Ngủ Đông Ngày Hè

Thời gian tái khám của Tống Thần Đông đã xếp vào chín giờ sáng thứ tư, sáng sớm Viên Hạ đã dừng xe trước cửa nhà anh, cùng Tống Thần Đông đến bệnh viện.

“Chào buổi sáng!” Tống Thần Đông ngồi ghế phụ lái, vừa cài dây an toàn vừa nói.

Viên Hạ che miệng ngáp một cái, rồi mới phờ phạc nói: “Nam thần buổi sáng tốt lành…”

Tống Thần Đông thấy cậu buồn ngủ, có hơi đau lòng: “Hôm qua ngủ muộn lắm à?”

Mặt Viên Hạ rõ là ngủ không đủ: “Vẫn ổn, nghiên cứu một cái thực đơn.”

Tống Thần Đông buồn cười nói: “Em đúng thật là… hay là em vào nhà anh ngủ chút đi, anh đi một mình được rồi.” Anh nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm một câu: “Không cần lo lắng, trước giờ anh vẫn luôn đi một mình.” echkidieu2029.wordpress.com

Viên Hạ lắc đầu, tỉnh táo lại một chút, lại ngáp một cái, xoa xoa mặt, nói: “Vậy nên mới muốn để anh trải nghiệm cảm giác xe đưa xe đón, được người ta chăm sóc che chở. Đây gọi là năng lực bạn trai.”

Tống Thần Đông nghĩ đến từ “bạn trai nhỏ” của mẹ anh, không khỏi bật cười, nói: “Được, vậy anh sẽ trải nghiệm hết lòng.”

“Hết lòng…” Viên Hạ lẩm bẩm lặp lại lần nữa, mắt quan sát phía trước, thả tay phanh, tiến về phía trước, lái xe vào đại lộ đầy nắng.

Advertisement / Quảng cáo

Tuy rằng Viên Hạ ngồi rất nghiêm chỉnh, nhưng Tống Thần Đông vẫn thấy mặt cậu đỏ lên rồi.

Kết quả tái khám rất khả quan, bác sĩ bảo tình trạng của Tống Thần Đông vô cùng ổn định, đã có thể bắt đầu giảm thuốc rồi. Quá trình giảm thuốc phải tiến hành tuần tự, nhất định phải nghe theo lời dặn của bác sĩ, mọi việc đều phải ổn định, phải luôn giám sát tình trạng của mình. Bác sĩ thậm chí còn kiến nghị anh nên thử quay lại làm việc, hoàn thành chức năng xã hội của một người bình thường.

Lúc lấy thuốc, Viên Hạ và Tống Thần Đông cùng đợi gọi số, tâm trạng Tống Thần Đông rất thả lỏng, biểu cảm rất thoải mái. Dường như là chú ý đến ánh mắt sáng rỡ của Viên Hạ, Tống Thần Đông quay mặt lại nhìn, nhếch nhếch lông mày, hỏi thăm: “Chuyện gì vậy?”

Viên Hạ mỉm cười với anh, nói: “Hình như em chưa từng chính thức nói một điều.”


“Nói cái gì?” Tống Thần Đông hỏi.

“Em cảm thấy anh rất lợi hại, không hổ là nam thần của em.” Khi Viên Hạ cười có hai cái lúm đồng tiền khá sâu, khoảnh khắc đó thu hút toàn bộ ánh mắt của Tống Thần Đông. Ma xui quỷ khiến, Tống Thần Đông nhấc tay lên, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chọt vào lúm đồng tiền của cậu, rồi cười nói: “Có gì lợi hại đâu, bệnh vẫn chưa khỏi hẳn mà.” SSTruyen.com reup là chó

“Nhưng mà anh không hề bị nó đánh bại, sẽ khỏi nhanh thôi.” Viên Hạ chân thành nhìn anh.

Tống Thần Đông gật đầu, nói: “Ừm, sẽ khỏi nhanh thôi, tất cả đều sẽ ổn cả thôi.”

Phòng lấy thuốc cuối cùng cũng gọi đến số của họ, Tống Thần Đông nhận một túi thuốc lớn, hộp này chồng lên hộp kia, trông như một ngọn núi nhỏ. Anh cẩn thận xác nhận lại liều lượng với dược sĩ một lần nữa rồi mới cùng Viên Hạ rời khỏi bệnh viện. sstruyen reup là heo

“Về nhà phải phân thuốc ra thật rõ ràng, nếu không khi uống sẽ rất dễ nhầm.” Ở cổng bệnh viện, Viên Hạ vừa xuống cầu thang, vừa nói với Tống Thần Đông.

Thời tiết hôm nay tốt bất thường, trời trong xanh, xanh đến mức thâm thúy mà xa vời. Ánh mặt trời trút hết ánh nắng, hào phóng chiếu lên người bọn họ.

Cho nên tim Tống Thần Đông cũng bị chiếu đến nóng lên.

Anh nghĩ, Viên Hạ nhất định đã từng tìm hiểu tài liệu chăm sóc cho người bệnh trầm cảm, biết được để một đóng thuốc chung một chỗ, rất dễ phát sinh nguy hiểm. nhưng mà anh muốn nói với Viên Hạ tình trạng của anh vốn không nghiêm trọng như thế, đã rất rất lâu rồi anh không có suy nghĩ tự sát nữa. từ sau khi gặp được Viên Hạ, anh thậm chí cảm thấy cảm nhận và phản ứng của mình với các loại cảm xúc cũng đang dần khôi phục, tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt. wattpad reup là con đĩ

Nhưng khi thốt ra khỏi miệng lại là một lời khác: “Về nhà cùng anh chứ? Lỡ như anh lười phân loại thì làm sao?”

Viên Hạ hơi sững sờ, không từ chối.

Phân loại nhiều thuốc như thế này là một công việc to lớn. Nhưng Viên Hạ và Tống Thần Đông đều là những người rất có kiên nhẫn.

Viên Hạ thật sự cảm thấy mình bây giờ cực kỳ giống cậu vợ nhỏ của Tống Thần Đông, ngoan ngoãn nghe lời còn rất chu đáo. Nhưng chỉ là danh không chính ngôn không thuận, cũng chưa có làm chuyện gì thân mật. Nhưng qua mấy ngày nữa là gặp phụ huynh rồi, Viên Hạ nhớ tới liền chột dạ, cậu vừa bỏ thuốc vào hộp, vừa nói: “Anh nhắc với ba mẹ anh về em thế nào vậy… ý em là… thân phận gì?”


Tống Thần Đông nói: “Mẹ anh chắc là xem em như con dâu rồi.”

Viên Hạ phát điên: “Con dâu là chỉ con gái mà! Đừng có bắt nạt tiếng Trung của em không giỏi bằng anh! Thế nào thì cũng phải là con rể. À không phải, chúng ta chỉ mới qua lại có một tháng mà!”

Tống Thần Đông điềm tĩnh đóng hộp thuốc nhỏ lại, nói: “Chắc là em chưa bị giục kết hôn bao giờ, không hiểu được sự bức thiết của mẹ anh. bà ấy bây giờ nghỉ hưu cũng không có chuyện gì làm, rất muốn anh nhanh chóng ổn định, tốt nhất là sinh được đứa con, Còn em tại sao lại đi xem mắt?”

Viên Hạ: “…”

Tống Thần Đông chưa đợi câu trả lời của Viên Hạ, đã tiếp tục nói: “Ba mẹ anh luôn cảm thấy anh không ổn định, lúc trước còn có thể lấy công việc bận rộn ra làm cái cớ, bây giờ một thân một mình chạy đến Mỹ, nghỉ ngơi lâu như vậy, còn không quyết định chung thân đại sự, mẹ anh có ý kiến với anh, cảm thấy giới giải trí làm anh lêu lổng.”

Viên Hạ chớp chớp mắt, mờ mịt nói: “Nhưng anh đến để chữa bệnh mà…”

Tống Thần Đông cười quẹt quẹt chóp mũi Viên Hạ, nói: “Bọn họ cũng không biết. Chuyện mắc bệnh, em cũng đừng nhắc tới trước mặt họ.”

Advertisement / Quảng cáo

Vậy một năm nay Tống Thần Đông cô đơn tới cỡ nào chứ, Viên Hạ nghĩ. Cậu nghĩ vậy, cũng hỏi ra như vậy.

“Cô đơn? Thật ra cũng bình thường.” Tống Thần Đông ngẩng đầu nhìn cậu, nói, “Không phải anh cứ ở yên một chỗ hoài, khi nào tình trạng tốt cũng sẽ về nước. Bên này cũng có vài người bạn, mấy ngày nữa có thể dẫn em đi gặp họ.”

“Nhưng mà, so với hiện tại, mới phát hiện cuộc sống lúc trước đúng là có hơi cô đơn.” Tống Thần Đông nghĩ một lúc, nói.

Bầu không khí quả thật quá tốt, Viên Hạ không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung. Lúc thì cậu cảm thấy lời của Tống Thần Đông đầy ám chỉ, lúc thì lại cảm thấy anh chỉ là đang nói có một người bầu bạn cũng rất tốt. Hai suy nghĩ này cứ giằng co trong tâm trí cậu, hại thần kinh cậu cũng ê ẩm đau nhức.


Phân loại thuốc xong, Viên Hạ vào bếp nấu cơm, Tống Thần Đông làm trợ thủ cho cậu. Viên Hạ còn nghịch ngợm, rửa tay xong còn đánh lén Tống Thần Đông, vẩy nước lên mặt anh. Tống Thần Đông tỏ vẻ tức tối, giơ bó rau cần lên cao thật cao, rồi bất chợt thả xuống đầu Viên Hạ, cậu tránh không thoát, nhắm mắt lại theo bản năng, kết quả chẳng có chuyện gì xảy ra, lúc mở mắt phát hiện Tống Thần Đông đang gặm rau cần, cười tít mắt nhìn cậu.

“Anh nhạt nhẽo quá đi…” Viên Hạ dẩu môi.

Tống Thần Đông cười ha ha, nói: “Là ai trêu chọc anh trước?”

Viên Hạ rầm rầm rì rì: “Không ngờ anh là Tống Thần Đông như vậy, hủy nam thần.”

“Nếu đã hủy rồi, vậy thì đừng gọi anh là nam thần nữa, nghe kì lắm, đổi xưng hô khác đi.” Tống Thần Đông nói.

Viên Hạ hỏi: “Vậy gọi cái gì bây giờ? Tống Thần Đông, Thần Thần, Đông Đông, tùng tùng tùng tùng cắc tùng cắc tùng.” (chữ Đông đọc là “dong”, đồng âm với tiếng trống)

“Tùy em.” Tống Thần Đông mặc tạp dề cho Viên Hạ, rồi buộc một cái nơ con bướm đằng sau lưng, nói, “Nghe Viên Viên hết.”

Đoàng ——

Não Viên Hạ chuyển đến tiếng pháo hoa, hết đám này đến đám khác, đỏ như lửa, hồng như mây ráng, trắng như tuyết, giữa những pháo hoa còn lốm đốm ánh sao. Cậu bị cảnh xuân làm say lòng, gò má từ từ đỏ ửng lên.

Một hồi sau, cậu cuối cùng cũng mở miệng, ấp úng nói: “Anh… Thần Đông, anh Thần Đông, như vậy được rồi chứ.”

Tống Thần Đông từ phía sau ôm lấy Viên Hạ, ghé vào lỗ tai cậu, khẽ nói ba từ: “Viên Viên ngoan.”

Hơi thở nóng ấm phả vào gáy cậu, dưới thân Viên Hạ nổi phản ứng. Cậu lặng lẽ quay đầu, mê man nhìn Tống Thần Đông, hai người cách nhau rất gần, giống như chỉ một chút nữa thôi sẽ dán vào nhau. Nhưng Tống Thần Đông dời tầm mắt trước, bầu không khí bắt đầu lúng túng.

Đối với Tống Thần Đông mà nói, mục đích ban đầu khi đi xem mắt quả thật là vì bị thúc giục kết hôn đến phiền, mà anh cũng muốn tìm một người để ổn định, nhưng mà không hề ôm kỳ vọng gì với nửa kia hoàn mỹ.

Nhưng ánh mặt trời rực rỡ của Viên Hạ giống như sở hữu một thứ năng lượng cực lớn, khiến Tống Thần Đông bất giác muốn đến gần, muốn dùng độ ấm mãnh liệt đó bao phủ chính mình, giống như làm như thế trái tim anh sẽ ấm lên một chút.

Anh rất hưởng thụ cảm giác có Viên Hạ bầu bạn.


Nhưng cũng không biết tâm tư này còn có thứ gì khác Viên Hạ muốn hay không.

“Mày nói xem anh ấy có ý gì?” Sau khi về nhà, Viên Hạ nằm trên sô pha, bắt lấy Cục Bông nhào nặn, bị Hà Tự kịp thời ngăn lại, Viên Hạ buồn bực kể lại chuyện hôm nay cho Hà Tự nghe, khó hiểu hỏi.

“Anh ấy hình như bị ba mẹ giục kết hôn, nhưng mà nhìn anh ấy cũng không vội lắm.” Viên Hạ gãi gãi đầu, vừa nhìn, rơi mất một cọng tóc, cậu càng phiền não hơn, “Tao cảm thấy anh ấy hơi hơi thích tao, nhưng mà lại chọc tao như con nít, thật ra tao cũng muốn từ từ, nhưng mà có lúc cực kỳ muốn hôn anh ấy…”

Hà Tự tỏ vẻ không sao cả, nói: “Vậy thì hôn đi, lỡ như anh ta còn muốn hôn mày thì sao, tụi mày vậy mà không từ từ nữa sao? Tao và Ngải Mặc ngủ được mấy lần rồi?”

Viên Hạ cạn lời: “Vậy Ngải Mặc không vội kết hôn sao?”

Advertisement / Quảng cáo

Hà Tự nói: “Em ấy cũng bình thường, chỉ là muốn tìm một đối tượng ổn định, đáng tin, người yêu cũ của em ấy là một thằng hư hỏng, cắm đầy sừng lên đầu em ấy rồi.”

“Vậy mày có chút chột dạ nào không…” Viên Hạ vô thức vuốt lông Cục Bông, lo lắng nhìn Hà Tự, nói, “Nói thế nào thì cũng là chúng ta gạt họ… Anh Thần Đông vừa nhắc tới AI Love là tao liền căng thẳng…”

Hà Tự nhắm hột táo vào thùng rác cách đó xa xa, ném một phát liền trúng, ném thêm hột nữa, đập đập hai tay, mới nói: “Hai người ở bên nhau vui vẻ không phải được rồi sao? Tao vì em ấy mà cả tối chỉ ăn có một quả táo, em ấy cũng nói em ấy rất thích tao. Tao nói mày nghe, tao bây giờ đang viết một chương trình mới, viết cho tao và Ngải Mặc xứng đôi 100%.”

Viên Hạ hết hồn mở to mắt: “Vậy cũng được nữa hả?”

Hà Tự tự tin cười nói: “Sao mà không được, tao đã biết tụi tao là 100% rồi, về điền lại thôi, đợi đó đi, chắc chắn là được.”

Viên Hạ cực kỳ hâm mộ chút tự tin này của Hà Tự, có thể là vì chưa từng yêu đương, Viên Hạ thường bất an và đặt nặng với nhiều chuyện lần đầu tiên.

Hà Tự an ủi: “Mày cũng sắp gặp ba mẹ rồi, anh ta chắc chắn rất chân thành. Tìm lúc nào nói rõ đi, muốn hôn thì hôn, muốn ngủ thì ngủ, đừng rối rắm làm gì.”

Gặp ba mẹ… chuyện quá xa vời nghĩ cũng không có tác dụng gì, trước tiên phải thuận lợi vượt qua chuyện trước mắt rồi nói sau.

Viên Hạ tỉ mỉ nghiên cứu kỹ thuật lấy lòng mẹ chồng, ngoại trừ tặng quà, dẻo miệng thì cậu chẳng còn nhớ gì nữa. cũng không cho phép cậu chuẩn bị nhiều, vì máy bay từ Bắc Kinh đến Los Angeles đã cất cánh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui