Vốn tay đang đặt trên tóc cô, khẽ buông lỏng, thu trở về, hắn đột nhiên đứng người lên, xoay người rời đi.
Lý Nguyên Y thoảng hoảng thần, chỉ thấy thân thể kiện tráng của hắn đã đi ra sân thượng, nhảy xuống.
Cô có chút không yên lòng, vội vàng bỏ chăn mền đi ra ngoài, vừa vặn thấy hắn lưu loát chạm đất, bóng lưng cao ngất ở dưới ánh trăng mông lung, càng lúc càng xa, lại càng thêm cô đơn.
Tâm, trong nháy mắt, như bị kim châm một cái, mơ hồ hiện ra đau, cô vô ý thức che tim, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn hắn ngồi vào xe thể thao.
Chiếc xe rất nhanh liền biến mất trong tầm nhìn, Lý Nguyên Y không yên lòng đi trở về phòng, hai đầu lông mày, sớm nhíu lại một chỗ, thật lâu đều không thể mở ra...
*****
Sau ngày đó, Đường Diệc Đình cũng không có xuất hiện lần nào nữa.
Lý Nguyên Y không hiểu sao có chút mất mát, liên tục ba buổi tối đều không thể ngủ, trạng thái tinh thần rất kém cỏi, may mắn trong khoảng thời gian này cô không có công tác, bằng không bằng bộ dáng tiều tụy này, làm sao có thể lên tiết mục được?
Sợ tiếp tục như vậy nữa, tinh thần chính mình có thể sẽ sụp đổ, Lý Nguyên Y đành phải lái xe đi đến tiệm thuốc, mua một chút thuốc an thần về.
Từ tiệm thuốc đi ra, vừa vặn nhận được điện thoại Lê Lâm - -
"Thân ái , có thể giúp đỡ tớ hay không?"
Nghe thanh âm Lê Lâm, vẫn sức sống mười phần giống như trước kia, đột nhiên Lý Nguyên Y có chút hâm mộ cô ấy vẫn luôn thẳng thắn cởi mở, không như chính mình, trong lòng luôn nhạy cảm yếu ớt.
"Ân?" Lý Nguyên Y đè lên huyệt thái dương, có chút suy yếu đáp một tiếng.
"Chị đây hẹn Tư Chính Hạo mấy lần, thế nhưng hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn tớ." Lê Lâm nói rất đáng thương, sau thanh âm đó một giây, lại trở nên vô cùng ngọt nhu nhu, "Cho nên, câu hãy giúp tớ hẹn hắn ra ngoài, có được hay không vậy? Y Y, nha?"
"..." Lý Nguyên Y lặng yên, bạn tốt biểu diễn chuyên ngiệp như vậy, làm cho cô nổi da gà đều nhanh rớt đầy đất.
"Y Y, chẳng lẽ việc nhỏ như vậy cũng không thể giúp tớ sao? Y Y - -" Lê Lâm thấy cô không có trả lời, thanh âm lại nhu hòa thêm vài phần.
"Cậu tích cực như vậy, tớ sẽ cho rằng câu coi trọng hắn." Lý Nguyên Y nhịn không được trêu ghẹo, môi đỏ mọng kiều diễm khẽ quyến rũ ra, con mắt hạnh khó được chợt lóe qua một tia bát quá.
"Đương nhiên không phải như vậy, gần đây bọn tớ có một hạng mục cần nói với hắn, ai da, cô giúp đỡ chút a."
"Được rồi, tớ sẽ gọi điện thoại cho hắn một chút, nếu như có thể, liền hẹn buổi trưa!" Bị bạn tốt nói mãi thực không còn biện pháp khác, Lý Nguyên Y đành phải gật gật đầu, đáp ứng cô ấy.
"Không thành vấn đề, như hắn không muốn, vậy hai người chúng ta cũng họp gặp."
"Được, tớ cúp điện thoại trước." Lý Nguyên Y cười khẽ, sau khi cúp điện thoại, ngay sau đó liền gọi qua cho Tư Chính Hạo.
Tư Chính Hạo không nghĩ tới Lý Nguyên Y lại chủ động hẹn hắn ăn cơm trưa, phi thường vui vẻ đáp ứng ngay lập tức.
Hai người hẹn nhau 12 giờ tại vườn hoa khách sạn feeling lầu 38, 11 điểm 45 phút Lý Nguyên Y liền đi tới cửa chính khách sạn.
Cô lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Lê Lâm, lúc này, một đám công nhân viên vừa vặn nối đuôi nhau đi ra khỏi khách sạn, nhanh chóng đứng thành hai hàng, thoạt nhìn hết sức hoành tráng.
Lý Nguyên Y sững sờ một chút, nghĩ thầm xem ai đến đây, trận thế lớn như vậy? Cầm điện thoại vẫn chưa có kết nối, chỉ thấy một hàng đoàn xe thật dài từ đường xe chuyên môn dành cho khách quý của khách sạn chậm rãi tiến tới, ỡ giữa là một chiếc dài hơn loại Rolls Royce, ổn thỏa dừng ở cửa chính.
--- ------ -------
Đôi lời lảm nhảm: Cảm ơn mn ủng hộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...