Bất luận là người Hồ, người Hán, ai ai cũng đều phải thừa nhận Thạch Lặc thật sự là một vị đại anh hùng.
Hắn là một người thuộc Yết tộc, cha mất từ khi còn nhỏ, hắn và mẫu thân nương tựa vào nhau mà sống. Cứ như vậy thì cuộc đời của hắn chỉ là một gã nông phu Yết tộc tầm thường, vận mệnh sẽ là lê dân khổ sở như bao người khác. Nhưng vào năm hắn hai mươi mốt tuổi đã gặp được kỳ ngộ, khiến cho cuộc đời của hắn thay đổi, trở thành một anh hùng tạo nên những chuyện kinh thiên động địa.
Trong năm đó, Thạch Lặc gặp được một gã cao thủ Yết nhân, tên gọi Cấp Tang. Sau đó bái người này làm sư phụ. Thủ hạ Cấp Tang có khoảng một trăm nhân mã, chuyên giết các quan lại tham ô người Hán.
Thạnh Lặc vốn thiên phú trời sinh về võ học, không đầy ba năm đã vượt cả sư phụ, tại Nghiệp thành đánh một trận với Bình Xương Công Tư Mã Mô, một mình một ngựa giữa hai vạn binh mã, đánh bại bảy cao thủ bên cạnh Tư Mã Mô, cả người đầy vết thương nhưng vẫn giết được Tư Mã Mô tại trận. Trận đánh này thực sự chấn động thiên hạ, từ đó mỗi khi nhắc đến Thạch Lặc, ai nấy cũng đều biến sắc.
Cấp Tang chết đi, Thạch Lặc tiếp thu lực lượng, quy hàng người Hung Nô là Lưu Uyên, trở thành đệ nhất đại tướng dưới trướng Lưu Uyên. Lưu Uyên có thể xưng đế tại phương Bắc, phần lớn là nhờ công lao của Thạch Lặc.
Thạch Lặc ngoại trừ là người vũ dũng vô song còn là một thiên tài về quân sự, thuật điều binh khiển tướng bách chiến bách thắng. Tám châu của triều đình nhà Tấn tại phương Bắc thì đã có bảy châu do một tay hắn đoạt lấy, riêng trận chiến ở Trữ Bình đã giết hơn mười vạn địch nhân, tiêu diệt gần như hoàn toàn quân chủ lực của nhà Tấn.
Chiến dịch công hãm Trường An, mặc dù hắn không tham gia nhưng Trung Sơn Vương có thể phá được Tấn kinh, bắt giữ Tấn Vương phần lớn vẫn là nhờ có Thạch Lặc an bài hầu hết mọi việc.
Trường An đã chiếm được, Thạch Lặc không đến Trường An gặp Trung Sơn Vương, cũng không đến Bình Dương yết kiến hoàng đế mà lại đến Thanh Hà, không biết là vì nguyên cớ gì?
Trên đường lúc này đổ ra đầy người, ai ai cũng đều mơ ước được một lần nhìn thấy phong thái của Thạch đại tướng quân.
Rốt cuộc mọi người đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vang đến, nhanh như chớp, đã thấy từ xa một lá cờ có chữ “Thạch” thật to, ngựa chạy như rồng bay gió cuốn, chớp mắt đã đến nơi.
Đến nơi là bốn mươi kỵ sĩ, ai nấy bộ dáng cũng đều như sinh long hoạt hổ, duy nhất có một gã thiếu niên dung mạo anh tuấn, nhưng vẻ đẹp của y lại có vẻ nữ tính, so ra còn đẹp hơn cả mỹ nữ, thật làm kẻ khác động lòng người, cơ hồ quên mất hắn là nam nhân.
Mặc giáp trụ tướng quân là một thanh niên chừng hai bảy, hai tám tuổi, mũi cao mày rậm, có râu quai nón, vừa nhìn đều có thể nhận ra đây là người Hồ thuộc Yết tộc.
Cung Chân trong lòng nghi hoặc:
- Thạch Lặc thành danh đã nhiều năm, cho dù hắn có thuật Trú Nhan thì cũng tuyệt không thể trẻ như vậy được?
Hắn đang suy nghĩ thì một người phía trước đã nói:
- Người đó là Thạch Lặc? Không nghĩ ra lại trẻ tuổi như vậy!
Tên bên cạnh đáp:
- Lão huynh nói sai rồi, người đó không phải là Thạch Lặc mà cháu của hắn, Thạch Hổ.
Người phía trước cười nói:
- Con bà nó, lão tử đến đây để nhìn Thạch Lặc, ai ngờ Thạch đại tướng quân không tới mà chỉ là Thạch tiểu tướng quân, thân phận quá chênh lệch, thật là mất hứng!
Tên kia lập tức đáp lời:
- Lão huynh lại nói sai rồi. Thạch Hổ không những là cháu Thạch Lặc mà còn là người đứng đầu trong thất đại tướng quân dưới trướng Thạch Lặc, võ công không hề thua kém tòng phụ, lại dũng mãnh tuyệt luân, những chiến công của Thạch Lặc hơn phân nửa là do Thạch Hổ tạo nên, ngươi nói có lợi hại hay không
Người kia tắc lưỡi:
- Lợi hại, lợi hại.
Cung Chân nghe thế, không khỏi sinh lòng hiếu kỳ đối với Thạch Hổ, đưa mắt quan sát, chỉ thấy Thạch Hổ hai mắt lấp lánh bức người, khí thế sung mãn, thần thái cực kỳ uy vũ, nghĩ thầm trong bụng:
- Người ta nói thật không sai, Thạch Hổ thật sự là một người không thể xem thường!
Chỉ là trong chốc lát, đoàn người của Thạch Lặc đã vượt qua mặt mọi người, đi xa.
Sử Thiên Thế vội giục Cung Chân:
- Náo nhiệt đã qua, mau đi thôi. - Đột nhiên hắn chỉ vào hông Cung Chân, hỏi - Đây là thứ gì? Ngươi vừa mới lấy từ trong túi hành trang ra sao?
Cung Chân gật đầu, bên hông của hắn giắt một cành trúc, giống như thứ đồ chơi của tiểu hài tử vậy.
Sử Thiên Thế bật cười:
- Không lẽ ngươi định dùng cành trúc này để cắt lưỡi? Nó mặc dù đã được vuốt nhọn nhưng vẫn không đủ sắc bén. Dùng để cắt lưỡi e là đau quá mà ngất.
Cung Chân đỏ mặt, cũng không nói được gì nữa.
Lúc này một người lại kêu to:
- Mọi người mau đến xem, ở Chiêu Tế quán đã có rất nhiều người chết!
Cung Chân cũng không ngẫm nghĩ nhiều, lập tức ùa theo dòng người, đồng thời chạy về Chiêu Tế quán.
Sử Thiên Thế bị chen lấn xô đẩy, trước sau, trái phải đều toàn là người, khinh công không cách nào thi triển được, có muốn đuổi theo cũng lực bất tòng tâm, chỉ đành cố gắng thi triển tiểu xảo, lách đông tránh tây, từ từ tiến lên, bất quá một thân khinh công trong lúc này cũng không nhanh hơn thường nhân là bao nhiêu.
Chạy đến Chiêu Tế quán, nhìn trên mặt đất đã có hơn mười thi thể, đều là những người Hồ lúc nãy ăn cơm ở đại sảnh.
Một người trung niên lên tiếng hỏi:
- Tổng cộng chết bao nhiêu người?
Người trung niên này chính là nhị gia Thôi Tương, là tổng quản của Thôi phủ. Mọi việc lớn nhỏ trong Thôi phủ đều do hắn sắp đặt.
Gia đinh bẩm báo:
- Cả năm đại sảnh, tổng cộng chết mười tám người, đều là người Hồ.
Tại thời loạn thế này, người chết không phải là chuyện là nhưng cùng lúc chết mười tám người, hơn nữa lại chết tại đệ nhất gia tộc ở phương Bắc thì không khỏi có chút bất thường. Là ai dám đến Thôi gia để giương oai!
Ánh mắt Sử Thiên Thế tìm kiếm, phát hiện ra Cung Chân đang hiếu kỳ, hòa cùng chúng nhân xem náo nhiệt, nhưng Sử Thiên Thế cũng không cách nào kéo Cung Chân bỏ đi. Lô Bá và Điền Kỳ Lân cũng đang có mặt trong nội sảnh.
Sử Thiên Thế thấy hai người này, thầm giật mình:
- Bọn họ như thế nào đã quay lại đây? Không lẽ Dương Thái và Trương Nguyên đã trúng độc thủ của hai người này? Dương Thái danh xưng chưởng, kiếm, ám khí – tam tuyệt, võ công cực cao. Chính vì vậy Trương Thiên Sư mới yên tâm giao nhi tử của mình cho hắn. Dựa vào đó mà suy luận thì cho dù lão không địch nổi Lô, Địch giáp công thì cũng không thể nào thua nhanh như vậy được! Vậy cuối cùng trận đánh này là ai thắng ai bại? Lô, Địch hai người như thế nào có thể trở lại đây?
Lại nghe Thôi Tương tiếp tục hỏi:
- Hung thủ có lưu lại ai sống sót không?
Gia đinh đáp:
- Có, lúc đó có bốn người trong nội sảnh nhìn thấy hung thủ giết người.
Bốn người này đều là người Hán. Thuật lại sự việc cũng giống nhau.
Sát nhân gồm có ba người, đều là hắc y nhân che mặt, bọn họ tiến vào đại sảnh một lúc, người cầm đầu lớn tiếng nói:
- Người Hán không cần sợ, chúng ta chỉ muốn giết người Hồ, không quan hệ đến người khác! - Bọn họ ra tay rất nhanh chóng, tâm ngoan thủ lạt, giết người tựa như cắt dưa thái rau vậy, chỉ trong chốc lát, tất cả người Hồ đều đã biến thành thi thể, nằm trên mặt đất.
Đồng tử Thôi Tương khẽ co rút lại, hắn đã đoán được thân phận của sát nhân. Chính là vì đoán được cho nên ánh mắt hắn mới hiện ra thần sắc sợ hãi như vậy. Hắn lại hỏi:
- Đám sát nhân, có biểu lộ thân phận của mình hay không?
Bốn gã Hán nhân nhìn nhau, chần chừ, không biết có nên nói ra hay không. Cuối cùng có một gã, thu hết dũng khí, nói:
- Lúc bọn họ gần đi, đã để lại một câu nói: ‘Chúng ta là người của Sát Hồ Thế Gia, các ngươi nói cho người của Thôi …..nếu bọn chúng gả nữ nhi của Thôi phủ cho người Hồ thì Thôi gia cũng sẽ nhận lấy kết quả như đám Hồ nhân hạ đẳng này!
Hắn nói đến từ “Thôi”…. Đó chính là người đứng đầu Thôi phủ - Thôi Hoàn. Vốn thân đang ở Thôi phủ, nên hắn không vô lễ gọi trực tiếp húy danh của gia chủ.
Mọi người nghe thấy “Sát Hồ thế gia”, tức thời đều im lặng, đại sảnh biến thành một bầu không khí ngột ngạt, ngay cả cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được, trong lòng đều nghĩ: “Quả nhiên là Sát Hồ thế gia!
Một người lên tiếng hỏi:
- Ba người đó sử dụng binh khí gì? - Người này chính là Điền Kỳ Lân.
Bốn gã Hán nhân đều vội vàng trả lời:
- Một người sử đao, một người sử côn, người cầm đầu chỉ dùng một đôi nhục chưởng, nhưng tốc độ hạ thủ giết người so với hai người sử dụng binh khí thì nhanh hơn nhiều.
Lô Bá tiến đến, cởi quần áo của một tử thi ra, chỉ thấy toàn thân không có một vết thương, hắn đưa tay khám xét, chỉ thấy xương lồng ngực đã bị gẫy vụn, lồng ngực cơ hồ bị lõm xuống như không xương vậy.
Lô Bá biến sắc nói:
- Bên ngoài không có vết thương, xương cốt bên trong gẫy vụn, là Bất Lộ Hình Âm chưởng.
Sắc mặt Điền Kỳ Lân cũng lập tức biến đổi:
- Sát Hồ Thập Thất Hữu – Trực Âm?
Lô Bá chậm rãi nói:
- Chính hắn, loại chưởng pháp này hỏa hậu tiềm ẩn bên trong, một khi ra tay thì bề ngoài không hề có gì khác thường nhưng xương cốt bên trong lại vỡ nát, ngoại trừ Trực Âm ra, còn có ai có thể thi triển loại chưởng pháp này?
Thôi Tương nghe vậy, khẽ hắng giọng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lô Bá vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Thôi nhị gia không cần lo lắng. Sát Hồ thế gia chỉ giết người Hồ, không giết Hán nhân. Tam tiểu thư chỉ cần không gả cho người Hồ, cần gì sợ Sát Hồ thế gia?
Chợt một âm thanh sang sảng như chuông vang lên:
- Kẻ nào giết những người Hồ này?
Thôi Tương vừa nhìn thấy người này, mặt tươi như hoa, đon đả tiến lên:
- Thì ra là Thạch đại tướng quân và Trịnh đại gia, Thôi Tương không thể tiếp đón từ xa, vạn lần xin thứ tội.
Người vừa đến chính là Thạch Hổ, bên cạnh hắn là nam nhân xinh đẹp như mỹ nữ, người này đã thay bộ nhung phục bằng một bộ y phục tơ bóng màu đỏ, màu sắc cực kỳ sặc sỡ, e là ngay cả nữ tử bình thường cũng không dám mặc vào. Hắn không đội mũ cao nhưng lại dùng hai chiếc vòng làm bằng kim cương thạch để ép sát mái tóc trên đầu, hai tai đeo lủng lẳng một đôi khuyên tai khắc hình biên bức bằng ngọc bích màu xanh, mỗi bước đi đều phát ra những tiếng lanh canh từ trang sức trên người, tạo thành một thanh âm thật vui tai.
Thôi Tương biết gã bất nam bất nữ này chính là thiếu niên xinh đẹp được Thạch Hổ sủng ái nhất dưới trướng của mình, Trịnh Anh Đào. Người này xuất thân hèn mọn, vốn chỉ là một con hát, sau này Thạch Hổ thâu nạp, đầu nhập dưới trướng Thạch Hổ, trở thành bộ hạ thân tín nhất của Thạch Hổ.
Trịnh Anh Đào nói:
- Đại tướng quân đang hỏi ngươi, ai là người đã giết những người Hồ này? Sao ngươi không trả lời?
Hắn nói chuyện thanh âm rất chói tai, cực kỳ khó nghe, nhưng lại lộ rõ vẻ bức người, tuy là nói với nhị lão gia của Thôi phủ nhưng khẩu khí lại hoàn toàn giống như chủ nhân ra lệnh cho nô bộc, hoàn toàn không giữ chút thể diện nào cho Thôi Tương.
Thôi Tương trong lòng thầm mắng:
- Cáo mượn oai hùm! - Bất quá mặt ngoài vẫn cung kính nói - Khởi bẩm đại tướng quân, sát nhân chính là người của Sát Hồ thế gia.
Thạch Hổ nói:
- Trực Âm tự thân ra tay, xem ra hắn còn dẫn theo một đao thủ, một côn thủ.
Trịnh Anh Đào nghe vậy, lên tiếng hỏi:
- Sát Báo Đao, Hoa Mộc Côn? - Mỹ nam tử này khi nói chuyện với Thạch Hổ, khẩu khí liền biến đổi, trở thành ôn nhu, ngọt ngào, phảng phất như thê tử tình tự với trượng phu trong đêm tân hôn vậy.
Thạch Hổ gật đầu:
- Ngươi đoán không sai, chính là bọn chúng.
Lô Bá nghe hai người đối đáp, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh sợ:
- Ánh mắt của người này thực quá sắc bén, từ xa liếc mắt đã có thể nhận ra là Trực Âm tự mình hạ thủ. Thạch Hổ ba bốn năm nay danh chấn Hà Bắc quả nhiên là có chút tà môn.
Lại nghe Thạch Hổ hỏi:
- Tổng cộng chết bao nhiêu người?
Thôi Tương đáp:
- Tổng cộng chết mười tám người.
Trịnh Anh Đào bỏ thêm vào một câu:
- Nghe nói trong đó có sáu người là Yết nhân.
Nguyên Thạch Hổ cũng là Yết nhân, nên mỹ nam tử Trịnh Anh Đào đặc biệt thêm vào câu này.
Thạch Hổ căn bản không hề để ý đến câu trả lời của Thôi Tương, đi đến trước mặt Lô Bá, thoáng đánh giá, đoạn nói:
- Ngươi là Lô Bá? - Ngữ khí hoàn toàn không có chút khách khí nào.
Lô Bá dưới ánh mắt sắc bén của Thạch Hổ, khí thế hoàn toàn bị lấn áp, cúi đầu trả lời: “Đúng.”
Thạch Hổ nói:
- Vị này chắc là đồng bọn của ngươi, Điền Kỳ Lân! - Nói như thế nhưng không hề thèm nhìn Điền Kỳ Lân lấy một cái, quả thực không coi hắn ra gì.
Điền Kỳ Lân từ khi xuất đạo đến này, chưa từng gặp ai vô lễ như vậy, không nhịn được, tức giận nói:
- Ta chính là Điền Kỳ Lân, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Nếu người vô lễ không phải là đỉnh đỉnh đại danh Thạch đại tướng quân thì e là Điền Kỳ Lân đã sớm rút kiếm, chém đối phương làm hai đoạn.
Thạch Hổ đưa ta ngón tay chỉ hai người Lô, Địch nói:
- Trong hai người các ngươi, phải có một người chết.
Điền, Lô hai người biến sắc, Điền Kỳ Lân kìm chế không được, phẫn nộ nói:
- Ngươi nói lời này là có ý gì?
Làn môi anh đào Trịnh Anh Đào hé mở:
- Ý của đại tướng quân nói, trong hai người các ngươi phải chết một người. Người biết các ngươi là huynh đệ thâm tình, cho nên cho các ngươi một cơ hội, để các ngươi tự thương lượng, phân ra ai chết ai sống.
Lô Bá cố trấn tĩnh tinh thần:
- Đại tướng quân, chúng ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn đưa chúng ta vào chỗ chết?
Trịnh Anh Đào đáp:
- Với thân phận của các ngươi thì chưa đủ tư cách hỏi đại tướng quân ba chữ ‘vì sao lại’.
Điền Kỳ Lân từ sinh ra cho đến nay chưa từng bị ai vũ nhục như vậy, hét lớn:
- Tên Yết Hồ thối tha này, bổn công tử phải giết ngươi! - Trường kiếm xuất ra khỏi vỏ, kiếm hoa bung ra, lập tức uy hiếp bảy vị trí yếu hại trên ngực Thạch Hổ.
Lần này Thôi gia tổ chức luận võ chiêu thân, mọi người có mặt tại đây, đa phần đều là vũ nhân, nhìn thấy một kiếm này của Điền Kỳ Lân, trong lòng đều cảm thán:
- Điền Kỳ Lân hung ác bá đạo quả nhiên là có chân tài thực học. Một kiếm này sắc bén, bá đạo, xem ra đã đạt đến tinh túy cốt lõi của kiếm pháp, đúng là đã được chân truyền từ Tổ Địch. Nếu đổi lại là mình gặp phải một kiếm này, không nghi ngờ gì, tất tử.
Mọi người nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy kình phong đập vào mặt, đao phong rít lên như hổ gầm phá không ập đến, ong ong trong tai, một tia chất lỏng âm ấm bắn ra, dính trên mặt, đưa tay sờ lấy, chính là máu tươi.
Trong chốc lát, đại sảnh không ngừng vang lên những tiếng kêu thét thảm thiết, cả đại sảnh cơ hồ biến thành quỷ vực, hơn mười người nằm trong vũng máu, thảm thiết kêu gào, thân thể bọn họ đều bị chém đứt thành hai đoạn!
Những người này mặc dù lục phủ ngũ tạng đã sổ tung ra mặt đất nhưng nhất thời chưa chết, lăn lộn trên mặt đất rên rỉ thống thiết, ngón tay bấu chặt xuống mặt đất, đầu ngón tay tứa máu.
Điền Kỳ Lân hiển nhiên là cũng có mặt trong đám huyết nhân này, gào lên:
- Thạch Hổ, ngươi tàn độc lắm, mau giết ta, giết ta đi!
Thạch Hổ xuất ra một đao, chém gãy kiếm Điền Kỳ Lân, chém thân thể Điền Kỳ Lân làm hai, chém đứt ngang bụng hơn mười người, một đao thật tàn độc, kinh nhân!
Chúng nhân trong đại sảnh, ai nấy đều sợ đến phát run, trống ngực đập thình thịch, một câu cũng không dám thốt lên.
Thạch Hổ xuất ra bội đao, đó là một thanh trường đao dài hơn năm thước, nếu như hắn không phải là một đại hán Yến nhân, thân thể cao lớn thì tuyệt không thể sử dụng được thanh trường đao này. Trịnh Anh Đào tiếp nhận trường đao, lấy ra một cái khăn trắng muốt, cẩn thận lau sạch máu dính trên thân đao, sau đó tra vào vỏ đao bên hông Thạch Hổ.
Lô Bá lúc này sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, run run, lắp bắp nói:
- Thạch Hổ, ngươi….
Thạch Hổ nhìn hắn, nói:
- Yên tâm, ta đã nói rồi, chỉ giết một trong hai ngươi, tuyệt không nuốt lời. - Hắn ngừng lại một chút, đoạn nói tiếp - Bất quá nếu ngươi muốn vì lão hữu báo thù thì ta cũng sẽ hảo hảo phụng bồi, ngươi dám hay không?
Lô Bá vội vàng nói: “Không..không..” Toàn thân không lạnh mà run, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Trịnh Anh Đào khẽ rít lên:
- Còn không mau cút đi.
Lô Bá như được đại xá, vắt chân lên cổ mà chạy ra khỏi Chiêu Tế quán.
Thạch Hổ cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Trực Âm, ngươi giết mười tám người Hồ, ta cũng giết mười tám người Hán, để xem ngươi và ta, ai sẽ giết người nhiều hơn, bất quá nói cho ngươi biết, ta có khả năng giết người vô hạn. - Thanh âm vang dội, truyền đi rất xa, dường như hắn cố tình để cho mọi người ở gần đấy đều nghe thấy.
Thôi Tương nghĩ thầm:
- Ta còn tưởng Điền Kỳ Lân và mười bảy người kia đã đắc tội với tên sát tinh này, ai mà ngờ hắn giết chết mười tám người Hán là để trả thù hành vi Sát Hồ thế gia đã giết mười tám người Hồ, Điền Kỳ Lân chết thì cũng không có ai oán trách, nhưng những người khác thì thật là oan uổng.
Tại đây, chiếm đa số là người Hán, nghe thấy Thạch Hổ lớn tiếng nói như vậy, trong lòng đều rúng động. Tai họa đã giáng xuống Trung Nguyên, để cho sát tinh người Hồ này thống trị, từ đây về sau Hán nhân đừng hòng mà ăn ngon ngủ yên!
Lúc này mười tám người bị chém thành hai đoạn vẫn còn chưa chết, Cung Chân nhìn thấy dáng vẻ đau đớn, thống khổ của họ, trong lòng nhịn không được, bước ra, rút một thanh bội đao của một tên thanh niên. Gã thanh niên này vì kinh hãi quá độ mà hoàn toàn không phát giác ra bội đao của mình đã bị Cung Chân lấy mất.
Cung Chân bước đến, một đao chém ngay cổ họng Điền Kỳ Lân.
Trong họng Điền Kỳ Lân bật ra hai tiếng “khẹc khẹc”, vẻ mặt nhìn Cung Chân, hiện ra thần sắc cảm kích, đoạn khí vong mệnh.
Cung Chân lại dời bước, đi một vòng tròn trong đại sảnh, chém chết hết đám Hán nhân vẫn còn thoi thóp.
Hành động này của hắn thật làm đám người trong đại sảnh kinh tâm, không ai dám nghĩ đến. Sử Thiên Thế muốn ngăn cản nhưng vì cách xa nhau quá, hơn nữa Thạch Hổ vẫn ở đó, đánh bất lực nhìn Cung Chân mà toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm:
- Tên thiếu niên này thật lỗ mãng, vừa rồi giết chết Điền Kỳ Lân tạo phúc, nhưng lại đắc tội với người khác!
Thạch Hổ nhìn thấy hành động của Cung Chân cũng không ngăn cản, trong mắt lộ ra nét tươi cười. Đợi đến khi Cung Chân giết chết mười tám người, hắn mới lên tiếng:
- Thiếu niên Để nhân kia, ngươi tên gì?
- Ta gọi là Cung Chân.
Thạch Hổ lại hỏi:
- Tại sao ngươi lại giết bọn họ.
Cung Chân nói:
- Bọn họ dù sao cũng phải chết, chỉ là phải chịu sự đau đớn trước khi chết mà thôi, chi bằng một đao kết thúc, miễn cho bọn họ chịu thêm đau đớn, khổ sở.
Thạch Hổ nói:
- Tâm địa ngươi thật tốt. - Nói xong quay mình lại, lạnh lùng nói - Ta muốn giết người, ngươi lại nhúng tay vào, ngươi không sợ chết sao?
Ngữ khí Thạch Hổ cực kỳ uy hiếp, thanh âm chấn động lòng người. Mọi người có mặt tại đây trong lòng đều sợ hãi, mặc dù biết rõ Thạch Hổ không phải nói với mình nhưng không thể tránh khỏi nỗi lo lắng trong lòng, nhất thời đều nghĩ:
- Tên tiểu tử này còn nhỏ nhưng lớn mật, dám chọc đến sát nhân vương, mạng nhỏ này e là khó bảo toàn.
Cung Chân nói: “Ta sợ chết.”
Thạch Hổ cảm thấy thú vị, lại hỏi:
- Ngươi sợ chết, tại sao dám xen vào việc của ta?
Cung Chân trả lời:
- Ta sợ chết nhưng ta hiểu được chuyện này nên làm, không thể không làm.
Sắc mặt Thạch Hổ sa sầm xuống, trái tim của Sử Thiên Thế cũng như muốn rụng ra.
Ai ngờ Thạch Hổ lại vỗ tay, nói: “Nói hay lắm! Chúng ta đi uống rượu.”
Cung Chân ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi không phải muốn giết ta sao?
Thạch Hổ cười to, đoạn nói:
- Tất cả người ở nơi này, chỉ có ngươi là còn có lá gan, dám nói chuyện thẳng thắn với ta. Ta không tìm ngươi uống rượu thì tìm ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...