Edit: ༄༂Mun༉
“Ngươi một đứa ngốc có thể có biện pháp gì?” Tam di nương trào phúng nói.
“Di nương, cái gọi là người ngốc có phúc của người ngốc, có đôi khi người ngốc nghĩ biện pháp vẫn là rất hữu dụng.”
Tam di nương âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Mục Nguyên khó có được hứng thú, thân cận với nữ nhi tuy rằng không tiện biểu hiện ở trêи mặt, nhưng đáy mắt lạnh lẽo lại dần dần rút đi, nhìn nữ nhi cặp mắt kia cực giống đôi mắt ái thê, đáy lòng Mục Nguyên cũng mềm mại không ít, “Hả? Vậy ngươi hãy nói cho cha nghe một chút.”
Tam di nương tuy rằng không biết Mục Thanh Ca đánh chủ ý gì, nhưng nàng kẻ hèn một nữ tử việc trong triều đại thần đều giải quyết không được, nàng có thể giải quyết, các nàng liền chờ xem Mục Nguyên hung hăng răn dạy Mục Thanh Ca.
“Thanh Ca nghe nói thiên tai lũ lụt ở Duyên Hà đã thật lâu, cư dân bên cạnh Duyên Hà đều bởi vậy mà tử thương mấy vạn, kỳ thật Thanh Ca nghiên cứu qua, lũ lụt Duyên Hà là thiên tai cũng là **.” Mục Thanh Ca cao nhồng chậm phân tích, Mục Nguyên đi theo gật gật đầu.
“Duyên Hà mảnh đất suốt ba ngày mưa to, mà nguyên bản đất Duyên Hà là đất tơi, kể từ đó liền tạo thành đất đá trôi, cho nên chúng ta có thể ở trêи mảnh đất sông Duyên Hà trồng rừng, trung du liền cày làm hồ, còn có thể kiến tạo đê đập, cứ như vậy liền có thể giải quyết vấn đề Duyên Hà.”
Mục Nguyên chưa từng nghe qua loại cách nói này, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người suy nghĩ biện pháp của nàng, mà Tam di nương không nghe được tiếng Mục Nguyên, nàng đối với những việc này càng là dốt đặc cán mai, chỉ cảm thấy Mục Thanh Ca nói thật buồn cười, lập tức trào phúng cười nói: “Thanh Ca a, ngươi không biết nói cũng không nên nói bậy, vấn đề Duyên Hà trong triều đại thần nhiều hay ít cũng giải quyết không được, ngươi nói trồng rừng, có ích lợi gì.”
“Tỷ tỷ, nương nói đúng, những việc này không phải nữ nhi chúng ta nên quan tâm, tỷ tỷ vẫn là không cần tăng thêm phiền não không đáng có cho cha.” Mục Chỉ Lan ôn nhu nói.
Mục Thanh Ca cau mày, buông ngụy trang lạnh giọng nói: “Muội muội lời này sai rồi, cái gì kêu không phải việc nữ nhi chúng ta quan tâm, hiện giờ thiên tai lũ lụt ở Duyên Hà nghiêm trọng như thế, có bao nhiêu bá tánh vô tội đều bỏ mạng ở nơi đó, có bao nhiêu đứa trẻ mất đi cha mẹ, có bao nhiêu cha mẹ mất đi con, chúng ta tuy rằng không thể vì người Duyên Hà chia sẻ thống khổ, nhưng cũng không thể thời thời khắc khắc chỉ nghĩ đến mình, muội muội ở thời điểm này hưởng thụ vinh hoa phú quý có nghĩ tới các bá tánh Duyên Hà hiện giờ đang bồi hồi sống chết trước mắt.”
Câu câu chữ chữ đều là tru tâm, nói đến sắc mặt Mục Chỉ Lan trắng bệch lui về phía sau một bước, Mục Nguyên đang muốn đại hỉ lại nghe thấy Mục Thanh Ca chỉ trích Mục Chỉ Lan, hắn nhìn đại nữ nhi của mình, nguyên bản đại nữ nhi ngu dại hiện giờ không ngừng thông minh lanh lợi càng vì thiên hạ thương sinh suy nghĩ, chẳng lẽ mấy năm nay đều là Thanh Ca giả vờ, không, Thanh Ca từ nhỏ liền ngốc, đứa trẻ nhỏ như vậy không thể giả vờ được như thế, hay đây là giả ngu.
“Tỷ tỷ, ta…ta không phải…” Mục Chỉ Lan nói nói lại nói không được, ủy khuất nước mắt chảy xuống.
“Thanh Ca ngươi chớ có chỉ trích Lan nhi như vậy, nàng như vậy cũng là vì tốt cho ngươi, việc của bá tánh Duyên Hà chúng ta tất nhiên ngày đêm lo lắng, nhưng chúng ta có thể có biện pháp gì?” Tam di nương chỉ trích nói, một đôi mắt trừng Mục Thanh Ca, lúc trước Lan nhi nói Mục Thanh Ca giả ngu, nàng còn chưa tin, hiện giờ xem ra Mục Thanh Ca này thật là giả ngu.
Mục Thanh Ca trầm giọng nói: “Di nương nói đúng, dù cho như thế, chẳng lẽ chúng ta không thể nghĩ cách sao? Cha là Thừa tướng Nam Sở, chúng ta thân là con của cha, tất nhiên phải vì cha, vì thiên hạ bá tánh phân ưu, sao có thể một lòng chỉ nghĩ đến mình.”
“Ca nhi nói rất đúng, đây mới là nữ nhi của ta.” Mục Nguyên cười nói, “Mẹ con các ngươi về sau phải học Ca nhi, liền tính không thể vì ta phân ưu, không thể vì người trong thiên hạ phân ưu, mẹ con các ngươi cũng không cần bởi vì việc hạt mè lớn nhỏ liền tới tìm ta.”
Sắc mặt Tam di nương trắng nhợt, “Lão gia, Thanh Ca từ nhỏ đã ngốc, biện pháp như vậy khẳng định không phải nàng nghĩ ra, Thanh Ca, ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc là ai nói cho ngươi? Có phải là Thất hoàng tử hay không?”
“Di nương, nếu Thất hoàng tử biết biện pháp này, đã sớm nói cho Hoàng Thượng, sao có thể nói cho Thanh Ca.”
Tam di nương sắc mặt càng thêm không tốt: “Lão gia, như thế xem ra Thanh Ca giả ngu, đây chính là tội khi quân lớn a.”
Sắc mặt Mục Nguyên trầm xuống, Tam di nương dữ tợn nhìn Mục Thanh Ca: “Thanh Ca ngươi còn có lời gì muốn nói.”
“Thừa tướng cha, Thanh Ca không có giả ngu.”
Mục Nguyên nhìn hai mắt cực giống ái thê, duỗi tay xoa xoa đầu Mục Thanh Ca, “Cha tin ngươi.”
“Lão gia…”
“Im miệng, ngươi ngày thường khi dễ Ca nhi còn chưa tính, hiện giờ nói như vậy cũng nói được, nếu Ca nhi giả ngu, các ngươi nhiều năm khi dễ nàng như vậy, nàng sao không rêи một tiếng? Ngươi tự tỉnh lại cho ta.”
Tam di nương hung hăng cắn môi dưới, móng tay Mục Chỉ Lan trở nên trắng, nàng lại không nghĩ đến phụ thân lại nói các nàng như vậy, không nghĩ tới phụ thân cư nhiên sẽ giúp đỡ Mục Thanh Ca.
Tam di nương đem đồ trong phòng đều quăng, “Cái tiện nhân kia, có bản lĩnh gì, dựa vào cái gì được lão gia sủng ái, nàng cư nhiên giả ngu, diễn nhiều năm như vậy, Mục Thanh Ca, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Nương.” Mục Chỉ Lan giữ chặt tay Tam di nương, đem nàng kéo ngồi xuống, đổ cho nàng một ly trà nói: “Nương, ngài đừng nóng giận, như vậy cũng không thay đổi được gì, hiện tại cha thích nàng, chúng ta sẽ không thể dễ dàng động nàng.”
“Nương không cam lòng a.” Tam di nương sắc mặt dữ tợn, “Lan nhi, ngươi cái gì cũng tốt hơn Mục Thanh Ca, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì cha ngươi chưa bao giờ xem ngươi liếc mắt một cái, hiện giờ lại tốt với nàng như vậy.”
Đôi mắt Mục Chỉ Lan ảm đạm, mọi người đều nói nhị tiểu thư Tướng phủ rất được sủng ái, nhưng lại có mấy người biết nàng có đôi khi vài ngày cũng không thấy được mặt cha, hơn nữa nàng lớn như vậy cha trước nay cũng chưa ôm nàng, nàng mọi chuyện đều phải tranh làm đứng đầu, chính là muốn cha một ngày nào đó vinh vì nàng, có thể để cha biết bản lĩnh của nàng, mà hiện giờ Mục Thanh Ca lại có thể được tình thương của cha, dựa vào cái gì, nàng cái gì cũng không có, bất quá chỉ là lừa gạt cha.
“Nương ngài đừng nói nữa.” Mục Chỉ Lan rũ đầu xuống nói.
Tam di nương cầm tay nữ nhi, đau lòng nhìn nữ nhi, “Lan nhi, ngươi cũng đừng thương tâm, lão gia rất sĩ diện, Mục Thanh Ca trước mặt mọi người bị Tứ hoàng tử cự hôn, hắn tuy rằng không biểu lộ ra bất mãn, nhưng trong lòng hắn cực kỳ để ý, chỉ cần chúng ta nghĩ cách làm Mục Thanh Ca mất mặt trước mặt mọi người, cha ngươi liền nhất định sẽ chán ghét Mục Thanh Ca.”
Mục Chỉ Lan nghe xong ngẩng đầu, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, nói: “Nương ngươi nói không sai, qua một tháng chính là yến hội trong cung, đến lúc đó nữ nhi nhất định nghĩ cách để nàng xấu mặt trước mặt mọi người.”
Tam di nương gật gật đầu, Mục Chỉ Lan điểm này cùng nàng cực kỳ giống, chính là phải bắt được địch nhân đang đau chân sau đó dẫm chết.
Thời điểm Mục Thanh Ca trở lại Lá Rụng cư thấy dì Vân đang chọn lựa quần áo, Mục Thanh Ca đi qua hỏi: “Dì Vân, phát sinh việc gì?” Nhìn quần áo trêи bàn nàng, rải rác cũng chỉ vài món tương đối thuần tình, gia đình giàu có quần áo nha hoàn đều tinh xảo hơn mấy cái này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...