Ngự Hỏa Mỹ Nương Tử

Nàng chưa từng gặp
qua, không thể ngờ là có nữ hài tử dám mắng mỏ đứa con trai luôn luôn
lạnh như băng kia của nàng. Nàng cảm thấy rất mới mẽ, cho nên mới cười
ra tiếng.

Mà Quan Hỏa Nhi mặt đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, tất nhiên lại thưởng cho Quan Hân Vân mấy đòn vào bụng.

"Đều do ngươi làm hại." Nàng nói nhỏ, trong lòng nghĩ thầm: Mẫu thân của
Quan Hân Vân có ấn tượng với nàng, nói không chừng đã vượt qua dự đoán
của nàng rồi. Thủy Vân Nhu gọi nàng: "Hỏa Nhi, có thể tới đây ngồi một
chút không?"

Quan Hỏa Nhi liếc mắt nhìn Quan Hân Vân phía
sau, rồi cái người "ước gì nàng nhanh đi lên phía trước" đẩy nàng một
phát: "Mau đi đi."

Lúc này Quan Hỏa Nhi mới đi qua, quỳ gối bên giường Thủy Vân Nhu.

Thủy Vân Nhu thật đúng là trẻ tuổi, nàng ấy thật sự không giống mẫu thân của tên tự đại cuồng Quan Hân Vân.

"Bá mẫu, ngài khỏe chứ." Quan Hỏa Nhi nhẹ giọng nói.

Bởi vì từ nhỏ khi vừa sinh ra nàng đã không có cha mẹ, cho nên khi nhìn
thấy Thủy Vân Nhu, giọng nói tự nhiên nhu hòa lại. Nghĩ rằng, nếu như
nàng cũng có mẫu thân, chắc cũng dịu dàng nhìn nàng giống như vậy.

Thủy Vân Nhu nắm tay Quan Hỏa Nhi, kéo nàng lại gần hơn chút nữa, mới nói:
"Hỏa Nhi, chắc con cũng nhìn ra được, ta sống không còn lâu nữa, cho
nên. . . . . . Sau này giúp ta chiếu cố tốt Vân nhi."

"Nhưng. . . . . nhưng mà bá mẫu, ta không phải. . . . ta."


Quan Hỏa Nhi đang đỏ mặt còn chưa giải thích xong, Thủy Vân Nhu lại nói:
"Tuy rằng tính cách Vân nhi có ngang ngược chút, nhưng mà nếu ở chung
với nó một thời gian, chắc chắn con sẽ phát hiện, thật ra nó chỉ là một
nam nhân đơn thuần thôi. Chỉ vì muốn bảo vệ người nhà mình, bằng hữu,
mới bộc lộ ra biểu tình lạnh lùng này, nó tuyệt đối là một nam nhân dịu
dàng, cho nên ta mới muốn con để tâm đi cảm nhận nó, chấp nhận nó, bởi
vì đứa nhỏ Vân nhi này đã yêu con sâu đậm rồi. Xin con. . . . . giúp ta
chăm sóc hắn đi hết con đường sau này, có được không?"

Quan Hỏa Nhi nghe vậy cả người nóng bừng, ngay cả tim cũng đập lạc vài nhịp.

Mẫu thân hắn nói hắn yêu nàng? Sao có thể. . . . . ?

Quan Hỏa Nhi quay đầu nhìn Quan Hân Vân, bắt gặp một tia nhu tình trong đôi
mắt vốn tràn ngập khí phách ấy. Hắn nhìn nàng chăm chú, khiến nàng gục
đầu xuống, không tự giác gật đầu đáp ứng.

"Dạ. . . . được, bá mẫu." Giờ phút này nàng mới nhận rõ, có lẽ nàng đã sớm yêu hắn, có điều chính nàng cũng không nhận ra mà thôi.

Mà bây giờ thẳng thắn rồi, tâm tình ngược lại trở nên sáng tỏ thông suốt.

Thủy Vân Nhu cao hứng nhìn nàng. "Vậy con cũng đừng gọi ta là bá mẫu nữa,
gọi ta là nương đi. Tiếc nuối của ta là dưới gối vẫn không có đứa con
gái nào, nhưng mà bây giờ đã có con, lòng ta đã cảm thấy thỏa mãn."

Quan Hỏa Nhi lại quay đầu liếc Quan Hân Vân cái nữa, biến hóa trên mặt hắn
khiến nàng không nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì. Chỉ là nàng xác định Quan
Hân Vân không nghe thấy gì, mới nhỏ giọng nói một tiếng với Thủy Vân
Nhu: "Nương." Khiến nàng ấy mặt mày hớn hở.


Quan Hỏa Nhi
không biết người luyện võ nhĩ lực cực kì tốt, giọng nói nhỏ nhẹ của Quan Hỏa Nhi đã sớm rơi thật sâu vào trong tim hắn, hóa thành vui sướng.

***

Quan Hỏa Nhi đến nông trường của Quan Hân Vân Quan Hân Vân cũng được một khoảng thời gian rồi.

Ở đây một thời gian, tuy rằng Quan Hân Vân bận rộn xử lý sự vụ của nông
trường, nhưng vẫn không quên giành ra chút thời gian ăn cơm với nàng và
mẫu thân, khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

"Aizz! Không biết bây giờ các nàng ấy có tốt không?"

Quan Hỏa Nhi tựa vào bên cạnh ao ngắm cá chép nhàn nhã bơi, cảm thấy nàng đã quăng mất đạo nghĩa bằng hữu mất rồi, bời vì bây giờ lòng nàng đã bắt
đầu quyến luyến nơi này. Cái dạng này của nàng, chính là không thể rời
Quan Hân Vân được, thì sao tìm số 63 và số 77 được chứ. Nàng thở dài
thườn thượt.

"Sao tự nhiên lại thở dài?" Đột nhiên phía sau nàng vang lên giọng nói của Quan Hân Vân, dọa nàng nhảy dựng lên.

Quan Hỏa Nhi vỗ vỗ ngực: "Chàng không cần dọa người có được không? Sẽ có ngày hù chết người đấy."

Nhưng Quan Hân Vân lại sáp đến gần nàng, cánh tay to bá đạo vòng quanh eo nhỏ.

Mới đầu đối với hành vi tuyên cáo này của hắn Quan Hỏa Nhi rất phản cảm,
nhưng về sao nàng cũng tập thành thói quen. Nếu một ngày Quan Hân Vân
không làm như vậy, nàng mới cảm thấy kì quái a!


"Sắp tới mùa xuân rồi." Đột nhiên hắn mở miệng nói một câu không liên quan, ánh mắt nhìn về phía xa.

Quan Hỏa Nhi đoán đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên khẩn trương hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Có phải Quan gia trang. . . . ."

"Bọn họ đã phái người điều tra nơi ở của chúng ta, không lâu sau sẽ tìm được nơi này."

Nghe vậy, Quan Hỏa Nhi không khỏi chấn động.

Đúng vậy a, cuộc sống an bình này cũng lâu rồi, khiến nàng quên mất loại chuyện này.

"Vậy chúng ta. . . . ." Nàng đang muốn hỏi hắn làm sao đây, nhưng cái tên tự đại không đứng đắn này thế nhưng nhân cơ hội đánh lén nàng, rốt cuộc
hắn có ý thức được nguy cơ hay không?

Quan Hân Vân hôn lên
môi nàng, trằn trọc dò xét trong khoang miệng, hôn đến khi Quan Hỏa Nhi
thở không nổi, cảm thấy chính mình sẽ chết vì thiếu dưỡng khí, hắn mới
chậm rãi buông nàng ra.

"Nàng yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối không cho phép bọn họ thương tổn nàng dù chỉ là một sợi tóc." Vẫn là
cái nụ cười đáng giận kia, hắn đúng là nam nhân tự đại.

Quan
Hỏa Nhi chịu không nổi trừng mắt nhìn hắn. "Ta phục chàng rồi, chàng là
người nam nhân tự đại nhất mà ta từng gặp." Nam nhân siêu cấp tự đại
nhất vũ trụ.

Quan Hân Vân không lo, ngược lại còn cười, khiến Quan Hỏa Nhi hết cách với hắn. Bởi vì càng ngày nàng càng thích cái
tính cách này của hắn, ai. . . . . nàng cũng sắp bị đồng hóa rồi.

"Nàng thì sao? Có phải cũng nên kể cho ta nghe một chút chuyện không?" Quan
Hân Vân chậm rãi ngừng cười,đột nhiên hỏi nàng như thế, cũng khiến Quan
Hỏa Nhi lặng người đi.

Nàng gục đầu xuống, không biết phải

nói với Quan Hân Vân chuyện nàng có siêu năng lực điều khiển lửa như thế nào, cũng không biết phải nói với Quan Hân Vân về cuộc sống chỉ toàn
màu xám trước kia của nàng ra sao, nàng thật sự. . . thật sự không biết.

"Hỏa Nhi, ta không bắt buộc nàng nhất định phải nói cho ta biết, cũng không
muốn vạch trần những chuyện mà nàng không muốn ta biết. Ta chỉ muốn nói
cho nàng biết, mặc kệ nàng là ai, hoặc có lực lượng gì, ta đều. . . . ta đều yêu nàng."

Đây là lần đầu tiên Quan Hân Vân mở miệng nói lời yêu, đương nhiên cũng có thể là lần cuối cùng, nhưng vì để Quan Hỏa Nhi có thể hiểu được tình yêu của hắn với nàng, hắn nhắm mắt lên tiếng.

Quan Hỏa Nhi nghe vậy cảm động muốn khóc.

Cái loại nam nhân tự tin đến cuồng ngạo giống Quan Hân Vân này muốn hắn nói ra lời yêu trong lòng với nữ nhân, chắc chắn đã hạ một quyết tâm thật
lớn đi? Nhưng mà, nàng thích nghe, thích muốn chết được.

Nhưng, đến tột cùng là hắn đã biết được cái gì rồi? Hắn nói mặc kệ nàng có
năng lực gì đều yêu nàng. . . . Nàng thật sự không muốn Quan Hân Vân
giống như Quan Phú Dân, nhìn thấy nàng sử dụng siêu năng lực liền nói
nàng là yêu quái.

Không! Nàng căn bản không thể chịu được, cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn tránh né.

"Thật xin lỗi." Nàng giãy dụa đứng dậy muốn tạm thời rời hắn một chút, lại bị hắn lôi vào trong ngực, không thể động đậy. "Không cần nói xin lỗi,
những lời nói vừa nãy, ta vô cùng nghiêm túc."

Đương nhiên Quan Hỏa Nhi hiểu được, nhưng mà chưa cởi bỏ được khúc mắc, nàng không cách nào thoải mái mà ở cạnh Quan Hân Vân.

Nhưng là Quan Hân Vân lại tiếp tục nói: "Ta cũng tin tưởng nàng lúc trước đã nói nàng là người từ tương lai đến."

A? Quan Hỏa Nhi ngây ngẩn cả người. Nếu nói vậy. tức là ngay từ đầu hắn đã tin nàng, thả nàng đi, nhưng tại sao còn cứng rắn giữ nàng lại? Vì yêu
sao? Nàng mê muội.

Cuối cùng Quan Hân Vân nói một câu, thành
công dỡ đi phòng bị trong tim nàng: "Ta vĩnh viễn sẽ không thả nàng ra,
cho nên nàng, nữ nhân này, cả đời đừng mong rời ta mà đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận