Liên Tích mất gần một tháng mới lôi được cái người tối cổ nào đó trở thành một người hiện đại không gì không biết.
Sau khi chứng kiến sự trưởng thành của vị thánh nọ, Liên bảo mẫu lấy khăn tay chấm chấm nước mắt cho biết "Mừng rơi nước mắt hà!!"
Còn vào khoảng thời gian mà Phong Vũ đang vùi đầu khổ học thì đám huynh đệ của hắn cũng rất ham hố mà lao đầu vào học đủ thứ.
Sau đó, cả đám bị đả kích đến trầm trọng đến không thể trầm trọng hơn được nữa.
Cỏ đuôi chó mọc như cỏ dại là loài hoa quý hiếm khó tìm, dịch dinh dưỡng màu tím đẹp như mộng kia lại làm ra từ cái loài bông thúi địch quen thuộc nào đó.
Vì bảo vệ môi trường nên họ tái chế rác thành đồ ăn cho tầng lớp thấp nhất với giá bèo bọt, nước uống được chế ra từ nước thải, cứ uống rồi thải tuần hoàn như thế chưa từng ngừng????? FUCK!!! Mày đùa tao à!!!!! (╬ Ò﹏Ó)
Sao khi tìm hiểu kỹ càng, ngay cả một giọt nước rửa tay đám Ngự Thiên cũng chả dám đụng nữa, quá ư là đáng sợ, khoa học phát triển quá kinh khủng đến mức kinh dị mọe nó rồi!!
Cho nên sinh hoạt này nọ, bọn Ngự Thiên đều sống lì sống lợm trong không gian của mình.
Thà cạp cỏ trong không gian chứ không ăn bậy ở ngoài, chết cũng không.
Cả đám vì quá mức bi thương nên bứt mấy cọng cỏ đuôi chó ra ngoài bán đổi tinh tệ đi du ngoạn khắp nơi, khổ thân vị nhị hóa nào đó vẫn không hay biết gì mà thoải mái ăn xả láng.
Còn đám điên nào đó cứ canh chừng cái nhà không người ở mãi mà không hề biết rằng mấy người trong đó sớm đã dọn sạch đồ đi du ngoạn từ lâu rồi.
Phong Vũ vì sao khi gia nhập liền bị Liên Tích hóa thân bảo mẫu chỉ dạy mọi thứ nên vẫn chưa từng làm bất cứ cái nhiệm vụ nào cả, cũng khiến cho hành tung của hắn đối với đám thuyền viên càng thêm thần bí.
Bọn họ luôn đồn đãi Phong Vũ thế này thế nọ, trâu chó ra sao mà đâu hề hay biết rằng em nó đang bị nhốt trong phòng mà học tập kiến thức cơ bản nhất đâu.
Cuối cùng cũng được giải phóng, cách mạng đã thành công làm Phong Vũ mừng đến xém chút oanh tạc chiến hạm để ăn mừng, làm cho Liên Tích nhìn thấy toàn bộ quá trình sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Y sau khi về phòng liền thông tri các thuộc hạ của mình chuẩn bị ngày mai xông pha cướp thuyền lặt vặt để Phong Vũ giải tỏa ức chế, bằng không bọn họ liền thật sự trở thành bia đỡ đạn đó.
Phong Vũ sau khi nghe Liên Tích thông báo sẽ đem hắn đi làm nhiệm vụ liền vô cùng vui mừng, hớn hở đến mức ngủ không được cứ lăn qua lăn lại mãi.
Rốt cuộc vì quá tò mò, tên nhị hóa nào đó lại mò đến phòng lang sói mà gõ cửa.
"CỐC!!! CỐC !!!"
Liên Tích vốn đang ngủ liền bị tiếng gõ cửa làm tỉnh lại, y khá bực tức hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Giọng nói cũng vì do vừa tỉnh mà trở nên khàn khàn, y nheo mắt mở cửa "Có chuyện gì?!"
Mọe ơi, lỗ tai con mang thai rồi!! Nghe xong câu nói ngắn ngủn kia của Liên Tích, Phong Vũ không nhịn được xoa xoa hai lỗ tai nóng hổi của mình.
Hành động ấy rơi vào mắt người đối diện lại chẳng khác nào là một chú thỏ ngượng ngùng đang ôm hai tai đỏ bừng của mình cả.
Liên Tích có chút buồn cười nhìn người trước mặt, mấy cái bực tức vì vừa tỉnh giấc hồi nãy đều không cánh mà bay.
Y nhẹ giọng, càng làm giọng nói của mình thêm trầm thấp xâm nhập tâm can mà cười nói "Không ngủ sao?! Tìm ta có chuyện gì?!"
"Không, không có chuyện gì!! Ta tò mò, ngủ không được nên tìm người nói chuyện thôi à!!"
Phong Vũ càng nói càng nhỏ, len lén liếc nhìn người trước mặt.
Liên Tích một thân áo ngủ nguyệt sắc, nút áo lỏng lẻo làm lộ ra bờ ngực rắn chắc màu đồng có thể mang đến cho người ta cái cảm giác yên tâm kì lạ kia.
Vì vừa tỉnh giấc nên một đầu tóc rối bời càng làm đậm hơn hương vị nam nhân của y, càng nhìn càng quyến rũ biết làm sao giờ.
Nhìn biểu cảm của con chuột lén lún trước mặt, Liên Tích nghẹn một bụng cười, cố gắng nhẫn nhịn đem người đưa vào phòng.
Một tháng này, y dùng toàn bộ kiên nhẫn của mình trên người người này, điều này làm y rất kinh ngạc.
Ngay cả y cũng không ngờ rằng sẽ có một người có thể khiến y đặc biệt đối xử như thế.
Mang theo nghi ngờ, y tự mình thăm dò cảm xúc của chính mình.
Liên Tích chưa bao giờ là kẻ đần, thỉnh thoảng lơ đãng y sẽ thoáng tiếp xúc thân mật với Phong Vũ một tý rồi rất nhanh rời đi khiến cho hắn không hề phát giác ra thứ gì.
Dần dần thì y cũng xác định được cảm xúc thất thường của mình là gì rồi, nên y cũng bắt đầu kế hoạch nước ấm nấu ếch với nhị hóa kia.
Như có như không câu dẫn tên ngốc nào đó đến hồn điên bát đảo, như vừa rồi đấy thôi.
Nhìn ánh mắt nóng rực của tiểu Vũ xem, nó hừng hực nóng cháy ngay cả chủ nhân của nó cũng không biết.
Trong khi Liên Tích đang cố gắng đào hố to hố bự chờ con thỏ trắng trắng mềm mềm tự mình nhảy xuống thi con thỏ đần kia đã rất không ngại với công sức của người đào mà té cái bụp rồi.
Nhìn Liên Tích một bộ dạng vô cùng quyến rũ kia, Phong Vũ rất không có tiền đồ mà nhìn ngây dại.
Hiện tại đầy trong suy nghĩ của hắn là "Chịch hay không chịch, chịch hay không nói một lời" , "Bá vương thượng cung đại đi đừng ngần ngại nữa em ơi" , "Cao lên, sang lên, chảnh chó lên, làm giá phải làm giá a".
Trong lúc não trong đầu và chym trong quần của hắn đang choảng nhau tung tóe thì Liên Tích đã mang một ly nước có hương vị trái cây ra đưa cho hắn rồi.
Cũng thuận tiện kéo hắn trở về hiện thực luôn, rốt cuộc não của hắn cũng chiến thắng con chym.
Con chym của hắn đã không thể điều khiển lý trí của hắn rồi, Phong Vũ bỗng cảm thấy mình quả thật là một nam tử hán đại trượng phu a, co được giãn được này.
Học hỏi theo các huynh đệ, thích là phải theo, không phải của mình thì phải giật thật nhiệt liệt nhiệt tình cho đến khi nào thành của mình thì thôi.
Mặt dày mới lấy được vợ đẹp, Phong Vũ rất thản nhiên, nốc sạch ly nước trái cây liền chui thẳng lên giường người ta, nằm xuống đắp mền còn không quên quắt quắt người ta.
Liên Tích ".........." Tiểu yêu tinh này, giỡn với lửa à!!
Y cũng thuận thế mà trèo lên giường nằm, còn chưa kịp phản ứng liền bị tên mặt dày nào đó lăn đến ôm trụ eo.
Phong Vũ cười đến đê tiện mà nhìn người còn đang sững sờ trước mặt này, sau đó rất nhanh hôn một cái "CHÓC" lên mặt người ta rồi đập đầu vào gối "bất tỉnh" long sự.
Liên Tích bị một hôn này tập kích cho đầu óc choáng váng, hoa mắt cả buổi trời mới lấy lại tinh thần.
Giương mắt nhìn cái kẻ gây họa kia đáng ngủ ngon đến không thể ngon hơn kia, y nheo mắt suy nghĩ một lát liền hiện lên một nụ cười sâu xa.
Nhìn cái móng heo đang ôm eo mình kia, y chỉ hơi câu khóe miệng rồi cũng chùm mền đi ngủ.
(Tác giả trùm mền ngủ ké a!!!)
Lúc này, đám Ngự Thiên vừa mua đầy đủ đồ dùng đưa vào không gian rồi bắt đầu xếp hàng lên phi thuyền chuẩn bị đi du lịch.
Cả đám đang nhốn nháo, háo hức mong chờ chuyến đi này.
Nhưng đời nhiều lắm những bất ngờ, trùng hợp đến bất ngờ đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...