Trong rừng cây, mọi người lâm vào một cuộc chiến khó khăn.
Mặc dù kẻ săn mồi trong này bị hạn chế hành động nhưng chúng có tay.
Chúng vẫn có thể dùng tay tách lá cây sang hai bên, rồi không ngừng đến gần bọn họ hơn.
Huống chi nhân số của bọn họ chỉ có bốn năm người mà đối thủ lại kết bè kết lũ tác chiến.
Phấn hoa đâu đâu cũng có, Khấu Đông ngửa mặt nhìn, tất cả những thứ mà y nhìn thấy là các con mắt lít nha lít nhít trên cánh của chúng, nó lấp lóe dò xét bọn họ không mang chút ý tốt nào cả.
Tuy là chiến lược đã được xác định nhưng mọi người vẫn bị lùa tới một con đường duy nhất.
Kẻ săn mồi theo sát phía sau họ, có vẻ như vì bọn họ chạy tới nơi đó mà cảm thấy hơi thất vọng.
Khấu Đông xem như đã rõ tại sao lúc giáo viên tâm lý nói với y câu kia lại có phần chắc chắn như vậy.
Phí lời —— y mà có nhiều đồng bọn như vậy thì y cũng sẽ chắc chắn thôi.
Tống Hoằng chật vật lùi về sau mấy bước để tránh né mấy cái miệng dài của bọn chúng đâm tới, anh kéo một cành cây nhỏ bên người, bỗng nhiên ho thành tiếng rồi nhíu mày.
"Thế này thì không ổn," anh thấp giọng nói, "Chúng ta lại đi theo kế hoạch của chúng rồi."
Thầy Mạc có chứng sợ côn trùng, lúc này nhìn thấy đám người có cánh kia đánh tới cũng rùng cả mình, bây giờ lão không nghĩ được gì nữa, chỉ biết cắm mặt chạy về phía trước.
"Trước tiên đừng nghĩ tới kế hoạch gì đó nữa," lão hoảng sợ nói, "Chúng ta phải chạy đi đã....."
Mấy người trong tay cầm theo cành cây sắc bén làm vũ khí, bởi vì cánh của đám thợ săn kia mỏng manh nên chúng rất sợ hãi mấy thứ sắc bén.
Tuy rằng uy lực không mạnh nhưng cũng phần nào dọa được bọn chúng.
Chỉ có A Tuyết tay cầm đao thở hồng hộc, hiển nhiên là cô cũng sắp kiệt sức.
Mà lúc này chưa tới buổi trưa, cách thời gian yêu cầu còn mười hai tiếng, ròng rã nửa ngày nữa.
Khấu Đông trước giờ chưa từng cảm thấy mười hai tiếng lại dài đến vậy, từng giây trôi qua lâu như một năm.
Y nhìn qua Diệp Ngôn Chi bên cạnh, thiếu niên có vẻ thong dong hơn bọn họ, hắn cởi áo đồng phục màu xanh trắng bên ngoài ra khoác lên vai, bên trong mặc áo phông trắng.
Cổ áo hơi lớn, y còn có thể thấy loáng thoáng phần xương quai xanh nhấp nhô của hắn.
Chỗ lõm sâu dưới xương quai xanh tạo thành một cái bóng nhỏ bí ẩn thoạt nhìn gần giống như hai cái tổ.
Chẳng hiểu tại sao mà trong đầu Khấu Đông nảy ra một câu: người có xương quai xanh đẹp, kể cả đổ vào đó một chút nước cũng không đổ.
Y nhìn nhãi con nhà mình, nóng lòng muốn thử.
Thiếu niên có vẻ đã nhận ra ánh mắt của y, con ngươi đen sâu thẳm liếc qua nhìn y.
Hình dáng mắt của hắn khác hoàn toàn so với Khấu Đông, hẹp dài mà lại thâm thúy, mi mắt thì dày đặc, đổ bóng xuống mặt dày như nan quạt.
"Sao thế?"
Khấu Đông dán mặt tới gần hắn hơn, nhỏ giọng nói: "Nhãi con, cưng cảm thấy nếu ba châm ngòi ly gián bọn chúng thì có hiệu quả không?"
Hơi thở Diệp Ngôn Chi phả ra âm áp, lỗ chân lông trên mặt gần như đã mở hết ra nhưng mặt hắn vẫn không chút biến sắc.
"Châm ngòi ly gián?"
"Đúng," Khấu Đông chắc chắn nói, "Ví dụ như nói, chúng nó hoặc tên giáo viên tâm lý kia chỉ một bên có được ba!"
Diệp Ngôn Chi: "........."
Diệp Ngôn Chi cảm thấy người này lại ngứa da đây mà: "Cách này không có tác dụng."
Cậu còn muốn để hai bên cùng choảng nhau vì mình à?
Khấu Đông thở dài một tiếng, nỗ lực làm lời nói của mình trở nên thuyết phục hơn, "Sao lại không có tác dụng, cũng không phải chưa từng có NPC nào vì ba đánh nhau —— trước đó Diệp Ngôn với mỹ nhân xà không phải cũng đánh nhau để tranh giành ba đó sao?"
Khi đó y còn ở một bên khổ sở khuyên nhủ, thật lòng giảng hòa bảo nhóm NPC không nên vì mình mà đánh nhau.
Nhưng nào có biện pháp gì nữa, tại mị lực của y lớn quá đi mà, nhóm NPC thế nào cũng không chịu nghe, cứ đòi đánh nhau ầm ĩ một mất một con.
Diệp Ngôn Chi tránh né cánh của kẻ săn mồi, nhàn nhạt nói: "Đó là do bọn họ ở hai phe khác nhau."
Giáo viên tâm lý khác với đám bươm bướm này.
Nhìn hắn ta có vẻ giống như vật chủ của chúng, những thứ này phải ký sinh vào hắn để tồn tại, vì thế đương nhiên sẽ coi hắn như vua, lúc nào cũng nghe theo hiệu lệnh của hắn.
Muốn làm cho chúng nó tạo phản thì sẽ khó khăn hơn nhiều.
Khấu Đông nghe xong cảm thấy hơi thất vọng, "À...."
Haiz, vậy là không được nhìn thấy hai bên đánh nhau rồi....
Diệp Ngôn Chi: "......."
Hắn cứ cảm thấy bên trong cái tiếng thở dài này là sự oán trách tại sao 'thiên hạ lại không loạn'.
Đúng lúc này vòng vây bị thu hẹp.
Đám săn mồi kia không phải là vật thí nghiệm cấp A không có đầu óc trong phòng thí nghiệm, sau khi chúng nó ý thức được đám cây cối này đang ngáng chân mình thì bắt đầu sử dụng miệng đâm vào thân cây, thân cây bị lực mạnh đập vào đổ thành hàng.
Năm người không chỉ phòng bị chúng mà còn phải để ý xem lúc nào cây sẽ đổ xuống, hai lần ứng phó khó tránh khỏi quần áo bị rách bươm.
Thầy Mạc với A Tuyết có thể lực kém nhất, hai chân họ lúc này như rót đầy chì, bước đi cực kỳ nặng nhọc.
—— Không thể ngã.
Cô gái nhỏ cắn răng cố gắng lao về phía trước.
Cô tuyệt đối không thể ngã!
Thầy Mạc nhìn phái đoàn của bọn chúng cảm thấy hoảng hồn cực kỳ, lúc này lão thấy sự việc dần trở nên khó giải quyết, tim lạnh ngắt.
"Phải đổi biện pháp thôi," lão quay đầu nói với Diệp Ngôn Chi và Khấu Đông, "Nếu không thì chúng ta không chịu nổi mất."
Âm thanh Khấu Đông đáp lại.
"Còn một cách khác," y cao giọng, "Nhưng không biết mấy người có đồng ý thử không!"
Hai người Tống Hoằng cũng phân chút chú ý qua, Khấu Đông ngoắc tay ra hiệu bọn họ tới gần hơn, y nói hết cho họ rồi chốt câu, "Cứ làm như thế...."
Nghe xong kế hoạch, vẻ mặt thầy Mạc hoang mang thấy rõ, cứ như lão đang nghe thiên phương dạ đàm [1].
[1] Chuyện viển vông.
.....!Là lỗ tai lão có vấn đề à, hình như lão vừa nghe thấy một cái gì đấy ảo ma lắm?
Lão cố gắng đưa ra nghi vấn nhưng không một ai quan tâm tới lão.
Từ lúc nghe xong, Diệp Ngôn Chi vẫn luôn mím chặt miệng, giờ bật ra hai chữ, "Không được."
Hắn không thể để cho Khấu Đông mạo hiểm được.
Hai người còn lại muốn nói lại thôi, Khấu Đông vung vung tay ra hiệu cho bọn họ đừng để ý đến, "Để tôi nói."
Tống Hoằng rất tán thành, "Cũng đúng, dựa theo quan hệ của hai người thì đành để cậu khuyên vậy."
A Tuyết ở bên cạnh cũng gật đầu.
Lần này đến lượt Khấu Đông bối rối.
Y nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, trong lòng tự nhủ sao mấy người này lại nhạy cảm như thế, có thể nhìn xuyên thấu sự thật rồi biết được quan hệ cha con giữa y và Diệp Ngôn Chi sao?
Y cảm thấy không hiểu lắm, lẽ nào tình cảm cha con không giấu nổi?
Tống Hoằng nói tiếp: "Haiz, thật ra thì cậu ta lo cho cậu cũng đúng....."
Khấu Đông thầm nhủ không sao, đứa nhỏ này hiếu thuận lắm —— nhưng Tống Hoằng cứ liên tiếp nháy nháy mắt nhìn y là có ý gì?
Diệp Ngôn Chi lạnh lùng nhìn bọn họ ông nói gà bà nói vịt, trên người hắn còn dính vài vệt máu.
Lúc này mùi hương từ chỗ đó tỏa ra càng nồng hơn, trên áo loang lổ toàn là máu.
Khấu Đông cố gắng nói đạo lý với hắn, "Thật sự không còn cách nào ấy."
Diệp Ngôn Chi đáp lại đúng hai từ không hề thay đổi, "Không được."
Khấu Đông: "Ba khẳng định là an toàn, chúng nó không đành lòng làm ba bị tổn thương đâu."
Đối với địa vị của mình trong lòng NPC, y rất biết mình biết ta.
Diệp Ngôn Chi liếc y một cái chỉ tiếc mài sắt không nên kim, một lúc sau mới dời mắt, "—— Không được."
Bị thương thì chắc chắn là không, nhưng chúng sẽ chạm vào em, sẽ vuốt ve em, chúng sẽ đưa cái miệng dài của mình – đi vào trong miệng em ——
Chỉ nghĩ thôi cũng làm hắn muốn xù lông.
Hắn sao có thể để cho chúng động chạm vào?
Khấu Đông vuốt lông nhãi con nhà mình, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu mà, nếu đi theo đường này thì sẽ gặp phiền phức lớn, ai mà biết được có ai ở đó chờ ba hay không....."
Diệp Ngôn Chi lạnh lùng nói: "Tôi có thể giết."
Khấu Đông: "Chúng còn nhiều lắm."
"Tôi có thể giết sạch!" Diệp Ngôn Chi đưa tay đến trước mặt A Tuyết, "Cho tôi mượn đao!"
.......Đứa nhỏ này điên rồi.
Khấu Đông thấy không khuyên được, y bắt đầu nhớ xem các bậc phụ huynh bình thường sẽ mắng con cái như nào.
Theo như mấy bộ phim truyền hình mà y từng xem thì người ba sẽ bế con lên hôn nhẹ nâng cao cao, còn có thể giơ đứa nhỏ lên quay một vòng giả làm máy bay.
Ôm ôm với nâng cao cao có vẻ khá khó khăn, làm máy bay thì khỏi phải nghĩ luôn, cơ thể này của y nhỏ bé như vậy, nếu làm vậy thì trăm phần trăm tàn phế luôn.
Ai bảo nhãi con nhà y lớn lên quá nhanh làm y đuổi không kịp, Khấu Đông không thể làm gì khác ngoài việc lùi lại cầu việc khác, y vươn tay vòng qua cổ nhãi con kéo xuống, dùng sức hôn lên mặt hắn một cái.
Cả người thiếu niên tựa như cứng đơ lại, thân thể khẽ run lên cứ như cây cột đứng tại chỗ mặc cho y hôn lên.
Đáng tiếc khí tức ướt át đó chỉ dừng lại trên má hắn vài giây, vừa mở mắt ra Khấu Đông đã giữ khoảng cách với hắn, y cười híp mắt.
"Ngoan, còn giận không?"
"......"
Diệp Ngôn Chi nhìn y, vẻ mặt có chút tan vỡ.
Hắn lườm Khấu Đông, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi, "Cậu...."
Khấu cha già mờ mịt nhìn lại.
Diệp Ngôn Chi cuối cùng vẫn không nói hết câu, hắn đưa tay đập vào người Khấu Đông một cái, dùng sức thật mạnh.
Khấu Đông bị đánh ê ẩm cả người không hiểu chuyện gì nhìn sang, ngơ ngác không biết mình sai chỗ nào.
Sao vậy nè, lẽ nào nhãi con nhà y thích ôm ôm bế cao cao hả?
Nhưng tốt xấu gì đàm phán vẫn thành công, Diệp Ngôn Chi dựa người vào một cái cây, hắn không công khai biểu thị phản đối nữa.
Lúc này những đồng đội còn lại thoáng tản ra nhường chỗ cho Khấu Đông.
Thực ra thì ý nghĩ của Khấu Đông đơn giản cực kỳ.
Không phải muốn chạy sao, nếu không dùng chút sức thì lấy đâu ra cơ hội?
Khấu Đông lên giọng nói với hai con bướm đang đậu trên cành cây bảo chúng tìm hai tên thủ lĩnh ra nói chuyện.
Mà sự thật thì bươm bướm cũng giống ong mật, chúng cũng cần có thủ lĩnh để dẫn dắt bầy đàn.
Nếu không thì đội ngũ của chúng lớn mạnh như thế, chúng chỉ cần phản bội lại giáo viên tâm lý thì có thể dễ dàng áp đảo thân hình không mấy cường tráng của hắn ta.
Lúc này Khấu Đông nói muốn gặp người đứng đầu, kẻ săn mồi trong không trung xoay vài vòng, một hồi lâu sau xuất hiện một kẻ săn mồi trông cường tráng hơn số còn lại, trên cánh nó hoa văn cũng rực rỡ hơn, bụi phấn xuyên qua khe hở chậm rãi rơi xuống đất.
Mái tóc dài màu trắng bạc của nó buông thõng, da dẻ trắng xám nhìn không giống người, bên trên còn có thể mơ hồ thấy được huyết quản màu tím nhạt, trên cánh tay nó có một loại thực vật không biết tên uốn lượn sinh trưởng.
Ánh mắt của nó nhìn Khấu Đông chằm chằm, nóng rực như muốn thiêu cháy người này.
"Em tìm ta...."
Khấu Đông đáp ừ.
Kẻ đứng đầu phát ra một tiếng cười khẽ, nó phe phẩy cánh phía sau lưng bay về phía y gần hơn một chút.
Mong muốn công kích, mong muốn chinh phục của nó không hề giấu diếm, con quái vật cường đại uy thế, thầy Mạc nhìn mà tái mặt.
Lão kinh hồn bạt vía nghĩ, kế hoạch vừa nãy mình nghe được chẳng khác nào tự đặt mình lên bờ nguy hiểm.
Bàn tay lanh lảnh của con quái vật không chạm được vào Khấu Đông vì Diệp Ngôn Chi đã kéo người về phía mình.
Khấu Đông ngước đầu lên nhìn nó.
"Tôi tìm anh," y nói, "Tôi mệt lắm, chạy hết nổi rồi — tôi muốn nghỉ giải lao."
Con quái vật nghe không hiểu lời y nói, nó dùng giọng nam trầm thấp nhắc lại: "Giải lao...."
Khấu Đông biết nó có thể nói chuyện bình thường, kẻ săn mồi chặn họ ở phòng dụng cụ lúc sáng sớm cũng có thể học con người nói chuyện.
Mà có vẻ như chúng không có giọng nói của riêng, chỉ có thể học lại của người khác.
Con quái vật hồi sáng kia chắc học được cuộc trò chuyện ở trong ký túc xá, nó áp dụng rất đúng lúc.
Khấu Đông hỏi: "Mấy người muốn đem tôi đi đâu?"
Kẻ cầm đầu nheo mắt, nó tránh nặng tìm nhẹ không quan tâm tới câu hỏi của Khấu Đông, cố gắng vươn tay chạm vào y.
"Của ta...."
.....!Con mẹ nhà mày.
Xem ra đám này không lừa được.
Khấu Đông cắn răng, quyết định vứt liêm sỉ xuống đất dẫm đạp, "Tôi có thể đi theo anh."
Vừa dứt lời, trong không trung đột nhiên vang lên tiếng vỗ cánh cùng tiếng thét chói tai....!Những âm thanh này chồng chéo lên nhau, vô số kẻ săn mồi bay tới phía y, chúng dường như không thể đợi thêm chút nào nữa muốn bay đến chạm vào y, cái miệng dài ngoằng ngoẵng của chúng làm đổ rạp cây cối xung quanh.
Khấu Đông bị bọn chúng bao ở giữa, cảm thấy mình cứ như là bẫy ruồi cỡ lớn, thậm chí y còn có thể nhìn được sự mừng rỡ trong ánh mắt của chúng.
Nhưng mà thứ bị hấp dẫn tới không phải là ruồi mà là đám bươm bướm mặt người.
Thầy Mạc kêu lên một tiếng, lão bị bụi phấn từ đám quái vật bay vào mắt không mở được ra, lo lắng không thôi.
Sao bây giờ?
Đám quái vật mạnh như vậy thật sự khiến người ta sợ hãi, chẳng lẽ chúng nó lại có thể dính bẫy của một người chơi nhỏ bé như vậy ư?
Vô số ngón tay lạnh lẽo chạm vào người y, Khấu Đông cảm thấy kế hoạch của mình có chút bốc đồng, y sợ mình sẽ bị đám quái vật này lột quần áo.
Khấu Đông cởi áo khoác đồng phục nói với kẻ đứng đầu: "Nhưng tôi không muốn chúng chạm vào người."
Kẻ đứng đầu lại nheo mắt, nó kêu lên một tiếng sắc bén.
Thiếu niên cắn răng chậm rãi đưa tay đặt lên mu bàn tay của nó.
Động tác của y chầm chậm, đầu ngón tay cuối cùng cũng chạm được vào làn da trắng xám không giống bình thường của kẻ đứng đầu, vô số kẻ săn mồi đứng cạnh cũng run lên.
Cứ như y vừa chạm vào cả chúng nó.
Đồng tử màu nâu nhạt chằm chằm nhìn vào y, lúc này đám kẻ săn mồi có còn quan tâm tới nhưng người khác nữa đâu, chúng chẳng thèm để người chơi còn lại vào trong mắt, mặc cho họ nhặt mấy cành cây từ trên đất lên.
Chúng nó còn đang nhìn Khấu Đông, ánh mắt nghiêm túc.
"Của ta..."
Chúng nó xôn xao bàn luận, cánh rung rung giống như đang muốn đánh nhau.
"Của ta..."
Kẻ đứng đầu đập cánh từ từ, nó bay cao lên gần như muốn cuốn lấy Khấu Đông bên trong cơ thể mình để cho đám săn mồi khác không thấy được y.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Từ lúc Khấu Đông bị một tên săn mồi chặn ở cửa phòng dụng cụ y đã nhận ra, những thứ này không đoàn kết hoàn toàn.
Ít nhất sau khi nghe câu hỏi của y thì chúng nó đều có tính toán riêng.
Không phải thế thì ngay từ khi phát hiện ra y, kẻ săn mồi kia đã sớm gọi đồng bạn của nó tới rồi.
Nếu bọn chúng mà bao vây người chơi khi họ còn đang ở phòng dụng cụ thì người chơi sẽ không có cơ hội trốn vào rừng cây nhỏ, cần gì phải đợi sau khi chết rồi mới tỏa ra mùi hương hấp dẫn đồng bạn.
Dần dần cũng có thể nhìn ra được chúng nó không đoàn kết, chúng nó sẽ nói là 'của chúng ta' chứ không phải là 'của ta'.
"Anh dẫn tôi đi," Khấu Đông nhẹ giọng nói, y bồi thêm một câu, "Được không?"
Đôi đồng tử màu nâu nhạt của kẻ đứng đầu dừng lại trên người thiếu niên.
Gương mặt của nó không khác con người là mấy nhưng đôi đồng tử kia đã nói nó vốn chẳng phải người, giống như đám côn trùng máu lạnh hơn.
Nó quan sát y, có vẻ như đang suy nghĩ.
Khấu Đông thấy nó mở môi lộ ra cái miệng dữ tợn.
Mấy giây sau, kẻ đứng đầu đột nhiên dùng cánh ôm chặt lấy y, nó lập tức xoay người bay lên!
Lần này nó như chọc vào tổ ong vò vẽ.
Đám kẻ săn mồi còn lại đông như kiến bay ngợp trời không cho phép nó bay ra ngoài.
Khấu Đông choáng đầu hoa cả mắt, cảm giác như mình là một que kem, ai cũng muốn liếm một cái.
Y nằm trong lồng ngực kẻ đứng đầu, cảm nhận được vô số cánh tay kéo lấy mình.
Kẻ đứng đầu bị một tên săn mồi khác túm lại, có cánh tay lạnh như băng dò vào lồng ngực của nó để lôi Khấu Đông ra.
Nhưng mà kẻ đứng đầu dù sao cũng mạnh mẽ hơn, nó giương cánh ra dùng sức kéo Khấu Đông trở lại.
Mà lần này nó không thể bay lên được nữa, bên dưới có ai đó kéo chân Khấu Đông, bàn tay dọc theo cẳng chân y bò lên trên, kẻ đứng đầu bị kẻ thù bao vây bốn phía, tay cũng bị trượt đi, Khấu Đông tụt thẳng xuống dưới rồi lập tức bị một kẻ săn mồi khác ôm vào lòng.
"........"
Khấu Đông ôm trái tim nhỏ bé suy nghĩ, việc này có kích thích quá không dợ?
Kẻ săn mồi cướp được người kêu lên tiếng vui sướng, nó muốn bay đi nhưng đám săn mồi khác cũng nhanh chóng chuyển mục tiêu quay ra tấn công nó.
Nhất thời, Khấu Đông cảm nhận được xung quanh mình toàn là phấn hoa bay bay, y cũng không biết mình đang ở trong tay ai, y bị ném đi ném lại không ngừng trong không trung, đám quái vật như không thể chờ đợi thêm nữa chỉ muốn ôm người này vào lồng ngực.
Bỗng một tiếng kêu rên vang lên, kẻ săn mồi đang ôm lấy y bị đám còn lại xé xác, dù vậy nó vẫn nhất quyết không chịu buông tay, dùng hết sức lực ôm lấy người trong ngực nhưng vẫn bị cướp mất.
Khấu Đông đầu đầy sao, gào lên: "Mấy người xong chưa vậy?"
"Nhịn thêm xíu," Tống Hoằng người đầy mồ hôi, "Sắp được rồi ——"
Cuối cùng anh cũng thấy ánh lửa sáng lên.
Bọn họ không có dụng cụ đánh lửa, ngay cả cây diêm cũng không có, chỉ có thể dựa vào phương pháp nguyên thủy tạo ra lửa, bây giờ lửa ở trên cành cây nhảy nhót, Tống Hoằng mới kêu lên: "Bây giờ!"
Cành cây cháy bùng bùng được chuyển cho mọi người.
Ai trong tay cũng cầm theo một cây đuốc, họ bắt đầu hướng về phía kẻ săn mồi xua xua.
Ngọn đuốc trên tay truyền tới nhiệt độ nóng rõ ràng nhưng đám săn mồi lại chẳng mảy may để tâm, chúng chỉ lo cướp giật con mồi duy nhất, A Tuyết ném ra một mồi lửa, vì muốn bảo vệ Khấu Đông, kẻ săn mồi đang ôm lấy y cũng bay thấp hơn gần như chạm chân xuống đất.
Nó hoàn toàn không để ý Khấu Đông trong lồng ngực mình đưa tay ra nắm tay thiếu niên khác ——
Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi cực kỳ khó coi, hắn dùng lực lôi Khấu Đông từ ngực con bướm ra.
Khấu Đông ngã xuống vào thẳng lòng hắn, hai người nằm xuống sân cỏ.
Kẻ săn mồi lập tức phát hiện bảo bối trong ngực không còn.
Nó gào lên một tiếng tức giận, vô số kẻ săn mồi cũng nhìn về hướng này điên cuồng lao đến ——
Cùng lúc đó, Diệp Ngôn Chi ném ra cây đuốc đang cháy rực trên tay.
Cây đuốc này ném cực kỳ chuẩn, nó trúng vào đôi cánh dẻo dai của con quái vật gần họ nhất.
Ngay lập tức con quái vật bị nhen lửa cháy bùng lên, giữa không trung, nó nổ tung nhìn như pháo hoa.
Tàn thi, phấn hoa rơi xuống không ngừng, ngọn lửa thiêu cháy làm đỏ cả một mảng trời.
Đã như vậy rồi nhưng chúng vẫn không hề lùi bước, hết con này tới con khác lao tới rồi nổ tung, bọn chúng liều mạng cướp lấy người mà Diệp Ngôn Chi đang bảo vệ.
Diệp Ngôn Chi đặt người xuống dưới thân, tay chống bên đầu y không để cho bất kỳ kẻ săn mồi nào cướp y đi.
Khấu Đông ngửa đầu nhìn lên chỉ thấy mặt nhãi con nhà mình.
Giây phút đó y bỗng hoảng hốt, cứ như tình huống này y đã từng trải qua trước đó.
Trong không khí ngập tràn mùi hương thối nát hòa lẫn mùi máu tanh.
Trán Diệp Ngôn Chi cũng bị bắn vài giọt máu, nó như những nốt chu sa đỏ sẫm chấm lên trán hắn.
"Đừng sợ," hắn thấp giọng nói, "Sẽ kết thúc sớm thôi."
[12/05/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Đông: Lam nhan họa thủy đúng là không dễ làm, haiz......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...