Ngủ Đông FULL


Dựa vào Land Rover, Park YooChun phe phẩy kính mát nhìn Kim JunSu đứng dưới nắng với vẻ mặt ngạc nhiên kinh dị thì trong lòng bỗng nhiên vui vẻ.

Hơi thở đó, gương mặt đó cho dù Chun Heuk có giống ra sao đều không thể nào thay thế được.

Cuối cùng thì dưới ánh mặt trời sáng chói này có thể nhìn thấy cậu cho dù chỉ là thoáng quá tất cả đều thoả mãn
“Pha chế rượu sao anh lại chạy đến cục cảnh sát?!”
Không đợi YooChun trả lời JunSu hổn hển chạy tới nắm lấy áo của anh, mặt mày đều nhăn thành một đống
“Cái tên ngu ngốc này, đi mau, ai cho anh đến cục cảnh sát tìm tôi, đi mau đi mau!”
Giống như nếu Park YooChun ở lại đây dù chỉ một giây thì anh sẽ gặp nguy hiểm nên cậu lại gấp gáp như vậy, vốn bị Kim JunSu lôi lôi kéo kéo có chút nhếch nhác nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu, YooChun cười cười bắt lấy cái tay đó
“Không cần phải nhiệt tình chào mừng anh như vậy, mặc dù anh dự địn trưa nay mời em đi ăn cơm!”
Rút tay về, JunSu hung hăng liếc YooChun, vừa muốn nổi nóng thì nhìn thấy giấy chứng nhận kiểm sát viên sáng chói đến loá mắt có kèm theo cả ảnh chụp cùng tên của YooChun.

Trong nháy mắt não của Kim JunSu chỉ xuất hiện một đường thẳng, lăng lăng đứng ở đó nhìn YooChun đem giấy chừng nhận cất vào, sau đó dùng hai ngón tay giơ lên thẻ cảnh sát trước ngực, thanh âm mang theo ý cười
“PC4867 Kim JunSu.

Nhìn thấy cấp trên cậu dường như quên chào!”
Giọng điệu trêu chọc cực kì thánh thoát đúng lúc cũng bị Kim HeeChul xuất hiện mà cắt ngang
“Tôi còn tưởng là ai, mặt mũi lớn ra sao, thì ra chì là ông chủ của Ánh nắng giữa đêm nha!”
Ở trong phòng đợi thật lâu cũng không thấy JunSu vào, HeeChul biết người đến hôm nay là người có công lớn trong việc hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng.

Vừa đi vừa nghĩ đến án tử gần đây, rồi lúc chuyển suy nghĩ đến chuyện của Hội Con Bò Cạp Vàng ở Busan thì ngay tại cửa liền nhìn thấy Park YooChun.

Tuy rằng đối diện một vị cảnh sát có thái độ bỡn cợt như thế mà lại có cấp bật cao, HeeChul có chút kinh ngạc nhưng vì mình là người có lối suy nghĩ kì quái nên vẫn là cực kì dể dàng mà chấp nhận sự thật này
Nhìn thấy HeeChul, Park YooChun vươn tay
“Bản lĩnh của HeeChul tôi đã được thưởng thức qua, như vậy, về sau xin được giúp đỡ nhiều hơn!”
HeeChul liếc mắt, “bốp” một cái vỗ vào lòng bàn tay YooChun
“Tôi đã nói chuyện Hội Con Bò Cạp Vàng ở Busan nếu không có tin tức tình báo chính xác thì cũng không thành công như vậy, nhóc con, cậu có chút tài đấy!”
YooChun chỉ nhíu mày không có vì lời khen của HeeChul mà đắc ý, đứng ở nơi đây với thân phận là người của KDO cũng đã làm cho anh mất đi rất nhiều thứ.

HeeChul đi đến bên YooChun nhìn mấy người phía sau anh cũng đều hướng mình mà chào, YooChun liền cười nói
“Không cần câu nệ như vậy, về sau đều là đồng nghiệp của nhau.

Bữa trưa tôi mời, địa điểm các cậu tự chọn!”
“Chậc chậc, đến cục cảnh sát Seoul mà phô trương sự giàu có quả là tìm đúng chổ!”
Sau đó vỗ vỗ vai YooChun, Kim HeeChul cười đến cực kì tà ác
“Bọn nhóc kia cũng không bỏ qua cơ hội ăn chùa này đâu, nhanh nhanh có người vung tiền như nước nè mau đến ăn thật nhiều!”
Mọi người ha ha cười to, không có nghe đến tiếng của JunSu nên YooChun quay đầu lại nhìn thấy cậu còn đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía mình.

HeeChul đã muốn mang theo mọi người vào hết trong phòng rồi, anh đi qua cầm lấy vai JunSu
“Nghĩ gì mà còn không vào hả Cá heo nhỏ?”
Vẫn là tư thế quay lưng đó, YooChun nghe được giọng nói thật nhỏ của JunSu truyền đến
“Anh ….

là … nằm vùng?”
Xem ra chuyện YooChun là người nằm vùng mới được chuyển đến cục cảnh sát này làm cho JunSu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận, thân phận thay đổi làm cho người trước mắt này dường như khó có thể tiêu hoá được.

YooChun đi đến trước mặt nắm chặt bờ vai cậu
“Đó là thân phận trong quá khứ, người hiện tại cùng em đứng ở cục cảnh sát Seoul này chính là Park YooChun!”
Cùng với em đứng ở dưới ánh nắng rực rỡ, có lẽ từ rất lâu, từ cái ngày muốn cùng em sánh vai cho nên tôi mới không kiêng nể gì mà thả lỏng hành động của bản thân, Kim JunSu.

Anh yêu em

“Chuyện ở Busan, là anh … vì cục cảnh sát lập công lớn …”
YooChun thản nhiên cười, dáng vẻ rủ mắt suy nghĩ của JunSu vẫn như cũ rất là đáng yêu, giờ phút này đây anh mới phát giác được, thì ra trước mặt Kim JunSu cũng có một ngày anh mất tự nhiên như bây giờ
“Này cũng không quan trọng, đối với anh mà nói có thể lấy thân phận như bây giờ mà ở bên cạnh em, anh rất là vui.

Anh sẽ làm cho em ngày càng hiểu anh nhiều hơn, chúng ta có nhiều thời gian, JunSu à!”
YooChun nói thật chậm, rất chân thành cùng tha thiết làm JunSu từ từ ngẩng đầu, chậm rãi nhìn vào đôi mắt của YooChun sau đó nở miệng tươi cười một cái thật là tươi!
Pḥng họp ở M.J
ChangMin thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

Một tay chống chán, một tay cầm tách cà phê lên uống, đầu nó hiện giờ rất là đau.

Với cái tính cách của ChangMin thì không hề cho phép chính mình ở hội nghị quan trọng của công ty mà suy nghĩ đâu đâu nhưng mà mấy ngày nay, mỗi hai mươi bốn giờ đối với nó đều phải hứng chịu sự tấn công của mệt mỏi, bất kể là tinh thần hay là thể xác
Tuy là JaeJoong đã từ từ tự mình tiếp nhận các công việc ở Hội Con Bò Cạp Vàng nhưng ChangMin vẫn xử lí những công việc nhỏ nhặt, như vậy cũng đã làm cho nó hao tốn nhiều công sức.

Ở M.J cũng vậy, mặc dù có Jung YunHo điều hành nhưng là … cũng vì người nắm quyền chính là YunHo nên ChangMin dù cho dốc hết sức cũng phải tham dự vào, cho dù không tham gia thì nó nhất định phải nắm rõ.

ChangMin không cho phép toàn bộ quỹ đạo hoạt động của M.J rơi vào tay kẻ khác thế nhưng, đây cũng không phải là nguyên nhân chính làm cho nó mệt mỏi.
Cả tuần nay hầu như ChangMin chưa hề ngủ yên ổn được ngày nào bởi vì tình huống của Kim Mi In bỗng nhiên chuyển biến xấu.

Hô hấp cùng não bộ đều đồng loạt xuất hiện những dấu hiệu bất thường, người con gái nằm trên giường bệnh ấy đã rất mỏi mệt mà vẫn kiên trì hô hấp nhưng ngày càng có chiều hướng yếu dần
Thuốc cần thiết đều đã dùng qua hết, bác sĩ cũng tìm đủ các biện pháp kích thích sinh mệnh của Mi In, chính là không có hiệu quả.

Tim đập cùng hô hấp đều trở nên mỏng manh, ChangMin ngày đêm canh giữ ở đó, nghe âm thanh của dụng cụ y tế phát ra leng keng, nó bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Sợ một ngày nào đó, trong một khắc nào đó, căn phòng kia chợt yên tĩnh, sợ rằng
người con gái đã không còn tươi tắn như ngày nào ngón tay bất chợt trở nên lạnh lẽo không còn ấm áp nữa.
Dù là ban đêm hay là ban ngày, ChangMin đều không có thời gian rãnh, nó lúc nào cũng đến bệnh viện, có đôi khi bác sĩ tập trung ở giường bệnh của Mi In rất nhiều làm ChangMin không thể đến gần cô nhưng nó vẫn kiên trì canh giữ ở đó.

Cho dù chỉ là nhìn qua cửa thuỷ tinh thấy được gương mặt tái nhợt của cô
Trong trí nhớ của ChangMin, váy trắng tinh khiết, âu phục lộng lẫy, nụ cười cong khoé mi, cô gái ấy lúc đó còn thích kéo cánh tay JaeJoong, JaeHun, và mình.

Đó chính là kí ức tuổi thơ của Shim ChangMin, có Kim Mi In, Kim JaeJoong, Kim JaeHun, cùng chính mình là những đứa nhỏ được cưng chiều ở Hội
Sau đó, kí ức dần phai màu, JaeHun đã chết, nó cùng Mi In bước trên con đường thù hận rồi càng ngày càng xa nhau
Là thích em ấy phải không? Shim ChangMin không biết, nó chỉ biết rằng, Kim Mi In trong trí nhớ thời niên thiếu của nó là điều đẹp nhất trên đời
Đẹp đến nỗi làm cho nó nhớ nhung cùng hoài niệm
“Tôi hôm qua không ngủ được sao, mệt lắm không?”
Bên cạnh có người đưa cho mình tách cà phê, quay đầu liền nhìn thấy Jung YunHo đã mở ra văn kiện, tuy rằng đang nói chuyện với nó nhưng không hề nhìn mặt
Uống vào tách cà phê nóng hổi, Shim ChangMin bắt buộc bản thân tập trung tin thần
“Tôi không sao, vẫn tốt!”
Nghe được lời nói của ChangMin, YunHo đem ánh mắt trong tờ giấy thu lại liếc nhìn nó một cái
“Như vậy thì bắt đầu đi!”
Hội nghị của M.J từ trước đến nay luôn có cảm giác căng thẳng cùng áp bức, trong quá trình thảo luận nếu gặp những ý kiến trái chiều thì thường dẫn đến khẩu chiến ác liệt giằng co.

Shim ChangMin cảm thấy đầu ngày càng đau dữ dội.

Trong túi quần, điện thoại di động run từng đợt
làm nó giật mình, lấy ra, là bác sĩ.

Hướng YunHo cùng mọi người gật đầu ý bảo ra ngoài một chút liền nhanh chóng bước đi
Nhận cuộc gọi, cũng chỉ nghe xong ba mươi giây, Shim ChangMin chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng, đợi đến khi phản ứng thì đã chạy ra khỏi M.J.

Đúng là thân thể so với ý thức thì thành thật hơn nhiều

Đối với Shim ChangMin mà nói, nó cảm thấy trước mắt tất cả quá mức hỗn loạn, tại sao những người mặt áo trắng đó lại vội vã ra ra vào vào? Mỗi lần trị liệu là mỗi lần vẻ mặt bác sĩ đều cực kì nghiêm túc, trên trán y tá lúc nào cũng mồ hôi ròng rã.

Xuyên qua cửa thuỷ tinh, ChangMin lại không nhìn thấy được vẻ mặt của Mi In, có rất nhiều màu trắng đang vây quanh cô ấy, nó cái gì cũng đều nghe không được.

Cảnh tượng bận rộn trước mắt giống như đều mất đi tất cả âm thanh
Thẳng cho đến khi cửa bị đẩy ra, Kim JaeJoong muốn nhào vào nhưng bị mọi người vây quanh cản lại thì ChangMin mới dần dần cảm giác được thế giới này.

Nó rất bình tĩnh mà nói với JaeJoong
“Anh, không có việc gì đâu, lần trước Mi In cũng như vậy bị nhiều người vây quanh, giờ cũng không có gì đâu!”
JaeJoong trước mắt nó động tác đột nhiên ngừng hẳn, con ngươi rưng rưng nhìn ChangMin, rất lâu mới nặng nề nói
“ChangMin … Mi In đã muốn …”
Chính là ChangMin vẫn cứ thế thực bình tĩnh
“Bác sĩ sẽ cứu sống em ấy, giống như lần trước vậy!”
Kim JaeJoong giờ phút này lại cảm thấy ngực mình đau đến nỗi không thể hô hấp được, không giống, không giống như lần trước … Mi In đã muốn chết, đã muốn ngừng hô hấp
ChangMin ….

Shim ChangMin ….
Cửa phòng mở ra, bác sĩ nói thật có lỗi hướng JaeJoong và ChangMin hành lễ, trong phòng bỗng an tĩnh lại, ChangMin sợ nhất, chính là loại im lặng như thế này
JaeJoong bước từng bước chậm chạp đến bên giường, nhìn người con gái đã nặng nề đi vào giấc ngủ, nghĩ đến Mi In sẽ không bao giờ thức dậy nữa, cậu chỉ thấy trong lòng có thứ gì đó ầm ầm đổ vỡ
Kim Mi In đã chết, chết vì trận cháy ở Busan, vì bảo vệ con chip của kho hàng
Cô ấy là vì Hội Con Bò Cạp Vàng mà chết
“Mi In … Mi In …”
Chậm chạp quỳ xuống, đem hai má dán vào cổ của Mi In, trong phòng yên lặng chỉ nghe thấy tiếng thủ thỉ cực kì nhỏ bé của một JaeJoong đang hoàn toàn tái nhợt
“Mi In..

xin lỗi em ….

anh rất có lỗi với em …”
“Anh JaeJoong”
ChangMin bình tĩnh gọi JaeJoong một tiếng, sau đó đến dìu cậu đứng dậy, trên mặt vẫn không chút thay đổi
“Anh sẽ làm phiền em ấy, để cho em ấy ngủ đi!”
“ChangMin …”
Kim JaeJoong vì sự ra đi của Kim Mi In làm trái tim cậu đau đớn nhưng khi đối mặt với ChangMin như thế, cậu lại càng đau hơn.

JaeJoong nhìn ChangMin, rồi nhìn Mi In, sau đó đem tấm vải màu trắng kéo lên che khuất mặt cô
“Em muốn ở lại cùng em ấy một chút, anh về trước đi.

Mi In ở trong Hội lấy thân phận Đường chủ làm lễ tang, nhờ anh bỏ nhiều công sức chuẩn bị!”
“ChangMin …”
ChangMin chậm rãi ngồi xuống cái ghế kế đặt bên giường của Mi In, cứ như thế im lặng nhìn người con gái trắng trẻo ấy, không khóc, không cười, không hề có bất cứ ngôn ngữ nào.
Thật sâu, hít vào một hơi thật sâu, JaeJoong chậm chạp đi về phía cửa, cậu là Đức ngài Kim của Hội Con Bò Cạp Vàng, cậu không thể khóc, không thể yếu đuối, không thể bởi vì bất cứ cái gì mà trốn tránh trách nhiệm.

Lúc đi đến cửa, JaeJoong nghe được âm thanh của ChangMin ở phía sau, rất nhẹ nhàng làm cho bi thương càng tràn ngập trong đầu của JaeJoong.
“Anh, Mi In vẫn tuỳ hứng như trước, thiếu thắng như thế vì vậy thà rằng em ấy tự nguyện chết đi cũng không chấp nhận nằm ở nơi đây mà héo úa từng ngày, phải không anh?”
Hành lang bệnh viện bỗng nhiên trở nên rất dài
Kim JaeJoong bước đi, mỗi bước, đều phải dùng hết sức lực của mình.

Ở nơi đây có mùi thuốc khử trùng lan toả khắp không gian, xung quanh lại giống như có mùi máu dày đặc làm cho cậu hít thở không thông.


Thời điểm ra khỏi bệnh viện thì JaeJoong thấy một chiếc xe, cho dù là màu đen nhưng cậu bỗng dưng như bị loá mắt, mặt trời thế nào đột nhiên lại sáng như thế, chói mắt như thế.
Nhẹ nàng nở nụ cười tự giễu, chẳng phải đây là cuộc sống ở Hội Con Bò Cạp Vàng sao? Quả nhiên …
Sáng sớm YunHo lái xe từ M.J về nhà, lúc về đến nhà theo bản năng nhìn về phía ven đường chỉ thấy một người ngồi đó dựa vào cột đèn, xung quanh đều là chai rượu.

Đi qua bên ấy nhìn thấy Kim JaeJoong, YunHo liền nhíu mày.

Lôi tay kéo cậu đứng dậy lại phát hiện JaeJoong dù uống rất nhiều rượu mà tinh thần vẫn tỉnh táo.

JaeJoong nhìn YunHo nở nụ cười, sau đó dựa vào vai anh, đem tất cả sức nặng của bản thân đều giao cho người đàn ông này.
“Cưng yêu … bản thân em …”
Đưa JaeJoong về nhà, dìu cậu ngồi trên sofa.

JaeJoong ngồi đó chỉ mở to đôi mắt
“Cưng yêu, có thể uống rượu với em được không?”
“Nếu em muốn mình say đến không biết trời trăng mây nước gì nữa”
“Ngay đêm nay, với anh, có thể chứ?”
YunHo nhìn JaeJoong như vậy thì im lặng một chút liền xoay người đi đến quầy bar.

Anh cái gì cũng không hỏi, chỉ giúp cậu lấy rượu rồi ngồi bên cạnh quan sát.

JaeJoong đang híp mắt suy nghĩ, cầm ly rượu lên uống một ngụm, chất lỏng màu đỏ tươi ấy lưu lại ở khoé môi cậu, cứ như thế một lát sau đã uống hết một chai rượu
Jung YunHo một câu cũng không nói, anh chỉ cởi áo khoác ngồi bên cạnh JaeJoong trên sofa lặng lẽ nhìn cậu uống rượu.

Cho đến khi JaeJoong đã bắt đầu ho khan lại còn muốn tiếp tục uống thì YunHo mới đứng dậy giật lấy ly rượu trên tay cậu sau đó nâng JaeJoong đứng lên
“Uống đủ chưa? Tắm rửa rồi ngủ”
Đem JaeJoong kìm lại, không nghĩ rằng cậu sẽ giãy ra khỏi tay anh sau đó thả lỏng người một lần nữa ngồi ở sofa rồi cầm lấy ly rượu uống lại một ngụm thật to, YunHo nhíu mày càng sâu.

Anh có thể ở bên cạnh cùng cậu uống rượu nhưng nhìn thấy cậu muốn đem chính mình chuốc say thì YunHo liền biết trong lòng JaeJoong đang có chuyện.

YunHo không nghĩ sẽ hỏi, cũng không muốn can thiệp vào.

Một Kim JaeJoong say xỉn như thế anh chưa từng thấy qua, ngay từ đầu anh đã không muốn ngăn cản cậu nhưng cái bộ dạng phóng túng chính mình như thế thì Kim JaeJoong chưa từng có.

YunHo có thể ở bên cạnh JaeJoong, nhìn cậu, tuỳ cậu buông thả mà nổi điên thế nhưng cứ như vầy thì không được, anh cần phải khống chế cục diện này lại
Kim JaeJoong có thể vì cồn mà quậy phá cả đêm nhưng chỉ có thể ở trước mặt Jung YunHo này, ở phạm vi mà mình nắm giữ, nếu không thì sau khi cậu uống xong, lúc ấy anh chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo
Nốc xong một ngụm rượu nữa, Kim JaeJoong ngẩng mặt lên nhìn YunHo đang đứng đó nhìn mình, sau đó nghiêng đầu cố gắng mở ra đôi mắt mê mang mà hỏi anh
“Cưng yêu, anh có cảm thấy em là một thằng khốn nạn không?”
“Em uống xong, là được rồi!”
JaeJoong cố gắng vựng dậy thân người, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của YunHo mà cầm ly rượu, tự nói một mình
“Buôn lậu ma tuý, buôn lậu vũ khí, tranh giành địa bàn, gián tiếp giết người phóng hoả, anh cảm thấy một Kim JaeJoong tôi như vậy, có khốn nạn không?”
YunHo liếc mắt một cái cũng không tính toán kéo JaeJoong dậy đi tắm nữa mà ngồi xuống bên cạnh cậu.

Anh biết, Kim JaeJoong với thân phận là chủ nhân của Hội Con Bò Cạp Vàng nhưng chưa bao giờ vì những cậu đã làm mà cho rằng đó là phạm tội.

Anh không biết hôm nay JaeJoong đã xảy ra chuyện gì mà làm cậu trở thành cái dạng này nhưng là, YunHo cảm thấy được JaeJoong có rất nhiều điều muốn nói cùng mình, chỉ ngay tại đêm nay
“Cưng yêu, đó là một thế giới mà thắng thì làm vua thua thì làm giặc, tôi không làm thì người khác cũng sẽ làm.

Nếu như không thể làm cho tất cả người xấu trên đời này biến mất vậy thì chính mình liền làm người xấu xa nhất Hàn Quốc vậy.

Đây là điều mà cha tôi đã dạy, tôi tiếp thu và thực hiện cho đến ngày hôm nay.

Tôi chưa bao giờ cho rằng những chuyện mình làm sẽ dẫn đến hối hận, lại càng không bao giờ biết sám hối là gì.

Cá lớn nuốt cá bé, tôi sinh ra ở hoàn cảnh như thế thì không có lí gì mà yếu đuối trốn tránh, cái gọi là tinh thần trọng nghĩa cũng bất quá chỉ là cái cớ mà thôi.

Cho nên, tôi muốn Hội Con Bò Cạp Vàng ngày càng lớn mạnh bởi vậy, từ khi sinh ra, tôi chính là người sống trong bóng tối!”
Ánh mắt dao động ấy làm cho YunHo không kìm chết được cảm xúc bản thân, anh nhìn cậu vẫn uống rượu sau đó tiếp tục nói
“Là Đức ngài Kim của Hội Con Bò Cạp Vàng, là chủ nhân của Hội Con Bò Cạp Vàng, một câu của tôi là một cái quyết định sự sống và cái chết cho các anh em trong Hội, muốn giàu sang cũng được mà muốn nghèo đói không nơi nào dung thân cũng được.

Bọ họ nói tôi là trời của Hội Con Bò Cạp Vàng bởi vì tôi đã sắp xếp tốt nơi trữ hàng.


Bọn họ nói tôi là thần của Hội Con Bò Cạp Vàng là vì nhờ tôi mà bọn họ kím được nhiều tiền, chính là … ha ha ha … chính là … là bọn họ không biết, thần và trời của bọn họ cũng chỉ là cái người mà ở mỗi phút mỗi giây đều tính kế, dùng như thế nào để hi sinh ít người nhất để đổi lấy hàng hoá của Hội”
YunHo nhìn JaeJoong, tuy rằng cho đến nay anh đều biết trách nhiệm của JaeJoong ở Hội là vô cùng to lớn nhưng từ miệng cậu nghe được những lời này anh vẫn thấy khó tránh khỏi có cảm giác khó chịu.

Chính những thứ đó đã chèn ép JaeJoong làm cho cậu không thể hít thở được thế mà cậu vẫn vui vẻ chịu đựng, cái trách nhiệm đó có lẽ đã sớm gắn liền cùng sinh mệnh của cậu.

Từ ngàn xưa ở thời phong kiến có quân vương, giang sơn cùng thiên hạ luôn luôn dựa vào đủ loại hi sinh mà thành, Kim JaeJoong cũng biết đạo lý đó, chính là đêm nay cậu lại như thế … YunHo có thể cảm giác được, là ai đó trong Hội Con Bò Cạp Vàng đã xảy ra chuyện gì
“Mi In đã chết! Ngay buổi chiều, não tử vong.

Mà, cưng yêu anh có biết không, lúc em ấy được ChangMin ôm ra khỏi đám cháy trong tay vẫn luôn giữ con chip của kho hàng.

Em ấy thật khờ …”
YunHo nhịn không được liền nói vào
“Cô ấy không ngốc, cô ấy biết mình đang làm gì, là cam tâm tình nguyện!”
“Không không không, em ấy không biết! Em ấy căn bản là không biết, cái con chip mà em ấy lấy tính mạng của mình mà bảo vệ là giả, là giả!!!”
JaeJoong cầm lấy cái chai nốc hết rượu trong bình, bỗng nhiên ha ha cười lớn
“Con chip thật sự đã bị thằng anh đốn mạt này kêu người hoán đổi ngay từ lúc dự cảm rằng Busan sẽ có chuyện.

Ha ha ha ha Kim Mi In, thật khờ, em ấy thật khờ!”
JaeJoong cầm lấy góc áo của YunHo, từ đó kéo mình đứng dậy
“Đều đã cho I Rak điều tra chuyện của người nằm vùng như thế nào lại không biết Busan sẽ gặp chuyện không may? Chính là tôi không nói cho bất cứ ai bởi vì bất luận kẻ nào cũng có thể là người phản bội.

Con chip của kho hàng tôi đã sớm đổi, tôi làm sao có thể để một nơi quan trọng như kho hàng ở Busan bị cảnh sát lật đổ.

Chính là tôi muốn tìm ra kẻ nằm vùng và vụ giao dịch ở cảng Busan là cơ hội tốt nhất, tôi đã lựa chọn hi sinh anh em ở Busan … nhưng mà … ha ha.

Nhưng mà em gái của chính mình, cũng như vậy mà rời đi …”
“Kho hàng không có con chip thì giá trị lớn hay nhỏ? Biết được người nằm vùng của Hội Con Bò Cạp Vàng thì có giá trị hay không? Một Kim JaeJoong thông mình như thế sao có thể không tính được? Thế mà ….

ha ha ha … lần này thua quá nhiều, thì ra tôi lại khó chịu đến như vậy … Mi In của tôi ….

Mi In … tôi là thằng khốn nạn có phải không?! Có phải hay không?!”
YunHo nói không thành lời, vì Hội Con Bò Cạp Vàng, vì sự sống còn của nó mà phải đi con đường dùng biết bao máu và nước mắt mà xây nên.

Hi sinh mới có tương lai, có lựa chọn như vậy thì Kim JaeJoong mới có thể dẫn dắt Hội tiếp tục bước đi cho dù có gặp bất kì trở ngại nào.

Thẳng cho đến một ngày, sự hi sinh thế này là thiết thực thế nhưng trái tim của JaeJoong vẫn cảm thấy đau buốt.

Đau đến nỗi mà giờ phút này, trái tim của Jung YunHo cũng đau theo
Đem JaeJoong nâng dậy dựa vào chính mình, YunHo thở dài
“Đừng nói nữa!”
Từng lời nói của em sẽ lại làm chính mình, đừng nói nữa Kim JaeJoong đừng làm cho anh cũng đau lòng vì em.

Qua đêm nay, qua cái đêm điên cuồng bất thường này, thì ngày mai, em vẫn cứ như cũ là Đức ngài Kim bình tĩnh, mưu trí, tàn nhẫn của Hội Con Bò Cạp Vàng, đây chính là số mệnh của em, là thứ mà em đã đấu tranh suốt hai mươi mấy năm qua chưa bao giờ thua cuộc.
Tựa vào người YunHo, hơi thở của JaeJoong mang theo mùi rượu nồng nặc phả vào cổ anh, từng lời nói như phát ra từ chính con tim mình
“Tôi hôm nay lúc bước ra khỏi bệnh viên, bỗng nhiên lại nghĩ đến Jung YunHo!”
Lời nói có chút khó hiểu, giống như người mà JaeJoong dựa vào lúc này không phải là YunHo hay là những lời này không phải nói cho YunHo nghe.

Thanh âm của JaeJoong tuy rằng rất nhẹ nhưng cũng rất rõ ràng
“Tôi nghĩ, nếu có một ngày muốn dùng Jung YunHo hi sinh để đổi lấy Hội Con Bò Cạp Vàng thì tôi sẽ làm thế nào”
YunHo sờ sờ hai má cậu rồi thở dài
“Đừng nghĩ, nếu có ngày như vậy thì hãy đổi đi …”
YunHo an ủi nói với JaeJoong để cậu không còn khó chịu nữa, nhưng là JaeJoong ở trong ngực anh lại nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười ấy nhợt nhạt, chua xót làm cho YunHo cảm thấy thật khó khăn
“Nhưng mà tôi lại phát hiện rằng, nếu đổi lại là Jung YunHo … thì tôi không làm được, cho dù là Đức ngài Kim cũng không thể … làm không được!”
YunHo bỗng nhiên nói không nên lời, giọng nói của JaeJoong tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ
“Mệt mỏi, đây chính là sự mệt mỏi của Kim JaeJoong cùng Đức ngài Kim … ai cũng đi không ra đi …”
Giọng nói của người trong lòng mình ngày càng nhỏ cho đến khi JaeJoong dựa vào YunHo dường như là đã ngủ thì anh mới lấy tay vuốt ve má cậu, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng rồi nói
“Nếu em nghĩ thông suốt, thì sẽ không mệt mỏi …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui