Ngũ Cảm = Vô Cảm

Hùng Lạc ngồi ở phía sau nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Lý Long Hưng qua tấm kính, đột nhiên cảm thấy căng thẳng không dám nói tiếng nào, cậu ta không biết thân phận của Lý Long Hưng, nhưng cho dù là có quan hệ gì với Chu Ngữ Bằng đi chăng nữa, hơn nửa đêm rồi còn bắt ông phải ra ngoài đón mình, đúng là có chút không lịch sự.

Hùng Lạc đành phải nghiêm chỉnh đưa mắt nhìn về phía trước, ngay cả Chu Ngữ Bằng cũng không dám liếc mắt nhìn quá nhiều, nhất thời bầu không khí trong xe liền trở nên gượng gạo, dọc đường đi cũng rất bằng phẳng an toàn, thậm chí ngay cả một cái dốc nghiêng cũng không có, Lý Long Hưng có thể cũng cảm thấy bầu không khí có phần nặng nề, liền mở nhạc lên, cũng may đều là mấy bài hát nổi tiếng, cho nên Hùng Lạc cố gắng lắm cũng nghe ra được bài hát của Linkin Park, cậu ta quả thực không quá say mê âm nhạc, cuồng nhiệt nhất cũng chỉ có bóng đá.

Lý Long Hưng hỏi cậu ta: “Sao muộn như vậy mới tới Hàng Châu? Đến du lịch sao?”

“Dạ, vì không lên kế hoạch kỹ, cho nên mới ngồi xe lửa tới, còn làm phiền chú và Ngữ Bằng hơn nửa đêm rồi còn phải ra đón cháu nữa”. Hùng Lạc ngoài mặt thì lộ ra biểu cảm khôn khéo mà ở trước mặt mẹ mình mới có, nhưng trong lòng thì lại vô cùng vui mừng, chuyến đi này thực ra đã được tính trước rất lâu, cậu ta bỏ luôn tiết học ngày thứ sáu, chiều nay sau khi tan học liền vội vàng an vị trên xe lửa, lúc đến nơi đương nhiên phải là lúc này rồi. Tính toán như vậy, cậu ta có thể ở bên Ngữ Bằng vui vẻ mấy ngày cuối tuần. Nghĩ đến đây liền cảm thấy rất phấn khích, nhưng mà trên mặt lại bày ra dáng vẻ cung kính khiêm nhường.

Lý Long Hưng nói: “Không cần khách khí, chúng tôi thật ra cũng không có vấn đề gì, bởi vì bố của Bằng Bằng vô cùng lo lắng, Bằng Bằng đã hơn nửa đêm còn đòi đi ra ngoài, thân thể của nó trở nên như vậy, bố của nó thật sự cảm thấy không yên tâm, bây giờ đang ngồi ở trong nhà chờ nó về”. Hùng Lạc cũng cảm thấy mình lại gây họa rồi, đang lúc không biết nên nói gì, đột nhiên nghe thấy Chu Ngữ Bằng nói: “Hùng Lạc, lát nữa tôi sẽ dẫn Đại Hắc ra.”

Đại Hắc là con chó chăn cừu Đức1 thuần chủng mà Chu Ngữ Bằng nuôi, Hùng Lạc rất thích những giống chó lớn, nhưng vì nhà quá nhỏ, mẹ của Hùng Lạc lại không thích nuôi thú cưng, cho nên trước giờ cũng chẳng thể nuôi được, biết Chu Ngữ Bằng có một con chó chăn cừu Đức hoàn toàn thuần chủng, cho nên rất muốn được nhìn thấy.

Hùng Lạc nói “được được” một hồi, sau mới sực nhớ ra, Chu Ngữ Bằng không nghe được, đành phải kéo tay cậu qua, viết xuống một chữ “được”. Nghe thấy Chu Ngữ Bằng và Hùng Lạc nói chuyện, Lý Long Hưng đột nhiên quay đầu, nói: “Chú có một đề nghị nhỏ này.”

Hùng Lạc ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, chú cứ nói.”

Lý Long Hưng nói: “Bây giờ đã muộn rồi, cháu cũng đã ngồi trên xe lửa sáu tiếng cũng rất mệt, chú có thể chở cháu đến một khách sạn, đến sáng sớm mai sẽ trở lại đón cháu đến Chu gia. Thế nào? Chú cảm thấy như vậy rất ổn.”

Hùng Lạc nghe giọng điệu của Lý Long Hưng tuy rằng mềm mỏng, nhưng thái độ vẫn rất rõ ràng, ngẫm lại cũng đúng, đêm hôm khuya khoắt mình lại đến thăm nhà Chu Dương, quả thật có chút không thích hợp, liền đồng ý.

Lý Long Hưng là một người lão luyện, lập tức giới thiệu cho Hùng Lạc biết một khách sạn khá có tiếng, cũng giới thiệu với cậu ta môi trường phục vụ ở đó, Hùng Lạc cầm lấy tay Chu Ngữ Bằng, viết lên lòng bàn tay: Hôm nay trễ lắm rồi, tôi không tới nhà cậu được, ngày mai sẽ tới.


Chữ vừa viết xuống, Chu Ngữ Bằng đã hất tay Hùng Lạc ra, đôi mắt híp lại đảo qua khuôn mặt Hùng Lạc, nói: “Mới nãy còn nói được, sao giờ thay đổi rồi?”. Cậu dịch người đến gần cửa xe, cách Hùng Lạc một khoảng, sau đó giống như đang lầm bầm nói: “Hai người ở sau lưng tôi nói cái gì vậy chứ?”

Những lời này thực sự khiến Hùng Lạc á khẩu không biết trả lời sao, cậu ta lúng túng nhìn sang Lý Long Hưng, ánh mắt của Lý Long Hưng phản chiếu trong tấm kính cũng trở nên u ám, xem ra trong lòng cũng thấy khó chịu, nhưng ông lại nhẹ nhàng nói: “Không sao không sao, cháu từ từ viết vào lòng bàn tay nó, giải thích cho nó hiểu”. Hùng Lạc lần thứ hai nắm lấy tay cậu, thế nhưng Chu Ngữ Bằng căn bản không muốn Hùng Lạc chạm vào mình, thân thể cậu trốn ra xa, móng tay càng bấm thật sâu vào lòng bàn tay.

Hùng Lạc nhìn bàn tay cậu nắm chặt như vậy, biết cậu thật sự tức giận, cũng tại mình, rõ ràng vừa mới đồng ý với cậu là sẽ cùng nhau về nhà, trong khi cậu ấy không nghe được gì không nhìn thấy gì, lại đột nhiên thay đổi, trong lòng Chu Ngữ Bằng nhất định là đang rất khó chịu. Hùng Lạc nói với Lý Long Hưng: “Ngữ Bằng không cho cháu viết vào tay cậu ấy, hình như cậu ấy giận rồi.”

Lý Long Hưng đặt tay trái lên vô lăng, thở dài một hơi, ông cũng biết từ khi Chu Ngữ Bằng mất dần chức năng cơ thể cậu thật sự bị hành hạ rất nhiều, ông cũng không muốn bởi vì lại làm trái ý cậu mà chọc cậu không vui, đành phải hủy bỏ kế hoạch khi nãy, chở hai người bọn họ về đến cổng lớn của Chu gia.

Ngôi nhà của Chu gia quả thực rất xa hoa, đây là tính từ miêu tả duy nhất mà Hùng Lạc nghĩ ra được, tuy rằng sân vườn bên trong khá tối, cũng chỉ mở vài ngọn đèn, nhưng từ lúc đi ngang qua phòng bảo vệ nằm bên cạnh cổng chính cũng có thể nhìn ra —— nhà nào giàu sang cũng cần tới một phòng bảo vệ. Bên trong phòng còn tỏa ra ánh sáng cam nhàn nhạt, xem ra thật sự có người giống như bảo an đang ở trong đó, bên cạnh căn phòng là một chuồng chó, sở dĩ có thể nhìn ra, là bởi vì nó thấp hơn gian phòng bình thường đến một nửa, thế nhưng lại không thấy con đại cẩu nào từ trong đó chạy ra. Chu Ngữ Bằng từ đầu đến cuối vẫn ngồi thẳng trên xe, không cho phép Hùng Lạc chạm vào mình, ánh đèn đường rọi qua kính cửa sổ hắt lên khuôn mặt cậu, đường nét góc cạnh sắc sảo bởi vì nguyên nhân không rõ lại càng thêm vẻ ảm đạm.

Xe dừng ở trước ga ra, Lý Long Hưng xuống xe mở cửa cho Chu Ngữ Bằng, Hùng Lạc cũng bước xuống đi vòng đến đứng bên cạnh, muốn đỡ cậu xuống xe, thế nhưng Chu Ngữ Bằng vẫn như cũ không cho người khác lại gần mình, loại bản năng phòng vệ này và mâu thuẫn lúc nãy càng khiến Hùng Lạc cảm thấy lo lắng.

“Cháu ở đây đợi, chú sẽ đi gọi bố của nó tới.”

Lý Long Hưng cũng không đành lòng nhìn Chu Ngữ Bằng bởi vì không biết gì xung quanh mà toàn thân đề phòng như vậy, thật quá tàn nhẫn, cho nên ông liền vội vã đi trước.

Không lâu sau Chu Dương liền xuất hiện, đi ngay phía sau Lý Long Hưng, hướng thẳng một đường đi tới chỗ ga ra, trong mắt của ông chỉ có một mình Chu Ngữ Bằng, thậm chí còn không liếc nhìn Hùng Lạc đang đứng ở bên cạnh lấy một cái.

“Bằng Bằng”. Chu Dương cúi người chống tay lên cửa xe, mặc kệ cậu có nghe thấy hay không, Chu Dương vẫn tiếp tục gọi tên con trai. Chu Ngữ Bằng vẫn không có phản ứng, tựa hồ cũng không biết ở đây có thêm một người, Hùng Lạc đứng ở bên cạnh căng thẳng đến toát mồ hôi, cậu ta chịu không nổi cái loại khủng bố tinh thần như thế này.

Chu Dương nhanh chóng nắm lấy cổ tay Chu Ngữ Bằng kéo về phía mình, ông nhẹ nhàng vén tay áo con trai lên, dùng đầu ngón tay trỏ vẽ một đường từ cổ tay đến khuỷu tay của cậu, sau đó buông tay cậu ra. Không ngờ động tác như vậy lại khiến Chu Ngữ Bằng nhận ra bố mình, Chu Dương kéo cánh tay cậu, cuối cùng cậu cũng chịu ngoan ngoãn xuống xe.


Có lẽ trong lòng Chu Dương cũng là ngũ vị trần tạp, cho nên ông chỉ yên lặng nắm lấy cánh tay Chu Ngữ Bằng dẫn cậu đi, cũng không hề nói năng với vị khách mới tới câu nào, Hùng Lạc tuy rằng xấu hổ, nhưng cũng đành phải kiên trì đi theo phía sau bọn họ.

Nhà của Chu gia quả thực  rất lớn, nhưng Hùng Lạc căn bản không có tâm trạng quan tâm đến những thứ này, ánh mắt của cậu ta không hề rời khỏi bóng lưng của Chu Ngữ Bằng, nhìn cậu được Chu Dương giúp đỡ dẫn dắt như vậy mà vẫn bước đi rất cẩn thận e dè, trong lòng khó chịu đến muốn khóc, bây giờ cậu ta thật sự muốn quỳ gối trước mặt cậu, nói cho cậu biết đêm hôm đó ở Bắc Kinh là cậu ta đã sai rồi. Nhưng Chu Ngữ Bằng bây giờ không còn cách nào nghe được lời xin lỗi phát ra từ chính miệng cậu ta nữa.

Chu Dương để Lý Long Hưng tiếp khách, còn mình thì đưa Chu Ngữ Bằng lên gian phòng trên lầu. Hùng Lạc áy náy ngồi xuống, thấy trên bàn trà có bày những bông hoa màu trắng đã héo rũ, cậu ta cũng không khỏi cúi đầu. Bởi vì đã quá khuya, người hầu trong nhà đều đã ngủ hết, đành phải để Lý Long Hưng pha trà rót nước cho cậu ta, Hùng Lạc không dám nhận, liền khẩn trương đứng lên.

“Nhanh ngồi xuống đi.”

Phía sau truyền đến thanh âm của Chu Dương.

“Chu, Chu chỉ đạo2“. Hùng Lạc lại càng hoảng sợ.

“Cậu là bạn của Bằng Bằng, gọi ta là chú là được rồi, nhanh ngồi đi.”

Chu Dương lúc này và khi nãy giống như hai người, khiến cho Hùng Lạc càng thêm sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ không biết ông ta có phải vì mình đã nửa đêm còn lỗ mãng đến nhà mà tức giận hay không.

“Từ nhỏ Bằng Bằng đã sống với ta, lúc nó còn nhỏ ta vẫn còn là cầu thủ, có một lần bị thương rất nghiêm trọng, mất rất nhiều máu, là Bằng Bằng đã hiến máu cho ta, liên tục trong hai tháng hiến tới bốn lần, đợi đến khi ta dần bình phục thì nó lại ngã bệnh. Ta làm động tác đó với nó, chính là muốn nói cho nó biết, cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù nó có biến thành cái bộ dạng gì, nó vẫn đang sống, bởi vì nó không thể rời bỏ ta được.”

Chu Dương ngồi xuống chậm rãi nói, thế nhưng Hùng Lạc căn bản không hiểu tại sao Chu Dương lại nói những lời này với mình, cho nên đành phải vừa liên tục gật đầu vừa âm thầm quan sát sắc mặt của ông ta. Đến lúc Chu Dương nói xong thì bầu không khí cũng ngày càng căng thẳng, xem ra mấy ngày nay tâm tình của Chu Dương thực sự không tốt chút nào, cũng là, Chu Ngữ Bằng biến thành như vậy, đừng nói đến thân làm cha mẹ, ngay cả người hầu trong nhà cũng cảm thấy đau lòng.

Rất nhanh đã nói xong, sau đó hai người cũng chẳng còn chuyện gì để nói, Chu Dương liền dẫn cậu ta lên một gian phòng dành cho khách ở lầu hai, nói với cậu ta rằng Bằng Bằng vẫn còn chưa nguôi giận, mới nãy vừa bước vào phòng đã khóa trái cửa lại, nhưng ông tin sáng mai Bằng Bằng sẽ trở lại bình thường thôi.


Hùng Lạc tiễn Chu Dương, sau đó đem ba lô trên vai đặt lên giường, ở trong phòng đi tới đi lui, khẽ cảm thán căn phòng dành cho khách này còn lớn hơn cả phòng khách nhà mình. Cậu ta thực sự không muốn cứ như vầy mà đi ngủ, ngồi trên xe lửa rất lâu mới tới được đây, lại còn không cho cậu ta gặp Chu Ngữ Bằng, đúng là không cam lòng, Chu Ngữ Bằng tức giận cũng chẳng sao cả, cậu ta hi vọng mình có thể là người làm cậu nguôi giận.

Lấy từ trong ba lô ra một lọ thủy tinh cỡ trung, cậu ta rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng của Chu Ngữ Bằng, mặc dù biết cậu không nghe được nhưng vẫn lịch sự gõ cửa, cậu ta nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mặt, trong lòng bắt đầu u buồn, làm sao mới có thể làm cho Chu Ngữ Bằng biết mình đang đứng trước cửa đây? Hùng Lạc hi vọng có thể làm ra tiếng động lớn hơn, thế là đưa tay nắm lấy tay nắm cửa bắt đầu lắc, còn chưa dùng lực, cánh cửa thoáng cái liền mở ra. “Chu Ngữ Bằng, thì ra là cậu để cửa cho tôi”. Hùng Lạc trong lòng cười thầm vô cùng đắc ý.

Mặc dù tiếng động cậu ta bước vào phòng không hề nhỏ, thế nhưng Chu Ngữ Bằng đang nằm dựa ở trên giường vẫn không có phản ứng gì, cậu hơi hí mắt ra không biết là đang ngủ hay đang suy nghĩ, bởi vì không hề có kinh nghiệm tiếp xúc với người vừa mù vừa điếc, cho nên Hùng Lạc không dám liều lĩnh nhào tới, sợ sẽ dọa đến cậu, vì vậy cậu ta ngồi xuống bên giường trước, Chu Ngữ Bằng rất nhanh cũng cảm giác được đệm giường lún xuống, theo thói quen nghiêng đầu qua, “Hùng Lạc?”

Hùng Lạc nhìn cậu, khẽ gật đầu.

“Bật đèn lên đi”. Chu Ngữ Bằng hất cằm, chỉ cho Hùng Lạc vị trí của công tắc điện.

Bây giờ mới phát hiện ra, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn sàn tối mờ, Hùng Lạc đi tới bật công tắc, cả gian phòng nhất thời sáng lên.

“Sao lại không bật đèn?”. Hùng Lạc hỏi cậu.

“Ở đó có giấy và bút, muốn nói gì thì viết xuống”. Chu Ngữ Bằng chậm rãi nói.

Hùng Lạc đi tới bên cạnh bàn, nhìn thấy một xấp giấy trắng, còn có cả ống đựng bút và một chiếc kính lúp, cậu ta viết xong đưa tới, Chu Ngữ Bằng vừa để ở trước mắt liền trả lại cho cậu ta: “Dùng bút màu đen kia viết.”

Hùng Lạc đành phải viết lại một lần nữa, trong lòng càng lúc càng thấy nặng nề, Chu Ngữ Bằng nhảy xuống giường, cầm lấy chiếc kính lúp trên bàn soi lên chữ trên giấy, sau đó cười nói: “Tắt đèn rồi suy nghĩ sẽ tập trung hơn.”

“Suy nghĩ chuyện gì?”. Hùng Lạc muốn hỏi, nhưng lại không viết ra, Chu Ngữ Bằng chịu nói chuyện với cậu ta là cậu ta đã thấy yên tâm rồi, không muốn lại phá hỏng bầu không khí này nữa.

“Đã tắm rửa gì chưa?”. Chu Ngữ Bằng hỏi cậu ta, cũng không nhắc tới chuyện không vui trên đường nữa.


“Chưa”. Hùng Lạc lắc đầu.

“Vậy nhanh đi đi, vào phòng tắm trong phòng tôi cũng được, tắm xong rồi thì khóa cửa phòng lại, tôi ở trên giường chờ cậu”. Chu Ngữ Bằng sắp xếp cho cậu ta.

“Cậu không tức giận sao?”. Hùng Lạc viết cho cậu xem.

“A”. Chu Ngữ Bằng mỉm cười: “Không có giận gì hết”. Chu Ngữ Bằng vốn lúc nào cũng nở nụ cười nhàn nhạt như vậy, nhưng đằng sau vẻ mặt ấy đang cất giấu điều gì, không ai có thể đoán ra được, cho nên có đôi lúc Hùng Lạc rất sợ nụ cười của cậu, cậu ta cảm thấy mỗi lần Chu Ngữ Bằng cười đều đang che giấu cái gì đó.

Nói thế nào đi nữa, Chu Ngữ Bằng có thể nhanh chóng quên đi những chuyện không vui là đã khiến Hùng Lạc yên tâm rồi, cậu ta lắc lắc chiếc lọ thủy tinh trong tay trước mặt cậu.

“Đây là cái gì?”. Ánh mắt Chu Ngữ Bằng có chút chậm chạp đuổi theo thứ đồ trước mắt.

“Hương lạt tô3“. Hùng Lạc dùng sức vặn nắp lọ: “Là mẹ của tôi đích thân làm đó, tôi biết cậu thích ăn cay, cho nên mới mang tới.”

Nói xong liền nhìn thấy Chu Ngữ Bằng nhíu chặt lông mày, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền vội vàng lấy bút viết xuống.

“Hô…”. Chu Ngữ Bằng nhẹ nhàng thở hắt ra: “Đã lâu lắm rồi tôi không ăn ớt.”

“Vậy có muốn nếm thử một chút không?”. Hùng Lạc vui vẻ lấy ra một miếng đưa đến bên môi cậu, Chu Ngữ Bằng thuận tiện nuốt vào, sau đó không ngừng gật đầu: “Ừm, ngon lắm.”Chú thích:

1. Chó chăn cừu Đức: chính là chó Bẹc giê =)

2. Từ chính xác ở đây là 指导, QT dịch là chỉ đạo, tui tra thì nó có nghĩa kiểu như leader dị đó, hổng biết dịch sao nên tui để dị lun =))) 

3. Hương lạt tô: được làm từ ớt sim, ớt chỉ thiên, hạt tàu xì khô, đậu phộng, mè… Có thể dùng làm gia vị trong chế biến món ăn. Tui không kiếm được tên tiếng việt của món này nên để dị lun =)))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui