YunHo nhìn lại JaeJoong, dưới ánh trăng êm dịu, làn môi màu hồng nhạt của JaeJoong bị rượu thấm ướt trở nên trơn bóng, băn khoăn trong lòng lại lần nữa nổi lên, hóa ra dần dần, sự hoảng sợ đối với người kia, bắt đầu từ đâu anh cũng không thể hiểu.
“Tôi uống hết chai rượu này, có thể hỏi cậu một vấn đề?”
JaeJoong gật đầu, sau đó chợt bật cười
“Lần trước chơi trò này cùng Park YooChun, cậu ấy thua, ngay cả mối tình đầu cậu ấy cũng nói cho tôi biết.”
YunHo im lặng, ngửa đầu ra sau bắt đầu uống rượu, JaeJoong cũng không nói gì thêm.
Chất lỏng trượt xuống cuống họng, trong màn đêm vắng vẻ, âm thanh phát ra càng to, buông cái chai xuống, YunHo nheo đôi mắt, nhìn JaeJoong dùng cùng một tốc độ giải quyết hết rượu trong tay.
JaeJoong thở phào nhẹ nhõm
“Cưng yêu, tôi hỏi trước nhé.”
Giọng nói của JaeJoong có chút ngà ngà say, hai chai rượu Whisky không phải là chuyện đùa, lúc này ánh mắt của cậu và YunHo đều hơi chếch choáng mơ màng, cậu mở to con ngươi
“Anh đã từng yêu chưa?”
JaeJoong hỏi xong giống như một đứa bé tinh nghịch cười ha ha hai tiếng, mân mê đôi môi phớt hồng, gió nhẹ khẽ thổi qua, cuốn bay những sợi tóc mai, YunHo cảm thấy ngẩn ngơ.
Thấy YunHo không nói gì, JaeJoong nhăn mũi
“Này, không được chơi xấu nhau, không dám nói cũng phải nói.”
Nếu như không phải hiểu cậu thì YunHo thậm chí nghĩ người trước mắt đang… làm nũng? Anh bật cười
“Nhưng tôi không có câu trả lời, thích người khác là chuyện rất phiền phức, nếu như không xác định mình sẽ luôn thích người ấy, thì không có tư cách thích.”
JaeJoong có chút sững sờ
“Anh nói cứ như là tình yêu rất thiêng liêng và thần thánh, tình yêu, không phải là một bức tranh hạnh phúc sao?”
Thanh âm của YunHo hơi uể oải
“Tôi nhớ mẹ tôi rất thích bố tôi, bà nói cho dù kết hôn rồi nhưng mỗi ngày vẫn có cảm giác yêu nhau, bởi vì dù sao bà cũng ít khi gặp bố ở nhà, làm nhiệm vụ liên tục, liên tiếp đoạt giải thưởng, không ngừng bị thương.
Tôi thấy mẹ tôi mất ngủ suốt cả một đêm, trông nom bố tôi bị thương do súng bắn, hạnh phúc như thế.
Lúc đó, tôi tự nhủ nhất định không được giống như mẹ tôi, người yêu trước, là người thua, thua thảm hại.”
“Sao anh lại biết mẹ anh là người thua?”
YunHo im lặng, JaeJoong nhìn anh trong chớp mắt, cũng không truy hỏi, trầm mặc một khoảng ngắn, âm thanh của YunHo rất nhẹ, rất khẽ khàng
“Bởi vì lúc đạn từ khẩu súng của bố tôi xuyên qua đầu mẹ tôi, chuyện ông ta làm đầu tiên, là truy đuổi bọn cướp…”
Im lặng như tờ chậm rãi khuếch đại, JaeJoong cảm thấy có cái gì đó bóp nghẹt cổ họng, sau đó YunHo nhàn nhạt nhìn về phía trước
“Lúc đó tôi nhìn vết máu đỏ thẫm sau đầu mẹ tôi tản ra, tôi thậm chí còn quên chạy đến khóc lóc la hét, tôi hiểu súng ống đạn dược, hiểu mức độ tổn thương chúng có thể tạo thành với cơ thể con người, tôi biết, mẹ tôi không thể cứu được.”
Lúc YunHo nói những lời này, giọng điệu rất bình thản, JaeJoong không nghe ra sự đau buồn trong giọng nói của anh, Jung YunHo kể lại chuyện này, tư liệu đó, từ lâu cậu đã biết nhưng nghe anh bình thản như thế mà nói ra, vật gì đó trong ngực bị kích thích.
YunHo bỗng nhiên quay đầu lại, anh nhìn thật sâu vào đáy mắt JaeJoong, sau đó chậm rãi nheo mắt lại
“Đến lượt tôi rồi, có phải không?”
JaeJoong cười, vấn đề của Jung YunHo, sợ rằng liên quan đến Hội Con Bọ Cạp Vàng, mặc dù không khẳng định, nhưng trong tiềm thức, cậu cảm thấy bí mật của bản thân mình, thực tế, đáng thăm dò tra xét, chính là thân phận trong Hội Con Bọ Cạp Vàng.
JaeJoong thấy YunHo ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên hỏi cậu
“Mảnh đất ở phía nam thành phố, tại sao muốn giữ lại?”
JaeJoong sửng sốt, cậu đã nghĩ ra một câu trả lời hoàn hảo, cho dù Jung YunHo hỏi cậu thân phận thực sự của cậu, cậu sẽ không e dè trả lời anh, đối phương đã sớm biết được mình và Hội Con Bọ Cạp Vàng có quan hệ, giấu diếm qua lại, khá là không cần thiết, nhưng cậu thật không ngờ, vấn đề của YunHo, là mảnh đất kia, căn nhà kia.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu không biết phải trả lời như thế nào, qua một lúc lâu, cậu thở dài khe khẽ, nhớ đến Jung YunHo lúc ấy mang rượu đến, nhớ đến Jung YunHo muốn nói lại thôi, đây mới là mục đích chân thực khiến anh đến đây, lý do không tái xây dựng mảnh đất ở phía nam thành phố, anh chắc là đã biết…
“Anh…”
YunHo không nhìn JaeJoong
“Tôi đi đến chỗ nhà cũ của bà ngoại, bé Gun ở đó trồng hoa cúc đỏ.”
JaeJoong hất hất tóc mái
“Bé gái bép xép, lần sau gặp con bé, phải phạt mới được.”
“JaeJoong…”
Thanh âm của YunHo không lớn nhưng rất rõ ràng, anh ít khi gọi tên JaeJoong với giọng điệu như vậy
“Ngày ấy hỏi cậu nguyên nhân, cậu không chịu nói, tôi đã nghĩ, cậu làm việc theo tính cách, cậu có nguyên nhân của cậu, thậm chí, cho dù là nguyên nhân sai lầm, một câu cậu cảm thấy đáng giá đó, tôi sẽ không tiếp tục can thiệp.”
Vẻ mặt JaeJoong không biến đổi, chỉ là khóe miệng hơi cong lên, sau đó YunHo nói tiếp
“Nhưng ngày hôm nay, tôi biết nguyên nhân không động đến mảnh đất ấy của cậu, lại có thể là tôi.”
Ánh mắt JaeJoong rung động, sau đó bất chợt nói với giọng điệu ung dung phóng túng
“Cưng yêu, anh không nên quá đề cao bản thân, con người tôi, từ trước đến nay đều theo tính cách mà làm việc, tự phát, coi như anh đang kết giao với người bạn này của anh là được rồi, chỉ tặng một ngôi nhà cho anh thôi mà, anh cống hiến trí sáng tạo cho M.J, còn hơn giá trị của mảnh đất đó.”
YunHo quay đầu nhìn cậu, giọng điệu rất nghiêm túc
“Thay đổi quyết định của cậu đi, mảnh đất đó, phải sử dụng, ngôi nhà ở chỗ đó, cũng phải xây dựng lại.”
Vẻ mặt JaeJoong dần dần trở nên lạnh lẽo
“Đã quyết định rồi, tại sao phải thay đổi?”
“Bởi vì, tình cảm này, tôi không muốn mà cũng không thể nợ cậu.”
Im lặng ngắn ngủi, JaeJoong ngẩng đầu nhìn anh
“Một mảnh đất mà thôi, anh để tâm quá mức rồi, hay là anh đang sợ cái gì?”
YunHo hít một hơi thật sâu
“Được, xem như tôi đang sợ đi.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ rơi vào.”
Giằng co thật sâu, JaeJoong cảm thấy Jung YunHo gần như vậy bỗng nhiên giống như ngày mới gặp gỡ, lạ lẫm mà xa cách.
Trong ngực năm mùi vị hỗn loạn, chậm rãi JaeJoong hé ra nụ cười
“Lần trước đua ngựa với Jason, anh thay tôi xuất chiến, cũng bị thương, xem như hòa nhau được không?”
“Nhưng một chân của Jason đã mất, mà tôi bây giờ vẫn còn khỏe mạnh đầy đủ ngồi ở chỗ này.”
YunHo lấy chiếc bật lửa Givenchy từ trong túi áo ra, đưa cho JaeJoong.
JaeJoong nhận lấy, tiện tay thử bật một lần, phát hiện không có lửa, vô vị nói
“Đồ hư rồi trả lại cho tôi làm gì.”
YunHo lại móc ra một vật như thế từ trong túi áo, đặt vào tay JaeJoong.
Chiếc bật lửa St Petersburg, Dupont 2003 – Số lượng giới hạn.
Lúc đó bởi vì trợ giúp cha xử lý công việc trong Hội, chưa kịp đặt hàng nên đã bỏ lỡ, không ngờ Jung YunHo lại có thể sở hữu chiếc bật lửa này.
“Cái này đền cho cậu.”
Cảm giác lạnh lẽo dán trên lòng bàn tay JaeJoong, huy hiệu ở mặt trên của chiếc bật lửa St Petersburg tinh xảo như vậy.
Thu hồi ánh nhìn từ chiếc bật lửa, JaeJoong nắm chặt bàn tay
“Anh đã từ chối mảnh đất ấy, như vậy tôi cũng có thể từ chối vật này?”
YunHo đứng lên
“Không thể, đây là đền chiếc Givenchy ấy cho cậu, như vậy hòa nhau.”
Đứng lên, bởi vì uống không ít rượu, thân hình YunHo có chút chênh vênh, đứng một chút mới vững vàng, JaeJoong nhìn anh linh hoạt quay người
“Vụ việc ở phía nam thành phố, trong vòng hai ngày tôi sẽ phục hồi nguyên dạng, nhanh chóng phá bỏ và khởi công xây dựng.”
Nhìn bóng lưng của YunHo, JaeJoong cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, cậu điều chỉnh suy nghĩ, ngày hôm nay Jung YunHo đến là muốn có mối quan hệ bình đẳng với mình? Đứng trên mái nhà nhìn Jung YunHo bình ổn rời khỏi biệt thự của cậu, JaeJoong lắc đầu
“Muốn bán một cái ân huệ cho anh, thật sự rất khó…”
Bỗng nhiên cảm thấy mình và Jung YunHo rất giống nhau, cuộc sống trôi chảy cẩn thận chặt chẽ như thế.
Cúi đầu nhìn chiếc bật lửa trong tay, chợt chậm rãi cười rộ lên, ngu ngốc, không phải muốn hòa nhau sao, có thể thấy, hôm nay anh giống như là tặng tôi bật lửa nha....!Mảnh đất ở phía nam thành phố ấy, hội đồng quản trị lại càng thêm kinh ngạc, bắt đầu thực hiện lại dự thảo nghị quyết, tiền đền bù di dời tăng gấp đôi, toàn bộ công việc một lần nữa giao cho ChangMin xử lý, YunHo và JaeJoong không mảy may tham gia.
Mặc dù giải quyết di dời hộ gia đình chỉ mất một ít thời gian nhưng công trình rất nhanh đã khởi công.
Ngày đẩy ngã căn nhà, JaeJoong yên lặng đứng ở một bên, ChangMin có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn cậu
“Hyung, không phải anh nói đến nơi bụi bặm bay mù mịt này hạ thấp thân phận của anh sao?”
JaeJoong liếc mắt nhìn bé Gun nước mắt chảy đang ôm bó hoa cúc, sau đó thuận miệng hỏi ChangMin
“Jung YunHo đâu?”
“A, đang ở công ty, nói có trường hợp đặc biệt nên không tham gia lễ động thổ.”
JaeJoong cúi đầu, kì thật, anh ta không kiên cường như vậy.
Bỗng nhiên cậu chạy xuống phía dưới, dừng lại ở phía trước một chiếc xe ủi lớn.
ChangMin kinh hãi
“Hyung! Anh làm gì!”
JaeJoong xua tay ra hiệu cho xe ủi dừng lại, sau đó ChangMin hét to
“JaeJoong hyung, nguy hiểm, anh trở lại đi!”
Bụi đất có chút lớn, JaeJoong chạy đi, đến trước mặt ngôi nhà cũ đó, bắt đầu ngắt hoa cúc, ChangMin hơi sững sờ, sau đó khi JaeJoong hái đủ rồi, dừng lại, trở về bên cạnh ChangMin
“Hyung?”
JaeJoong xoa xoa cánh mũi dính đầy bụi, nhẹ nhàng cười
“Những bông hoa này không tệ, mang về công ty nuôi dưỡng vài ngày, bị xúc đi như thế, tiếc lắm.”
Lúc đó, ChangMin cảm thấy hoa cúc trong lòng JaeJoong, tung cánh vô cùng tươi đẹp.
Tiếp sau đó, ChangMin phát hiện, rất nhiều phòng làm việc trong công ty có bóng dáng của hoa cúc nhưng nhiều nhất là phòng của Jung YunHo.
Cuộc sống dường như yên ổn trở lại, Jung YunHo và Kim JaeJoong cũng không nhắc đến chuyện uống rượu ngày ấy, lời nói ngày ấy, bí mật ngày ấy.
Chỉ có những bông hoa cúc bung cánh và chiếc bật lửa Dupont trong túi áo của JaeJoong giống như đang lưu giữ chút gì đó....!JaeJoong mang YooChun gia nhập Hội, sau khi kết thúc các công việc tiếp kiến bái lạy thần thánh liên quan, cậu mang theo YooChun ngồi lên chiếc ghế gỗ dài.
Nhìn mấy vị đường chủ đã ngồi nghiêm chỉnh.
A, sớm biết là sẽ thế mà.
JaeJoong không hề vội vàng, giọng điệu êm ái trầm bổng
“Hôm nay, đáng lẽ tôi không cần phải nói ra chuyện này, dù sao vị trí Hội trưởng là J ngồi, nhưng Park YooChun cũng là do tôi đề cử gia nhập, cho nên tôi nghĩ tôi cần phải làm đảm bảo cho cậu ấy ở đây.”
Đường chủ của Giấu Đường năm nay ba mươi tuổi, chủ yếu phụ trách phân định ranh giới địa bàn, hắn cung kính nói
“Đức ngài Kim, một vài năm nay, anh không tham gia cuộc họp của các Đường khẩu, hôm nay anh có thể đến, chúng em hết sức vui vẻ.
Mặc dù anh không ngồi vị trí Hội trưởng, dù sao thì nhiều năm như vậy anh vẫn làm chủ Hội Con Bọ Cạp Vàng, nhưng lần này, xin thứ lỗi cho chúng em, vì lần này chúng em có chút phê bình quyết định của anh.”
JaeJoong cười
“Jang Chang, có chuyện gì thì nói đi.”
“Em nghĩ, không riêng gì em, các đường chủ của nhà khác, đều có chút kiêng kị với thân phận của Park YooChun.”
“Cậu muốn nói, trước đây cậu ấy và hai cái bang phái khác đều bị cảnh sát dọn sạch, có phải không?”
Đường chủ của Thấm Toàn Đường cũng nói
“Đức ngài Kim, không phải chúng em nghi ngờ Park YooChun là cảnh sát, nhưng chúng ta là bang hội, cũng có chút kiêng kị, một nhà đã thế, hai nhà cũng thế, nếu lúc đó Đức ngài Kim không phái người đi cứu thì Park YooChun đã chết trong cuộc bắn súng lục soát của cảnh sát rồi.”
JaeJoong mỉm cười
“Cho nên, các cậu nghĩ, cậu ấy không sạch sẽ?”
Jang Chang lắc đầu
“Cảnh sát Seoul, không thông thạo ma túy như vậy, cũng không phải sạch sẽ hay không, chỉ là…”
YooChun bật cười
“Các cậu nghĩ, tôi là điềm xấu, là một điều kiêng kị.”
Bang phái xã hội đen, mặc dù không mê tín, nhưng tương đối coi trọng việc này.
YooChun vừa nói ra lời này, trong nháy mắt phía dưới không có tiếng động
Sau đó YooChun mỉm cười
“Như vậy, không biết trong vòng nửa năm, tiền hoa hồng chia cho các đường khẩu tăng gấp đôi, các cậu sẽ nhìn vào điều kiêng kị này thế nào đây?”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Park YooChun, ngay cả JaeJoong cũng hơi nhíu mày, trong vòng nửa năm, tiền thưởng tăng gấp đôi, YooChun, cậu có phần quá… Trong đầu nghĩ thế nhưng lời nói của JaeJoong lại kiên định không gì sánh được
“Tôi thấy mọi người cũng không có gì để nói, bắt đầu từ ngày hôm nay, YooChun sẽ phụ trách đường dây ma túy, trong thời hạn nửa năm, mọi người rửa mắt chờ đợi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...