Dịch: Độc Hành
Xích Đồng phục sinh, Ngải Huy đã chết...
Một năm nay đã phát sinh vô số biến cố, tiền tuyến chiến cuộc biến hóa thất thường, chủ soái hai bên thất bại bỏ mình... nhưng không có việc nào sinh ra ảnh hưởng bằng việc Xích Đồng cướp đoạt thân thể Ngải Huy để phục sinh.
Nhân loại chém giết, tranh đoạt thiên hạ và quyền hành, chứng minh công tích cùng sự nghiệp to lớn, náo nhiệt mà tàn khốc. Viễn Cổ Ma Thần xuất hiện, để cho hết thảy dường như trở thành trò đùa. Nhân loại tựa như những con cá trong hồ nước tranh đoạt thức ăn, mà Ma Thần thì ngồi nhàn nhã bên hồ buông xuống lưỡi câu.
Bất kể là Ma hay là Thần, với nhân loại thì đều là Chúa Tể Giả đứng đầu cao cao tại thượng.
Không ai muốn mình bị nô dịch.
Xích Đồng phục sinh mang đến khủng hoảng, vượt quá sự tưởng tượng. So sánh với việc này thì Ngải Huy chết lại bé nhỏ không đáng nhắc tới. Mặc dù hắn là lãnh tụ Tùng Gian Phái, là quan chỉ huy tiền tuyến, nhưng mà trước toàn bộ vận mệnh nhân loại, thật sự không đáng nhắc tới.
Thí dụ như đại quân Thần quốc cũng không thừa dịp tiến công, bọn họ lựa chọn lùi lại phía sau, bọn họ cũng không ham chiến.
Bất kể là Thần quốc, hay là Thiên Tâm Thành, còn có Phỉ Thúy Sâm, đầu đường cuối ngõ đàm luận nhiều nhất đều liên quan đến Xích Đồng phục sinh. Mọi người lo lắng, hai chữ "Ma Thần" này phảng phất có lực lượng thần bí đáng sợ nào đó, có thể dễ dàng làm trong lòng mọi người sợ hãi.
Đương nhiên còn có Mục Thủ Hội.
Đã từng là tổ chức Hắc Ám Thế Giới sinh tồn dưới mặt đất, bây giờ lộ ra dưới ánh mặt trời. Nghe nói một tay tổ chức thần bí này chủ đạo kế hoạch phục sinh Xích Đồng. Dã tâm của bọn họ bừng bừng, ý đồ phục sinh Xích Đồng để thống trị thế giới.
Thiên Tâm Thành công khai tuyên bố, mãnh liệt khiển trách Mục Thủ Hội mưu đồ làm loạn, nối giáo cho giặc.
Xế chiều hôm đó, Thần quốc cũng phát ra lời tuyên bố, từ ngữ quyết liệt, biểu đạt cao tầng Thần quốc tuyệt đối sẽ không chịu sự nô dịch của Xích Đồng, nhất định chống lại đến cùng.
Lời tuyên bố của Phỉ Thúy Sâm thì yếu hơn nhiều lắm, bọn họ hiệu triệu nhân loại đoàn kết lại, đối kháng Ma Thần Xích Đồng cùng Mục Thủ Hội.
Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Tam đại thế lực đồng thời tỏ thái độ. Tất cả mọi người ý thức được, Mục Thủ Hội là một tổ chức cực kỳ tà ác, mục đích bọn chúng tồn tại, chính là mai táng toàn bộ nhân loại.
Trong khoảng thời gian ngắn, Mục Thủ Hội trở thành công địch của toàn bộ thế giới, giống như con chuột chạy qua phố bị mọi người chặn đánh.
Mãnh liệt lên án công khai cùng khiển trách ùn ùn kéo đến, mà cao tầng Mục Thủ Hội lại như tiêu thất trong hư không, không có người nào ra mặt nói một câu. Thật giống như tuyết lở, thành viên Mục Thủ Hội phản bội chạy trốn với đại quy mô.
Mục Thủ Hội dần dần trồi lên mặt nước từng li từng tí, thí dụ như Hỗn Độn Nguyên lực..., nhưng mà khiến người chú ý nhất chính là Thảo Đường.
Cũng không lâu sau, phương pháp tiến vào Thảo Đường cũng lặng yên lan truyền nhanh chóng. Đại đa số những người còn sợ hãi, không dám thử vào. Mà một ít gia hoả to gan lớn mật, khó có thể cưỡng lại lòng hiếu kỳ, nhịn không được tiến vào Thảo Đường, bọn họ lập tức bị thế giới kỳ diệu của Thảo Đường hấp dẫn. Càng ngày càng nhiều người tràn vào Thảo Đường, mọi người phát hiện ở chỗ này, có thể đơn giản đánh vỡ khoảng cách hạn chế, mà không có bất kỳ chướng ngại nào.
Điều này làm cho mọi người điên cuồng.
Đã từng là cây tin tức, có thể giúp mọi người liên hệ từ cách xa nhau vạn dặm. Thế nhưng là theo huyết nạn bộc phát, Nguyên lực Ngũ Hành Thiên bị phá vỡ cân bằng, Nguyên lực ngày càng khô kiệt, cây tin tức dần dần dùng không còn tốt nữa. Mọi người không thể không bắt đầu thích ứng với nguyên thủy, tiết tấu sinh hoạt càng chậm đi. Nhưng mà sinh hoạt nơi Ngũ Hành Thiên vẫn không bị quên đi, mọi người còn nhớ rõ đã từng sinh sống, sinh hoạt nhanh và tiện lợi thế nào.
Thảo Đường xuất hiện ở trước mặt mọi người, có thể hiểu đã dậy nên sóng sóng lớn thế nào rồi.
Kỳ quái là, Mục Thủ Hội giống như thờ ơ với Thảo Đường ngày càng náo nhiệt, không có bất kỳ ý định đóng cửa Thảo Đường.
La Hạo tiến vào Thảo Đường quen thuộc.
Vừa tiến vào Thảo Đường, tiếng động lớn ồn ào đập vào mặt gã. Cho dù không phải lần đầu tiên thấy chuyện như vậy, gã vẫn có chút không quen, trong lúc lơ đãng lại nhớ Thảo Đường trước kia. Trước đó Thảo Đường không có có nhiều người như vậy, cũng không ầm ĩ như vậy.
Đám người khắp nơi nhìn quanh liên tiếp phát ra tiếng sợ hãi thán phục, bọn họ tựa như du khách đi ngắm cảnh, tràn ngập hiếu kỳ với bên trong Thảo Đường.
La Hạo thu hồi ánh mắt, cúi đầu đi xuyên qua đám người, đi đến một góc không có người.
Gã xòe bàn tay ra, từng vòng quang văn từ rìa bàn tay sáng lên, ngay sau đó một cánh cổng ánh sáng trống rỗng xuất hiện trước mặt gã, gã đi vào cánh cổng ánh sáng. Mấy người đứng sau phát ra tiếng thán phục, vài người đi đến vị trí vừa rồi của La Hạo, bắt chước xòe bàn tay ra, nhưng mà không có gì phát sinh. Bọn họ khẽ lầm bầm vài câu, quay người rời khỏi.
La Hạo đi vào cánh cổng ánh sáng, cảnh sắc trước mắt liền biến đổi, tình cảnh quen thuộc rơi vào tầm mắt.
Sâm La tửu quán là một chỗ khá có danh khí đối với thành viên Mục Thủ Hội trước kia. Tửu quán được thành lập không bao lâu, bởi vì bán ra loại Dưỡng Phách Tửu mà danh tiếng lan truyền rất lớn. Dưỡng Phách Tửu có trợ giúp rất lớn đối với tinh khí thần, có thể làm lớn mạnh tinh khí thần, rất nhiều người mộ danh mà đến.
Giá Dưỡng Phách tửu không đắt, mọi người cũng dần dần hình thành thói quen tới đây uống một hai chén, ở chỗ này buông lỏng nói chuyện phiếm. Theo thời gian trôi qua, Sâm La tửu quán cũng dần dần trở thành nơi tập kết tin tức, ở chỗ này có thể thăm dò được các loại tin tức khác nhau.
So với sự ầm ĩ phía bên ngoài, trong tửu quán yên tĩnh nhiều lắm, mọi người tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ. Xung quanh bàn rượu có một màn ánh sáng, có thể ngăn cách thanh âm, không cần lo lắng bị người nghe lén nội dung câu chuyện. Màn sáng này còn có gợn sóng như màn nước, ở bên ngoài căn bản không thấy rõ tình huống bên trong, đây là phòng ngừa người hiểu khẩu ngữ nhìn vào.
La Hạo là khách quen nơi này, gã đặt mông ngồi ở trước quầy rượu.
Lão bản mặc tạp dề màu trắng, nhìn La Hạo gật gật đầu, cầm ly trên tay hỏi: "Lại một ly?"
Vẻ mặt La Hạo đau khổ: "Tam Phách là được."
Nếu như không uống chút rượu, khỏi phải nghĩ đến việc móc ra nữa câu từ trong miệng lão bản keo kiệt này. La Hạo biết rõ tính cách lão bản, cứ việc xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, vẫn cắn răng nói một ly. Dưỡng Phách tửu phân chia nhiều loại khác biệt, hiệu quả khác nhau rất lớn, Tam Phách là loại Dưỡng Phách tửu rẻ nhất.
Lão bản thở dài: "Mọi người thời gian qua cũng không được tốt a."
Lão rót một ly Tam Phách tửu, đẩy tới trước mặt La Hạo.
Trong ly thủy tinh, rượu tản ra màu nhàn nhạt tựa như nước biển sáng lên. Trong rượu có ba điểm sáng màu trắng chìm nổi bất định, tựa như ba ánh trăng.
La Hạo bưng chén lên, cẩn thận nhấp một ngụm, một cỗ mát lạnh thấm vào trong cổ. Mặc dù biết rượu cũng không có tác dụng thực tế, nhưng mà La Hạo vẫn nhịn không được lộ ra vẻ hưởng thụ. Gã chỉ cảm thấy toàn thân dường như bị tẩy rửa qua một lần, tinh thần sảng khoái khó nói nên lời.
Hưởng thụ một lát, gã mới mở miệng: "Làm ăn không phải khá tốt sao? Người thật đông a."
Lão bản lắc đầu: "Không thể so với trước kia, hai ngày nay không bán được một ly Lục Phách nào."
"Hết cách rồi, hiện tại kiếm tiền cũng không dễ dàng như vậy." La Hạo vừa nói vừa nuốt vào một quang đoàn, gã nhắm mắt lại, tâm thần là một mảnh linh hoạt kỳ ảo. Tất cả phiền não tránh xa, tâm thần yên tĩnh không nói nên lời.
Gã ưa thích loại cảm giác này, không riêng gì gã, mọi người đến Sâm La tửu quán này, đại đa số đều ưa thích loại cảm giác này.
Thật lâu, La Hạo mở to mắt: "Lão bản, ta muốn hỏi một chuyện."
Lão bản giống như cười mà không cười: "Không nên hỏi ta Mục Thủ Môn ở đâu, ai đến cũng đều muốn nghe tin tức này."
Thiên Tâm Thành, Thần Chi Huyết cùng Phỉ Thúy Sâm đều trả thưởng kếch xù cho bất luận manh mối nào về Mục Thủ Hội. Mỗi manh mối một vị Mục đầu đều là con số trên trời, trong đó treo giải thưởng cao nhất là địa điểm Xích Đồng đang ẩn nấp bây giờ.
Trọng thưởng thì tất có dũng phu, không biết bao nhiêu người theo đuổi những giải thưởng này.
Như La Hạo từng là thành viên Mục Thủ Hội, tự nhiên càng có nhiều ưu thế, bọn gã biết rõ càng nhiều nội tình. Nhưng mà lần này kỳ quái là, tất cả cao tầng giống như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại bất kỳ manh mối nào. Ngay cả những thành viên trong bọn gã, đều không nhận được bất luận tin tức nào.
La Hạo cười ha ha: "Lão bản nếu có manh mối, đã sớm đi lĩnh thưởng rồi."
Nụ cười trên mặt gã không giảm, vẫn như vậy cả người lẫn vật vô hại, thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức dù cách gã nửa trượng cũng không nghe được, một ngón tay chỉ chỉ chén rượu: "Ta muốn nghe từ lão bản là, những Phách châu này của lão là từ đâu đến?"
Lão bản đang lau ly, động tác trên tay liền dừng lại, vẻ mặt đau khổ: "Đương nhiên là hàng tồn kho a, mấy ngày nữa tửu quán này cũng phải đóng cửa rồi."
La Hạo không nói lời nào, chỉ nhìn lão bản, mỉm cười.
######
Ngải Huy như rơi vào một giấc mộng, một giấc mộng mơ hồ đặc biệt. Trong đó hắn mơ hồ nghe được rất nhiều thanh âm, thanh âm đặc biệt mơ hồ, rõ ràng ngay tại bên cạnh mình, nhưng mà chẳng biết tại sao lại không nghe rõ. Bất luận hắn tập trung tinh thần cỡ nào, thanh âm vẫn mơ hồ như vậy, tựa như bị ngăn bởi một lớp màng.
Hắn mơ thấy rất nhiều máu, rất nhiều khuôn mặt.
Những khuôn mặt kia tái nhợt, giống như lần lượt từng cái mặt nạ sơn trắng trên không trung vờn theo chiều gió, hát cho hắn nghe đoạn ca dao khó hiểu.
Tình cảnh có chút đáng sợ, Ngải Huy ngược lại không sợ hãi, chẳng qua không thích cảm giác này. Tuy nhiên những gương mặt kia vẫn như cũ mơ hồ không rõ, thanh âm cũng lay động bất định.
Về sau cảnh trong giấc mơ càng trở nên hỗn độn, cảm giác mình giống như tấm gỗ ngâm trôi nổi trong nước biển, đần độn, chìm chìm nổi nổi. Khiến cho không còn sức lực, cũng không có chỗ để giãy giụa, không biết sẽ trôi dạt về nơi đâu.
Khi từ trong mộng cảnh tỉnh lại, Ngải Huy vô thức thở dài một hơi. Đại khái không có gì đáng sợ bằng việc đần độn trong mộng cảnh, sống hay chết, cuối cùng đã kết thúc.
Hắn cảm thấy may mắn vì vẫn còn sống.
Cho dù là tử vong, cũng không đáng sợ như vậy. Hắn không sợ hãi, mà là không muốn chết, bởi từ trước kia hắn đã thản nhiên đối mặt với cái chết hiển nhiên này rồi. Ai có thể thoát khỏi tử vong chứ?
Không hối hận là được.
Trong mơ mơ màng màng, Ngải Huy mở to mắt. Đần độn trong thời gian dài, làm cho não bộ của hắn phản ứng chậm một nhịp, một lát sau, ý thức của hắn mới dần dần khôi phục thanh minh. Tựa như cây cung đã cởi bỏ dây cung chỉ hơi uốn lượn một xíu, nhưng một lần nữa lại gắn dây cung vào. Khi dây cung một lần nữa kéo căng, nó một lần nữa trở nên nguy hiểm.
Ngải Huy tựa như cây cung này, ánh mắt của hắn trở nên nhạy bén và cảnh giác.
Ánh mắt hắn đen nhánh tựa như bầu trời đêm.
Dưới thân là nham thạch cứng rắn lạnh buốt, hắn gượng đứng lên. Cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, trên người không có vết thương, điều này làm cho hắn ngạc nhiên, hắn mơ hồ nhớ rõ trước khi hôn mê chính mình hình như bị thương.
Áp chế nghi hoặc trong nội tâm, hiện tại quan trọng là..., làm rõ lúc này đang ở đâu.
Hoang nguyên trống trải màu đen, trông không thấy điểm cuối, lẻ loi trơ trọi chỉ có một mình hắn, gió thật to và rất lạnh, hàn ý thấu xương. Trong tầm mắt, ngoại trừ nham thạch màu đen, không có bất kỳ vật gì khác.
Đây là đâu?
Ngải Huy nhìn quanh khắp nơi, trong nội tâm nghi hoặc càng đậm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...