"Hoàng Hi Lan, tiểu thư nhà quyền quý được giáo dục như thế sao?” Giọng nói của Hoàng Yến Chi vang lên.
Hoàng Hi Lan giật mình, vô thức buông lỏng bàn tay đang giữ chặt góc áo của Quân Hạo Kiện ra, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Hoàng Yến Chi đứng đó, vẻ mặt lãnh đạm không có một chút gợn sóng nào, ngay cả ánh mắt của cô cũng tĩnh lặng, nhưng lại khiến Hoàng Hi Lan có cảm giác chật vật khác thường.
“Hoàng Yến Chi, tại sao cô lại ở đây?” Vẻ mặt Hoàng Hi Lan khó chịu, lời nói cũng không khá hơn chút nào.
Hoàng Yến Chi bình thản nhìn cô ta: “Tôi đến tìm chồng tôi.” Cô còn cố ý nhấn mạnh chữ “chồng”, thành công khiến mặt Hoàng Hi Lan trắng bệch.
Nhìn chiếc hộp trên tay cô ta, Hoàng Yến Chi đã đoán được bảy tám phần, lại liếc nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Quân Hạo Kiện, đáy mắt hiện ý cười, cô bước đến: “Uống nhiều quá à?”
Quân Hạo Kiện lắc đầu, nắm tay cô: “Sao lại ra đây làm gì?”
Hoàng Yến Chi dĩ nhiên không thể nói là vì nhìn thấy Hoàng Hi Lan đi ra, nhưng lại không thấy Quân Hạo Kiện trở về, sợ cô ta giở trò quỷ nên mới ra ngoài xem: “Sợ anh uống say bị ngã.”
Quân Hạo Kiện cười khẽ, cũng không vạch trần cô.
Hai người liếc nhau rồi cùng bỏ đi.
Hoàng Hi Lan nhìn bóng lưng hai người, đứng bất động ở đó thật lâu.
Một lúc lâu sau, Hoàng Hi Lan mới đi vào: “Lan Lan, cơ thể không thoải mái à? Sao sắc mặt con sao lại khó coi thế này?” Vũ Ân Nguyệt quan tâm hỏi.
Hoàng Hi Lan nhếch môi, nở nụ cười hơi gượng gạo: “Ruợu của ông nội dễ uống quá, vừa rồi con uống nhiều thêm vài chén nên hơi say.”
Vũ Ân Nguyệt trách móc nhìn cô ta bằng giọng đau lòng: “Con còn không hiểu tửu lượng của con thấp sao, còn uống nhiều như vậy.”
Tối nay, Hoàng Yến Chi và Vũ Ân Nguyệt đều không uống rượu nên bọn họ phụ trách lái xe.
Vũ Ân Nguyệt, Hoàng Hi Lan, Hoàng lão gia và Hoàng Minh Dạ ngồi chung một xe, xe còn lại là Quân Hạo Kiện, Hoàng Yến Chi và Quân lão gia.
Đưa Quân lão gia về Đại viện rồi, Hoàng Yến Chi mới về nhà với anh.
Vừa về đến nơi, Hoàng Yến Chi liền chui vào phòng tắm trước, không hề nói câu nào với Quân Hạo Kiện.
Anh sờ mũi một cái, hiểu ra chắc là cô không thích chuyện Hoàng Hi Lan trong nhà hàng, thế nhưng trong lòng anh lại thầm vui sướng.
Hoàng Yến Chi tắm rửa xong thì đến lượt Quân Hạo Kiện.
Anh vẫn luôn tắm rửa rất nhanh, chưa được mấy phút đã đi ra.
Hoàng Yến Chi, đang tựa nửa người trên giường, nghịch điện thoại.
Quân Hạo Kiện đến xem thử, hình như đang trò chuyện Wechat với Trương Linh.
Anh đi đến bên kia giường rồi nằm xuống, bàn tay đặt trên eo Hoàng Yến Chi một cách tự nhiên, động tác gõ chữ của cô dừng lại một chút, nhưng cũng không có phản ứng nào khác mà lại tiếp tục gõ phím.
Đợi một lát, thấy bà xã đại nhân nhà anh hoàn toàn không có phản ứng gì, Quân Hạo Kiện đành đưa tay lấy điện thoại di động của cô: “Muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Hoàng Yến Chi cũng không giành điện thoại lại mà ngoan ngoãn tắt đèn nằm xuống ngủ.
Quân Hạo Kiện: “...”
Anh nằm xuống theo cô, tự nhiên ôm Hoàng Yến Chi vào lòng: “Bà xã, hôm nay là sinh nhật anh.” Giọng Quân Hạo Kiện trầm thấp, hấp dẫn, lọt vào tai cô.
“Vậy nên?” Hoàng Yến Chi cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
“Quà sinh nhật của anh đâu?”
Đèn đã tắt nên anh không thấy rõ nét mặt của Hoàng Yến Chi, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bình thản, không nghe được cảm xúc của cô: “Chẳng phải đã có người tặng quà cho anh rồi sao?”
“Bà xã, em cũng nhìn thấy rồi đấy, anh không muốn nhận quà của người ta.” Quân Hạo Kiện tỏ ý anh rất vô tội.
Hoàng Yến Chi đương nhiên đã nhìn thấy, cũng biết việc này hoàn toàn là do một mình Hoàng Hi Lan.
Nhưng nhìn thấy Quân Hạo Kiện ở một mình với Hoàng Hi Lan, trong lòng cô lại thấy bực bội, nên anh dĩ nhiên trở thành người bị giận chó đánh mèo.
Thấy Hoàng Yến Chi không lên tiếng, Quân Hạo Kiện lại nói tiếp: “Bà xã, em không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh sao?”
Đây là lần đầu tiên trong ba mươi hai năm cuộc đời, Quân Hạo Kiện mở miệng đòi quà người khác.
Nếu để đám anh em nhìn thấy thì chắc chắn bọn họ sẽ ngạc nhiên đến lọt cả tròng mắt.
Hoàng Yến Chi cũng bị dáng vẻ trẻ con đòi ăn đường này của Quân Hạo Kiện chọc cho bật cười, vốn cô cũng không tức giận, bây giờ lại càng không thể nào tức giận với anh được.
Quân Hạo Kiện thả lỏng, cuối cùng cũng cười rồi.
Hoàng Yến Chi vùi vào lòng anh.
Anh vuốt tóc cô, không khí giữa hai người rất ấm áp.
Chẳng biết từ lúc nào, Quân Hạo Kiện, đột nhiên nhìn vào chỗ từ cổ Hoàng Yến Chi trở xuống.
Vì hôm nay cô đã thay một bộ đồ ngủ, một khoảng da trắng như tuyết bị lộ ra.
Đôi mắt anh càng tối hơn, cứ nhìn cô chằm chăm, sau đó từ từ cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Hoàng Yến Chi đã quen với sự thân mật của anh, thuận theo vòng tay qua cổ anh.
Nụ hôn này vẫn chưa đủ với Quân Hạo Kiện, tay anh luồn vào theo vạt áo ngủ vuốt ve eo cô.
Tay của anh hơi thô ráp, kéo theo cảm giác ngứa ngáy rất nhẹ.
Cơ thể mềm nhũn của Hoàng Yến Chi khẽ run lên: "..Ưm..".
Cô không kìm được rên lên một tiếng, rồi liền ngẩn cả người, âm thanh quyến rũ vừa rồi quả thật là do cô thốt ra sao?
Mắt Quân Hạo Kiện âm u, lập lòe, hầu kết bỗng trượt lên trượt xuống, lại càng hôn cô sâu hơn.
Tay anh càng lúc càng hướng lên trên, chạm vào nơi mềm mại kia mà ra sức nhào nặn.
Anh dừng lại một chút, nhìn Hoàng Yến Chi bằng đôi mắt sáng rực: “Yến Chi, có được không?”
Hoàng Yến Chi chậm chạp “Ừ” một tiếng bằng giọng rất nhỏ.
Trong mắt Quân Hạo Kiện thoáng hiện vẻ vui mừng, anh vừa hôn cô vừa cởi quần áo trên người cô ra, toàn thân cô trắng muốt lúc này đập vào mắt anh.
Quân Hạo Kiện hôn môi cô chán chê, anh từ từ hôn xuống xương quai xanh rồi xuống hai cặp gò bồng mềm mại.
"Ưm..ư.."
Nhiệt độ trong phòng ngủ càng lúc càng tăng cao.
Rất nhanh sau đó, trên sàn nhà đã vứt đầy quần áo.
Anh dùng ngón tay mình thăm dò vào nơi tư mật của cô, ra vào ở vùng nhỏ hẹp ấy lúc sâu lúc cạn.
Tay kia bóp nắn ngực cô.
Còn bên còn lại hôn vào nhụy hoa trước ngực:" chụt..
chụt.." Hoàng Yến Chi đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác sung sướng đến khó tả như thế.
"..
ưm..Hạo..
Kiện..ư"
Quân Hạo Kiện làm một lúc thì rúc ngón tay mình ra, kéo theo đó là rất nhiều dịch thủy, anh từ từ dùng hai đùi tách nhẹ hai chân cô ra, áp thân mình xuống đâm sâu vào.
Hoàng Yến Chi kêu lên một tiếng, chau mày.
Quân Hạo Kiện cứng đờ, không dám động đậy nữa, chờ cơn đau của cô trôi qua.
Dòng máu đỏ chảy ra thấm ướt một vùng nhỏ trên ga nệm.
Một lúc lâu sau, Hoàng Yến Chi mới cảm thấy đỡ hơn, ngẩng đầu hôn vào cằm Quân Hạo Kiện.
Nhận được mệnh lệnh, Quân Hạo Kiện mới bắt đầu từ từ chuyển động.
Bên trong cô khít chặt làm anh rên lên một tiếng " Ưm.." nơi đó của cô rất ấm làm anh sướng chết mất.
Hoàng Yến Chi lúc đầu còn hơi đau nhưng càng về sau lại sướng đến bay bổng trên mây.
Cô ôm chặt vai anh phối hợp sự ra vào của anh
" Ưm..
Hạo..
Kiện..
nhẹ..
nhẹ..
chút.."
Quân Hạo Kiện nghe tiếng rên rỉ của cô thì anh càng mạnh mẽ đâm sâu vào, thấy cô co rút lại anh càng chạy nước rút.
Sự sung sướng lên đến chín tầng mây, cô rên lớn hơn còn cắn vào cổ anh để không phát ra âm thanh kì lạ như thế.
Móng tay cô còn cào vào lưng Quân Hạo Kiện.
Cô tưởng chừng đêm nay sẽ xong như thế nhưng...!Không.
Hai người lâm trận đến gần sáng mới trả lại không gian êm dềm.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn nấp sau áng mây, như thể không dám nhìn cảnh sắc chốn nhân gian này.
Hôm sau, Hoàng Yến Chi tỉnh lại lúc trời đã gần trưa.
Lần đầu tiên đồng hồ sinh học của cô mất hiệu lực.
Cô chớp mắt mấy cái, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ.
“Bà xã, chào buổi sáng.” Giọng nói trầm thấp của Quân Hạo Kiện vang trên đỉnh đầu cô, sau đó là một nụ hôn ấm nóng in lên trán.
Hoàng Yến Chi mỉm cười, “Chào buổi sáng.” Sau đó khuôn mặt cô đỏ lên, vì cô nhìn thấy dấu răng còn rướm máu nổi bật trên cổ Quân Hạo Kiện, đó là do tối qua bị cô cắn.
Cảnh tượng tối hôm qua lần lượt hiện lên trong đầu, Hoàng Yến Chi hơi mất tự nhiên.
Ừm, tối qua, cô đã tặng mình để làm quà sinh nhật cho Quân Hạo Kiện.
Ngài Quân tỏ ý rằng anh rất thích món quà này của bà xã đại nhân.
Biết da mặt Hoàng Yến Chi mỏng, Quân Hạo Kiện cũng không trêu ghẹo cô nữa mà đứng dậy: “Anh đi nấu bữa sáng, em ngủ thêm một lát đi.”
Hoàng Yến Chi lắc đầu, cô tỉnh rồi thì không ngủ lại được nữa.
Quân Hạo Kiện đứng dậy, không màng đến việc anh đang trần như nhộng mà đến cạnh tủ quần áo để lấy đồ.
Nhìn thấy từng vết cào trên lưng anh, Hoàng Yến Chi lại càng mất tự nhiên, quay sang chỗ khác không nhìn anh.
Mãi đến khi Quân Hạo Kiện ra khỏi phòng ngủ, Hoàng Yến Chi mới rời giường.
Cô xoa chỗ eo và đùi đau nhức, phải thầm cảm thán thể lực của ngài Quân tốt thật.
Cơ thể cô sạch sẽ thoải mái, tối qua lúc xong trận cuối, Hoàng Yến Chi mệt đến mức không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, Quân Hạo Kiện phải bế cô vào tắm rửa.
Lúc cô rửa mặt xong thì Quân Hạo Kiện cũng đã nấu xong bữa sáng, bánh trứng gà và một ly sữa tươi.
Hoàng Yến Chi không thích uống sữa tươi, nhưng lúc anh về nhà đều chuẩn bị cho cô một ly sữa tươi mỗi ngày.
Đối diện với đôi mắt kiên trì của anh, dù không thích thì Hoàng Yến Chi vẫn sẽ uống hết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...