Ảnh chụp rơi la liệt trên đất, RyoSan cúi đầu nhìn một lượt, càng xem, ánh mắt nó càng lạnh.
Thằng nhóc đột nhiên cầm túi tài liệu ném đi, ngay lúc mọi người không kịp phản ứng, quay qua túm cổ áo JaeJoong, đánh thẳng vào mặt cậu một đấm, Changmin sửng sốt, vội vàng đỡ lấy Jaejoong, I Rak cũng chạy lại giữ chặt RyoSan.
“Kim Jaejoong, anh là thằng khốn! Jung Yunho làm tất cả vì anh, sao anh có thể làm như vậy với anh ấy?!”
I Rak một bên cố sức giữ chặt RyoSan, nói
“Nhóc San, cậu bình tĩnh một chút, đây là ảnh chụp mà tôi điều tra được từ cảnh cục, không phải từ Jaejoong hyung.”
Nghe thấy I Rak nhắc tới cảnh cục, RyoSan càng thêm tức giận, vùng tới dữ dội làm I Rak suýt chút nữa bị hất xuống đất
“I Rak, cậu mau buông tôi ra, tôi phải giết chết tên khốn khiếp này! Cậu nói cho tôi, những tấm ảnh này ai có thể chụp trừ Kim Jaejoong ra chứ? Ai còn có thể? Jung Yunho vì anh ta mà ngay cả mạng sống của chính mình cũng không giữ, anh ta lại cư nhiên mang những tấm ảnh chụp này cho cảnh cục để hại Yunho! Đồ khốn!”
Nghe được RyoSan nói vậy, I Rak cũng ngây ra một lúc, đúng vậy, để chụp được những tấm ảnh rõ ràng như vậy, ít nhất phải là người của Hội con bọ cạp vàng, hơn nữa còn biết rõ hành trình của Kim Jaejoong và Jung Yunho....!Mới nghĩ đến đây, RyoSan ở trong tay I Rak vùng mạnh thoát ra, vọt tới trước mặt JaeJoong, JaeJoong vẫn như cũ lẳng lặng đứng đó, tay cậu nắm chặt tấm ảnh chụp, không tránh né cũng không cử động.
Còn chưa kịp chạm tới Jaejoong, tay của RyoSan đã bị Changmin bắt lấy
“Đủ rồi!”
Cậu xiết chặt cổ tay thằng nhóc, nặng nề nói
“Cho cậu đánh một đòn kia đã là cực hạn rồi, cậu nên biết chừng mực một chút!”
RyoSan bỗng nhiên mở miệng cười lạnh, cố gắng rút tay ra khỏi cái kìm chặt của Changmin
“Vậy Kim JaeJoong có biết chừng mực là gì không? Nếu anh ta để ý những lời nói của Yunho một chút, chí ít cũng sẽ không đem những tấm ảnh này giao cho cảnh sát!”
JaeJoong vẫn đứng đó, yên lặng như vậy.
Không một lời phản bác, không một lời giải thích, không hề mở miệng tranh luận.
“Buông cậu ta ra.”
Phía sau Changmin bỗng nhiên truyền đến một thanh âm bình thản, Kim JaeJoong tiến lên một chút, Changmin quay đầu nhìn cậu, bỏ tay Ryosan ra, thằng nhóc vẫn rất tức giận, nhưng không cử động nữa.
JaeJoong từ từ đi đến trước mặt nó, nhìn nó, cậu bình tĩnh nói
“Không nên lãng phí sức khỏe của cậu trên người của tôi, giết tôi, Yunho có thể trở về?”
Nghe Jaejoong nhắc tới Yunho, đôi mắt của RyoSan nhanh chóng nhiễm hồng
“Chính phủ nhất định sẽ không tha cho anh ấy.
Chắc chắn sẽ không thả anh ấy ra, anh ấy sẽ bị giết.....!Sẽ bị chết......”
JaeJoong thản nhiên nhìn nó, nhẹ nhàng mở miệng
“Cho dù tất cả mọi người muốn giết hắn, cho dù lần này bắt hắn đi là KDO chăng nữa, chỉ cần một ngày xác định hắn chưa chết, tôi nhất định sẽ còn điều tra, chỉ cần một ngày chưa tìm được thi thể hắn, tôi nhất định sẽ còn đi tìm.”
RyoSan bỗng nói không ra lời, trái tim quặn lên từng hồi, Kim Jaejoong trước mặt làm cho nó hiểu được, rốt cuộc Jung Yunho cố chấp từ đầu đến cuối là vì cái gì.
Thằng nhóc nhìn Jaejoong chậm rãi cúi người, đem tất cả những tấm ảnh vừa nãy RyoSan vứt đi nhặt lại từng tấm, thật cẩn thận, thật kĩ càng.
Làm xong tất cả, thẳng người đứng dậy, Jaejoong đi đến cửa lại quay đầu nhìn RyoSan một lần nữa
“Tôi không muốn ai đoán già đoán non Jung Yunho đã chết, cho dù cả thế giới có muốn hắn chết đi chăng nữa, chỉ cần không tìm được xác hắn, tôi nhất định không bỏ cuộc.”
Xoay người, JaeJoong dứt khoát rời khỏi.
RyoSan lẳng lặng đứng chỗ cũ, I Rak cầm cánh tay của nó
“Nhóc San....!Tôi sẽ đi điều tra về KDO.
Lần thăm dò này dù có cạn kiệt tài nguyên của Net, tôi cũng sẽ theo tới cùng.”
Nước mắt của thằng nhóc lăn đều xuống, nó nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường trắng trước mặt do nước mắt mà trở nên mơ hồ
“Tôi rất sợ....!Sợ một ngày, cậu tìm được Yunho, nhưng anh ấy lại lạnh như băng nằm đó....!Tôi từ Mĩ trở về, vẫn là không cứu được anh ấy.....!Không cứu được....!“
I Rak không nói gì nữa, chỉ biết vỗ bả vai RyoSan an ủi.
Changmin nhìn hai người bọn họ, cuối cùng nhấc chân rời khỏi đuổi theo Jaejoong.
Ánh sáng nhạt của buổi chiều tà phủ xuống, Jaejoong đứng bên kia đường, trong tay xiết chặt tấm ảnh chụp.
Jung Yunho, anh rốt cuộc là đang ở đâu....!Nói cho tôi, anh đang ở đâu vậy......
Ngồi lên xe của mình, không có ý chờ Changmin, Jaejoong khởi động xe đi trước, Changmin ra tới ngoài cửa cũng không có ý định đuổi theo.
Cậu đứng tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát, vẫy một chiếc xe khác, đi thẳng tới M.J.
Nắm trong tay chùm chìa khóa lành lạnh, Changmin đẩy cửa phòng Yunho ra.
Căn phòng làm việc có chút lạnh lẽo, mặc dù mỗi ngày Chole đều tới thu xếp vài thứ và những người dọn dẹp định kì có vào, nhưng Changmin vẫn thấy nó âm u giống như đã từng rất lâu không có hơi người.
Tiến sâu vào phòng, bàn làm việc của Jung Yunho vẫn luôn gọn gàng sạch sẽ, sắp xếp quy củ chỉn chu như vậy.
Changmin cúi đầu nhìn chùm chìa khóa trong tay, ngày ấy cậu không hiểu lắm lời của Yunho, nhưng theo như tình hình bây giờ, có lẽ Yunho vẫn muốn, cho dù không có anh ở đây, mọi việc của M.J vẫn thật vẹn toàn, chu đáo.
Mở ra ba ngăn kéo dưới bàn của Yunho, bên trong toàn bộ là tài liệu kinh doanh.
Changmin lôi chúng lên bàn, đem từng tờ xem xét thật kĩ.
Đây tất cả đều là Case của M.J đang trong kế hoạch đưa vào hoạt động, mặt sau mỗi tờ đều có bản phương hướng dự trù tính toán tổng thiệt hại, lợi nhuận của từng Case.
Từng bước làm ăn cụ thể, ban đầu là đối tượng hợp tác, tiếp đến là phương hướng thực hiện, tất cả đều được trình bày rõ ràng mạch lạc, còn có những dự án chuẩn bị cho những lĩnh vực trong tương lai M.J có thể tiếp cận để phát triển hơn nữa.
Ngăn kéo cuối cùng là toàn bộ tài liệu liên quan đến case của M.J và chính phủ lần này, không những tường tận cụ thể, trật tự rõ ràng, Jung Yunho thậm chí còn chuẩn bị tốt một luật sư bao biện cũng như phương thúc liên lạc với ông ta.
Chu đáo, sự chu đáo đến toàn diện.
Changmin lặng im ngồi trên ghế của Yunho trong văn phòng, xem xét tất cả những tư liệu này, chưa kịp hết một nửa thì phát hiện bây giờ đã là đêm khuya.
Cậu buông tài liệu xuống, dưới đáy lòng khe khẽ thở dài, chỉ xem những thứ này thôi đã tốn nhiều thời gian đến thế, như vậy Jung Yunho tính toán tất cả những thứ đó, điều hành tất cả những thứ đó, thực hiện tất cả những thứ đó, chắc hẳn đã tốn không ít thời gian, không ít tâm huyết, không ít trí lực.
Nắm chặt đôi bàn tay gầy, Changmin nhận thấy hô hấp của mình có phần hơi nặng.
Căn phòng làm việc yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc của cậu trai trẻ, Changmin nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng nhè nhẹ phủ lên khuôn miệng cậu
“Thật xin lỗi.....!“
Hội con bọ cạp vàng
Trong phòng nghị sự lúc này không có một bóng người.
Kim JaeJoong bước đến bên cánh cửa phòng, quay đầu lại hướng đàn em phân phó
“Chốc nữa Changmin trở về, bảo cậu ta đến phòng nghị sự tìm tôi.”
“Dạ, Đức ngài Kim.”
Trên tường phòng nghị sự của Hội có hình con bọ cạp được nạm vàng, Jaejoong đi đến trước mặt nó, chậm rãi ngồi bệt xuống mặt đất lạnh.
Cậu cứ như vậy nhìn con bọ cạp tinh xảo đến xuất thần, thật lâu vẫn không hề cử động, cũng không hề lên tiếng.
Jaejoong suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về cha cậu trước đây đã dạy cậu phải làm như nào để trở thành một người lãnh đạo, phải làm như nào để Hội con bọ cạp vàng càng ngày càng lớn mạnh, cậu nghĩ tới ánh mắt nghiêm nghị của ông, lời nói trầm thấp, còn có những kì vọng về sự phát triển Hội của ông đặt lên vai cậu.
Cậu nghĩ tới Junsu, à không đúng, là Kim Jaehun.
Nghĩ về thằng nhóc đó ngày trước không hề oán giận việc bị cha cậu đối xử có chút hà khắc cùng coi thường, vẫn luôn mỉm cười với những người xung quanh, chỉ có sau này, khi xảy ra tai nạn, nó bắt đầu buông thả sinh mệnh, gia nhập vào hàng ngũ cảnh sát giúp Hội đi nằm vùng.
Cậu nghĩ tới J, vốn là người anh em cùng nhau lớn lên của mình, vậy mà vì quyền lợi trong Hội, coi nhẹ mạng sống của người khác, cuối cùng lại là chính tay vứt bỏ sinh mệnh mình.
Cậu nghĩ tới Mi In, nghĩ tới cô gái nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, tưởng tượng thân gái mỏng manh giữa khói lửa cuồn cuộn, trong tay cô vẫn nắm chặt con chip giả không lưu trữ một chút thông tin gì về kho hàng ở Busan.
Cậu nghĩ tới Changmin, nhiều năm bên nhau như vậy, luôn lẳng lặng bên cạnh trợ giúp công việc cho cậu, giết người nhiều hơn cậu, làm mọi việc không hề so đo mình lợi nhiều hay ít, luôn lấy nhiệm vụ phụ trợ chủ nhân làm trọng, ngoài ra không cúi đầu trước ai.
Tất cả những người đó, cùng cậu trải qua những giai đoạn cuộc đời, như những bức ảnh trắng đen chầm chậm chạy qua trong đầu JaeJoong, qua bao nhiêu năm như vậy, cùng với Hội con bọ cạp vàng, dành được không ít, nhưng mất đi cũng khá nhiều.
Cậu biết, Hội con bọ cạp vàng từ lớn đến nhỏ đều cần cậu quản, trước nay vẫn bình tĩnh xử lý mọi việc, nếu việc làm ăn của Hội khó khăn, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, chống đỡ cho Hội.
Cậu chưa từng nghĩ Hội con bọ cạp vàng sẽ có ngày dừng bước, thậm chí cũng chưa từng nghĩ, Hội con bọ cạp vàng sẽ bị tàn lụi trong tay cậu.
Kim JaeJoong vẫn luôn cho rằng mình đủ mạnh mẽ, đủ thông minh để gánh vác, nhưng bỗng nhiên một ngày, cậu lại phát hiện ra, đối thủ của cậu, không phải là người trong Hội phản bội thì cũng là những kẻ cùng hợp tác lật lọng, kẻ thù của cậu, nơi đâu cũng có, khiến JaeJoong không thể ngờ tới, không dễ dàng một mình đối phó để đi tiếp.
Rồi bỗng nhiên sau đó, có người nói cho cậu biết, cậu thực ra vẫn còn một con đường lui, nghĩ hộ cả Hội một con đường lui an toàn.
Người này còn dọn sạch sẽ con đường đó, rồi dùng chính sinh mạng của mình nói cho cậu biết, cậu là Kim Jaejoong, vậy nên hãy dùng chính thân phận đó để nghĩ tới tương lai.
Nếu có người bắt cậu phải buông tay Hội con bọ cạp vàng, nói không chừng Kim Jaejoong sẽ giết chết kẻ ấy, nhưng mà, hiện tại người nói là Jung Yunho.
Là Jung Yunho tự đem cậu nhập vào sinh mạng của anh, là Jung Yunho tự đem cậu nhập vào yêu thương của anh, là Jung Yunho anh tự mình thay cậu suy nghĩ chu toàn mọi việc.
Jaejoong nhìn lên con bọ cạp nạm vàng chói mắt, xinh đẹp đến quỷ dị, tay sờ sờ vào chiếc nhẫn ngón trỏ, hơi lạnh từ chiếc nhẫn truyền đến, Jaejoong cúi đầu hỏi nhỏ
“Cha, con phải làm như thế nào mới đúng đây......!“
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ, Jaejoong vẫn như cũ không quay đầu lại
“Vào đi, Changmin.”
Cửa mở ra, Changmin đi tới, nhìn Jaejoong ngồi bệt xuống đất nơi đó, cậu cũng cởi giầy, ngồi xuống bên cạnh.
Jaejoong không hề nhìn sang, ánh mắt vẫn lăng lăng nhìn con bọ cạp óng ánh trên tường
“Vừa đi đâu về vậy?”
“M.J”
Nghe thấy Changmin nói tới M.J, con ngươi Jaejoong bất chợt lóe lên
“Đã tới tận hôm nay, em vẫn không tin hắn?”
“Không có, em hoàn toàn tin tưởng.
Chính là anh ta có đưa cho em chìa khóa, em chỉ muốn biết anh ta đến cuối cùng là để lại những gì tại M.J”
“Vậy, Yunho để lại những gì?”
“Toàn bộ để lại cho Hội con bọ cạp vàng, đường lui, tương lai, cùng hy vọng.”
Nghe Changmin chầm chậm nói, Jaejoong cúi đầu, vuốt nhè nhẹ chiếc nhẫn trên tay, bên cạnh có âm thanh lại vang lên, cơ hồ Changmin vừa nói xong liền cúi đầu thật thấp
“Anh, thật xin lỗi.”
“Khi Yunho cùng anh từ Nepan về, lúc em cài máy nghe lén vào máy hắn, còn nhớ anh đã nói với em điều gì không? Anh nói, anh tin hắn, tin hắn theo anh vào sinh ra tử, tin tất cả đều chân thật, tất cả mọi việc hắn làm cho anh, chắc chắn đều là xuất phát từ tận đáy lòng hắn.
Bé Min.....!Vì cái gì còn muốn thuê người chụp những tấm ảnh đó?”
“Thật xin lỗi, anh.
Em là người phụ trợ của Hội, đối với những người bên cạnh anh, em nhất định phải nắm bắt được toàn bộ thông tin.
Tất cả mọi việc em đều phải chú ý thật kĩ, còn phải nhanh nhẹn ứng phó, từ lúc hắn theo anh từ Nêpan trở về, em biết anh không muốn em gài những thứ theo dõi đó, nhưng chính là, Jung Yunho càng ngày càng tiến sâu vào cuộc sống của anh khiến em không khỏi lo lắng, vậy nên, cho dù ở trong thời gian anh ở Busan khám và chữa trị, hay anh lên máy bay đến đảo Fiji để nghỉ ngơi, em đều
cho người chụp những tấm hình này.
Nhưng em thật sự không phải muốn uy hiếp Jung Yunho, cũng không phải là hoài nghi hắn.....!Em chỉ là....”
“Em chỉ sợ hãi, có một ngày nếu Yunho muốn rời đi, sẽ dùng những tấm ảnh này giữ hắn lại.”
“Đúng vậy.”
Jaejoong quay đầu nhìn Changmin
“Bé Min, em nghĩ Jung Yunho là loại người có thể khiến người khác dễ dàng chi phối ở cạnh ai hay đi khỏi ai sao?”
Changmin cúi đầu
“Thật xin lỗi....!“
Rồi rất nhanh, cậu lại ngẩng lên nhìn vào mắt Jaejoong, bình tĩnh nói
“Nhưng mà, anh, mặc kệ anh có tin hay không, em vẫn cần nói cho anh biết.
Những bức ảnh ngày đó em chụp, tuyệt đối không hề giao cho cảnh sát.
Em sẽ không làm những việc dồn hắn vào chỗ chết như vậy, em chỉ muốn hắn theo phe chúng ta thôi, em cũng không hề biết thân phận của hắn, em không hại hắn, em...!“
“Không quan trọng nữa....Bé Min, những điều này không cần nói nữa...!“
“Anh....!“
“Yunho đã bị bắt đi rồi, anh hiện tại chỉ mong có thể tìm được hắn, chỉ mong hắn còn sống, vậy là đủ.”
Jaejoong sờ sờ vào túi quần, lôi ra tấm ảnh có chính mình cùng Yunho
“Thật tốt, vẫn còn những thứ này...!“
Changmin hơi mấp máy môi, nhưng lại không nghĩ ra bản thân muốn nói gì, Jaejoong nhìn cậu, miệng hơi hé cười
“Anh nghĩ bản thân cần yên tĩnh, bé Min....!“
Changmin đứng lên, lại nghĩ một chút, cúi đầu nhìn Jaejoong, mở miệng
“Anh, Yunho từng nói với em, đứng trên phương diện của anh có rất nhiều chuyện không thể nghĩ, không thể làm, nhưng em thì có thể.”
Dứt lời, Changmin xoay người rời khỏi phòng.
Con ngươi của Jaejoong bỗng chốc trở nên ảm đạm như cũ.
Yunho, anh biết chắc chính mình xảy ra chuyện, nói cho mọi người bên cạnh biết họ phải làm như thế nào, vậy tại sao không nói cho tôi biết......!Anh như thế nào lại trói tôi rồi rời đi, như thế nào lại khiến tôi trơ mắt nhìn anh đi vào chỗ chết, như thế nào lại có thể rời xa tôi, khiến tôi nhớ mong anh như vậy?
Con đường vận chuyển ma túy của Hội con bọ cạp vàng hiện tại không thể sử dụng, súng ống đạn dược bên Gia tộc Benchelle cũng đang xảy ra sự cố, vậy là coi như việc làm ăn của Hội bị tê liệt đến hai ba phần.
Kho hàng ở Hàn Quốc còn lại một lượng nhỏ thuốc phiện, gần đây đã qua tay Kim Junsu phụ trách.
Do bản thân nằm ở cảnh cục đã lâu, Kim Junsu có thể cảm nhận được, có một mối nguy hiểm khá lớn đang tiến gần.
Ánh Nắng Nửa Đêm.
Kim Junsu vừa cùng đối tác bàn chuyện làm ăn trong phòng VIP của quán, xong xuôi, tiễn khách ra tới cửa liền nhìn thấy ba người mà cậu không hề muốn gặp.
Kim HeeChul ngồi ở quầy bar kia, trên tay là ly Cocktail LongIsland, vừa uống vừa nhìn chăm chú về phía cậu, làm cho Kim Junsu cảm thấy rất không thoải mái, bên cạnh còn có....
Trên đùi Park Yoochun là mảnh băng trắng, nhưng không hề có thạch cao, hẳn là viên đạn kia không làm xương cốt hắn bị thương, đã qua nhiều hôm không gặp, sắc mặt hắn cũng không có gì thay đổi, hôm nay cùng Kim HeeChul tới đây, hẳn là đã hồi phục về lại đơn vị.
Liếc mắt sang người còn lại đang ngồi cạnh Yoochun, ánh mắt Junsu lạnh đi vài phần, ChunHuek có vẻ như không muốn tới chỗ này, đang lôi kéo cánh tay của Yoochun muốn rời khỏi, nhưng Yoochun không hề rũ bỏ, chỉ nhìn ChunHuek nở nụ cười.
Quét mắt qua cả ba người, Junsu không có ý muốn dừng lại, hôm nay Kim HeeChul có mặt tại đây hẳn là không dễ dàng nói chuyện.
“Xin chào, đã lâu không gặp, chậc, bọn họ gọi cậu là gì nhỉ, Junsu thiếu gia?”
Junsu dừng bước, quay đầu lại nhìn, biết ngày hôm nay dù muốn cũng không thể tránh được, huống hồ trong đầu cậu cũng không hề có khái niệm trốn tránh, đôi chân Junsu bước chầm chậm về phía Kim HeeChul
“Đã lâu không gặp, sếp khỏe chứ?”
HeeChul nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt lại không hề có tia vui vẻ
“Tôi còn tưởng cậu mất tích, huy động toàn bộ anh em trong tổ đi tìm, thật không ngờ, Park Yoochun nói với tôi cậu đã về được nơi thực sự thuộc về rồi, ban đầu tôi còn không hiểu, cũng không dám tin, bé cảnh sát cá heo ngây ngốc luôn đi theo sau tôi làm thế nào lại nhanh như vậy biến thành thiếu gia của Hội con bọ cạp vàng, chậc chậc...!“
“Vậy hiện tại sếp cũng thấy rồi, có tin không?”
Nhìn khuôn mặt Junsu bình thản như vậy, HeeChul bỗng nhiên nổi giận, nhớ tới thằng nhóc ngây ngốc ngày đó hiện tại đứng trước mặt mình một thân tây trang phạm pháp, HeeChul thấy trong lòng khó chịu, không kìm chế được mà nắm lấy cổ áo Junsu
“Cái thằng nhóc ngu ngốc...!Cậu điên rồi sao? Tại sao lại gia nhập vào Hội con bọ cạp vàng?! Tại sao?!”
Thuộc hạ bên cạnh Junsu liền lập tức tiến lên giữ chặt HeeChul, kéo tay hắn ra khỏi cổ áo cậu, Junsu vẫn không hề phản kháng, con ngươi vẫn như trước lẳng lặng như hồ nước trong veo
“Sếp Kim, quen nhau đã lâu như vậy, tôi cũng tốt bụng nhắc nhở sếp một chút, nên nhanh chóng buông tay ra, nếu không tôi sẽ kiện sếp tội bạo hành công dân đó.”
“Kim Junsu!! Cái thằng nhóc ngu ngốc nhà cậu! Ngu ngốc!”
HeeChul nhanh chóng túm chặt cổ áo cậu lần nữa, đàn em đứng sau Junsu kéo áo muốn rút súng ra, Junsu nhanh tay ngăn lại, cậu nhìn thẳng vào mắt người đối diện
“Muốn bắt tôi sao? Có lệnh bắt người thì mới được đó, nếu không, tại Ánh Nắng Nửa Đêm này gây sự, tôi đảm bảo sếp chịu thiệt đấy, Kim HeeChul.”
“Kim HeeChul, buông cậu ấy ra.”
Park Yoochun một tay cầm ly rượu nhâm nhi, nhìn HeeChul tức giận buông cổ áo Kim Junsu ra.
Junsu chậm rãi sửa sang lại trang phục, đưa mắt nhìn qua Yoochun cùng ChunHuek, ChunHuek sợ hãi thụt lại phía sau lưng hắn.
Park Yoochun đứng lên, chân có vẻ vẫn còn đau, ChunHuek liền đỡ lấy hắn, Junsu nhìn bọn họ, không nói gì.
Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Park Yoochun đang đi về phía mình, Kim Junsu kéo khóe miệng thành một nụ cười
“Nếu các vị tới Ánh Nắng Nửa Đêm để thư giãn, tôi hoan nghênh, nhưng nếu đến để làm hỏng bầu không khí nơi này như vậy, tôi hẳn là sẽ không mặc kệ đâu.”
Park Yoochun đi đến trước mặt cậu, nhìn người đối diện khoác trên người là bộ tây trang đen, tóc mềm mềm dán tại hai bên má, khẽ cười
“Tôi chỉ nhớ em thôi, muốn tới đây nhìn em một chút.”
Con ngươi Junsu khẽ run rẩy, nhưng là nhìn thấy ChunHuek bên cạnh đỡ hắn, lại liếc Yoochun một chút, Junsu không muốn nghĩ nhiều, liền xoay bước rời đi.
Yoochun vươn cánh tay giữ chặt tay cậu, Junsu mạnh mẽ vùng ra, Yoochun mất thăng bằng mà ngã ra phía sau, ChunHuek vội vàng đỡ lấy hắn.
Nhìn hai người dưới đất ôm ôm dìu dìu nhau, sắc mặt Kim Junsu lạnh đi vài phần.
“Các vị chơi vui vẻ, tôi có việc đi trước.”
ChunHuek bỗng nhiên phóng đến trước mặt Kim Junsu cản đường, nhìn con ngươi nó đang rung động, Junsu bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn.
“Cậu thật quá đáng, cậu có biết Đức ngài Park ngay cả lúc trúng đạn sốt cao đều kêu tên cậu không? Tại sao phải đối xử với anh ấy như vậy?”
“Tránh ra!”
“Anh ấy hôm nay chỉ muốn đến nhìn cậu một chút thôi, nhìn anh ấy mà xem, người đó là cảnh sát, vậy mà dám đến đây chỉ để gặp cậu mà không nghĩ thân phận của cậu có thể khiến anh ấy bị ảnh hưởng.
Cậu nghĩ xem, vì cái gì còn cố đối xử với anh ấy như vậy?”
Kim Junsu nhìn ChunHuek trước mặt, nheo mắt lại
“Thân phận của tao?”
Cậu bước đến gần ChunHuek, dùng tay bóp chặt bả vai người đối diện
“Tao cần một phế vật của Hội con bọ cạp vàng như mày nhắc nhở về thân phận của tao sao?”
Junsu dùng lực khá lớn, ChunHuek đau không nói nên lời, tay cố sức giãy giụa nhưng không được.
Yoochun chống người đứng dậy, nhìn Junsu cùng ChunHuek trước mặt, ở sau cậu nói một tiếng
“Junsu! Em buông cậu ấy ra.”
Nghe Yoochun nói mình buông tha cho ChunHuek, trái tim Junsu bỗng nhói lên đau đớn.
Một tay túm bả vai nó, một tay kéo nó lại gần, quay đầu nhìn Yoochun, cậu kéo khóe miệng lên cao một chút
“Anh là cảnh sát, Kim HeeChul cũng vậy, nhưng nó thì không phải, ở Ánh Nắng Nửa Đêm mà lại dám chọc giận tôi, tôi nghĩ bản thân cũng nên cho nó biết chút ít lễ nghĩa, không được sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...