Ngủ Đông FULL


Trụ sở Hội Con Bọ Cạp Vàng
Tại gian tầng hầm thẩm vấn
Có chút ẩm ướt, có chút âm u, giống như nhà tù tăm tối nhưng trong đấy hoàn toàn không có mùi máu tươi.

Tiếng nước chảy ào ào trong phòng thẩm vấn vang lên giữa không gian tĩnh mịch, cùng lúc đó là tiếng ho khan và buồn nôn làm cho nơi này càng trở nên âm trầm.
Kang Yang nhìn thấy nước từ chiếc khăn từ từ chảy xuống mặt Park YooChun rồi tiến vào mũi miệng anh, khi cơ quan hít thở bị tra tấn YooChun vùng vẫy cơ thể nhưng không hề phát ra âm thanh nào.

Toàn thân đều bị kìm hãm, tay chân bị trói lại rõ ràng bên ngoài là kẻ bị bắt làm tù binh tra tấn, nhưng trong tận xương cốt vẫn như trước mà lộ ra vẻ kiên định.

Tâm tình của Kang Yang bỗng trở nên buồn bực.

Kỳ thật ngày đó khi mà Shim Chang Min bắt Park YooChun về rồi đưa cho hắn trông giữ mà không có bất kì lời nói kêu tra tấn hay là diệt khẩu nào.

Dựa theo quy định của Hội thì YooChun phải chịu hình phạt riêng nhưng là cậu không cam lòng, không cam lòng các anh em ở Busan mất mạng vô ích hay là đang bị giam giữ mất tự do, lại càng không cam tâm việc người đàn ông tao nhã này đã thay đổi tất cả để cho đường dây ma tuý của Hội Con Bò Cạp Vàng thuận lợi có được lời cao, vậy mà bỗng nhiên tất cả đều bị huỷ hoại.
Mọi thứ đều đến quá nhanh, quá bất ngờ khiến cho Kang Yang trong tâm dấy lên một trận lạnh lẽo, trong lòng một cảm giác áp bức chưa từng có đột nhiên phát sinh.
May mắn là Kim JaeJoong đang ở Hàn Quốc, và may hơn nữa là đã dụ được Park YooChun ra mặt.
Ra hiệu cho đàn em ngừng đổ nước, Kang Yang đi qua nắm lấy cổ áo Park YooChun xốc dậy, đem anh kéo qua, nhìn thấy vẻ mặt hỗn độn đầy nước của YooChun, hắn hung hăng phun một ngụm nước bọt, gần như là cắn răng kìm nén trái tim mà căm giận nói
“Cảnh sát, con mẹ nó anh sao lại có thể là cảnh sát?”
Park YooChun nhắm mắt lại hưởng thụ một ít không khí đang tồn tại ngay cả mắt cũng không thèm mở, bên môi kéo ra một nụ cười
“Giọng điệu của cậu làm cho tôi nghĩ rằng cậu không nỡ giết chết tôi!”
Kang Yang mãnh liệt kéo đầu YooChun kéo lại, đem con dao sắc bén kề sát vào mặt của anh
“Anh có muốn biết Hội Con Bọ Cạp Vàng xử lí ‘người nằm vùng’ như thế nào không?”
“Vinh hạnh được biết”
Cửa sắt nặng nề bị mở ra, thời điểm Kim JaeJoong xuất hiện tại đó thì con dao trên tay Kang Yang đã dính chút máu.

Không khí bên trong hỗn tạp,tồn tại nhè nhẹ mùi máu tươi làm Kim JaeJoong nhíu mày, cậu khoác trên người cái áo jacket đen một bộ dáng bình thường như đến thăm người bạn tốt nhiều năm, chỉ là lúc ánh mắt nhìn đến con dao trên tay Kang Yang thì lạnh một chút nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường
Shim ChangMin phát hiện trên người Park YooChun loang lổ vết máu, mặt không chút thay đổi trong lòng lại càng muốn Kang Yang để lại trên mặt YooChun thêm mấy vết dao nữa.
Kang Yang nhìn thấy Kim JaeJoong tuy rằng động tác trên tay có dừng lại nhưng không hề hoảng sợ thậm chí hắn còn không thèm buông con dao xuống.

Từ từ ném Park YooChun sang một bên, Kang Yang mới kính cẩn hướng JaeJoong chào một tiếng “Đức ngài Kim”.

Kim JaeJoong liếc mắt nhìn Kang Yang một cái sau đó quay đầu nói với ChangMin
“Dọn dẹp nơi này một chút, đừng để bất kì nơi nào trong Hội có mùi máu tươi.

Mang Park YooChun đến phòng khách!”
Nói xong liền xoay người rời đi, ChangMin gật đầu, phân phó đàn em cởi bỏ dây trói cho YooChun.

Tuy rằng cả người anh đều là máu nhưng may là chỉ bị thương ngoài da cũng không ảnh hưởng gì đến ý thức.


YooChun bỗng nhiên mở to mắt nhìn ChangMin, ChangMin lại không thèm để ý cứ tập trung vào việc cởi cái áo đầy máu của YooChun, cũng không thèm xử lý miệng vết thương dữ tợn mà cứ thế đưa cho anh cái áo sơ mi khác.
Kang Yang đứng tại chỗ nhìn YooChun, cái con người trong mắt hắn đáng ra phải lãnh tội chết nhưng vẫn cứ dửng dưng mà hưởng thụ sự phục vụ đó.

Hắn có chút bất mãn, trên mặt liền lộ rõ biểu tình rất chi là khinh thường.

Shim ChangMin đi đến bên Kang Yang, không thèm liếc hắn lấy một cái, thản nhiên nói
“Kang Yang, sau này đừng có tự ý vi phạm quy định của Hội!”
“ChangMin thiếu gia trách tôi vì đã trút giận cho anh em trong Hội?”
“Nếu như hắn chết,Hội Con Bọ Cạp Vàng có thể ổn định và bình an lâu dài, như vậy tôi sẽ ra tay trước cậu!”
Kang Yang cúi đầu, hai đàn em đưa Park YooChun đi, hắn vốn định mang theo người của mình cũng rời khỏi nhưng đột nhiên bị ChangMin ngăn cản lại
“ChangMin thiếu gia?”
Trên cánh tay đột nhiên đau đớn làm Kang Yang hoảng sợ, nhìn thấy con dao trong tay ChangMin nhanh như cắt mà xoẹt qua cánh tay mình.

Kang Yang vội vàng che miệng vết thương, đau đớn không đáng gì thế nhưng Kang Yang tràn đầy khó hiểu nhìn chằm chằm vào biểu tình bình tĩnh của ChangMin, nhìn cậu buông dao mà thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói
“Cậu ở ngay trước mặt JaeJoong hyung mà vi phạm quy định, tôi dù có muốn bảo vệ cậu cũng khó, cậu phải nhớ, dưới quyền JaeJoong hyung dù chỉ một ngày thì cũng đừng bao giờ tự cho mình là thông minh!”
Nói xong ChangMin cũng xoay người rời đi.

Kang Yang nhìn máu chảy ra từ khe hở của ngón tay, hắn không hề thấy đau nhưng Kim JaeJoong và Shim ChangMin như thế, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Nhớ lại lúc trước, chỉ trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên cảm thấy giống như lúc Kim JaeJoong vừa mới trở thành chủ nhân của Hội Con Bọ Cạp Vàng, mạnh mẽ, vang dội, tàn nhẫn và tuyệt tình!
Ngồi trên sofa ở phòng khách, Kim JaeJoong rút từng tài liệu chậm rãi cho vào máy huỷ giấy, đó là những văn kiện từ khi bắt được Park YooChun,I Rak gần như đã dùng hết thời gian và sử dụng toàn bộ lực lượng của Net để điều tra kĩ lưỡng về YooChun.

Tuy vẫn không điều tra được tất cả, không kĩ càng tinh vi nhưng khi biết được một phần nào đó của con người ấy đã làm cho Kim JaeJoong đau đầu không thôi.
KDO – Tổ chức điều tra cao cấp nhất của Hàn Quốc, cùng cảnh sát quốc gia có biết bao nhiêu là quan hệ.

Một tổ chức bí mật được chính phủ cật lực bảo vệ! Cha của I Rak đã từng dùng gần như tiêu hao lực lượng của Net để điều tra tổ chức này, nó hiểu nội tình đến những người bên trong
cũng không thấu đáo bằng, điều đó cũng đã từng làm cho các Hội ở Hàn Quốc một phen sợ hãi.

Năm ấy, Net tra được KDO là vì gia tộc Lee từng là nơi cung vũ khí lớn nhất Hàn Quốc nhưng chỉ trong vòng một năm rưỡi đã bị cảnh sát quốc gia từng bước xâm nhập.

Cho nên đối với việc của Hội lần này, KDO tham gia có nghĩa là cảnh sát đã muốn bắt đầu tiêu diệt nơi đó!
JaeJoong vuốt ve tách cà phê, trong lòng muốn dở khóc dở cười.

Kim JaeJoong có phải hay không là nên cám ơn cảnh sát Hàn Quốc đã thừa nhận thế lực của Hội Con Bò Cạp Vàng, hay có lẽ nên nghiêm túc suy nghĩ lại, là lần Hội Con Bò Cạp Vàng một lần bộc lộ tài năng làm cho cảnh sát Hàn Quốc cảm thấy nhục nhã mà phải sử dụng đến KDO để đối phó với Hội.
Cửa bị đẩy ra, Park YooChun được đưa vào trong.

Phất tay ra hiệu cho những người khác đi ra ngoài, ChangMin cũng dừng một chút nhưng vẫn hướng JaeJoong gật đầu sau đó lui ra.


Lúc Park YooChun ngồi đối diện Kim JaeJoong trước ngực anh máu đã muốn thấm nhiễm lên áo sơ mi.

JaeJoong vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, cậu đưa tách cà phê trên bàn cho YooChun.

Tuy rằng sắc mặt anh có chút tái nhợt nhưng vẫn là cười cười nhận cà phê uống một ngụm.

Mặc dù bộ dáng bây giờ rất chật vật nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến động tác đầy điệu nghệ của YooChun.
JaeJoong yên lặng mà nhìn YooChun chăm chú, hồi lâu mới lên tiếng
“Thật thất lễ, Special Agent Micky Park”
Động tác uống cà phê chợt ngừng một chút, YooChun giương mắt nhìn cậu
“Các người so với tưởng tượng của tôi cũng có bãn lĩnh, vậy mà cũng có thể điều tra ra được tôi là người của KDO”
JaeJoong nhìn thấy vết thương trên ngực YooChun bình thản nói
“Hy vọng cậu có thể hiểu được tâm trạng của Kang Yang, nếu không phải là tôi giữ lại cậu thì hiện tại chỉ sợ bọn họ đã muốn giết cậu!”
“Cho nên có thể cho tôi biết vì lý do gì mà bây giờ cậu còn ‘mời’ tôi đến chỗ này để uống cà phê không, Đức ngài Kim?”
Con ngươi của JaeJoong run động một chút cậu nhìn chằm chằm vào Park YooChun.
“Bởi vì việc cậu có thể thành công thâm nhập vào Hội Con Bò Cạp Vàng tôi là người có trách nhiện trực tiếp”
Buông tách cà phê, YooChun cười cười
“Phải lôi chuyện cũ ra sao? JaeJoong, quay trở lại thời gian chúng ta bắt đầu quen biết nhau mà điều tra? Xem coi là ai đã làm cho cậu thả lỏng cảnh giác?”
“Năm đó tôi cứu anh ra là ngay lúc anh đang chấp hành nhiệm vụ?”
“Chúng ta gặp nhau không phải là trùng hợp! KDO cũng sẽ không ngẫu hứng mà phân công nhiệm vụ!”
“Cho nên cậu từ đầu từ chối lời mời làm việc của tôi là muốn tôi buông lơi cảnh giác?”
“Tôi phải đảm bảo rằng khi tiến vào Hội Con Bò Cạp Vàng thì phải trực tiếp nắm quyền điều khiển đường dây ma tuý cho nên thời gian trước, mọi việc làm đều cần phải có chừng mực!”
“Park YooChun, cậu không cần đối với tôi mà giải thích nhiều như vậy, cậu không sợ tôi nhất thời thất vọng mà giết cậu cho hả giận?”
“Vậy đó chính như là điều tôi mong muốn!”
Kim JaeJoong thản nhiên nở nụ cười, cậu nghĩ người của KDO sẽ không đơn giản, cũng không tin trong thế giới này thật sự có một kẻ nằm vùng “ba trinh chín liệt” tồn tại.

Cậu chính là không nghĩ đến có người muốn chết lại có thể giống như phong thái ung dung tự tại của Park YooChun lúc này.

Bất quá thật đáng tiếc, nếu như cậu muốn YooChun chết thì anh sẽ không có cơ hội ngồi đây bây giờ!
JaeJoong nhìn YooChun khẽ cười một chút rồi sau đó đứng lên
“Như vậy, thật ủy khuất cho Park tham viên, ngài đã không chê mà lưu lại tầng hầm của Hội Con Bộ Cạp Vàng mấy ngày nay”
Nghe được lời nói của JaeJoong, YooChun thu lại ý cười
“Kim JaeJoong, tôi lấy thân phận đã từng là bạn bè nhắc nhở cậu, nếu bây giờ không giết tôi thì cậu sẽ hối hận!”
“Cậu hẳn là biết tính của tôi, tính toán chi li như thế lại cứ như chuyện tất nhiên, tôi là lười biếng nhớ lại từng việc mà cậu thâm nhập vào Hội chứ không có nghĩ là tôi chấp nhận bỏ qua những điểm đáng ngờ.

Cậu là người của KDO, đúng vậy, nhưng mà bên trong lại không đơn giản như vậy mà thôi, Park YooChun, Hội Con Bọ Cạp Vàng đã mất đi nhiều mạng người và sự tự do như vậy, đổi lại chỉ có một mình cậu chết, hẳn vậy không công bằng đi?”
YooChun nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn biểu tình của JaeJoong, người đàn ông này – con người tuyệt mỹ mà lại ôn nhu này, chỉ cần một tay thì có thể che cả bầu trời, đầy khí thế mà nắm thế giới trong lòng bàn tay làm cho Park YooChun chấn động.


Không thể nào phủ nhận được người đàn ông trước mắt này nguy hiểm làm cho con người ta cảm thấy kinh hãi, YooChun tận dưới đáy lòng mà hít một hơi.

Cho dù KDO muốn làm Hội Con Bò Cạp Vàng sụp đổ thì chỉ cần bằng năng lực của Kim JaeJoong cũng có thể làm chấn động đến tận gốc rễ của KDO.

Đàn em tiến vào mang Park YooChun đi, lúc gần đến cửa thì bị JaeJoong gọi lại, nhẹ nhàng cười nói với anh
“YooChun, tôi cũng tốt bụng mà nhắc nhở cậu một câu ‘ở Hội Con Bò Cạp Vàng, muốn sống đã khó, muốn chết càng khó hơn’!’”
YooChun hơi hơi cúi đầu, mái tóc đen che khuất ánh mắt, anh không nhìn JaeJoong mà thẳng thắng nói
“Tôi biết cậu là vì cái gì mà giữ lại mạng của tôi, cậu là muốn dùng tôi để tìm ra người nằm vùng khác trong Hội Con Bò Cạp Vàng”
YooChun bổng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của JaeJoong có chút buồn cười cũng có chút thật âm trầm.
“Kim JaeJoong, tôi không ngờ đến cậu lại ngây thơ như vậy! Cậu cho rằng chỉ cần bắt được tôi là người của KDO sẽ đến cứu sao? Cậu cho rằng tham viên của KDO khi làm nhiệm vụ sẽ có cái gọi là tình cảm sao?”
JaeJoong bỗng nhiên bật cười, nụ cười tươi sáng chói mắt đến nỗi YooChun không dám nhìn thẳng vào, anh nhìn JaeJoong chậm rãi từng bước, từng bước tiến đến trước mặt mình sau đó giúp mình vuốt gọn lại phần tóc trên trán rồi cười nói
“Cám ơn cậu YooChun, thì ra Hội Con Bò Cạp Vàng thật sự còn người khác nằm vùng!”
Sắc mặt YooChun nháy mắt liền xám ngắt, một trận sợ sệt từ đầu ngón tay thâm nhập đến sắc nhọn.

Nụ cười của JaeJoong chói mắt như vậy làm cho anh không rét mà cũng phải run.
Nhìn thấy Park YooChun bị dẫn ra ngoài nụ cười trên môi cậu chậm rãi biến mất đi, JaeJoong trở về sofa, đem cả thân thể dựa vào đó.

Thời gian tới, có nhiều việc không xác định được cùng những nguy cơ đang ẩn núp làm cho cậu cảm thấy thật mệt mỏi.

Nhưng toàn bộ tinh thần cũng không thể nào mà thư giản được, tình hình cùng hoàn cảnh hiện nay không cho phép cậu có một chút nào gọi là thả lỏng.

Chẳng qua hiện giờ bình tĩnh lại, cậu thấy được bản thân mình có chút cô đơn!
Không đơn giản là bởi vì thân phận của YooChun mà chính là cho dù là người lõi đời như JaeJoong, trong tình huống như thế này lại thấy có chút cô đơn, thật ra trong tim cậu luôn khát vọng sự tin tưởng cùng tình cảm một cách rất mãnh liệt, nhưng mà trong cái thế giới này căn bản không cho phép bản thân hoàn toàn tín nhệm bất kì ai mà buông ra một tia lơ là.
Cậu cũng không vì thân phận của Park YooChun mà thương tâm, chỉ là JaeJoong đột nhiên thức tỉnh, thì ra chương trình học về sống chết đến giờ vẫn chưa hề kết thúc.

Mà cậu bất giác đã đi vào cái một lưới chán ghét, dính mãi không buông, có chút vong tình, có chút trầm mê, mà chủ nhân của cái lưới đó không ai khác ngoài con người mang tên Jung YunHo.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng gõ làm JaeJoong dừng lại suy nghĩ của mình
“Vào đi!”
Cửa mở, I Rak lưng mang balô nhìn JaeJoong mà thẳng bước đến bên cạnh cậu ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một cái kẹo mút vốn là định mở ra ăn nhưng nghĩ nghĩ gì đó lại bỏ xuống.

Thấy bộ dáng I Rak như vậy JaeJoong biết nó đang muốn nói chuyện gì đó nên cậu phất tay bảo đàn em đóng cửa ra ngoài.
“Nói đi, đã điều tra được gì?”
I Rak bỗng nhiên ra sức vò vò làm rối loạn tóc mình dường như cực kì buồn rầu, nó nhíu mày thở dài
“Kim JaeJoong, em ghét bản thân xen vào việc của người khác!”
Bộ dáng đó làm JaeJoong bật cười sau đó cậu thuận tay vuốt vuốt xoa nhẹ tóc I Rak
“Được rồi, em thành ra thế này là có việc muốn nói với anh, không cần phải giao chiến với thiên thần trong đầu, đến cuối cùng em đều muốn nói ra không phải sao?”
Hít một hơi thật dài, I Rak nghiêm mặt nói
“JaeJoong em muốn đề nghị anh!”
“Em nói đi!”
“Giết Park YooChun, ngay bây giờ!”
JaeJoong ấn đường giật giật nhưng không lập tức nói gì, cậu nhìn biểu tình của I Rak không hề có một chút đùa cợt nào, đó là một biểu tình cực kì nghiêm túc, biểu tình này xuất hiện trên người nhóc con làm JaeJoong cũng nghiêm túc theo
“Anh cần nguyên nhân, I Rak”
I Rak tràn đầu khó hiểu, trong giọng nói tất cả đều là bất đắt dĩ
“Hắn không phải là tay trong sao?! Hắn không phải là người nằm vùng sao? Người như vậy đã điều tra ra tại sao lại phải giữ lại cái mạng cho hắn?! Chẵng lẽ là anh lại xem vừa mắt cái cặp mắt đào hoa đó sao?!”

“I Rak, em cũng biết anh sẽ không bao giờ làm việc mà không có nguyên nhân!”
“Lấy lại sự thông minh của anh đi Kim JaeJoong, không phải tất cả các tổ chức đều có thể làm kẻ mua vui để anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, anh không chơi nổi với KDO đâu!”
JaeJoong không nói gì, I Rak có chút nóng nảy, mấy tin tức này không phải là cậu muốn tìm mua nhưng mà là nó nhịn không được mà nói cho cậu bởi vì trong lòng I Rak JaeJoong đã trở thành người bạn thân thiết.
“JaeJoong, anh có biết người nằm vùng của KDO khi tiếp nhận nhiệm vụ đều chỉ có hai kết quả.

Hoặc là thành công, hoặc là thất bại.

Khi thành công thì sẽ được hưởng biết bao tiền tài rồi sao đó vĩnh viễn ẩn đi.

Nếu thất bại, hay phản bội thì KDO sẽ phái người diệt khẩu.

Bởi vì KDO một nửa là tổ chức chính thức, chính phủ Hàn Quốc sẽ không cho phép có nhiều bí mật như vậy tiết lộ ra ngoài!”
“Như vậy Park YooChun là tình huống là thất bại sao? Em nói KDO sẽ diệt khẩu?”
I Rak lắc đầu
“Kim JaeJoong, các tuyến ma tuý của anh đã bị phá hết.

Anh còn chưa hiểu rõ? Nhiệm vụ của Park YooChun cũng chỉ là tiêu diệt con đường buôn bán ma tuý của Hội Con Bò Cạp Vàng mà thôi!”
“Nhưng mà hắn hiện giờ đang trong tay anh!”
“JaeJoong năm đó gia tộc Lee bị huỷ, người nằm vùng của KDO bị người của Lee gia phát hiện còn chưa kịp thời xử lý đã được cảnh sát Hàn Quốc cứu ra ngoài, anh có biết người kia là ai không?”
“Ai …”
“Là cục trưởng đương nhiệm của Seoul”
JaeJoong nhăn mặt
“Hắn không về ẩn?”
“Một khi người của KDO hoàn thành nhiệm vụ rồi mới bị phát hiện thân phận bọn họ đều có thể trở về cảnh đội, lúc đó chính là thân phận cảnh sát hàn Quốc.

Lúc đó, bất kì ai đều đừng nghĩ đến việc giết hắn.

Trước khi để chính phủ Hàn Quốc có lý do chính đáng bảo vệ hắn, nên giết tại nơi chúng ta!”
JaeJoong trầm mặt một chút sau đó cúi đầu nói nhỏ
“Cho nên với tình thế hiện tại, Park YooChun trong mắt mọi người chỉ có một con đường là chết?”
“Hắn phải chết!”
JaeJoong nhìn chằm chằm cái bật lửa trong tay trầm mặt thật lâu, rồi sau đó ngẩng đầu mang theo nụ cười với I Rak
“Cám ơn em I Rak, anh đã biết!”
“JaeJoong?”
“Anh đã biết nên làm thế nào!”
I Rak nhìn bộ dạng của JaeJoong, căn bản là không biết trong lòng cậu tính toán ra sao, chẳng qua lời trong lòng muốn nói I Rak cũng không thốt lên được.

Nó không phải là người của Hội Con Bò Cạp Vàng, nếu muốn nói cũng không thể nói nhiều, không thể nói quá mức.

I Rak đứng lên nhìn JaeJoong một cái
“JaeJoong, anh tự làm thì tự chịu vậy!”
Đối với I Rak gật đầu một cái JaeJoong nhìn theo nó rời đi suy nghĩ một chút liền lấy điện thoại ra, đợi một hồi cậu bình tĩnh nói với người bên kia đầu dây
“Chun heuk, tôi muốn gặp cậu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui