Một cỗ hơi thở nam tính không tính là xa lạ xông vào mũi, mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá, không khó ngửi, ngược lại phá lệ làm cho người khác say mê.
Cô giãy giụa, cô muốn chạy trốn, môi của anh lại cứ như hình với bóng, bất luận cô trốn như thế nào, cũng có thể tìm thấy cô hết sức chuẩn xác, lại hôn một lần nữa...
Cuối cũng Lý Nguyên Y mềm yếu thành một đoàn, đành phải nằm trong ngực anh thở phì phò.
Đường Diệc Đình * chìm đắm giúp cô thuận thuận đầu tóc, bàn tay không kìm lòng được nhéo nhéo vành tai nhỏ như bạch ngọc kia của cô, đôi mắt thâm thúy nhu hòa nhũn thành một vũng, đâu còn có bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị vừa rồi?
Anh thừa nhận, mình ở trước mặt cô, chính là người không có nguyên tắc, trước kia đã như vậy, về sau, cõ lẽ cũng sẽ như vậy đi? Đã xác định được cô cũng không phải đối với mình không có cảm giác, anh càng thêm không thể nào buông tay, về phần những cái người không liên quan kia...
Nghĩ đến điều này, đôi mắt lóng lánh phảng phất bịt kín một lớp cát bụi tối tăm, anh liễm hạ mắt, rất nhanh đem u ám trong lòng tản đi, ngước mắt thấy cô đang ngồi thẳng người, gương mặt tuấn tú tinh xảo lại khôi phục bộ dáng tà mị không đứng đắn ở trước mặt cô, "Đã nhận rõ chưa, em không phải đối với tôi không có cảm giác."
"Tôi không có!"
Con mắt hạn mê ly của Lý Nguyên Y dần dần thanh minh, thật vất vả mới tỉnh lại.
Cái người đàn ông đáng bị ngàn đao này, được tiện nghi còn khoe mẽ. May mắn chỗ bọn họ ngồi là góc khuất nhất , hơn nữa ánh sáng mờ tối, bằng không bị người khác phát hiện bọn họ vừa mới hôn môi, mặt của cô cũng không biết nên để nơi nào. Nhất là nghĩ đến chính mình còn đáp lại anh, cô cũng không có cách nào có thể tiếp nhận, cô vừa giận lại khí, dứt khoát phồng má, nghiêng đầu đi không để ý tới anh.
Vừa vặn lúc này bồi bàn đưa tới mâm đồ ăn khi nãy cô gọi, Lý Nguyên Y tùy ý cầm lấy dao nĩa, đối một cái đĩa trâu ninh hạt tiêu đen, cắt khi được khi không. Khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ vẻ mặt gì, nhưng Đường Diệc Đình lại rõ ràng cảm giác được cô tức giận.
Anh mím môi, ánh mắt lóe lên, tiếp theo đưa tay cầm lấy một dĩa trâu ninh hạt tiêu đen khác, động tác ưu nhã bắt đầu cắt, hai người đều không mở miệng nói chuyện nữa, trong lúc nhất thời bầu không khí, đi vào ngõ cụt.
Vốn dĩ Lý Nguyên Y cầm dao không tốt lắm, hiện nay lại có nguyên nhân tâm tình tức giận, lại đem thịt trâu cắt loạn thất bát tao (Lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi), thoạt nhìn một chút cũng không muốn ăn.
"Ăn dĩa này đi."
Đột nhiên, cái dĩa trước mặt bị lấy đi, thay vào đó, là một dĩa thịt trâu có vẻ ngoài mười phần đặc, nói nó đặc biệt, là vì mỗi một phần nhỏ, đều bị cắt thành hình trái tim, hơn nữa cơ hồ lớn nhỏ bằng nhau, có thể thấy được khả năng điều khiển dao rất tốt.
Thật xinh đẹp!
Con mắt hạn của Lý Nguyên Y lóe qua một tia tán thưởng, rất muốn cao quý lãnh diễm không để ý tới hắn, nhưng bụng sớm đã đói bụng đến mức kêu rột rột, cuối cùng bức bách lại bất đắc dĩ, cô đành phải xiên một phần nhỏ thịt trâu bỏ vào trong miệng.
Mỹ thực cửa vào, nùng hương bốn phía, tâm tình cũng không ý thức khá hơn.
Đường Diệc Đình thấy cô ngoan ngoãn ăn cơm, lòng lo lắng không yên cũng để xuống, cầm lấy cái dĩa thịt cô cắt xấu xí kia, ăn rất nồng nhiệt.
Một buổi tối, Đường Diệc Đình đối với cô chiếu cố thật cẩn thận, bữa tối hai người, cuối cùng ở sự bình thản hạ màn.
Cơm nước xong, Lý Nguyên Y không lay chuyển được Đường Diệc Đình, đành phải để cho anh lái xe, đưa cô đến cửa nhà.
"Anh hãy nhanh về đi." Sợ anh lưu lại quá lâu sẽ gặp phải anh hai, Lý Nguyên Y ở lúc xe chưa dừng hẳn, liền cởi dây an toàn.
"Ngày hôm qua có việc gấp mới để em ở đó, về sau sẽ không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...