Tiệc tàn, Khanh Tố bị Khanh Hạo gọi lên mạn thuyền nói chuyện một hồi, khi trở về hắn đi thẳng qua khoang của mình, gõ cửa phòng Bạch Tam.
Trong phòng không có thắp đèn, Bạch Tam ngồi bên cửa sổ, nhìn mặt sông dưới bầu trời đêm không có trăng sao, vệt nước mờ nhạt phủ lên mặt nàng một tầng sương mỏng, khiến người ta cảm thấy xa cách như có như không. Khanh Tố rất không thích cảm giác này.
"Thư Tam, Hắc Vũ Điện không còn nữa." Bạch Tam điềm tĩnh nói, không quay đầu lại, giọng điệu bình thản không gợn sóng khiến người ta không thể nghe ra cảm xúc.
Khanh Tố do dự một lúc, sau đó đi đến cạnh bàn, cầm mồi lửa thắp sáng đèn. Một chút ánh sáng mờ nhạt lập lòe nở rộ trong đêm tối, cuối cùng bao trùm toàn bộ căn phòng.
"Tối quá, sao nàng không thắp đèn lên?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Tam quay mặt lại, dưới ánh đèn, khuôn mặt vốn đã không còn chút huyết sắc của nàng càng thêm trắng bệch.
"Ta đang nghĩ đến Hắc Vũ Điện và Nữ Nhi Lâu." Nàng lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt sáng rực. "Mấy năm nay ta không trở về, Vũ Chủ Tử cũng không cho ta đi làm nhiệm vụ nữa. Hắn biết tất cả mọi thứ, hắn cũng chưa bao giờ ép buộc bọn ta."
Đây là lần đầu tiên Bạch Tam chủ động nói nhiều như vậy, Khanh Tố không muốn ngắt lời nàng nên đứng im tại chỗ, nhưng trong lòng lại không khỏi ghen tị khi Hắc Vũ Điện chủ có thể khiến Bạch Tam lãnh đạm thường ngày có thể nhớ nhung nhiều đến vậy.
"Hơn mười năm trước, là Vũ Chủ Tử đưa ta rời khỏi bãi tha ma đó, nếu không có lẽ ta đã chết từ lâu rồi." Bạch Tam rời mắt khỏi Khanh Tố, lại nhìn xuống mặt sông lấp lánh ánh sáng. "Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta cứ tưởng mình đã nhìn thấy thần tiên trên trời..."
Bạch Tam dừng lại, tựa như đang hồi tưởng, nhưng cũng giống như không nghĩ gì, chỉ ngơ ngác ngồi đó.
Khanh Tố chậm rãi siết tay thành quyền, vì chuyện sát hại đại tẩu nên hắn không có hảo cảm với Hắc Vũ Điện chủ, nhưng hắn cũng không muốn vì người đã biến mất mà xảy ra xung đột với Bạch Tam. Trên thực tế Hắc Vũ Điện cùng đại tẩu vẫn luôn là đề tài mà hai người cố gắng tránh né, không biết vì sao Bạch Tam lại đột nhiên nhắc tới.
Ngay lúc hắn cố gắng kiềm chế cơn giận của mình và định tạm thời rời đi, Bạch Tam lại lên tiếng.
"Kha Thất không thích bị ràng buộc, hắn liền cho phép nàng đi phiêu bạt khắp nơi. Long Nhất đã tìm được bến về của mình, hắn cũng không ép nàng tiếp tục ở lại... Long Nhất là chủ Nữ Nhi Lâu. Khi nàng ấy rời đi vị trí đó vẫn luôn để trống, không ai muốn ngồi vào đó, cũng không có ai có khả năng ngồi vào đó, hắn cũng không quan tâm... "
"Ta không muốn nghe về hắn ta." Khanh Tố cụp mắt, dứt khoát ngắt lời Bạch Tam. Bấy lâu nay hắn vẫn tự cho rằng Bạch Tam luôn đặt hắn lên đầu, vì hắn vui nàng cũng vui, vì hắn giận nàng cũng giận, ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng. Mãi đến giờ phút này, hắn mới chợt bừng tỉnh, nàng cũng có những niềm vui nỗi buồn của riêng mình, chỉ là hắn chưa từng để tâm tìm hiểu mà thôi. Nhận thức này khiến hắn nháy mắt hoảng sợ, giọng điệu không kiềm được có phần thô lỗ.
Bạch Tam tựa như không nghe thấy hắn nói, vươn tay tới bên bàn, nhẹ nhàng mân mê tách trà.
"Ta biết hắn chắc chắn đã mệt mỏi với vị trí đó." Nàng tiếp tục nói những lời khiến người ta khó hiểu.
Khanh Tố cảm thấy mình tốt nhất nên tìm lý do để rời đi ngay, nếu không hắn không dám đảm bảo bản thân sẽ không nói ra điều gì tổn thương nàng, trong lòng hắn biết như thế, nhưng chân làm sao cũng không thể di chuyển.
"Ngươi còn nhớ những bức họa trong Huyễn Đế Cung không? Nam tử tóc đen đứng cạnh Quỷ Liên chính là Vũ Chủ Tử..." Khóe môi Bạch Tam hiện lên một nụ cười nhẹ, bởi nàng nhớ tới lần gặp gỡ giữa hai người ở Huyễn Đế Cung năm đó, lúc ấy nàng đã quyết định, nếu hắn muốn mạng sống của nàng, nàng sẽ không chút do dự trao cho hắn.
Không ngờ nụ cười này đã đánh đổ lu giấm của Khanh Tố, hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo bỏ đi, ngược lại không có bất kỳ phản ứng nào đối với sự thật kinh người kia.
"Thụ Tam, đứng lại." Bạch Tam mặc dù bị bất ngờ trước phản ứng của hắn, nhưng cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng quát hắn dừng lại. Nàng còn chưa kể xong, sao hắn dám bỏ đi.
Thân thể Khanh Tố cứng đờ, đột nhiên không thể bước thêm bước nào nữa. Trên thực tế hắn cũng biết rõ, nếu cứ như vậy rời đi, có lẽ cả đêm nay hắn sẽ không thể ngủ được.
"Ngồi xuống nghe ta nói." Bạch Tam lại nói, giọng điệu dịu đi một chút.
Khanh Tố có chút chán nản, cảm thấy chán nản khi đôi chân hắn dường như nghe lời nàng nhiều hơn.
Thấy hắn ngoan ngoãn ngồi đối diện với mình, trong mắt Bạch Tam không có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ tiếp tục nói: "Lần này Hắc Vũ Điện xảy ra chuyện, ta biết ngoại trừ thế lực bên ngoài, Khanh gia chắc chắn có tham dự vào đó." Nói đến đây, nàng dừng một chút, như chờ đợi Khanh Tố biện minh, nhưng tất cả những gì nàng nhận lại chỉ là sự im lặng.
Bạch Tam thở dài, lật ngửa chiếc cốc đang úp trên mặt bàn, nhắc ấm trà rót nửa cốc nước vào rồi đẩy đến trước mặt Khanh Tố, sau đó tự mình rót thêm một cốc nữa, nàng uống một ngụm rồi nói tiếp. "Mọi người đều nói thân thể của Vũ Chủ Tử có vấn đề, cho nên các ngươi mới có cơ hội thừa dịp mà xông vào." Nàng trở về dáng vẻ đờ đẫn thường ngày, còn mang theo chút lạnh lẽo mơ hồ thuộc về một linh hồn đã chết.
Khanh Tố cầm chiếc cốc lên, xuyên qua thân cốc cảm nhận được một chút hơi ấm. "Tam nhi..." Hắn mở miệng, muốn nói điều gì đó để làm dịu bầu không khí có phần ngột ngạt.
Bạch Tam ngước mắt nhìn hắn, không cho hắn cơ hội chuyển sang chủ đề khác. Tuy phản ứng của nàng có vẻ chậm chạp nhưng tâm trí nàng không hề trì trệ, mấy ngày nay nàng đã cảm thấy có một số chuyện nhất định phải nói rõ, nếu không sau này giữa hai người sẽ luôn tồn tại có những cấm kỵ vốn không phải là cấm kỵ.
"Tuy nhiên, có lẽ các ngươi không biết, nếu không có Vũ Chủ Tử ngầm cho phép, cho dù Phong Cửu Liên Thành có chiếm được Hắc Vũ Điện cũng không thể khống chế được nơi đó. Nếu ngươi còn nhớ tới Huyễn Đế Cung thì nên tin ta. Bởi vì nơi Vũ Chủ Tử sống giống hệt như Huyễn Đế Cung."
Khanh Tố cảm thấy đáy lòng chợt lạnh lẽo, đột nhiên bình tĩnh lại, mơ hồ hiểu được ý tứ của Bạch Tam.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mái chèo vỗ mặt nước, một chiếc thuyền hoa lệ từ giữa sông nhàn nhã lướt qua, đi thẳng về phía hạ lưu. Trên thuyền đèn đuốc sáng rực, tiềng đàn sáo vang vọng hòa theo tiếng hát líu lo.
Hai người đều bị chiếc thuyền thu hút, cho đến khi nó biến khỏi tầm mắt, Bạch Tam mới nói tiếp.
"Ta nghĩ có lẽ thân thể của Vũ Chủ Tử có vấn đề là thật, bởi vì Quỷ Liên đã nói rằng họ cũng có điểm yếu. Nhưng ngươi cũng nên nhớ rằng nàng ấy đã nói bọn họ có thể chất của bán thần... Chúng ta có được sức mạnh của thần, sinh mệnh vĩnh hằng... Sinh mệnh vĩnh hằng không hẳn là tốt. Lang thang một mình trong thiên địa, quên đi thời gian và quên đi lý do tồn tại..." Bạch Tam lặp lại từng lời của Quỷ Liên, thần thái và giọng điệu vẫn là của nàng, vì vậy trong có phần hơi quỷ dị.
Khanh Tố hít sâu một hơi, không nhịn được hỏi: "Ý của nàng là chủ tử nhà nàng sống chán rồi, cố ý để người vào chiếm Hắc Vũ Điện?"
Trên mặt Bạch Tam hiện lên một tia u ám, có chút bất đắc dĩ thừa nhận: "Đúng vậy. Đối với hắn mà nói, có lẽ đây chỉ là một trò chơi để giết thời gian."
Nếu Hắc Vũ Điện chủ nghe được những lời này, nhất định sẽ kinh ngạc khi người hiểu hắn nhất lại là một Bạch Tam luôn im lặng, ít nói gần như ngây ngốc. Trên thực tế, trong số mười ba nữ nhân của Nữ Nhi Lâu, ngay cả Long Nhất lạnh lùng tàn nhẫn nhất cũng có nỗi niềm trong lòng, chỉ có Bạch Tam, trước khi gặp Khanh Tố, sống không biết từ đâu đến và chết không biết đi về đâu, không có vướng bận, vô dục vô cầu, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nên nàng càng thấu rõ cảm giác của Vũ Chủ Tử. Những gì Long Nhất Vân Nhị không hiểu, nàng có thể hiểu, chỉ là nàng không nói ra mà thôi.
Khanh Tố ngơ ngác nhìn Bạch Tam, rất muốn thẳng thắng nói suy nghĩ của nàng thật buồn cười, trên đời này nào có ai vì nhàm chán mà đem cơ nghiệp trăm năm mình gầy dựng ra để trêu đùa? Tuy nhiên, hắn đã nhìn thấy Quỷ Liên cũng đã từng tiến vào Huyễn Đế Cung, cũng biết rằng trên đời này còn rất nhiều chuyện không thể dùng lý trí thông thường để suy đoán.
"Cho nên, ta sẽ không để tâm tới chuyện của Hắc Vũ Điện nữa, miễn là người ở Nữ Nhi Lâu bình an vô sự." Cuối cùng Bạch Tam tỏ rõ lập trường của mình, "Khanh gia muốn làm gì, ta sẽ không can thiệp vào... Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi." Câu cuối cùng này mới là trọng tâm của nàng.
Cốp!
Chiếc cốc trong tay Khanh Tố rơi xuống đất, nhất thời có chút không kịp phản ứng, rõ ràng hắn đang thảo luận về một chủ đề khiến người ta khiếp sợ, thế mà chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên nhận được một lời thổ lộ đặc biệt. Tam nhi cũng quá thử thách sức chịu đựng của trái tim hắn rồi.
Thấy vậy, Bạch Tam đứng dậy đi vòng qua bàn nhặt chiếc cốc bị rơi xuống sàn cho hắn, vì sàn được làm bằng gỗ nên chiếc cốc không bị vỡ.
"Tam nhi?" Nhìn thấy nàng dùng khăn tay lau vết nước trên tay, rồi chuẩn bị ngồi xuống, Khanh Tố đột nhiên phản ứng lại, nắm lấy tay áo nàng.
"Ừ?" Bạch Tam dừng lại, dò hỏi nhìn hắn. Nói xong những gì cần nói, nàng trở về trầm lặng và ngoan ngoãn thường ngày.
"Nàng, nàng hãy nói lại câu cuối cùng đi." Khanh Tố bị nàng nhìn đến lóng ngóng không biết làm sao, nhưng tay vẫn không chịu buông ra.
Bạch Tam suy nghĩ một lúc mới nhớ ra câu nói mà hắn nhắc đến, sau đó lặp lại theo lời hắn: "Ta muốn ở cạnh ngươi." Vẻ mặt nàng đờ đẫn, như thể đang nói điều gì đó không liên quan đến mình. Khanh Tố vỗ trán thở dài, sự phấn khích ban đầu bỗng nhiên biến mất, vì thế hắn lỡ mất ý cười lóe lên trong mắt Bạch Tam.
"Tam nhi..." Một lúc sau, trái tim nhỏ bé chịu đả kích của Khanh Tố cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn nắm lấy tay của Bạch Tam, sờ qua sờ lại, cuối cùng nắm chặt lấy tay nàng, sau đó dùng một chút sức ôm nàng vào lòng. "Tam nhi, ý nàng là nàng sẽ không ghét ta vì chuyện Hắc Vũ Điện đúng không?"
Bạch Tam cụp mắt cười, sau đó khẽ gật đầu.
"Tam nhi, ý của nàng là nàng sẽ không bao giờ rời xa ta nữa đúng không?" Khanh Tố tiếp tục dụ dỗ nàng, hai tay đã vòng qua eo người trong ngực, sẵn sàng không buông ra mặc kệ nàng có gật đầu hay không.
"Ừ." Khóe môi Bạch Tam cong lên.
"Tam Nhi, ý của nàng là nàng nguyện ý sinh cho ta một đứa nhỏ đúng không?" Khanh Tố cong mắt cười, trán tựa vào trán Bạch Tam, được voi đòi tiên mà tấn công nàng.
Bạch Tam giật mình, trên khuôn mặt vốn tái nhợt nổi lên một rặng mây hồng, qua làn da trắng nõn, lộ ra vẻ quyến rũ không nói nên lời. Nàng cụp mắt, không đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Khanh Tố. Khanh Tố không thúc giục nàng, chỉ mỉm cười chờ đợi, việc này hắn kiên nhẫn có thừa.
Tim Bạch Tam đập rất nhanh, nàng cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Lúc Tiểu Trăn sinh con, là ta đỡ đẻ cho nàng ấy..." Giọng nàng có chút run rẩy không dễ phát hiện. Khanh Tố nghe thấy, mặc dù không hiểu tại sao nàng đột nhiên nói sang chuyện khác, nhưng vẫn ôm chặt nàng. Hắn biết nếu nàng sợ hãi hoặc không muốn, hắn tuyệt đối sẽ không ép buộc nàng, cùng lắm hắn sẽ tìm cách khác đối phó với mẫu thân vậy. Khanh gia không để ý lễ nghi thế tục, nhưng đêm tân hôn dù sao cũng đặc biệt đối với nữ tử, nên nếu Bạch Tam từ chối, hắn có thể hiểu và tôn trọng nàng.
"Ngày đó ta hoàn toàn tỉnh táo." Bạch Tam tựa đầu vào vai Khanh Tố, một tay nắm chặt tay hắn, nét mặt mang chút kích động cùng căng thẳng khó tả. "Khi ta ôm đứa nhỏ đỏ hỏn trên tay, nhìn thấy nó mở mắt, một khắc đó ta thực sự muốn... Thực sự muốn..."
"Nàng muốn cái gì?" Khanh Tố vội vàng hỏi, sau đó gần như nín thở chờ đợi, mặc dù hắn đã đoán trước được câu trả lời.
Bạch Tam không có trả lời ngay, mà giơ tay lên sờ mặt hắn, ngón tay cẩn thận vuốt ve mặt hắn hồi lâu.
"Ta muốn có một đứa nhỏ giống ngươi, có hai lúm đồng tiền đáng yêu trên má mỗi khi cười rộ lên." Nàng nói, trong lòng dâng lên một niềm khát khao mãnh liệt như trước đây, "Ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, không để nó bị lạnh hay đói, để nó sống vui vẻ như những đứa trẻ khác..."
Lòng Khanh Tố chợt đau xót, đôi tay ôm nàng càng siết chặt hơn, như muốn hoà nàng vào máu thịt của mình.
"Chúng ta sẽ sinh hai đứa, một giống nàng một giống ta, được chứ?"
"Được." Bạch Tam mỉm cười, nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ đó, đôi mắt nàng ánh lên niềm hạnh phúc và thõa mãn chưa từng có.
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...