Yết hầu Quan Hỏa Nhi giật giật, nàng tỉnh lại, ngẩng đầu, lấy ánh mê mang để nhìn rõ cảnh vật bốn phía.
" Hỏa Nhi, nàng vẫn không nên lộn xộn, nghỉ ngơi một chút đi." Một bàn tay vươn tới nhẹ nhàng dùng chút lực ấn nàng nằm trở về.
"Nào, Hỏa Nhi, uống chút nước trước đã."
Hỏa Nhi? Hắn gọi nàng là Hỏa Nhi? Bắt đầu từ khi nào vậy?
Quan Hỏa Nhi còn chưa kịp hỏi ra miệng, thân thể đã bị nâng dậy, liền uống
không ít nước trà, cũng vì thế mà yết hầu mới dễ chịu một chút.
"Đây là đâu vậy? Mà ngươi. . . . . vì sao mang ta đến đây?" Vừa uống xong nước, Quan Hỏa Nhi liền hỏi.
Nàng nhớ lại sáng hôm nay, nàng gạt Tinh Tinh giục ngựa teo hắn rời khỏi
nông trường, muốn đi mở mang kiến thức, tìm hiểu một chút sự vật bên
ngoài. Nhưng mà ngựa của bọn họ còn chưa đi đến trấn nhỏ, thì miệng mũi
cũa nàng đã bị một chiếc khăn tay nồng nặc vị thuốc chụp vào, liền mất
đi ý thức.
Khi tỉnh lại thì nàng đã ở một địa phương xa lạ, ngay cả ánh mắt của Vu Chiêu Đường nhìn nàng cũng khiến nàng e ngại không thôi.
Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Aizz. . . Đều tại nàng không cẩn thận,
cứ nghĩ hắn là người một nhà nên mất đi tính cảnh giác.
Quan Hân Vân có biết nàng đã bị Vu Chiêu Đường bắt đi hay không a?
Nàng trầm mặc, nhìn hắn một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Nơi này khách điếm, chúng ta tạm thời nghỉ ở đây, ngày mai lại lên đường đến
nơi khác."
Quan Hỏa Nhi không chống nổi ánh mắt càng ngày
càng nóng rực của hắn, liền quay đầu đi. Biết hắn cũng sẽ không cho nàng biết địa điểm hiện tại để nàng thừa cơ chạy mất.
"Tại sao ngươi muốn dẩn ta tới nơi này?" Vừa rồi hắn chưa trả lời vấn đề này của nàng.
"Bởi vì ta. . . . ."
Vu Chiêu Đường tính trả lời, nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng quay mặt đi, lời nói đến môi lại nuốt về, đổi thành một câu khác: " Nàng nghỉ ngơi đi,
ngày mai chúng ta lên đường."
Dứt lời, hắn cúi người ấn một nụ hôn lên trán nàng, sau đó quay người rời đi. (Mèo: ta cũng muốn a >_
Quan Hỏa Nhi ngu ngơ mở lớn cặp mắt trong veo, bàn tay nhỏ bé càng nắm chặt cái chăn đơn: "Chẳng lẽ hắn. . . . ."
Không biết tại sao, torng lòng nàng lại có một tia dự cảm chẳng lành, đang từ từ khuếch tán.
"Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?" Nàng càng lúc càng cãm thấy bất an.
Ban đêm, Quan Hỏa Nhi nằm trên giường lăn qua lăn lại, không thể yên giấc.
Không lâu sau, truyền tới một trận tiếng binh khí va chạm nhau hấp dẫn
lực chú ý của nàng.
"Có chuyện gì vậy?" Nàng chậm rãi nhảy từ trên giường xuống, phát hiện sức lực của mình đã gần như khôi phục,
liền đi tới bên cửa sổ, mở ra một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài.
phía bên kia phòng, ba bốn hắc y nhân đang vây quanh Vu Chiêu Đường chém
giết, bọn họ thi triển khinh công nhảy lên, không ngừng công kích Vu
Chiêu Đường, cơ hồ đánh cho hắn không còn sức phản công.
"Thật sự là quá đáng, ỷ nhiều hiếp một, như thế tính là anh hùng hảo hán gì?"
Trong khoảng thời gian ngắn, Quan Hỏa Nhi quên mất phải lợi dụng cơ hội chạy
về nông trường Vân Thiên, liền mở cửa sổ, muốn chạy qua bên kia viện trợ cho Vu Chiêu Đường đánh lui địch.
Nhưng cánh tay nhỏ bé của
nàng vừa mở cửa sổ, trên cổ liền xuất hiện một thanh đao nhỏ, một giọng
nói trầm thấp truyền vào tai nàng: "Hỏa Nhi cô nương, tại hạ khuyên
ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đao kiếm không có mắt,
lúc đó cái mạng nhỏ của ngươi sẽ khó bảo toàn."
"Ta biết rồi." Nàng có thể không biết sao?
Quan Hỏa Nhi cứ như thế bị hắc y nhân chậm rãi áp ra ngoài phòng, khi bọn họ xuất hiện dưới anh trăng, hắc y nhân phía sau nàng nàng liền hô lớn với Vu Chiêu Đường: " Vu Chiêu Đường! Quan Hỏa Nhi đang ở trên tay chúng
ta, ngươi nên thức thời một chút, buông đao đi gặp chủ nhân của chúng ta đi."
Vu Chiêu Đường nghe tiếng liền nhìn về phía này.
" Hỏa Nhi." Né tránh không kịp, hắn bị một hắc y nhân đâm một kiếm hung ác vào thắt lưng.
" Vu Chiêu Đường." Quan Hỏa Nhi nhảy dựng lên, muốn chạy qua xem hắn như
thế nào. Nhưng mà hắc y nhân phía sau kề đao vào cổ nàng, kéo người nàng lại khiến nàng không thể động đậy.
Nhưng may là Vu Chiêu
Đường kịp thời thi triển khinh công tránh thoát giữ được tánh mạng, an
toàn rơi xuống đất, lúc này Quan Hỏa Nhi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một hắc y nhân nhảy theo xuống, tức khắc gác một thanh kiếm lên cổ hắn.
"Hừ! Các ngươi vẫn ngoan ngoãn đi theo chúng ta một chuyến đi, đừng nghĩ
muốn dãy dụa, nếu không. . . . . đừng tránh chúng ta hạ thủ không lưu
tình." Hắc y nhân quát to.
không lâu sau, điếm tiểu nhị toàn
thân run rẩy giúp bọn hắn mở cửa gỗ, thấy bọn họ toàn bộ đi ra ngoài,
mới vội vàng khép cửa lại, miễn cho bị tai bay vạ gió.
Hắc y nhân đồng loạt nhảy lên ngựa, một tên vì sợ Vu Chiêu Đường nửa đường bỏ trốn, liền lấy ra một sợi dây thừng.
"Vươn tay ra." Tên đó hung ác kêu lên, Vu Chiêu Đường trầm mắt nhìn hắn một chút, mới vươn hai tay ra.
Nhưng ngay lúc hắc y nhân kia muốn động thủ trói hắn thì hắn hết to một tiếng: "Hỏa Nhi, mau chạy."
Chính hắn thừa cơ rút thanh kiếm bên người hắc y nhân, đâm vào người hắn ta, giải quyết xong một người.
Quan Hỏa Nhi thấy thế, đương nhiên cũng nắm bắt cơ hội. Nàng lấy khuỷu tay
dùng sức thụi ra phía sau, vừa vặn khiến hắc y nhân phía sau nàng trúng
đòn, thanh đao vốn đặt trên cổ nàng cũng rớt xuống.
Nàng chạy như điên, nhưng nghĩ tới Vu Chiêu Đường bị vây trong hiểm cảnh, nàng liền chạy trở về.
" Vu Chiêu Đường." Nàng nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất của hắc y nhân,
muốn lao lên giúp hắn, nhưng nàng lại không biết võ công, cho nên qua
hai chiêu lại bị một tên hắc y nhân chế trụ.
" Hỏa Nhi." Vu Chiêu Đường thấy nàng bị kháp cổ hết sức thống khổ, nên hắn vung trường kiếm, chạy qua phía nàng.
Bởi vì hắn nóng vội, cho nên không nhìn thấy một hắc y nhân khác đánh lại đây, một giây thất thần liền bị chém một đao.
" Vu Chiêu. . . . . Đường." Nàng muốn kêu hắn, nhưng cổ lại bị bóp không thể phát ra âm thanh.
Lúc này, hắc y nhân phái sau nàng nói: "Giết hắn rồi đi! Dù sao hắn đã
không còn giá trị lợi dụng, chỉ cần đem Quan Hỏa Nhi về, chúng ta có thể lấy tiền rồi."
"Không. . . . . không được!" Quan Hỏa Nhi cứ
như vậy trơ mắt nhìn một tên hắc y nhân khác cười to đem trường kiếm đâm vào người Vu Chiêu Đường đang quỳ rạp trên mặt đất.
"Không. . . . . Tại sao các ngươi lại giết hắn? Tại sao. . . . ." Nàng khóc òa lên.
Mà tên hắc y nhân tay vẫn để trên cổ nàng, lúc này mới cảm thấy có điều không thích hợp.
Hình như tay hắn đang nóng lên, không lâu sau, một tên hắc y nhân liền kêu
lên: "AAAA. . . Mau dập tắt lửa đi. . . . Cánh tay của ngươi đang cháy. . "
Hắc y nhân kia sợ tới mức nhảy ra sau, mới phát giác toàn thân hắn đang bốc cháy.
"Trời ơi. . . Việc gì đang xảy ra vậy? A !" Trên người hắn, ngọn lửa quỷ dị
điên cuồng thiêu đốt, khiến hắn lăn lộn trên mặt đất, dập thế nào cũng
không tắt.
Nhưng hắc y nhân khác quả thật nhìn đến ngây người, qua một lúc mới chạy lên dập lửa giúp hắn.
Quan Hỏa Nhi cũng vội chạy tới bên người Vu Chiêu Đường, sợ hãi nâng người hắn dậy.
"Ngươi. . . . . ngươi không sao chứ?" Trên người hắn chảy thật nhiều máu. Vu
Chiêu Đường còn lại một hơi thở, cười nói với nàng: "Đừng. . . . . đừng
khóc, Hỏa Nhi. . . . . ta. . . . . ta thích nàng. . . . . ta yêu nàng,
đi mau. . . . . hướng bắc. . . . . quay về nông trường. . . . . Vân
Thiên đi."
Quan Hỏa Nhi mở to mắt, nàng căn bản không biết Vu Chiêu Đường yêu nàng, khó trách hắn muốn bắt nàng đi.
"Ta đã biết, nhưng là ngươi. . . . . "
"Đừng quản ta. . . . . chỉ cần. . . . . chỉ cần nhớ rõ ta yêu nàng, vậy. . . . . là đủ rồi." Hắn nói với nàng câu cuối cùng, sau đó rời đi nhân thế.
Quan Hỏa Nhi ôm thân thể hắn khóc òa lên, mà tên hắc y nhân kia, lử trên người hắn cháy càng lúc càng mạnh.
Mà những hắc y nhân khác dập không xong, nghĩ rằng: Bắt Quan Hỏa Nhi về có thể lĩnh tiền, vì thế xoay người, mặc kệ đòng bọn mình.
Bời
vì trên ngươi Quan Hỏa Nhi có ngọn lửa màu xanh đáng sợ, mà trên mặt
nàng lại có nước mắt thê lương, giống như ngọn lửa kia có thể tùy thời
đốt lên người bọn họ, thấy vậy liền lập tức xoay người bỏ chạy.
Quan Hỏa Nhi không biết bọn hắn đã bỏ chạy trối chết, một người tự lực kéo
thi thể Vu Chiêu Đường lên một con ngựa của hắc y nhân gần đó.
"Ta nhất định sẽ mang ngươi về, ta không muốn để ngươi một mình. . . . . "
Quan Hỏa Nhi cảm thấy mình là một tội nhân, nàng đi đến cổ đại này, đã hại
nhiều người vì nàng mà chịu khổ, nàng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Nàng quên mất bản thân mình không biết cưỡi ngựa, nhất thời giục ngựa, nghe lời Vu Chiêu Đường giục ngựa như điên về hướng bắc.
"chạy đi, khiến ta thoát ly kiếp nạn tương lai, không cần lại thương tổn bất luận kẻ nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...