Ngủ Dậy Một Giấc Trúc Mã Biến Thành Bạn Trai


"Cậu đừng lạnh lùng vô tâm như thế chứ..."
Ngày đầu tiên yêu nhau Triêu Dương đã nhắc nhở hắn ba lần, không được công khai, nhất định không được công khai, công khai thì cậu sẽ trở mặt tức giận.
Nhưng bạn trai trước mắt sắp bị người khác dẫn vào lều, Liêu Tinh Thần sao có thể im lặng mặc kệ chứ? Huống chi xưa nay hắn chưa từng nghĩ tới việc giấu diếm.
Người trong ngực nhúc nhích một chút, tuy rằng Triêu Dương uống say nhưng vẫn còn lưu lại chút lý trí.
Câu công khai chủ quyền của Liêu Tinh Thần làm cho cái đầu nhão như hồ của Triêu Dương thanh tỉnh trong giây lát, cậu ngẩng đầu nhỏ giọng oán trách: "Làm gì thế, chẳng phải đã bảo là không công khai ư?"
Triêu Dương chỉ thẳng vào mặt hai người còn lại, không có chút khí thế nào mở miệng.
"Việc này...!ừm, nhất định bọn mày phải giữ bí mật."
"Cấm không được nói ra, đứa nào, đứa nào nói tao sẽ nghỉ chơi!"
"À không, đứa nào làm lộ ra, tao xử luôn!"
Đầu lưỡi còn không uốn xong chứ chưa nói đến việc uy hiếp người khác, Liêu Tinh Thần không nói gì mà trực tiếp bế con ma men này về lều.
Tống Liên Phi và Từ Lỗi như hai tên ngốc trong nhà địa chủ, cả hai quay ra trừng mắt nhìn nhau, đứng ở trên đỉnh Thanh Sơn bị gió gào thét lùa ngổn ngang.
Trong đầu Từ Lỗi chỉ thắc mắc một điều rằng anh Thần nhà cậu ta theo đuổi được crush từ khi nào?!
Mà Tống Liên Phi thì chửi thầm, ** mé, tui tèo đây.
Hai vị đương sự tiện tay ném một trái bom thì biến mất dạng, Tống Liên Phi với Từ Lỗi bị sợ hãi tỉnh cả ngủ đành xách theo số bia còn lại cùng chút hạt dưa, đậu phộng chạy ra bên đài quan sát tự xem xét lại.
Tống Liên Phi không thân với Liêu Tinh Thần bằng Từ Lỗi, nhớ đến hành vi vừa rồi của mình, tâm trạng cậu chàng hồi hộp hẳn: "Thạch Đầu này, anh Thần nhà mày có khi nào giết tao diệt khẩu không?"
Từ Lỗi bấy giờ mới hiểu tại sao ban nãy Tống Liên Phi tự nhiên bị Liêu Tinh Thần ngắm đến, cậu ta cũng run cầm cập: "Khó nói lắm, mày biết trước kia tao với anh Thần học chung cấp 2 nhỉ?"
Tống Liên Phi gật đầu.
Liêu Tinh Thần hòa nhập với mọi người không tốt lắm, vì hồi tiểu học với cấp hai hắn lại chuyển đến khu khác học thành ra đám trẻ trong đại viện không thân thiết với hắn cho mấy, Từ Lỗi là người duy nhất dám đi gần hắn.
Từ Lỗi buồn rầu nói: "Mày nhìn anh Thần nhà tao bình thường ở đại viện trông nhã nhặn đứng đắn, ở trên Thế Ninh lại giống một học sinh tốt, hội trưởng gương mẫu thế thôi."

"Chứ thật ra...!Người ta giả bộ hết đấy, người này chẳng khác nào một đại ma vương, tính tình khó ở lại không dễ chọc, lúc còn học cấp 2 đánh nhau suốt ngày."
"Mày cứ thử hình dung kiểu này nhé, lấy tên học sinh cá biệt Tô Tần ra làm đơn vị so sánh thì Liêu Tinh Thần ước chừng bằng mười Tô Tần."
"......"
Tống Liên Phi nghe xong bắt đầu cảm thấy mình sẽ hưởng dương mười bảy tuổi: "Mai tao sẽ đi cầu xin Tiểu Dương Dương..."
Từ Lỗi đập vào gáy cậu ta: "Nói thế mà còn dám gọi tiểu Dương Dương, tao bây giờ cái chữ "Dương" còn chẳng dám thốt ra khỏi miệng, mày không thấy giờ tao toàn gọi tên đầy đủ hả!"
Hai người âm thầm đau khổ thương tâm một hồi, uống bia kha khá rồi mới đứng dậy, Tống Liên Phi nghi ngờ lẩm bẩm một câu: "Hai người đấy bồi dưỡng tình cảm từ khi nào nhỉ?"
Mười năm trước hình như hai người này vẫn duy trì mối quan hệ "tôi với anh không quen không thân" cơ mà, đâu ra mà một đêm đã biến thành người yêu được vậy?
Từ- biết hết tất cả- Lỗi chống cằm: "Một tháng đổ lại đây anh Thần toàn bổ túc cho Triêu Dương.

Hai người này hầu như hôm nào cũng bám dính lấy nhau.

Tháng ngày tích lũy cứ vậy mà lòi ra cảm tình thôi."
"Khụ—"
Tống Liên Phi hít một hơi khí lạnh, không rõ ý tứ nhìn cậu ta: "Mày, mày ** má, sau này đừng đến nhà tao làm bài tập nữa..."
Cmn học bù cũng có thể yêu đương cho được, làm bài tập chung mỗi ngày không an toàn chút nào!
"Chúng ta nên duy trì khoảng cách thôi."
Con thuyền tình hữu nghị mười mấy năm nói lật là lật, Từ Lỗi vừa kinh ngạc vừa vô tội: "Mé, đừng nha, bài tập hóa học của tao cần mày lắm luôn á!"
...!
Màn che trong lều không che được hoàn toàn, nằm bên trong vẫn có thể nhìn thấy cảnh thành thị xa xa cùng với ánh trăng yên tĩnh bên ngoài, vầng trăng sáng lóa lọt vào trong lều bạt, phản chiếu hai bóng người.
Triêu Dương nằm trong lồng ngực Liêu Tinh Thần, cậu vẫn đang oán trách bạn trai ban nãy kích động công khai, giọng điệu hung ác nhưng không mang chút sát thương nào.

Liêu Tinh Thần cũng uống chút rượu, lúc này cơn buồn ngủ ập đến, một tay chống đầu một tay giữ cằm Triêu Dương ép cậu phải ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi:
"Tại sao không chịu không khai? Vì lý gì phải lừa mọi người?"
Tính cách Triêu Dương khá tùy tiện, từ trước đến nay cậu sống khoa trương lại liều lĩnh không thèm để tâm đến ánh nhìn của người khác, khi mà thích ai đó hận không thể để cả thiên hạ biết tình cảm của mình.
Một người dám yêu dám hận như thế, thậm chí có thể đứng ở Đại lộ danh vọng công khai tỏ tình, tại sao tới lượt hắn thì cái thứ tình cảm ấy lại phải giấu giấu giếm giếm? Ngay cả bạn bè cũng không muốn cho biết?
Thành thật mà nói thì hắn có chút ghen tị, thậm chí là tức giận.
Triêu Dương yên lặng nhìn Liêu Tinh Thần, người nọ được ánh trăng chiếu rọi càng đẹp trai hơn, cảm giác như hồn phách cũng bị câu đi chẳng còn chút nào, Triêu Dương đưa tay ra ôm lấy hắn như ôm lấy bảo vật vô giá.
"Bởi vì tớ muốn bảo vệ cậu."
Lý do này đương nhiên không thể thuyết phục Liêu Tinh Thần, giọng điệu hắn vẫn nhàn nhạt: "Vì Tô Tần? Cậu sợ tôi đánh không lại hắn?"
Từ nhỏ đến lớn Liêu Tinh Thần chưa từng so sánh bản thân với người khác bởi lẽ hắn cảm thấy không nên khinh thường bản thân như thế, hắn vẫn luôn là chú ngựa ưu tú đến tuyệt đối.
Nhưng thời khắc này ngôi sao mai lóa mắt của Thế Ninh lại chẳng khác nào con khổng tước, hận không thể biểu hiện toàn bộ sự xuất sắc của mình ra, chỉ mong Triêu Dương có thể liếc nhìn mình một cái.
"Tôi không sợ cậu ta, thật đấy, tôi giỏi hơn cậu ta nhiều, lần trước đánh nhau cậu ta cũng bị tôi nhấn trên đất đánh cho không phản kháng nổi."
"Vết thương trên mặt là tôi cố ý để cậu ta đánh, ở tay cũng là chính tôi tự bày ra."
"Tôi thuận tay trái, tay trái tay phải đều có thể cầm đũa ăn cơm, tôi giả vờ yếu đuối cũng chỉ vì muốn cậu đau lòng vì mình."
"Tôi không có nhu nhược như trong tưởng tượng của cậu đâu."
Triêu Dương bị một tràng của hắn dọa ngây người.
Trong cơn say thì làm gì có năng lực suy nghĩ, huống chi cậu đã sớm yêu Liêu Tinh Thần điên dại, trong mắt Triêu Dương bạn trai cậu là cực kỳ hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Mỗi một ưu điểm của người nọ cậu không biết, cậu lại càng tiến gần hơn với bệnh tình giai đoạn cuối.
Đúng là Liêu Tinh Thần rất ưu tú, Triêu Dương âm thầm kiên quyết hơn, cậu chôn mặt vào hõm vai Liêu Tinh Thần, tham lam hít hà hương bạc hà quen thuộc.
Giọng nói hơi khàn khàn, một hồi sau cậu mới mở miệng: "Không phải là sợ Tô Tần."

"Không công khai là vì tớ hiện tại chưa đủ tốt."
Liêu Tinh Thần ở đâu cũng là tâm điểm chú ý của vạn người, là học sinh xuất sắc trong mắt giáo viên, là kiểu mẫu của mọi người trong đại viện, hắn mang theo vô số khát khao và kính ngưỡng của mọi người.
Còn cậu cùng lắm chỉ là một học sinh cá biệt ở lớp 11 ban lý, cho dù cậu có liều mạng cố gắng học tập thì điểm số của cậu trong bài kiểm tra hàng tuần vừa qua vẫn như cũ, gần đủ điểm đạt.
Cậu với Liêu Tinh Thần chẳng khác nào Ngưu Lang Chức Nữ, cách nhau nguyên một dải Ngân hà hàng tỉ năm ánh sáng, Triêu Dương muốn đợi đến thời điểm mình có năng lực phá đi khoảng cách và trở ngại kia rồi mới công bố với toàn thiên hạ đây là bạn trai mình.
"Cậu là vì sao sáng, mà tớ chỉ là một người đứng dưới đất ngước nhìn cậu." Triêu Dương dỗ dành hắn cũng cho hắn một lời hứa hẹn, "Đợi tớ vào được lớp thực nghiệm thì chúng ta công khai, nhé?"
Liêu Tinh Thần nghe xong trái tim vừa chua vừa xót, hắn cũng mềm lòng ôm lấy người nọ: "Tôi là ngôi sao, cậu là ánh mặt trời, cậu ngước nhìn tôi thì cùng lúc đó tôi cũng đang nhìn lại cậu."
"Tôi không ưu tú như trong tưởng tượng của cậu đâu, hơn nữa không phải cậu đã nói 'tay có thể hái được sao trời' ư? Cậu đã hái tôi rồi thì tôi là của cậu."
Không cần ngước nhìn cũng chẳng cần ngưỡng vọng, tôi vẫn luôn ở cạnh cậu, để cậu chỉ cần xoay người là có thể chạm tới.
Lời âu yếm làm con người ta mê say hơn cả rượu, Triêu Dương bị Liêu Tinh thần làm mê đắm đến độ thất điên bát đảo, cái gì cũng không rõ nữa, chẳng khác gì kẻ ngốc.
Tay cậu hơi dùng sức kéo người lại gần ơn, nhanh chóng hôn lấy đối phương, từ bờ môi mỏng rồi dần xuống cổ, liều mạng điên cuồng trêu chọc đối phương.
Hô hấp ngập mùi rượu nồng, cứ như mọi gút mắc trước đó đều có thể bỏ qua, Liêu Tinh Thần không rảnh rang để tâm những thứ khác nữa, hắn dịu dàng đáp lại nụ hôn nay, đầu lưỡi phác họa toàn bộ phần môi của đối phương.
Có lẽ là do bốn bề yên ắng, cũng có lẽ là do uống rượu làm gan to hơn, hoặc cũng có lẽ là do lúc rời khỏi nhà cậu đã mang theo loại tâm tư ấy.
Triêu Dương hôn xong vẫn thấy chưa đủ, muốn có nhiều hơn.

Cậu chớp chớp đôi mắt mơ hồ hỗn độn của mình, đưa gò má áp sát chóp mũi Liêu Tinh Thần.
Như con mèo nhỏ tìm cách lấy lòng chủ nhân, cầu xin được chạm vào, được âu yếm.

Giọng nói của cậu nhẹ nhàng ngoan ngoãn, lông mi hơi run run.
"Cậu ngửi xem, đêm nay tớ đã cố tình xịt nước hoa đó, mặc dù mùi nước hoa này thật tệ nhưng nó lại mang cho mình cái tên rất êm tai, hình như là 'buổi sáng hôm sau'."
Hương đầu và hương giữa của nước hoa này đúng thật là hoa nhài và đàn hương, ngửi mùi đúng là chẳng dễ chịu tý nào, nhưng từ nhiệt độ cơ thể làm nó ấm lên rồi tỏa ra lại thành mùi tuyết tùng trộn với xạ hương trắng, đủ phần ám muội, gợi cảm còn mang theo chút gì đó như lời đồng ý ngẩn ngơ.
[1] Các tầng hương bao gồm: hương đầu (top notes); hướng giữa (middle notes) và hương cuối (base notes).

Biểu thị các nhóm mùi hương có thể được cảm nhận về thời gian sau khi sử dụng nước hoa.

Chút lý trí còn sót lại của Liêu Tinh Thần đã sớm bị người nảy hất đi hết không còn chút nào, hắn cúi đầu cắn vành tai đối phương, vị thơm rót vào chóp mùi kích thích từng lỗ chân lông, từng giọt máu trên người hắn.
Hắn đè tay Triêu Dương xuống, giọng nói mang theo dòng cảm xúc không rõ tên tuổi, không lạnh lẽo, Triêu Dương thở hổn hển, vì say rượu mà gò má và đuôi mắt cậu đỏ ửng.
Tống Liên Phi nói đêm nay trên đỉnh núi nhiệt độ là 18 thế nhưng nhiệt độ của hai người lại cao hơn rất nhiều, mồ hôi chảy đầm đìa, Liêu Tinh Thần đẩy mấy sợi tóc ướt dính trên trán của Triêu Dương xuống, đặt xuống nụ hôn nơi ấn đường của cậu, tựa như đang cố gắng níu kéo chút lý trí cuối cùng.
"Đừng trêu tôi."
Triêu Dương ngước đầu, cổ mảnh khảnh của cậu cũng nóng đến ửng hồng, cậu sợ hãi cũng nhát gan nhưng không chịu thoái nhượng nửa bước: "Đêm nay tớ đúng là có mang theo mong muốn đó tới đây."
"Là cậu nói muốn mang tớ đi ra ngoài thâu đêm để tớ nổi lên mấy suy nghĩ xấu, tớ muốn trêu chọc cậu cũng là do cậu trêu tớ trước."
Liêu Tinh Thần cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội, hóa ra hắn mới là người phóng hỏa?
Nhưng hắn làm hỏng hết, hơn nữa giờ cũng không phù hợp, thứ nhất là do họ thiếu đồ hỗ trợ, lần đầu tiên chắc chắn sẽ đau, hắn không nỡ.
Hắn cố ý dừng lại mọi động tác, nói: "Hiện giờ cái danh danh bạn trai của tôi không danh chính ngôn thuận, chờ cậu thi được vào lớp thực nghiệm thì chúng ta công khai quan hệ, lúc bấy giờ cho cậu nghịch tiếp."
Triêu Dương rầm rì như muốn khóc, cậu không chịu khuất phục, rượu có thể so sánh được với cả gan hùm mật gấu, cậu đưa tay túm lấy quần áo Liêu Tinh Thần.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng bỏng, lướt xuống nữa là có thể chạm vào tuyến nhân ngư, cậu cầu khẩn nói: "Cậu đừng lạnh lùng vô tâm như thế chứ...."
...............
Tấm màn chắn sáng của lều bị kéo lên lúc nào không ai hay, nó tách trời và đất ra thành hai nửa tạo thành một thế giới độc lập.
Siêu mặt trăng cuối cùng cũng ló mặt, người xung quanh chỗ cắm trại ngắm trăng vui vẻ giơ ống kính về phía mặt trăng chụp ảnh.

Vầng trăng sáng như máu chiếu sáng bầu trời đêm xanh thẫm, như bức màn mộng mị, khiến cả ngọn đồi xanh tươi đỏ rực.
Gió nhẹ cuốn lấy bóng đêm phật qua bãi cỏ, nó như muốn lặng thầm làm lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, rõ ràng cách một tấm lều nhưng Triêu Dương có cảm giác bản thân mình cũng bị ngọn lửa không biết tên đó đốt cháy rực, đầu óc trống rỗng.
Hình như có ai ghé vào tai, nhịp thở vừa nhanh vừa nóng thấp giọng gọi nhũ danh cậu ra, cổ giọng Triêu Dương hơi khàn gọi người nọ là anh Liêu, gọi hắn là thầy Liêu, còn gọi là tình yêu.
Sau đó không còn thanh âm gì nữa, bên ngoài lều gió còn đang thổi, nó thổi từ giữa núi đến lại từ giữa núi đi, bên trong lều và bên ngoài lều nhiệt độ chênh nhau khá nhiều.
Trên mặt đất là những cục giấy sạch sẽ.
[27/02/2022].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận