Ngọt Sủng Kiều Thê Của Tướng Quân Máu Lạnh


Người này chính là hoàng đế Bắc Lâm bây giờ, Thẩm Đình.

Bùi Vân Khiêm nhướn mày đánh giá một lát, sau đó thu hồi tầm mắt, cười khẽ một tiếng, “Bái kiến bệ hạ, nhìn dáng vẻ này có lẽ thần đã tới không đúng lúc, quấy rầy hứng thú của bệ hạ, vi thần có tội.


Nghe vậy, sắc mặt nam nhân ngồi ở chủ vị khẽ biến, lồng ngực bực bội.

Tuy rằng ngoài miệng Bùi Vân Khiêm nói mình có tội nhưng thần sắc lại không có nửa phần sợ hãi, ngữ khí cuồng vọng.

Gân xanh trên trán Thẩm Đình nổi lên, một lúc lâu sau mới tuỳ ý nâng tay, làm ra vẻ bất đắc dĩ, “Bùi đại tướng quân không cần đa lễ.


“Người đâu, dọn chỗ ngồi cho Bùi tướng quân.


“Không cần phiền phức.

” Lời còn chưa dứt, Bùi Vân Khiêm đã nói.

Hắn nghiêng người, “Hôm nay thần tới là có một yêu cầu, mong rằng bệ hạ thành toàn.



Mùi hương trong phòng thật sự rất ghê tởm, Bùi Vân Khiêm lười để ý tới người nọ, đi thẳng vào chuyện chính.

Nghe vậy, sắc mặt người ngồi trên mới hoà hoãn một chút, giương mắt nhìn qua, khẽ cười nói, “Thiên hạ này còn có chuyện Bùi đại tướng quân không làm được sao? Đại tướng quân cứ nói, đừng ngại.


“Thần muốn xin bệ hạ tứ hôn.


Thẩm Đình đang tựa lưng vào ghế không tự giác hướng về phía trước, khoé miệng mang theo ý cười, “Tứ hôn? Không biết Bùi tướng quân coi trọng cô nương nhà nào? Cứ nói đi đừng ngại.


Bùi Vân Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn nam nhân ngồi ghế chủ vị phía trên, khoé miệng là ý cười, “Linh An công chúa, Thẩm Xu.

Mong bệ hạ thành toàn.


Nghe vậy, trong mắt Thẩm Đình loé lên một tia kinh ngạc, sau đó lại dựa vào lưng ghế.

Tính tình Bùi Vân Khiêm mấy năm nay hắn ta cũng đã lĩnh giáo nhiều lần, tin đồn nghe được càng không đếm xuể, từ trước tới này không phải hắn và Phùng Thái hậu chưa từng nghĩ tới chuyện dùng sắc đẹp mê hoặc Bùi Vân Khiêm, nhưng mỗi lần đều bị hắn dùng đủ loại lý do để từ chối, bây giờ Bùi Vân Khiêm chủ động xin tứ hôn đã khó, càng không nghĩ tới người Bùi Vân Khiêm muốn cưới lại là Thẩm Xu?
Lần này Hung Nô tới cầu thân, công chúa đến tuổi trong cung chỉ còn có ba người, hắn biết Phùng Thái hậu có ý để Thẩm Xu tới Hung Nô, chỉ là không nghĩ tới lúc này Bùi Vân Khiêm sẽ đến chen chân vào giữa.

Thẩm Đình không đồng ý ngay, trong lòng còn cân nhắc lợi hại của chuyện này, không đợi hắn ta nói chuyện, Bùi Vân Khiêm đã nhàn nhạt mở miệng, “Nếu thần nhớ không lầm, lần trước đại thắng Bắc Cương, bệ hạ còn thiếu thần một lần ban thưởng, hôm nay thế nào?”
Nghe vậy, Thẩm Đình đột nhiên bật cười, đêm hôm khuya khoắt Bùi Vân Khiêm tới đây, còn nhắc tới lời hứa ban thưởng trước đó dùng tính mạng mới lấy được ra, có thể thấy rằng hắn đã nhận định Thẩm Xu, nếu đã vậy, hắn ta cũng không ngại ban thưởng.

Chỉ là trong lòng Thẩm Đình khó hiểu, từ khi nào Thẩm Xu lại có quan hệ với Bùi Vân Khiêm?
“Nếu Bùi ái khanh đã thỉnh cầu, trẫm không có lý nào không đáp ứng, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn.


Bùi Vân Khiêm hơi khom người, không mặn không nhạt đáp, “Vậy thì đa tạ bệ hạ.

Sắc trời đã tối, vi thần cáo lui.


Nói xong, không đợi Thẩm Đình đáp lại, Bùi Vân Khiêm lập tức xoay người ra cửa.

Màn đêm buông xuống, Thẩm Xu trằn trọc, hơn nửa đêm cũng không thể đi vào giấc ngủ, thao thức cho tới tận hừng đông.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm thánh chỉ tứ hôn đã được đưa tới tẩm cung của Thẩm Xu.


Mãi cho đến khi tiểu thái giám tuyên chỉ đi rồi, Thẩm Xu mới nhẹ nhàng thở ra, bây giờ tứ hôn cho nàng với Bùi Vân Khiêm cũng coi như đã thoát khỏi vận mệnh nửa đời đau khổ chết ở dị quốc tha hương sau khi hoà thân ở kiếp trước.

Đang suy nghĩ, Thẩm Xu đột nhiên bị thông báo người tới cắt đứt, ngẩng đầu nhìn qua, vô số người đẩy cửa bước vào, người mặc phượng bào thêu tơ vàng lụa gấm Tứ Xuyên không phải Phùng Thái hậu thì còn ai.

Giống như trong trí nhớ của Thẩm Xu, bây giờ tuy rằng đã bước vào độ tuổi trung niên, nhưng Phùng Thái hậu vẫn còn rất phong nhã xinh đẹp, khí chất ung dung cao quý của năm đó không giảm đi chút nào.

“Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.


Khôi phục lại tinh thần, Thẩm Xu đứng tại chỗ không động, cúi đầu hành lễ, dáng vẻ đoan trang không thể bới móc.

Phùng Thái hậu đứng ở cửa, làm như không nghe thấy gì, cẩn thận đánh giá Thẩm Xu hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi mở miệng, “Không cần đa lễ, mấy ngày nữa chính là đại hôn của ngươi rồi, ai gia cố ý cho người chuẩn bị của hồi môn cho ngươi.


Nói rồi, bà ta phất tay, thị nữ phía sau nâng hai cái rương ‘của hồi môn’ lớn tới.

Thẩm Xu bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, cười nhạt, “Thái hậu nương nương lo lắng rồi.


“Cô nương gia xuất giá là chuyện lớn trong đời, không thể chậm trễ.


Ngoài miệng Phùng Thái hậu nói một câu khách sáo, ý cười lại không đạt tới đáy mắt.

Nếu Thẩm Xu gả cho người khác thì cũng thôi đi, lại cố tình là Bùi Vân Khiêm!
Bùi Vân Khiêm là người thế nào, Phùng Thái hậu hiểu rõ, quyền khuynh triều đình, lòng lang dạ thú rõ như ban ngày, từ trước tới giờ không phải không nghĩ tới chuyện thu phục hắn, nhưng người này vừa không háo sắc, mềm cứng không ăn thật sự khiến người ta kiêng kị, bây giờ vào lúc sứ thần Hung Nô tới cầu thân, sao đột nhiên lại cầu xin bệ hạ tứ hôn muốn cưới Thẩm Xu?
Nghĩ vậy, Phùng Thái hậu nhàn nhạt nói, “Hôm nay ai gia tới còn có một chuyện muốn nói với ngươi, ngươi biết người ngươi phải gả là ai rồi chứ?”
Thẩm Xu nhất thời không đoán được ý của Phùng Thái hậu, ra vẻ ngoan ngoãn đáp lại, “Trấn Quốc đại tướng quân, Bùi Vân Khiêm.



Thấy dáng vẻ cụp mắt rũ mi của nàng, Phùng Thái hậu hừ lạnh, “Ngươi cũng không cần giả vờ trước mặt ai gia, ngần ấy năm ngươi đã làm gì, vài phần bản lĩnh ai gia cũng nhìn trong mắt, hôm nay ai gia cũng không muốn vòng vo với ngươi, trong tay Bùi Vân Khiêm cầm trọng binh, có lòng nhưng không phục, hoàng đế và ai gia không thể quản chế được hắn, dù sao thiên hạ này cũng là của Thẩm gia, ai gia tin ngươi cũng không muốn nhìn thấy có một ngày toàn bộ thiên hạ của Bắc Lâm này sửa thành họ Bùi chứ, phải không?”
Thẩm Xu mím môi, đôi mắt hạnh nhìn về phía bà ta, “Lời này của Thái hậu nương nương có ý gì? Thẩm Xu ngu dốt.


“Trợ giúp ai gia và bệ hạ, làm con mắt của ai gia ở Bùi phủ, cùng nhau diệt trừ Bùi Vân Khiêm.


Nghe vậy, đồng tử Thẩm Xu khẽ động, lảo đảo lui về sau nửa bước.

Vậy mà Phùng Thái hậu lại muốn giết Bùi Vân Khiêm!
Thấy thế, Phùng Thái hậu híp mắt, bước tới trước mặt Thẩm Xu, kéo tay nàng, lời nói thấm thía, “Bản lĩnh của ai gia ngươi cũng biết rồi, từ nhỏ sức khoẻ Việt Nhi không tốt, sau khi chuyện thành, ai gia đồng ý để ngươi mang theo Việt Nhi tới đất phong, thế nào? Bây giờ trước tiên cứ để Việt Nhi ở trong cung ai gia một thời gian, cố gắng chăm sóc sức khoẻ thật tốt.

’’Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Xu hơi trầm xuống, lần nào cũng dùng thủ đoạn cũ, trước đây dùng tính mạng của Thẩm Việt đe doạ nàng đến Hung Nô truyền tin, bây giờ lại dùng Thẩm Việt uy hiếp nàng hợp tác diệt trừ Bùi Vân Khiêm.

Nghĩ vậy, hận ý trong lòng Thẩm Xu càng sâu, ngón tay không tự giác nắm chặt.

Chẳng qua, đời này sợ là Phùng Thái hậu đã tính sai rồi, Thẩm Xu bây giờ cũng không phải là Thẩm Xu tuỳ ý để bà ta uy hiếp trong lòng bàn tay nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận