Chơi nhiều thì cũng chán, các ngụy long rất nhanh liền nhớ nhà.
Cũng không do dự gì nhiều, các ngụy long nhanh chóng thu xếp hành lý cuốn gói về quê.
Ngữ Ngôn hành động ngày càng lạ lùng, đôi khi lại là lén lút làm các ngụy long khác bắt đầu chú ý đến hắn.
Vào một đêm trăng thanh gió mát, Ngữ Ngôn mặc quần...à nhầm mặc đồ vào rồi lén la lén lút chuồn ra khỏi khách sạn.
Các ngụy long ở phòng kế bên cũng lục tục thức dậy mà lập tức bám theo cứ như đã có chuẩn bị trước vậy.
Hoàn Ưu đang nhắm mắt ngủ say lúc này cũng khẽ mở mắt ra, lão chỉ cười nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt lại.
Lúc này, một thanh niên tuấn mỹ đang nhanh chóng rời đi, lam bào của y phất phơ trong gió tựa như một vị thần hạ phàm vậy, tuy nhiên đó là chưa nhìn tới cái mặt như phường trộm cướp của y.
Phía sau thanh niên tuấn mỹ đó là bốn thanh thiếu niên áo bào đỏ, đen, trắng cùng huyền bào đang lắc lư núp tới núp lui theo đuôi vị công tử lam bào kia.
Năm người cứ chơi đuổi bắt như thế, cho đến khi đến một bãi đất xa xa khỏi chỗ mà họ ở rồi, vị lam bào kia lắc mình một cái rồi biến mất giữa không trung.
Bốn người còn lại cũng không chịu thua kém mà đồng loạt biến mất theo.
Ngữ Ngôn vì quá lo đông lo tây mà không phát hiện ra không gian thạch tinh của mình bị bốn vị huynh đệ tốt kia mò vào.
Không gian của các ngụy long đều có liên kết với nhau, nhưng quyền chính chủ vẫn là của bản thân các ngụy long còn các ngụy long còn lại chỉ là khách được mời mà thôi.
Mà vốn đã quen thuộc không gian của nhau, nên các ngụy long còn lại rất nhanh nhận ra sự khác biệt ngay.
Trong không gian của Ngữ Ngôn không biết từ khi nào mà mọc ra một cái nhà gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo bên cạnh cái cung điện nguy nga không kém của bọn họ kia.
Ngữ Ngôn nhanh chóng đi vào cái nhà gỗ kia, các ấu tể ngụy long còn lại cũng nhanh chóng lết lại cây cổ thụ gần đó chiếm một góc nhìn để dễ dàng quan sát mọi thứ.
Tuy nhiên, khi giọng của Ngữ Ngôn truyền ra từ ngôi nhà gỗ kia ra xong, đám Ngự Thiên toàn bộ liền thật sự liêu xiêu trước gió, xém một chút nữa là té vỡ mồm rồi.
"A a, đừng sợ...lại đây với ta nào...Ta không phải người xấu đâu mà!!!"
Mịa nó, bộ có thằng người xấu nào sẽ tự nhận nó xấu sao!! Bốn kẻ bên ngoài nghe thấy liền liên tục phun tào.
"Cho ta lại gần một chút thôi, nha nha ngươi đừng sợ mà!!'
"A bình tĩnh một chút a, đừng cắn ưm...ha...đừng cắn mà!!'
"........"
Sắc mặt của bọn Ngự Thiên phải nói là cực kì đặc sắc.
Ngự Thiên cả khuôn mặt điều trở thành màu gan heo rồi, Phong Vũ cả khuôn mặt cũng xanh lè hệt như chiếc lá bên cạnh hắn vậy.
Mặc Uyên chưa rành sự đời thì mặt lúc trắng lúc đỏ cứ liên tục thay phiên nhau, còn mặt Hắc Sát thì thật sự hắc rồi.
Ngọa tào!! Từ cái giọng dụ dỗ trẻ em của bọn chuyên buôn người kia bây giờ lại trở thánh ái muội vô điều kiện rồi!! Còn nữa ngươi rên méo gì đó!!
Chuyển biến này thần thánh cũng éo theo kịp!! Cứ như một phút trước là kẻ thù không đội trời chung nháy mắt liền thành người yêu vậy!!
Tởm chết người rồi a a a!!
Cả bốn người đùng đùng sát khí (thật ra chỉ có ba người) mà tông cửa bay vào, liền nghẹn họng trân trối mà nhìn trân trân cái cảnh khốn nạn trước mặt mình.
Cái cảnh cưỡng híp mỹ nam mà họ tưởng tượng nãy giờ hoàn toàn không có, mà thay vào đó là lòng của Ngữ Ngôn đan ôm một con mèo đen thui thùi lùi.
Trên mu bàn tay còn có mấy dấu răng còn lưu lại nước miếng chưa kịp khô kia.
Cả năm người đều bất động tại chỗ, không gian im ắng đến quái dị.
Cả bọn Ngự Thiên khuôn mặt đều không có tí ti cảm xúc gì mà trợn trắng mắt lên mà nhìn nóc nhà.
Trong đầu bọn nó hiện giờ là tràn đầy câu "FUCK YOUR MOTHER" chạy như điên đầy đầu tụi nó.
Quần tụi nó cũng đều cởi ra hết rồi, thế mà lại để tụi nó xem cái này à! Chỉ là một con mèo thôi, có cần làm quá thế không hả!!
Bị mèo cắn mà còn rên hệt như bị híp nữa chứ!! Cái con đẩu M này, thiên a mau đánh chết nó đi!!
(Chú cảnh sát ơi ở đây có tên M nè, mau mau bắt nó đi!!!)
Ngữ Ngôn dưới ánh mắt đầy chỉ trích của các huynh đệ, không nhịn được mà chột dạ cúi đầu.
Đám Phong Vũ đều dùng một vẻ mặt khinh bỉ = = mà nhìn hắn, càng làm cho Ngữ Ngôn cảm thấy chột dạ pha lẫn một ít tia uỷ khuất hơn.
Hu hu, hắn đâu phải cố ý đâu mà, sao lại nhìn hắn ghê tới vậy chứ!!!
Bốn nguỵ long còn lại cũng không thèm quan tâm tới Ngữ Ngôn nữa mà ai nấy liền lết mông trở về ổ chó thân yêu của mình mà ngủ.
Hắc miêu từ đầu đến cuối đều bin lãng quên đi, cả người nó đều không tốt mà nhìn mấy tên hề diễn trò trước mặt.
Đợi thấy mấy người Mặc Uyên đều đi mất xác, Ngữ Ngôn cũng đành tiếc nuối mà thả bé mèo xuống.
Nhỏ giọng chúc ngủ ngon rồi xoay người biến mất, cũng không để ý xem xem con hắc miêu kia có hiểu hắn nói hay không nữa.
Tất cả sau khi hoàn toàn trở về, lại một lần nữa leo lên giường ngủ say như heo chết đầu đường vậy.
Hoàn Ưu đang nằm trên giường cũng mở mắt ra một lần nữa, khẽ mỉm cười đầy bất đắc dĩ pha lẫn sủng nịch yêu thương rồi lại khép mắt ngủ cứ như lão chưa từng thức vậy.
Ở trong thạch tinh, lúc mà các ấu tể không nhìn thấy được.
Hai mắt của con hắc miêu kia sâu thẳm như đáy vực vạn trượng.
Nó khẽ nheo cặp đồng tử xanh của mình lại, buông xuống hai mắt che giấu đi suy nghĩ riêng nó, xong lại trở mình bắt đầu nhắm mắt lại.
Không ai biết nó đang suy nghĩ gì hoặc cũng có lẽ nó chẳng suy nghĩ gì cả.
Ngày hôm sau, khi tất cả cùng nhau ngồi ăn sáng, bọn Ngự Thiên đang dùng cặp mắt cùng vẻ mặt như nhìn tên biến thái mà nhìn Ngữ Ngôn.
Ngữ Ngôn gặm cánh gà, khóc không ra nước mắt mà nhìn trời.
Hắn thề hắn không phải biến thái mà, hắn chỉ bị mao khống mà thôi!!! Nên đừng có nhìn hắn như nhìn tên biến thái được không a!!
Hoàn Ưu ngồi cạnh nhìn các đồ đệ đang dùng ánh mắt khinh bỉ lẫn nhau kia, khoé mắt cùng miệng không khỏi giật giật.
Hoàn Ưu vẻ mặt không cảm xúc mà tiếp tục gặm chân gà, hoàn toàn không thèm quan tâm tới mấy đồ đệ dở hơi của lão nữa.
Các nguỵ long hết dùng ánh mắt khinh bỉ nhau thì lại bắt đầu giành thức ăn với nhau.
Một màn gà bay chó sủa, thức ăn bay đầy trời.
Hoàn Ưu cũng được "ưu ái" mà được một cọng rau đập vào trên mặt già của lão ta.
Gỡ cọng rau xuống rồi bỏ vào mồm, lão làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ăn tiếp.
Sau một màn giành thức ăn, thì lại là một màn nhường đồ ăn.
Các nguỵ long đều ăn no, bỏ thức ăn thì rất tiếc nên chúng bắt đầu ép nhau ăn đồ còn lại.
Chỉ thiếu điều bóp họng nhau mà nhét vào thôi, Hoàn Ưu rốt cuộc nhịn không nổi nữa liền đem toàn bộ dồn hết vào chén các đồ đệ mình.
Nhận lấy tầm mắt đầy ghê rợn của sư phụ mình thì bọn nó cũng đành nhận mệnh mà ngốn hết thức ăn rồi.
Lúc ra khỏi quán cả đám gần như là lăn ra.....!một lũ nguỵ heo chứ ếu phải nguỵ long.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...