc tiếng trống trận vang lên, pháo treo ở sau đuôi gia súc đồng loạt đốt lên, gia súc bị hoảng sợ giống như phát rồ vọt tới trước, Lạc Cẩn hờ hững nhìn thân thể bọn chúng ở không lâu sau, bị địa tâm chi hỏa nuốt chửng...
Do có sương mù, y chỉ có thể nhìn thấy màu sắc đỏ thắm, có điều vậy là đã được rồi.
Vạn Chi Kha có thể lợi dụng tự nhiên, Lạc Cẩn y cũng có thể.
Sương mù tràn ngập, che chắn tầm nhìn, người của Vạn Chi Kha cũng không nhìn thấy tình hình bên này, bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng trống trận sôi sục, cùng với binh sĩ không có tận cùng như ẩn như hiện trong sương mù...
Cho nên trận pháp của đối phương cũng không thu lại, chỉ biết phóng tới mạnh nhất.
Ngôn Vô Trạm từng nói, hao hết sức lực đối phương, trận pháp này sẽ bị phá.
Không cần thiết dùng người tới lấp vào, sương mù này đã giúp cho bọn họ, những gia súc già yếu vô dụng này vừa vặn để y sử dụng. Khiến người nọ trong tình huống không hay không biết, hao tổn gần như không còn.
Tiếng trống trận không ngừng, từng nhóm gia súc không bị ngăn cản tiến vào trận pháp hung ác của đối phương, Lạc Cẩn cứ nhìn như vậy, biết được ánh lửa phía xa không còn chói mắt nữa...
"Công thành." Lạc Cẩn hạ lệnh, không có hùng hồn, chỉ có bình thản như nước, nhưng giọng nói này lại giống như xuyên thấu linh hồn mỗi binh sĩ.
Dù một tiếng này đại biểu vô số sinh mạng này sẽ ngã xuống, Lạc Cẩn cũng không giống như tu la đến từ địa ngục vô gian, trái lại như tiên nhân đi lầm vào cõi phàm trần... thanh cao đạm nhiên như vậy, giống như tử vong này cùng y không hề liên quan.
Tiếng vó ngựa nổi lên, cuốn lấy cát đá, sợi tóc đen nhánh của Lạc Cẩn tùy ý lay động, y sừng sững không động nhìn về phía trước, mặc cho vô số binh sĩ vượt qua y, dù ai cũng không thể liên hệ một hồi chiến tranh tàn khốc này với y, y chính là một công tử nho nhã... Máu tanh và giết chóc, cũng không thể làm ô nhiễm khoan thai, cao quý của y.
Trận pháp của đối phương dưới sự tiêu hao của Lạc Cẩn không còn hung mãnh như lúc ban đầu, trận pháp hộ thân thông thường có thể dùng để chống đỡ địa tâm chi hỏa, bọn họ rất nhanh vượt qua ranh giới vẫn luôn ngăn cách bọn họ, một lần nữa nhằm hướng Ải An Đồng...
Tiếng nước chảy vẫn vang dội như trước, nhưng rung động dưới chân cũng không còn kịch liệt nữa, Hoài Viễn buông người kia ra, dù trong phòng đã hoàn toàn thay đổi, nhưng Ngôn Vô Trạm lại không có bất cứ thay đổi nào.
"Có bị thương không?" Người kia hỏi.
Hoài Viễn lắc đầu, cùng lắm là bị đập trúng vài cái, y không có việc gì.
"Vậy là tốt rồi." Không có quá nhiều thời gian để quan tâm, Ngôn Vô Trạm vỗ vỗ bụi trên vạt áo đứng lên, tiếp theo, là lúc bọn họ phản kích.
Ngôn Vô Trạm đã nghĩ tới bước tiếp theo Bắc Thần bọn họ sẽ làm như thế nào, hắn cũng đoán được sắp xếp của Vạn Chi Kha, ra khỏi cửa phòng, hắn thấy Mộ Bạch mang theo mấy tên lính võ trang đầy đủ, dù tình thế nghiêm trọng, người kia vẫn muốn cười, có mấy tên này, hắn tiết kiệm rất nhiều cơ hội động não, bọn họ đã sắp xếp tốt mọi thứ.
Không cần mệnh lệnh của hắn cũng sẽ cho ra quyết định chính xác nhất.
Kéo dài lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trực diện giao đấu rồi, món quà lớn của Vạn Chi Kha, Ngôn Vô Trạm chuẩn bị báo đáp lại thật tốt một hồi.
Cửa thành sau bị tấn công.
Tin tức này cuối cùng khiến người kia nhịn cười nhếch lên khóe miệng, hắn vuốt trang sức bên hông, mọi thứ đều trong suy tính của hắn.
Vạn Chi Kha đã sắp xếp mai phục trên mọi con đường hắn có thể thoát thân tất phải đi qua, nhưng hắn không rời khỏi, cho nên Vạn Chi Kha chỉ có thể nhân lúc Đại Dương Thành bị lũ lụt làm cho hỗn loạn, mượn cơ hội đánh lén, cửa sau thành bị tấn công, có điều đây là kế dương đông kích tây mà thôi, mục đích thật sự của Vạn Chi Kha là...
Tới rồi.
"Mấy ngày nay được chiếu cố rồi." Mộ Bạch phong độ nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại hết sức hung tợn, nhịn một bụng tức giận lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội trút hết ra rồi.
Đối phương thật không ngờ, Ngôn Vô Trạm ở đây không những không hỗn loạn, trái lại chuẩn bị kỹ càng chờ người tới, bọn họ phát hiện trúng kế đã không còn kịp rồi, đội ngũ tinh nhuệ này của Vạn Chi Kha cứ như vậy bị Mộ Bạch nuốt chửng rồi.
Trận thủy công này không phải không có hiệu quả, dù không hoàn toàn tan vỡ, nhưng dưới chấn động của dòng nước, cả Đại Dương Thành đều dời về phía trước không ít, may mà người thiết kế hệ thống thoát nước đã tính ra tình huống này, hắn đã dùng cọc gỗ gia cố đất đai bên dưới Đại Dương Thành, như vậy nếu hệ thống thoát nước bị hủy, Đại Dương Thành sẽ có cơ hội nổi trên nước, không đến mức bị nước lũ nuốt chửng.
Hoằng Nghị bọn họ chính là phát hiện ra điểm này, cho nên mới dùng cách này.
Người kia hờ hững nhìn thi thể trên đất, không cần suy nghĩ, lúc này Lạc Cẩn cũng đã đi công thành rồi, tốt, Ải An Đồng, hắn chuẩn bị một mẻ bắt trọn.
Phó Đông Lưu, ngươi chờ trẫm lấy mạng chó của ngươi.
................
Chương 181 – Đường Cùng Phản Kích.
*****
Lạc Cẩn trực tiếp đưa xe ném đá tới, chỗ xe ném đá có thể tấn công, cung tên của đối phương lại bắn không tới, xe ném đá nổ vang rung động, hòn đá to lớn trực tiếp đánh về hướng tường thành kiên cố của Ải An Đồng.
Vạn Chi Kha đã tính toán hết mọi thứ, chỉ có một điểm gã đã quên mất, không thể nói là quên, chỉ có thể nói gã đã đánh giá thấp thực lực của bọn họ.
Gã phải đối mặt, không chỉ là một mình Ngôn Vô Trạm.
Gặp mạnh biến mạnh, đây là đặc điểm chung của mấy tên này.
Bọn họ sẽ không thua, dù kẻ địch mạnh mẽ cỡ nào, đến cuối cùng người thắng cũng chỉ có thể là bọn họ.
Vạn Chi Kha đều đã sắp xếp ổn thỏa, với bản lĩnh của Ngôn Vô Trạm, dù là việc không cách nào chống lại như vỡ đê, hắn cũng có thể ngăn cản và cứu vãn, cho nên Vạn Chi Kha không đặt hết vốn lên việc vỡ đê, mà là phần sau đó.
Chỉ cần vỡ đê, dù là kết cục gì, Đại Dương Thành đều sẽ tổn thương nặng, đến lúc đó, Đại Dương Thành tất nhiên một mảnh hoảng loạn.
Lòng người không yên, vì tự bảo vệ mình, dân chúng bị hoảng sợ tự nhiên sẽ chạy trốn tứ phía, đến cuối cùng, ngay cả cửa thành cũng sẽ bị ép mở...
Đến lúc đó, dù Ngôn Vô Trạm có bao nhiêu bản lĩnh, cũng không thể khống chế cục diện.
Vạn Chi Kha nhân cơ hội phát binh, lúc trận tuyến của bọn họ tự hỗn loạn, phái người tới ám sát Ngôn Vô Trạm...
Đây là kế tuyệt diệu, hoàn toàn chặt chẽ, thận trọng, mỗi một chi tiết đều trải qua tính toán tỉ mỉ, từ khai chiến tới nay, mọi con đường của bọn họ đều là việc Vạn Chi Kha đã sắp xếp trước, có thể nói, bọn họ bị gã đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Rơi vào bẫy rập, lại hồn nhiên chẳng biết, còn ở đó tự cho là thông minh...
Vạn Chi Kha vẫn ôm thái độ đùa cợt nhìn bọn họ.
Thế nhưng Vạn Chi Kha ngàn vạn lần không ngờ, bọn họ lại vào lúc kế hoạch của gã thành công hoàn toàn, từ chỗ đường cùng phản kích.
Không có binh bại như núi, thời điểm này, Ngôn Vô Trạm lại còn có thể công thành.
Trận pháp bảo vệ thành bị phá, đá lớn đầy trời bay tới, Vạn Chi Kha chỉ có thể xuất binh, gã cùng Ngôn Vô Trạm thật sự chính diện giao đấu rồi.
Thật sự dùng binh khí giao đấu, một khi bắt đầu, lúc kết thúc chính là phân rõ thắng bại, chính vì hiểu rõ đạo lý này, Vạn Chi Kha mới nghĩ tới dùng trí để thắng.
Việc đã đến nước này, hối hận và kinh ngạc đã không kịp nữa, chỉ có dốc toàn lực chiến đấu.
Sách lược của Vạn Chi Kha không đổi.
Nhắm ngay Đại Dương Thành vì bị thủy công mà phòng giữ buông lỏng, gã vẫn đặt trọng điểm lên công thành và đánh lén Ngôn Vô Trạm, trong lúc Lạc Cẩn chỉ huy binh sĩ đánh Ải An Đồng, Đại Dương Thành cũng lâm vào tình trạng tương tự.
Bắc Thần ngay cả quần áo cũng chưa kịp đổi, y nhận lấy thương kích liền tham gia vào chiến đấu, lão già Vạn Chi Kha kia không lại làm rùa đen rụt đầu, y cuối cùng đã có cơ hội thể hiện mình.
Ngoại trừ Hoằng Nghị ở trận chiến kia, mấy người bọn họ vẫn để đó chưa dùng tới, điều này khiến Bắc Thần khó tránh khỏi có cảm giác vô dụng. Cảm giác là đồ bỏ thật không tốt chút nào.
So với âm mưu quỷ kế, Bắc Thần lại thích đấu tay chân hơn.
Trước sau bốn cổng Đại Dương Thành đều có binh sĩ, có điều quân chủ lực của Vạn Chi Kha đặt ở cửa Tây, chỗ bị lũ lụt quét qua, hiện giờ tường thành ở đó bị nghiêng, gần như lúc nào cũg có thể sụp xuống, đột phá từ chỗ này là một lựa chọn tốt, có điều Bắc Thần sẽ không để cho gã được bù đắp như mong muốn.
Thương kích chỉ vào chóp mũi tướng lĩnh đối phương, Bắc Thần cười khinh bĩ, đây là con mồi của y.
Thuộc hạ của Vạn Chi Kha không phải tài trí bình thường, cũng không phải nhân vật bình thường, người này không chỉ chuyên dùng độc công, cổ thuật cũng rất cao cường, lúc Bắc Thần cùng gã giao đấu, trong lòng khó tránh khỏi oán thầm, Phó Đông Lưu từ đâu tìm tới mấy tên quái vật này, mỗi một tên đều là quái thai, khó đối phó.
Bàn tay máu cao hai tầng lầu đuổi theo phía sau Bắc Thần, cổ thuật này Bắc Thần biết, nếu bị bàn tay máu này bắt lấy, linh lực sẽ tạm thời bị phong bế, có điều cái này cùng thứ y biết khác biệt, cổ thuật này trải qua điều chỉnh của đối phương, gã đưa chất độc gã đặc chế pha lẫn bên trong, đừng nói bị bắt lấy, chỉ cần không cẩn thận đụng tới, Bắc Thần đều sẽ trúng độc mà chết.
Bắc Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thương Phong Quyết theo đó phóng ra, linh lực màu xanh khoét thủng một lỗ trên bàn tay máu, chớp mắt tiếp theo, phía sau Bắc Thần khôi phục lại như thường...
Có điều đối phương rất nhanh lần nữa đánh tới.
Bắc Thần mỉm cười nghênh đón, bọn họ đánh đến kịch liệt, binh sĩ bên dưới cũng tương tự, nếu đối phương đã am hiểu dùng độc, Bắc Thần lúc này quyết định đổi thành đấu sáp lá cà, mà không phải thủ thành từ xa.
Hai bên hỗn loạn cùng một chỗ, cố kỵ binh sĩ phe mình, người nọ không thể không từ bỏ việc phóng độc diện tích lớn.
Trong lúc vô tình, bọn họ bị đoàn người vây quanh, quanh mình đều là binh sĩ chiến đấu, dáng vẻ tươi cười của Bắc Thần càng trở nên lớn, độc là đáng sợ nhất cũng là vũ khí hữu hiệu nhất, chỉ khi bị vướng tay vướng chân, độc này không những không thể trở thành vũ khí chiến thắng, còn sẽ biến thành vướng víu, không dùng được.
Đối phương có một Vạn Chi Kha đầu óc thông minh, nhưng không có nghĩa là tất cả thuộc hạ của gã đều khôn khéo như nhau, những người này tuy lợi hại, nhưng bọn họ thiếu kinh nghiệm thực chiến, chiến đấu như vậy, Bắc Thần trải qua vô số lần, y tùy tiện là có thể nghĩ ra cách ngăn địch, y thích động tay chân, nhưng cũng biết dùng chiến thuật. Y không phải kẻ thô lỗ.
Bắc Thần tử thủ cửa Tây, Mộ Bạch và Hoài Viễn lại một tấc cũng không rời Ngôn Vô Trạm, Ải An Đồng dĩ nhiên quan trọng, cái đầu Ngôn Vô Trạm càng đáng quý hơn, Vạn Chi Kha hiểu được nặng nhẹ, trong tình huống Ải An Đồng sẽ không bị phá, gã dốc toàn bộ lực lượng, đưa tất cả thuộc hạ tài ba đều phái đi, gã chỉ cần mạng Ngôn Vô Trạm.
Có điều Đại Dương Thành phòng thủ chặt chẽ như trước, người của Vạn Chi Kha có thể giết tới, nhưng giết tới trước mặt Ngôn Vô Trạm lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, có hai người kia ở đây, đừng nói tổn thương đến tính mạng, dù là một sợi lông, Ngôn Vô Trạm cũng sẽ không bị ngoại lực ảnh hưởng làm rớt xuống.
Cho nên hơn cả những người khác, Hoài Viễn và Mộ Bạch mới là bận rộn nhất.
Sương mù ở trong tràng chiến đấu kịch liệt từ từ tan đi, có điều lúc này đã là màn đêm, trăng sáng nhô cao, rọi sáng mặt đất tràn ngập máu tanh, xác chết khắp nơi, chém giết vang dội, Lạc Cẩn lạnh nhạt nhìn hình ảnh thảm thiết, y là tướng lĩnh công thành, lại không có ý ra tay.
Y giết người, có điều là thích đẹp đẽ, dứt khoát chấm dứt tính mệnh, dù là hành hạ đến chết cũng phải phù hợp với thẩm mỹ của Lạc Cẩn, giống như hiện giờ, chiến đấu thô tục như vậy không thích hợp với y. Cho nên Lạc Cẩn chỉ là nhìn.
Phó tướng của Vạn Chi Kha rất lợi hại, e rằng gã là thuộc hạ đăc lực nhất rồi, Lạc Cẩn nhìn về hai người đánh đến miệt mài phía trước, chỉ cần là người, sẽ không có người Nhược Phù Cung không giết được, bọn họ không am hiểu chiến đấu như thế này, nhưng đều là giết người, chỉ là đổi phương pháp mà thôi.
Y hạ tử lệnh, hai người kia, có thể sống tiếp, là phó tướng của đối phương, hay là người của Lạc Cẩn y, vậy xem số mạng của bọn họ rồi.
Lạc Cẩn công thành đâu vào đấy, bọn họ từng tấc từng tấc ép tới phía trước, Ải An Đồng đang ở trước mắt, y không vội phá thành, chỉ đang ra sức giết người, tổn hao binh lực của Vạn Chi Kha.
Trận chiến đấu này từ ban ngày duy trì liên tục đến bình minh ngày hôm sau, hai tòa thành trải qua một hồi như vậy, thế lực hai bên ngang nhau, thắng bại này phải bản lĩnh của bản thân rồi.
Sau khi phó tướng của Vạn Chi Kha bị giết đi, người ẩn nấp sau lưng cuối cùng đứng dậy rồi.
Lạc Cẩn khẽ kẹp bụng ngựa, ung dung tiến lên nghênh tiếp, so với binh sĩ chật vật, Lạc Cẩn hiện giờ vẫn là một thân nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả một giọt máu cũng không từng dính.
Lạc Cẩn thích giở âm mưu quỷ kế, người này phù hợp khẩu vị của y.
Có điều hiện giờ, so đầu óc, còn phải so thực lực.
Huyền Linh Trảm bay tới trước mặt, Lạc Cẩn không né tránh, mà nhảy lên từ trên lưng ngựa, Huyền Linh Trảm hướng tới chính là mặt y, có điều đến cuối cùng lại cắt đứt cổ thú cưỡi của Lạc Cẩn...
Trong nháy mắt thân thể bay lên không, roi dài trong tay linh hoạt múa loạn, tuấn mã bên dưới Vạn Chi Kha ầm ầm ngã xuống, chân ngựa bị cắt đứt ngay ngắn, một lát sau mới bắt đầu long ra...
Thú vị, bọn họ lại có suy nghĩ giống nhau.
Vạn Chi Kha cười, gã và Lạc Cẩn thực lực ngang nhau.
Gã đã thật lâu chưa gặp được người có thể kích khích hứng thú của gã.
Lạc Cẩn vuốt roi, y biết Vạn Chi Kha không thể vừa lên liền trực tiếp giết người, y không ngu, cũng muốn đối thủ của y chớ coi thường y. Như vậy, chơi mới càng thú vị.
Binh sĩ đang kịch liệt chiến đấu vì tranh đấu hoa cả mắt trước mặt mà theo bản năng dừng lại động tác, thay vì nói hai người kia đang liều mạng, không bằng nói bọn họ đang nghĩ cách khống chế đối phương, công kích vừa bất ngờ đánh ra, lập tức sẽ bị đối phương phá giải, không chút chần chừ, rất nhanh liền đánh trả.
Tranh đấu như vậy không phải người bình thường có thể khống chế, không thể có bất kỳ sai lầm nào, dù là sai lệch nho nhỏ cũng sẽ mất mạng, đổi thành bất cứ ai, e là hiện giờ đã hồn về cửu tuyền từ lâu.
Đây là thực lực giao đấu, cũng là so đầu óc linh hoạt, xem ai tìm ra sơ hở của đối phương trước, lại xem ai hạ được một chiêu trước.
Mặc kệ nhân số bao nhiêu, cũng không quan tâm thực lực đối phương ra sao, tranh đấu như vậy cũng sẽ không duy trì bao lâu, thắng bại rất nhanh sẽ công bố.
Hai bên dốc toàn lực, một khi thành bị phá, chính là mọi thứ kết thúc.
Trong lúc hai tòa thành đánh đến hừng hực khí thế, một đội ngũ hùng hậu đang âm thầm tới gần, tối nay ánh trăng không rõ lắm, bọn họ mặc đồ đen, gần như hòa vào trong bóng tối, mà tiếng móng ngựa vang lên lại bị tiếng chém giết bao trùm, bọn họ gần như không gặp bất kỳ trở ngại nào đã đến mục tiêu...
..................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...