Ngọt Ngào Từng Cen-ti-mét
Về đến biệt thự thì Trịnh Tuyết kéo Trương Ngạn Hành vào phòng đóng cửa lại, cô trực tiếp đấy hắn nằm xuống giường.
- Em định làm gì?
- Chúng ta đã cưới rồi thì đương nhiên phải động phòng hoa chúc!
Hôm trước cô đã tình cờ chiêm ngưỡng được thân hình cường tráng cửa Trương Ngạn Hành, nghĩ đến kiếp trước cô thật sự muốn tát cho bản thân vài bạt tai để tỉnh ngộ, một người đàn ông như Trương Ngạn Hành cô thế mà lại chẳng đá động đến còn bỏ xó một bên, hôm nay thì thỏa ước nguyện rồi, cô sẽ sờ cho đã thị tẩm mỹ nam. Trịnh Tuyết trực tiếp nhảy vồ lên giường nằm đè lên Trương Ngạn Hành, tay thì mân mê cởi cúc áo nhưng bị hắn giữ lại.
- Nhưng chúng ta chưa đăng ký kết hôn.
Trịnh Tuyết cạn ngôn, giờ phút này mà hắn còn nghĩ đến chuyện đó. Đúng là bao nhiêu chuyện cô làm vẫn chưa đủ dọn sạch sự bất an trong lòng hắn, Trịnh Tuyết vẫn gạt tay của hắn ra tiếp tục cởi cục áo. Bên trong lớp sơ mi trắng là cơ thể cường tráng, săn chắc tay cô sờ từ trên ngực trượt dài xuống đến gần bụng dưới thì lại bị hắn nắm lại.
Trương Ngạn Hành đỡ cô ngồi dậy xoa đầu nói: - Ngoan, bé cưng. Mai chúng ta đi đăng ký kết hôn xong rồi tôi mặc sức em hành hạ!
- Mai là chuyện mai, hôm nay là hôm nay chứ?
Hắn tay gài nhanh nút áo lại đặt cô ngồi xuống bên cạnh mình: - Em biết tôi 30 rồi đúng chứ?
Trịnh Tuyết gật đầu.
- Tôi đã 30 rồi, già rồi sẽ không ai thèm nữa. Nếu qua đêm nay em phủi sạch không nhận mặt thì tôi phải sống làm sao?
Trịnh Tuyết nhăn mặt, lại là cái lí lẽ gì nữa đây? Không ai là không biết Trương Ngạn Hành, người đàn ông có sức ảnh hưởng nhất Lệ Viên. Biết bao nhiêu phụ nữ thèm khát muốn bò lên giường mà toàn bị hắn đạp xuống thì có chứ ở đó mà không ai thèm.
- Vậy nhé, ngày mai đi đăng kí kết hôn. Đến tối mặc em quyết định! Còn giờ thì em đi tắm đi, tôi gọi người đem đồ lên!
- Được rồi, anh mà thất hứa thì em sẽ gọi anh bằng chú cho đến già luôn.
Nói rồi Trịnh Tuyết cười cười rồi đi vào phòng tắm, nghe tiếng chốt cửa thì hắn mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
- Chút nữa thôi chắc mình đi đầu thai làm súc vật rồi.
Sáng hôm sau mặt trời có chưa ló dạng thì Trịnh Tuyết đã dậy bước vào nhà tắm chỉnh trang chuẩn bị, hôm qua khi tắm xong đi ra thì đã thấy hắn ngủ trước nên cô cũng chẳng nói năng gì mà đi ngủ sớm.
Trịnh Tuyết rón rén từng bước vào nhà vệ sinh mà bắt đầu xả nước, hôm nay là ngày cô sẽ đi đăng ký kết hôn nên phải thật xinh đẹp.
Khoảng vài phút sau thì Trương Ngạn Hành dần thức giấc, hắn đưa tay sờ phía bên cạnh thì sớm đã lạnh chỗ làm hắn tỉnh hẳn. Ngồi dậy ngó xung quanh thì nghe tiếng hát của cô vọng ra từ phòng tắm, theo như sự hiểu biết của hắn về Trịnh Tuyết thì cô đâu hay dậy sớm.
- Anh dậy rồi thì chuẩn bị đi, còn phải ăn sáng rồi đến cục dân chính nữa.
Trương Ngạn Hành quay nhìn đồng hồ, còn chưa điểm đúng 5 giờ sáng mà cô đã dậy chuẩn bị chỉ để đi đăng ký kết hôn với hắn, không ngờ lời nói tối qua làm cô để tâm nhiều đến thế. Nghĩ đến đây thôi trong nội tâm của Trương Ngạn Hành dâng lên cảm giác ngọt ngào trước giờ chưa từng có, phải chăng là vì có cô nên mới thế?
- Thím Bạch chắc đã chuẩn bị đồ ăn rồi, em xuống trước nhé! Hôm nay anh không thoát nổi đâu.
Trịnh Tuyết cười nham hiểm rồi chạy xuống phòng bếp, cô đã quyết định dành hôm nay để tập luyện đều đặn để tối còn thị tẩm người đẹp nên ngoài việc dậy sớm chỉ để đăng ký kết hôn ra cô còn ở trong nhà tắm hít đất rồi gập bụng đủ kiểu.
Hắn nhìn những bước nhỏ đáng yêu của cô thì bật cười, bàn tay vô thức nhéo mạnh lên tay mình một cái. Chậc, đau thế này thì đúng thật không phải mơ rồi.
Trương Ngạn Hành bước vào nhà vệ sinh, trên bồn rửa đặt sẵn bàn chải đã có kem đánh răng. Chắc hẳn khi nãy Trịnh Tuyết đã làm nó trước khi ra khỏi nhà tắm, cô ấy thật sự trông chờ ngày hôm nay.
- Hôm nay nhìn phu nhân có vẻ rất vui.
Thím Bạch đặt ly nước mật ong xuống chỗ của Trịnh Tuyết.
Trịnh Tuyết đưa tay cầm lấy ly nước thổi phù phù vài hơi: - Thím cứ gọi cháu là Trịnh Tuyết không thì Tuyết nhi cũng được ạ không cần phải phu nhân đâu!
Thím Trương lắc đầu, có cho bà mấy mạng cũng chẳng dám gọi thẳng tên chủ: - Thôi, phu nhân tôi chưa muốn nghỉ hưu sớm.
Trịnh Tuyết cười: - Hôm nay vui là vì tụi cháu sẽ đi kết hôn ạ!
Vừa nói câu đó thì gương mặt của Trịnh Tuyết ửng hồng lên, Trương Ngạn Hành cũng chuẩn bị xong đang đi vào trong bếp. Thím Bạch nhìn biểu hiện biết rằng người con gái này đối với Trương Ngạn Hành đều là thật lòng, bà hy vọng khoảng thời gian sau hắn không phải buồn bã vì tình như trước.
Trương Ngạn Hành ngồi xuống ghế thì thím Bạch cũng tự giác mà rời đi nơi khác. Hắn điềm đạm ngồi dùng bữa, Trịnh Tuyết lại chỉ nhìn hắn ăn trong đầu nghĩ về đoạn thời gian trước cô đã bỏ lỡ thật nhiều thứ mới không hề phát giác ra tình cảm hắn dành cho cô. Trịnh Tuyết đột nhiên tự tát vào mặt mình một cái cho cái sự ngu xuẩn đó khiến Trương Ngạn Hành buông cả đũa.
- Em sao thế? Sao lại tự đánh vào mặt?
Hắn xoa nhẹ bên mặt bị tát của cô, làn da trắng nõn in hẳn 5 dấu tay cho thấy cô dùng lực khá mạnh. Trịnh Tuyết lắc đầu: - Ngạn Hành!
- Em gọi tôi gì cơ?
- Anh Ngạn Hành, sau này nếu có chuyện gì khiến anh thấy không vui hay bất an mong anh hãy nói cho em biết.
Trịnh Tuyết cảm thấy chua xót khi nghĩ đến hắn đã phải đau khổ như thế nào khi tận tay đưa tang cô, sự bất an vào tối qua làm cô cảm thấy bản thân cần phải trân trọng người đàn ông điển trai trước mặt này.
Trương Ngạn Hành cười xoa đầu cưng chiều: - Được rồi, tôi hứa với em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...