Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Edit: ༄༂Mun༉

Triệu Mẫn Thanh nhìn Mục Thanh Ca tươi cười ma quỷ, chỉ cảm thấy tâm lạnh căm căm, nàng đột nhiên lui về phía sau lắc đầu kêu lên: “Không, không được, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, Thanh Ca, ngươi trực tiếp giết ta đi, ta cầu ngươi, trực tiếp giết ta đi.”

Mục Thanh Ca chỉ cười không nói, chỉ là động tác vuốt ve chó săn rất ôn nhu: “Tiểu gia hỏa, vì khao ngươi, đây là cơm của ngươi, đi thôi.” Nói vỗ vỗ đầu chó săn, chỉ thấy chó săn nghe được Mục Thanh Ca nói kêu dài một tiếng, sau đó đột nhiên liền vọt về phía Triệu Mẫn Thanh, sau đó cũng chỉ nghe được tiếng thét Triệu Mẫn Thanh thảm thiết chói tai.

Nhiều năm như vậy Uẩn Cơ đã trải qua quá nhiều chuyện, hiện giờ thấy một màn thảm thiết như vậy vẫn là nhịn không được dời đi tầm mắt, mà những ám vệ đó đều là người huấn luyện có tố chất, đã trải qua nhiều ít máu tươi lăn lộn mới có thể sống đến bây giờ, hiện giờ lại cũng không nỡ nhìn thẳng.

Mục Thanh Ca chạy bộ đi ra ngoài, mà đám người Lăng Phong cũng đi theo ra ngoài, phía sau còn truyền đến tiếng thét chói tai cuồn cuộn không ngừng, Mục Thanh Ca đáy mắt hàm chứa một tia chua xót, nương, Vân di, các ngươi có thể nhắm mắt.

Cái mật thất này là ở nhất phía dưới, Mục Thanh Ca mang theo người liền đi lên, nơi này chính là phủ đệ Mân di thay nàng mua, rất lớn, hơn nữa khoảng cách phố xá sầm uất khá xa, tòa phủ đệ này ở nơi tương đối hẻo lánh, nhưng nơi này sơn minh thủy tú rất đẹp, đặc biệt là bên trong tòa phủ đệ này đều là phong cảnh tươi sáng, làm người cảnh đẹp ý vui.

Mục Thanh Ca nghiêng đầu nhìn về phía Uẩn Cơ sắc mặt hơi hơi tái nhợt, “Ta không thể thường xuyên lại tòa phủ đệ này, nơi này cũng ít một chủ nhân, ngươi nếu nguyện ý, tùy thời có thể vào ở.” Ngụ ý, chính là ngươi có thể rời đi Vạn Hoa Lâu.


Uẩn Cơ đột nhiên ngẩng đầu hai tròng mắt mang theo vệt nước nhìn về phía Mục Thanh Ca, rất sớm trước kia nàng liền muốn ra Vạn Hoa Lâu, sau lại liền tính là thói quen cũng vẫn là không nghĩ tiếp tục trải qua loại này sinh hoạt, mà hiện tại Mân di làm chủ Vạn Hoa Lâu, tuy rằng nàng nhân từ nương tay lại cũng chưa từng đề nghị để nàng rời đi, nàng tất nhiên tin tưởng Mục Thanh Ca một lời liền có thể để nàng rời đi.

Nhiều năm như vậy, đã không có người để nàng cảm nhận được ấm áp, nhưng Mục Thanh Ca những lời này lại làm nàng cảm thấy thập phần ấm áp, “Thanh Ca tiểu thư, cảm ơn ngươi, nhiều năm như vậy ngươi là người duy nhất nói lời này với ta, nhưng ta còn muốn ở Vạn Hoa Lâu, Vạn Hoa Lâu có thể biết tình váo rất nhiều nơi đều không có được, ta biết ngươi sẽ không thỏa mãn hiện trạng, cho nên ta nguyện ý trở thành lỗ tai ngươi.” Nguyện ý vì ngươi nghe được càng nhiều chuyện ngươi muốn biết.

Mục Thanh Ca hơi hơi sửng sốt, nhìn về phía Uẩn Cơ tầm mắt tràn ngập kinh ngạc, “Ngươi không cần như thế, ta cũng không cần ngươi báo đáp, Triệu Mẫn Thanh này là đều ta phải đối phó, không phải vì ngươi.”

“Ta biết, nhưng nếu không có ngươi, ta sẽ không thấy hình ảnh xuất sắc như thế, mà ác mộng nhiều năm quấn quanh ta cũng sẽ biến mất ở đây, tuy rằng ngươi không cần ta báo đáp, vì ngươi làm việc có khối người, nhưng ta cũng muốn tẫn ta một phần lực, để ta tồn tại trêи đời làm một ít việc có ý nghĩa chưa chắc không phải một chuyện xấu.”

“Cho nên, vì thế ngươi muốn từ bỏ tự do sao?”

“Trước kia Vạn Hoa Lâu thành gông xiềng của ta, mà hiện tại ta biết tự do liền ở trong lòng ta.” Uẩn Cơ nhu hòa cười, nàng tâm đã thật tự do, thật an bình, chỉ cần như vậy thì tốt rồi.

Hai ngày này Mục Thanh Ca vẫn luôn nhớ lời Uẩn Cơ nói, tự do liền ở trong lòng ta?


Lăng Phong đi đến phía sau Mục Thanh Ca: “Nếu suy nghĩ việc Uẩn Cơ, ngươi không cần lo lắng nàng, nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn bị cừu hận vây quanh, hiện giờ nàng đã không có cừu hận sẽ sống càng tốt, càng tiêu sái, mà nàng nguyện ý vì ngươi làm việc, đó là bởi vì trêи người của ngươi có lực hấp dẫn.”

“Cái gì?” Mục Thanh Ca khó hiểu quay đầu lại nhìn Lăng Phong, lực hấp dẫn?

“Khả năng ngươi vẫn luôn không thấy, nhưng đích xác trêи người ngươi có lực hấp dẫn này, làm người không tự giác liền muốn nguyện trung thành vì ngươi, làm người không ngừng muốn thần phục trước ngươi, đối với Phong Yên, đối với Mân di, đối với Uẩn Cơ, đối với…ta mà nói đều vậy.” Lăng Phong tạm dừng một giây lúc sau vẫn là nói mình.

Mục Thanh Ca hơi hơi nhíu một chút mày, “Uẩn Cơ nói ta bất mãn với hiện tại, nhưng ta cũng không biết tương lai ta muốn làm cái gì.” Nàng xuyên qua mà đến vẫn luôn muốn chính là báo thù cho chủ cũ, nhưng thấy Phượng Nguyệt Minh vì mình mà luân hãm, nàng lại mềm lòng, mà Triệu Mẫn Thanh đã trừ bỏ, chỉ còn lại có một Mục Chỉ Lan phải ứng phó, còn về sau thì sao? Nàng cư nhiên cũng không nghĩ tới về sau mình muốn làm cái gì?

“Thuận theo tự nhiên.” Lăng Phong nhàn nhạt nói.

Đúng vậy, hiện giờ cũng chỉ có thuận theo tự nhiên, nàng nghiêng đầu hỏi: “Ngươi có phải cảm thấy ta rất tàn nhẫn với Triệu Mẫn Thanh hay không?” Ngay cả nàng cũng không cảm giác được thời điểm mình hỏi câu này mang theo một tia thật cẩn thận, không biết vì sao, nàng cư nhiên thật để ý cái nhìn của Lăng Phong.


Lăng Phong khó được nhoẻn miệng cười, làm khuôn mặt hắn tuấn lãnh đều trở nên nhu hòa, “Đây là nàng xứng đáng nhận được.”

“Vậy ngươi có thể cảm nhận ta làm người cảm thấy sợ hãi hay không? Hôm nay ta đối với Triệu Mẫn Thanh như vậy, ngày nào đó ta chỉ sợ cũng sẽ tàn nhẫn đối với ngươi như vậy.”

“Sẽ không, bởi vì ta sẽ không trở thành địch nhân của ngươi, ta ngay từ đầu liền biết ngươi không phải một người thiện tâm, mà ta muốn đi theo trước nay cũng chỉ là một Mục Thanh Ca, sẽ không có người thứ hai.”

Mục Thanh Ca nghe xong hắn nói chỉ cảm thấy thực ấm áp, khóe miệng giơ lên một tia tươi đẹp.

“Đứng lại.” Ngoài cửa truyền đến tiếng Phong Yên, tựa hồ đang quát ngưng lại người nào đó muốn tiến lá vào rụng cư.

“Phong Yên cô nương, nô tỳ Bích Hoàn, muốn bái kiến đại tiểu thư, còn thỉnh Phong Yên tiểu thư thay ta truyền đạt.”

Bích Hoàn? Mục Thanh Ca hơi hơi nhướng mày, nàng xoay người đi về phía bên kia: “Phong Yên, để nàng tiến vào.”


Sau đó liền thấy Phong Yên đưa Bích Hoàn đi đến, Mục Thanh Ca chậm rì rì dựa vào trêи ghế quý phi, nhìn Bích Hoàn từ trêи xuống dưới, nàng phát hiện nha hoàn này cư nhiên so với nha hoàn khác còn đẹp hơn vài phần, Bích Hoàn đi đến trước mặt Mục Thanh Ca sau đó quỳ xuống kêu: “Nô tỳ Bích Hoàn bái kiến đại tiểu thư.”

“Ngươi muốn gặp ta có chuyện gì?”

“Nô tỳ nguyện ý làm việc vì đại tiểu thư.” Một câu liền đã giải thích ý đồ đến đây, Bích Hoàn này là muốn đi theo Mục Thanh Ca.

Mục Thanh Ca hơi hơi ngước mắt nhìn Bích Hoàn quỳ gối trước mặt mình tất cung tất kính, vừa mới Lăng Phong còn cùng mình nói trêи người nàng có lực hấp dẫn nào đó làm người không tự giác liền muốn đi theo, nàng nhưng không tin Bích Hoàn này cũng là bị nàng hấp dẫn lại đây, “Nga? Như thế rất làm ta kinh ngạc.” Nhưng lại làm người nghe không ra bất luận kinh ngạc gì.

Bích Hoàn cung kính giơ lên một tia cười, “Đại tiểu thư, nô tỳ là thiệt tình, nô tỳ từ nhỏ tập võ, tuy nói không tốt nhất, nhưng cũng có thể vì đại tiểu thư làm rất nhiều chuyện.”

“Ta nhớ rõ ngươi chính là tỳ nữ tri kỷ nhất bên người tam di nương, hiện tại tam di nương rơi đài, ngươi gió chiều nào theo chiều ấy bản lĩnh nhưng thật ra lệnh người lau mắt mà nhìn, cái này nếu có một ngày ta cũng rơi đài, vậy ngươi có phải liền đi theo người khác hay không? ”

Bích Hoàn sắc mặt chưa biến, như cũ giơ lên cười cung kính trả lời: “Đại tiểu thư, nô tỳ thật là gió chiều nào theo chiều ấy, nô tỳ cũng thừa nhận nếu có một ngày đại tiểu thư rơi đài, như vậy nô tỳ như cũ sẽ không chút do dự lựa chọn một phương càng cường.” Bích Hoàn nói làm Phong Yên thay đổi sắc mặt, nàng thật đúng là có mặt nói.

Bích Hoàn không để bụng bất luận ánh mắt kẻ nào, “Cho nên đại tiểu thư, vì không để nô tỳ làm phản, ngài nhất định phải tiểu tâm bảo vệ tốt chính mình, không cần cho mình cơ hội rơi đài, như vậy nô tỳ tất nhiên vĩnh viễn đều sẽ không làm phản.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui