Ngự Hoàng - Lạc Dận


Chương 174: Mưa Lớn Dầm Dề.
*****
Lúc dùng bữa, người kia không những không nói đến chuyện trận pháp, trái lại cùng bọn họ tán gẫu một vài chuyện không liên quan, mấy người kia đều có chút khó hiểu, chỉ có Lạc Cẩn giống như ung dung, rất phối hợp.
Quan hệ của y và người kia mới có tiến bộ, chính là lúc vui sướng, chuyện khác liền mờ nhạt đi rất nhiều, không để ý lắm.
Mà mấy người khác một mặt phải lo nghĩ chuyện chiến đấu, mặt khác lại đang suy nghĩ chuyện của người kia, tuy nói đại cục làm trọng, bọn họ không hề câu nệ những thứ nhỏ nhặt, nhưng có vài thứ, không phải nói không nhắc tới liền xem như không quan tâm.
Giành lấy giang sơn quan trọng, tư tình cũng quan trọng không kém, trong lòng bọn họ đều có dự định, chỉ là không lộ ra mà thôi. Để lộ tâm tư quá sớm chỉ mang đến phiền phức cho mình.
Thời gian giống như trở về lúc ở tại biệt viện của Mộ Bạch, sau khi dùng cơm xong, mấy người còn nhàn nhã uống trà, thủ hạ kia của Bắc Thần lần đầu tiên tham dự chuyện quan trọng như vậy, gã vốn căng thẳng, thế nhưng không ngờ tới, việc này so với tưởng tượng của gã kém nhiều lắm...
Không có gấp đến lửa sém chân mày, cũng không có tình thế nghiêm trọng, chỉ có ung dung như thường, hoà thuận vui vẻ.
Mấy người ở đây, thân phận khác biệt, vị trí cũng không giống nhau, trong này thậm chí còn có đối thủ đối chọi gay gắt...
Sắc sảo của mỗi người không hề thu liễm, hoàng thượng vẫn uy nghiêm như trước, tình cảnh vốn nên hỗn loạn này lại ấm áp hài hòa như vậy, giống như bọn họ là người một nhà vậy...
Nhưng phần hòa hợp này, người ngoài không thể chen vào, chỉ có mấy người kia mà thôi.
Gã ở đó, Mộ Bạch ở đó, cùng một phòng, nhưng Kỳ Lâm lại có thể rõ ràng cảm nhận được, bọn họ bị gạt ra ngoài.
Không về chỗ bàn bạc, người kia giống như nói chuyện phiếm hỏi tình hình hiện tại, có lẽ do bị bầu không khí thả lỏng này lây nhiễm, Kỳ Lâm không còn căng thẳng như trước, rất nhanh đem mọi thứ người kia muốn biết đều thuật lại một lần.
Đối với trận pháp, Ngôn Vô Trạm cũng có hiểu biết nhất định, hắn biết trận pháp công kích quy mô lớn như vậy cực kỳ hao tổn sức lực, cho nên người nọ trước đó mới không dùng trận pháp rất có uy lực này, mà chỉ sử dụng loại nhiễu loạn tâm trí ngựa.
Hiện giờ lựa chọn là bị ép bất đắc dĩ, gã cũng thật không ngờ nhanh như vậy trận pháp của mình đã bị phá.
Dù tạm thời bị khống chế, nhưng cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Trận pháp này dĩ nhiên là lợi hại, nhưng lại không có cách nào duy trì lâu dài, dù người nọ thật sự lợi hại, tiêu hao lớn như vậy gã sớm muộn sẽ kiệt sức.
Có điều Ngôn Vô Trạm không chờ được, hắn phải trong thời gian ngắn nhất công phá Ải An Đồng. Không phá được trận, hắn phải nghĩ cách tiêu hao sức lực đối phương. Đây cũng là một cách.
Người kia đem suy nghĩ trong lòng nói ra, Kỳ Lâm vừa nghe quả nhiên có cảm giác chấn động một cái, hoàng thượng chính là không tầm thường, mỗi lần đều có thể nói đúng trọng điểm, có điều tuy nói vậy, muốn tiêu hao sức lực đối phương cũng không phải chuyện dễ dàng... Bọn họ cũng không thể bắt người đến lấp vào.
Hơn nữa việc tiêu hao này phải thừa thắng xông lên, một khi để đối phương có thời gian hồi sức, cố gắng trước đó đều sẽ uỗng phí, cho nên việc này nói dễ, làm khó.
Phải làm sao mới có thể duy trì liên tục tiêu hao sức lực đối phương lại không khiến phe mình tổn thất quá lớn, đó là một vấn đề.
"Tiêu hao mà thôi, cần gì đến người, " Lạc Cẩn trầm ngâm, trái lại chuyển tầm nhìn sang người kia, "Trận pháp xảo trá tai quái như vậy, ngay cả chim bay thú chạy cũng không thể đi qua, gần như không có cách phá giải, điểm này khiến chúng ta hết đường xoay xở, nhưng đồng thời cũng có thể để chúng ta lợi dụng. Chúng ta có thể dùng một vài thứ vô ích với chúng ta, cố ý khiêu khích Địa Tâm Hỏa, khiến trận pháp kia không dừng, thẳng đến hao hết sức lực người kia mới thôi."
Lạc Cẩn nói xong, trong mắt người kia liền tỏ vẻ khen ngợi, ý của y chính là suy nghĩ của người kia.
Ánh mắt hai người giao lưu, khiến Bắc Thần nhịn không được hừ lạnh một cái, y trực tiếp quay đầu sang hướng khác...
Hai người này một chút cũng không kém, ban ngày ban mặt công khai ôm ôm ấp ấp còn chưa tính, hiện giờ thật sự là không coi ai ra gì, bắt đầu liếc mắt đưa tình rồi, đây là xem bọn họ thành kẻ ngu ngốc hay là người mù rồi...
Mộ Bạch liếc mắt nhìn Bắc Thần, lại nhìn một chút những người khác, sau đó y cười ra một cách tự nhiên, Mộ Bạch cũng không đồng cảm với ai, y chính là thích thấy bọn họ như vậy, vậy mới thú vị, miễn cho ngày tháng chiến tranh chỉ có khô khan. Y thích xem kịch vui.

Tâm tư mọi người đều không ở đây, chỉ có Lạc Cẩn đặc biệt chăm chú, y nghĩ theo ý người kia, ý của Ngôn Vô Trạm, y lại rất rõ ràng, cần phải phối hợp thật tốt mới được, nếu làm không tốt, e là sẽ đổ sông đổ biển.
Hơn nữa quan trọng nhất là, bọn họ cần thứ gì tới hấp dẫn Địa Tâm Hỏa. Trước đó đều là giả thuyết, muốn thành công cũng không dễ dàng.
Trận pháp dù sao cũng do con người khống chế, nếu bọn họ tùy tiện ném vào vài thứ, đối phương một khi thu lại trận pháp, chẳng phải là uổng phí công sức.
Lo lắng của Lạc Cẩn chính là điểm mấu chốt nhất, cách này có thể được, nhưng phải làm thế nào thì còn phải bàn bạc. Người kia còn phải nghĩ lại.
"Đừng gấp, từ từ suy nghĩ, thần giúp người nghĩ." Sợ người kia lại giống như trước đó cố chấp, nghĩ không ra cách liền cố chấp với bản thân, Lạc Cẩn trấn an hắn, nhưng người kia đã có kinh nghiệm rất nhanh đáp lại y một nụ cười trấn an, hắn ý bảo mình không có việc gì, không cần Lạc Cẩn lo lắng.
Thấy người kia cười, Lạc Cẩn cũng cười, bầu không khí giữa hai người vô cùng tốt, qua lại cũng không tệ, nhưng Mộ Bạch và một người đứng xem khác là Kỳ Lâm rất nhanh phát hiện, bầu không khí trong phòng này chia làm hai cực rất nghiêm trọng...
Một bên rất ấm, màu hồng, một bên rất lạnh, màu xanh nhạt. Giữa mặt trời tươi sáng và mây đen u ám chỉ cách một con đường.
Mộ Bạch liếc mắt nhìn Kỳ Lâm vẻ mặt mờ mịt, y thầm nói, ngươi còn quá non, chờ quen là tốt rồi...
"Hoàng thượng từ từ suy nghĩ, thứ cho tại hạ ngu dốt xin cáo từ trước." Bắc Thần phất ống tay áo một cái liền đứng lên, tuy rằng rất muốn túm cổ áo người kia mang hắn đi, có điều quá nhiều người, y không thể trở mặt, vì vậy Bắc Thần chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Y đứng dậy, Hoằng Nghị cũng đứng lên theo, ánh mắt băng lạnh như sương giá, Ngôn Vô Trạm chỉ là trong lúc vô tình cùng y nhìn nhau một cái, hắn lại từ trong ánh mắt Hoằng Nghị rõ ràng đọc được ba chữ, ngươi chờ đấy... Chờ bọn họ đơn độc cùng nhau, món nợ này, Hoằng Nghị sẽ từ từ tính.
Bất chợt rùng mình một cái, Ngôn Vô Trạm đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh rồi.
Hoài Viễn cũng không vui, có điều không biểu hiện cường điệu như bọn họ, y chỉ lạnh mặt nhắc nhở người kia, hắn nên nghỉ ngơi. Hắn không phải rất 'mệt' sao.
Tiếp tục nữa cũng không nghĩ ra biện pháp gì, không bằng đều mỗi người yên tịnh một chút, biết đâu lại có kết quả chứ. Người kia đồng ý với kiến nghị của Hoài Viễn, dặn dò Lạc Cẩn nghỉ ngơi thật tốt liền đi.
Lạc Cẩn nhìn bóng lưng người kia, dáng tươi cười trên khóe miệng trước sau không đổi, thế nhưng tâm tình những người khác đêm nay thật là vô cùng không tốt rồi.
Hoài Viễn dọc đường không nói gì với hắn, lúc hầu hạ hắn cũng nghiêm mặt, người kia mấy lần mở miệng cũng đều nuốt trở vào, cứ im lặng như vậy vẫn, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng rào rào...
Người kia đẩy cửa sổ ra, mưa to tầm tả, không khí lạnh như băng khiến hắn cả người nổi da gà, có điều người cũng theo đó tỉnh táo không ít, một chút ủ rũ lập tức đã bị gió lạnh thổi tan.
Mưa cũng tốt, tuyết cũng được, luôn luôn mang theo một chút tình thơ ý hoạ, dù tinh thần vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng liên tục, thấy mưa to như thác đổ như vậy, luôn sẽ nhịn không được bị lây nhiễm, người kia gọi Hoài Viễn, hắn bảo y chuẩn bị dù, dù rằng đêm khuya, nhưng người kia vẫn rất muốn đi ra ngoài dạo một chút...
Trời giá rét, Hoài Viễn sợ người kia trúng phải gió lạnh, có điều thấy hắn hăng hái dâng trào như vậy, y cũng không tiện gạt đi hứng thú của hắn, lại khiến cho người kia lại bị chiến sự bao vây.
Hoài Viễn mang áo choàng tới cho hắn, lại cầm một cái dù khá lớn, mưa bên ngoài rất lớn, hai người vừa đi vào trong mưa, dù trên đỉnh đầu liền kêu vang lộp bộp, không khí lạnh như băng cũng khiến cho quần áo khô ráo thoáng cái liền ẩm ướt...
Ngửi không khí tươi mát, đi trong bàng bạc mưa to, tâm tình người kia đặc biệt vui thích, hai người im lặng đi hồi lâu, trong lúc vô tình vừa quay đầu lại, Ngôn Vô Trạm phát hiện nửa người Hoài Viễn đều bị nước mưa làm ướt...
Bọn họ cách đã đủ gần, dù cũng đủ lớn, có điều hai người đàn ông bọn họ hình thể quá lớn, cây dù này cơ bản không chứa nổi... Hơn nữa Hoài Viễn còn nghiêng dù về bên hắn nhiều hơn.
Hắn mặc áo choàng, thật sự không ướt bao nhiêu, người kia nắm lấy tay ở trong mưa của Hoài Viễn, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn nhíu mày.
"Quay về đi." Hắn có chút đau lòng.
"Người không phải muốn đi một chút sao?" Vừa mới ra ngoài không bao lâu, Hoài Viễn ý bảo bọn họ lại đi một lúc.
Người kia lắc đầu, "Đừng ngã bệnh."
"Người quan tâm thần?" Hoài Viễn hỏi người chuẩn bị xoay người kia, hắn không nhúc nhích, bước chân người kia rất nhanh cũng dời trở về.

Ánh mắt giao nhau, người kia muốn dời đi, nhưng ánh mắt kiên định lại cố chấp của Hoài Viễn khiến hắn làm sao cũng không có cách rời mắt...
Mưa to giàn giụa, dù bị nước mưa đập đến biến dạng, hai người đứng đối diện cũng không nghe rõ giọng nói của nhau, tay Hoài Viễn ướt đẫm giơ lên, y nhẹ nhàng nâng lên gương mắt ấm áp của người kia...
"Thích người." Hoài Viễn nói.
Tiếng mưa rơi che mất, người kia nghe không thấy, nhưng hắn vẫn thông qua khẩu hình Hoài Viễn lúc phát âm biết được nội dung của lời này...
Mùi vị trong lòng phức tạp, còn có chua xót khổ sở, nhưng cùng trước đây khác biệt, chính là lộ ra một tia ngọt ngào...
Sau đó, Hoài Viễn lại nói, "Đừng rời bỏ thần."
Trong lòng rung động, ngay cả lông mi cũng theo run, người kia giống như chạy trốn dời đi ánh mắt, nhưng ánh mắt nóng rực của Hoài Viễn lại đuổi theo hắn...
Y sẽ không tha cho hắn đi, dù hắn tránh tới đâu, y đều đuổi theo hắn.
"Phía trước là hoa viên, chúng ta vào trong đình ngồi một chút, cây dù này chịu không được tới lúc về phòng rồi." Tay từ trên mặt người kia trượt xuống, ngược lại cầm cán dù, bọn họ một lần nữa bước đi, nhưng cùng trước đó khác nhau là, Hoài Viễn ôm người kia, chăm chú dựa sát vào nhau, như vậy dù dù nhỏ hơn nữa cũng có thể che được bọn họ.
Mưa rơi nặng hơn, nhưng âm thanh này lại cách người kia ngày càng xa, hắn chỉ có thể nghe thấy nhịp tim Hoài Viễn, thình thịch thình thịch, rất rõ ràng...
Mưa to che chắn tầm nhìn, cái đình xa xa như ẩn như hiện, có điều theo bọn họ tới gần, toàn cảnh đình cũng từ từ lộ ra, xuyên qua màn mưa, người kia dường như thấy trong đình có bóng người qua lại...
Hắn không xác định, bởi vì mưa quá lớn.
Chờ hắn và Hoài Viễn đi tới, suy đoán này liền được chứng minh, trong đình quả thật có người, còn không chỉ một, Bắc Thần và Hoằng Nghị đang uống rượu, mà hắn và Hoài Viễn xuất hiện, vừa vặn cắt ngang bọn họ...
Ánh mắt hai người đồng loạt bắn tới, rơi vào trên tay Hoài Viễn nắm lấy.
............
Chương 175: Hội Đàm Ba Bên.
******
Mưa to tầm tã, giống như bầu trời bị thủng lỗ, hạt mưa dày đặc nhìn không ra khoảng cách, cái đình này giống như là bị ngăn cách, trở thành tồn tại đặc biệt trong mưa.
Bất ngờ gặp mặt, hai bên đều ngẩn người, tay Bắc Thần giơ lên một nửa cứ như vậy dừng trên không trung, y chẳng thể ngờ tới, người kia ban ngày vừa cùng Lạc Cẩn ân ân ái ái, hiện giờ lại cùng Hoài Viễn chơi trò tình thơ ý hoạ...
Nửa đêm không ngủ, lại chạy ra đội mưa.
Chẳng lẽ hắn cho hắn là thiếu nữ mộng mơ, lại còn nửa đêm hẹn tình lang sao?
Hoằng Nghị trước sau nhìn chằm chằm tay Hoài Viễn ôm người kia, y không lộ vẻ gì, chỉ là nhiệt độ trong mắt hạ thấp, hạ thấp, một mực hạ thấp...
Tiếng mưa rơi che chắn tất cả, trong đình này lại có vẻ vô cùng yên tĩnh, có điều Hoài Viễn rất nhanh phản ứng được, y kéo người kia đang thất thần vào trong đình, Ngôn Vô Trạm thoáng cái liền đứng trước mặt bọn họ...
Lúc Bắc Thần bọn họ tới còn chưa có mưa, rượu này vừa uống, mưa liền rơi xuống, hạ nhân sợ bọn họ bị cảm lạnh, liền đưa quần áo và khăn vải, việc này vừa vặn giúp cho Ngôn Vô Trạm.

Không để ý tới quần áo chính mình gần như ướt đẫm, Hoài Viễn giúp người kia lau bụi nước dính trên tóc trước, áo choàng Ngôn Vô Trạm mặc trên người là dùng vật liệu đặc biệt làm thành, bên ngoài khá trơn trượt, giọt mưa rơi xuống sẽ trực tiếp tuột xuống, mà không khiến áo bị ướt, cho nên trên người Ngôn Vô Trạm rất khô ráo.
Người kia đã quen được Hoài Viễn hầu hạ, liền đứng yên ở đó, tay Bắc Thần cứng nửa ngày cuối cùng cử động, y giơ chén rượu lên bên môi, có điều không uống một hớp, mà là bờ môi dạo theo vành chén, vừa nhìn bọn họ, vừa để mặc mùi vị cay nóng chậm rãi lan tỏa trong khoang miệng...
Mà Hoằng Nghị lại là dứt khoát thu lại ánh mắt, chỉ là đường cong trên mặt càng cứng nhắc, đôi môi thật mỏng cũng mím thành một đường thẳng.
Hoài Viễn lau giúp người kia xong rồi, lúc này mới đi tới bên cạnh cởi quần áo ướt đẫm xuống, Hoài Viễn ướt như chuột lột, trên da hiện lên ánh nước, trong mỗi khối cơ đều rõ ràng như vậy, điều này khiến thân thể y thoạt nhìn đặc biệt cường tráng...
Đặc biệt lúc y vắt nước, cánh tay lộ ra...
Nếu là trước đây người kia sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, dáng người Hoài Viễn vẫn là đẹp như vậy, thế nhưng hiện giờ, hắn lại như chạy trốn thu lại ánh mắt, gương mặt lạnh lẽo lại có chút nóng lên, ánh mắt bình tĩnh cũng mang theo một tia rời rạc...
Hắn thật sự không dám nhìn thân thể Hoài Viễn nữa.
Rối rắm nho nhỏ này bị Bắc Thần nhìn hết trong mắt, tâm tình y vốn đã không tốt, hiện giờ càng cảm thấy có chút buồn bực, y một hơi đem chất lỏng trong chén nuốt vào trong bụng, nhiệt độ nóng hổi khiến y 'khà' một tiếng...
"Thật khéo." Giọng Bắc Thần thu hút sự chú ý của người kia, vừa lúc y muốn nói sang chuyện khác, người kia liền vội vàng chuyển ánh mắt sang bọn họ.
Lúc không có người ngoài, Ngôn Vô Trạm đối với bọn họ luôn luôn dung túng, không cần bọn họ hành lễ, người kia chủ động chào hỏi, "Sao lại chạy tới đây uống rượu vậy?"
Bắc Thần và Hoằng Nghị ở cùng nhau hắn không bất ngờ, nhưng hai người lại nâng cốc trò chuyện vui vẻ như vậy, hắn cũng có chút khó thể tưởng tượng rồi, người kia vừa thuận miệng hỏi, lại đổi lấy Bắc Thần giọng điệu kỳ quái trả lời...
"Tâm tình không tốt."
Giọng điệu kỳ quái này của Bắc Thần khiến người kia nhíu mày, hắn lúc này mới phát hiện Bắc Thần có chút không đúng, nếu như trước đây, y đã sớm như cây mây vòng lại đây, dán lấy hắn không dứt rồi, nhưng hiện giờ không những không như vậy, ngay cả chào hỏi cũng là hắn chủ động...
"Không có cao hứng như hoàng thượng, chúng thần chỉ là đang uống rượu giải sầu mà thôi." Bắc Thần nói xong, Hoài Viễn thay xong quần áo đã đi tới, trong đình vừa vặn có bốn chỗ, y vốn muốn ngồi bên cạnh người kia, nhưng nghe nói như vậy, Hoài Viễn trực tiếp ngồi đối diện Ngôn Vô Trạm.
Biểu tình thả lỏng cũng có thay đổi, mặt Hoài Viễn cũng căng chặt lên.
Lúc Hoằng Nghị rót rượu, tiện thể rót cho Hoài Viễn một chén, cứ như vậy, ba người bọn họ ngồi xuống, chỉ có một mình Ngôn Vô Trạm đứng ngẩn ngơ.
Bầu không khí không đúng, cũng không ai mời hắn ngồi, Ngôn Vô Trạm đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Ai có thể nói cho hắn biết, đây là chuyện gì xảy ra...
Hai tên kia không lớn không nhỏ còn chưa tính, Hoài Viễn đây là làm sao...
Tóc Hoài Viễn vẫn còn ướt, trước khi giọt nước rơi xuống, y một hơi uống cạn rượu kia, sau đó dùng tay áo hung hăng quẹt môi, đem giọt nước trên mặt và rượu sót lại bên môi cùng lau đi, lần này không cần người khác, chính y lại rót cho mình một ly.
Mãi cho đến Hoài Viễn càn liền ba chén, Bắc Thần mới lại chuyển ánh mắt sang Ngôn Vô Trạm, "Hoàng thượng tối nay sao không cùng Cẩn thiếu gia đi giải trí? Đêm này dài dằng dặc, giữ hắn lại không sợ phải cô đơn khó ngủ? Nhân lúc trời còn sớm, cửa phòng Cẩn thiếu gia nhất định còn mở, vừa rồi Bắc Thần thấy hoàng thượng và Cẩn thiếu gia trò chuyện với nhau thật vui, chắc là chưa thỏa thích, không bằng hoàng thượng mau tìm hắn, thuận tiện còn có thể bàn bạc một chút làm sao ngăn địch. Dĩ nhiên là ở trên giường, từ từ bàn bạc."
Bắc Thần nói xong, còn tiện tay cầm một cây dù ném tới trước mặt người kia, y ý bảo hắn mau đi tìm Lạc Cẩn.
Ngôn Vô Trạm còn chưa biết là xảy ra chuyện gì, Bắc Thần lại cứ không ngừng liến thoắng như vậy, hắn giương mắt, đối diện chính là ánh mắt đầy khiêu khích của Bắc Thần...
"Mấy vị từ từ uống, cáo từ trước." Người kia nhặt dù lên, ngay cả áo choàng cũng không cần, lại thật sự muốn rời khỏi, trong nháy mắt bung dù ra, hắn còn hơi cúi xuống, "Cảm tạ."
Lời này là hắn nói với Bắc Thần.
Giống như cảm ơn y đã chỉ con đường sáng, cùng với cây dù có thể giúp hắn thuận lợi đi tìm Lạc Cẩn.
Người kia nói xong, cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài, có điều chân vừa đạp phải mặt đất trơn trượt, thân thể hắn liền vọt lên...
Dù rơi trên mặt đất, rất nhanh bị mưa to phủ khín, mà người kia lúc này đã một lần nữa trở lại trong đình, cũng bị Hoằng Nghị ném vào bên bàn bày đầy rượu thịt...
"Thần nghĩ thần hẳn là ném ngươi vào trong mưa để tỉnh táo một chút." Bắc Thần hai tay vòng trước ngực, chân mày rậm nhíu thành một cụm, trên mặt y rõ ràng viết ba chữ lớn 'rất không vui'.
Hoằng Nghị xưa nay im lặng, lần này cũng đáp lại, tuy rằng vẫn ngắn gọn như vậy...

"Ừm."
Hoằng Nghị đồng ý với lời Bắc Thần, y đang có ý đó.
Hoằng Nghị là phái hành động, nếu đồng ý sẽ không nói lời vô ích, Hoằng Nghị lần nữa ôm lấy người kia, trực tiếp đi ra ngoài mưa.
Y là làm thật.
Lúc trời mưa, ra ngoài hít thở không khí là một lựa chọn tốt, nhưng người kia tuyệt đối không phải người thích tắm mưa, từ đây đến phía ngoài đình khoảng cách chỉ mấy bước, không gian không lớn, không có chỗ để hắn thi triển, cho nên hắn không giãy dụa, chỉ là lúc lướt qua cột đình, chân dài duỗi một cái, trực tiếp liền ôm lấy...
Hoằng Nghị bị ép dừng lại, mà người kia lúc này đã nhanh nhẹn bám lấy cây cột, hắn vốn muốn từ bên trên trượt xuống, thế nhưng hắn chưa kịp giữ vững, Hoài Viễn đột nhiên hiện ra trước mặt hắn...
Đối với Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm luôn luôn không có phòng bị gì, hắn cho rằng y là tới giúp một tay, Hoài Viễn cũng thật sự vươn tay ra rồi, có điều y không phải kéo hắn về, mà là dứt khoát gạt tay hắn từ trên cây cột xuống...
Sau đó người kia thật sự bị ném vào trong mưa to.
Chỉ trong nháy mắt người kia liền ướt từ đầu đến chân, hắn ngồi dưới đất ngạc nhiên trừng hai mắt, lông mi thật dài treo đầy giọt mưa, ba gương mặt trong đình, hắn cơ bản nhìn không rõ lắm...
Nước mưa lạnh băng, cũng không có cách nào khiến hắn tỉnh táo, người kia hoàn toàn bối rối, ngay cả đứng lên cũng quên, cứ như vậy mãi cho đến khi Hoằng Nghị cầm một cây dù khác, che trên đỉnh đầu hắn...
Tự dưới nhìn lên, gương mặt tuấn mỹ của Hoằng Nghị giống như thiên thần vô tình, liền đột nhiên như vậy hiện ra trước mặt hắn, cái gì cũng không làm, chỉ nhìn...
Rất có cảm giác nhìn xuống chúng sinh, cao ngạo, nghiêm nghị như vậy.
Có điều Hoằng Nghị là người, không phải thần tiên vô tình, y vẫn kéo hắn vào trong đình.
Người kia cả người ướt đẫm, ngay cả tóc cũng bị nước mưa xổ tung, hắn nhếch nhác đứng trước mặt bọn họ, dưới chân đọng lại một vũng nước...
Người hắn còn đang nhỏ nước.
Tóc, cằm, vạt áo, mọi chỗ nhô ra đều đang tí tách rơi xuống...
Có điều dáng dấp người kia cũng không đáng thương, cũng không có một chút hèn kém.
Hắn lạnh, nhưng hắn không ôm cánh tay, chỉ đứng như vậy, đáy mắt mang theo tức giận.
Bầu không khí ngưng đọng, mơ hồ lộ ra mùi thuốc súng, dường như lúc nào cũng có thể nổ tung...
"Ngươi thích Lạc Cẩn đúng không?" Bắc Thần đột nhiên mở miệng nói, nhưng mặt đã đen đặc.
Câu hỏi này của y khiến người kia đang nổi giận ngây ra một lúc, có điều rất nhanh, Bắc Thần lại hỏi một câu nữa rồi...
"Ta có phải nên chúc mừng các ngươi gương vỡ lại lành không?"
Lúc này đây, người kia có chút choáng váng, lời này từ đâu nói ra...
Ánh mắt đảo qua gương mặt âm trầm như nhau của ba người kia, Ngôn Vô Trạm thoáng cái hiểu ý bọn họ...
Nghĩ tới chuyện tối nay, hắn phát hiện chuyện này hình như có chút nghiêm trọng...
Nói đến chiến tranh, nói tới trị quốc, người kia vĩnh viễn đều có sức quan sát nhạy bén và thiên phú, hắn cũng thành thạo. Nhưng vừa nói đến mặt tình cảm này, hắn có đôi khi hồ đồ, có đôi khi ngu ngốc, thỉnh thoảng bất ngờ mới có thể thoáng cái liền nhìn thấu, có điều thời điểm như vậy quá quá ít...
Giống hiện giờ, hắn cuối cùng biết bọn họ vì sao tức giận.
Tức đến muốn 'Uống rượu giải sầu' ...
................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui