Cùng Đường Diệc Đình đàm phán, đương nhiên là chấm dứt với thất bại. Lý Nguyên Y bị buộc nghỉ phép, buồn bực ở nhà ngây người hai ngày, mà Lý Xương Húc, còn đang lo lắng vụ án Thiên phố, vẫn chưa có trở về.
Buổi chiều hôm nay, ngoài ý muốn Lý Nguyên Y tiếp điện thoại Tư Chính Hạo gọi tới, đi đến quán cà phê gần đài truyền hình gặp nhau.
Cô đến sớm hơn so với giờ hẹn nữa giờ, chọn một cái vị trí gần cửa sổ, buồn chán ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trời hôm nay rất xanh, nhiều đóa mây trắng, mặt trời chiếu cao rực rỡ, đáng tiếc, tâm tình của cô, lại giống như trời mưa, có chút xuống thấp.
Sau khi gọi một ly Cappuccino, Lý Nguyên Y nâng quai hàm, suy nghĩ không tự giác lởn vởn vòng quanh vụ án Thiên phố - -
Lần này liên quan tới mạng người, thậm chí còn tìm ra một túi lớn thuốc. Như vậy, tin tưởng anh hai nhất định sẽ đem Thiên phố ra để chịu tội?
Không biết được Đường Diệc Đình sẽ phản kích như thế nào đây?
Sự tình phát sinh đến bây giờ, một tin báo cáo cũng không có, thậm chí ngay cả Thiên phố vẫn buôn bán như bình thường, làm ra được thủ đoạn như vậy, không phải người bình thường có thể làm được . Mà cô, mạc danh kỳ diệu dính vào cái người đàn ông nguy hiểm như vậy, cũng không biết đời trước tạo cái nghiệt gì...
"Xin lỗi, bên trong đài đột nhiên có chút việc, để cho em chờ lâu."
Thoáng cái giọng nam trầm thấp phất qua bên tai, cắt đứt Lý Nguyên Y suy nghĩ, cô ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Tư Chính Hạo ngồi ở đối diện cô.
"Không có, anh đến đúng giờ." Lý Nguyên Y thu hồi thần sắc, cho hắn thoáng cái mỉm cười thản nhiên, "Gọi cho anh ly Latte, không sao chứ?"
Cùng Tư Chính Hạo cộng sự ba năm, cô cũng không có hiểu được bao nhiêu sở thích của hắn .
"Đương nhiên không sao, cám ơn nhiều." Tư Chính Hạo lắc đầu, khẽ mỉm cười.
"Vội vã tìm ta như vậy có chuyện gì?" Lý Nguyên Y hiếu kỳ hỏi, nghĩ thầm có lẽ không phải là gọi cô trở về làm việc đi?
"Thật ngại, ở trên chuyện này, không giúp được em." Vẻ mặt Tư Chính Hạo áy náy, hắn thật sự đã tận lực. Vài ngày nay, hắn ở trước mặt tổng giám đốc đài nói giúp cô không ít, đáng tiếc vẫn không có hiệu quả.
"Không có việc gì, cũng đã lâu tôi không có nghỉ." Lý Nguyên Y quấy muỗng cà phê trong tay, giọng nói mặc dù thật bình tĩnh, trong lòng lại nổi lên nhè nhẹ bất đắc dĩ...
Nếu như Tư Chính Hạo biết nguyên nhân thực sự mình bị tạm thời cách chức, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào? Ba năm nay, trong công việc hắn đối với mình vẫn luôn chiếu cố hết sức, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới quan hệ của hai người ở phương diện khác. Cho nên thời điểm khi Đường Diệc Đình nói Tư Chính Hạo thích cô, ngoại trừ khiếp sợ, cũng không có cảm giác nào, nhưng cái người đàn ông bá đạo kia, lại vẫn cứ độc đoán như vậy - -
"Cũng bởi vì hắn yêu thích tôi, cho nên tôi phải rời đi, đây coi là cái thiên lý gì?"
"Em không muốn rời đi kênh tài chính và kinh tế cũng được, tôi sẽ để cái kia tên họ Tư rời đi!"
"Đường Diệc Đình - - "
"Ngoan ngoãn, đừng làm rộn, an tâm nghỉ phép, tôi sẽ giúp em an bài chuyên mục mới, ân?"
"Tôi chỉ muốn đứng ở kênh tài chính và kinh tế!"
"Em nhất định phải làm cho họ Tư kia mất chén cơm?"
"Anh - - "
...
Tinh thần Lý Nguyên Y lơ lửng, không chút nào biết rõ lúc này cô xinh đẹp lại mang một chút bộ dáng ngây thơ, chiếu vào đáy mắt Tư Chính Hạo, tựa như đóa hoa sen yêu kiều duyên dáng nở nộ vào mùa hè, đẹp dịu dàng ươt át, xinh đẹp khiến người khác không dời ánh mắt đi được.
Lúc nhân viên phục vụ đưa tới Tiramisu chỗ bọn họ ngồi, cắt đứt suy nghĩ của hai người, Lý Nguyên Y ngẩng đầu, lơ đãng nhìn thấy ái mộ mà Tư Chính Hạo không kịp thu hồi, trong lòng không hiểu sao trầm xuống, xem ra, Đường Diệc Đình thật sự không có lừa gạt cô!
- - - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...