Lê Tuyền đi thẳng về trường, nhìn thấy Bùi Ninh Hân liền tiến lên hỏi: “Hoàng Yến Chi đâu? Cô ta đang ở đâu?”
Viền mắt Lê Tuyền đỏ hoe, Ninh Hân nhìn mà không hiểu chuyện gì: “Lê Tuyền, cậu bị sao thế? Cậu tìm Yến Chi làm gì?”
“Tôi hỏi cậu, Hoàng Yến Chi đang ở đâu?” Đáy mắt của Lê Tuyền đầy vẻ hung ác và căm hận.
“Yến Chi, không có ở đây, lâu rồi cậu ấy không đến trường.”
“Tôi đương nhiên biết cô ta không có trong trường.
Tôi đang hỏi cậu là nhà cô ta ở đâu? Các người thân với nhau như vậy, chắc chắn là biết, đúng không?”
Linh cảm của Ninh Hân mách bảo rằng Lê Tuyền tìm Hoàng Yến Chi không có chuyện gì tốt, nên dù biết địa chỉ nhà Hoàng Yến Chi, nhưng thấy chuyện này không được bình thường thì sao Ninh Hân có thể nói cho cô ta được.
“Tớ không biết, tớ chưa từng đến nhà cậu ấy bao giờ.” Ninh Hân phủ nhận.
Lê Tuyền dĩ nhiên là không tin, thấy điện thoại của Bùi Ninh Hân để trên bàn, cô ta liền vồ lấy.
Trước khi Lê Tuyền trở về, Bùi Ninh Hân vẫn đang nhắn tin với Hoàng Yến Chi trên WeChat, điện thoại còn không có mật khẩu nên Lê Tuyền dễ dàng tìm được số điện thoại của Hoàng Yến Chi để gọi.
Bùi Ninh Hân muốn giật điện thoại lại, nhưng chẳng biết hôm nay Lê Tuyền uống nhầm thuốc gì mà lại khỏe đến kinh người, cô làm thế nào cũng không thể cướp lại được.
“Lê Tuyền rốt cuộc cậu muốn làm gì? Trả điện thoại lại cho tớ.” Bùi Ninh Hân cũng nổi giận.
“Không phải việc của cậu.”
Lúc nhận được điện thoại của Bùi Ninh Hân, Hoàng Yến Chi vẫn còn hơi buồn bực.
Vừa rồi họ còn đang tán gẫu trên WeChat, sao đột nhiên cô ấy lại gọi điện thoại? Dù thắc mắc nhưng cô vẫn bắt máy.
Nghe thấy tiếng cãi cọ của Bùi Ninh Hân và Lê Tuyền ở đầu dây bên kia, mắt Hoàng Yến Chi chợt lóe lên.
“Hoàng Yến Chi cô cố ý phải không?” Giọng nói chất vấn của Lê Tuyền vang lên trong điện thoại.
Hoàng Yến Chi thầm nghĩ, “Quả nhiên“.
“Hôm qua rõ ràng cô có thể nói rõ với tôi, vậy mà lại cố tình chỉ nói một nửa.
Cô chính là cố ý muốn thấy tôi thành trò cười, đúng không?” Lê Tuyền gào vào điện thoại, trút hết sự bất mãn và oán hận trong lòng mình.
Nếu tối hôm qua Hoàng Yến Chi nói rõ ra, hoặc dẫn cô ta đi, thì cô ta đã không đến mức bị Chu Lượng...!
Nhưng Hoàng Yến Chi biết rõ hai người kia có vấn đề mà vẫn để cô ta lại một mình trong quán rượu, việc này quả thật là thấy chết không cứu.
“Hôm qua tôi đã nhắc nhở cậu, là chính cậu không tin.” Hoàng Yến Chi dửng dưng nói.
“Cô như vậy mà là nhắc nhở sao? Cô rõ ràng là xem tôi làm trò cười.
Có phải cô muốn cười nhạo tôi mù mắt, quen một người đàn ông như vậy không? Tôi bây giờ đã như cô mong muốn rồi, có phải cô vui sướng lắm không?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, cô đang ngồi ngoài ban công, ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh biếc, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt.
Hely nói rất đúng, làm người quả nhiên không thể quá tốt bụng.
“Cậu và tôi không có bất kỳ quan hệ gì.
Cậu có tốt lành hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi không cần xem trò cười của cậu, cũng không cảm thấy cậu có trò cười gì đáng để tôi xem.
Lê Tuyền, đừng coi tình cảm của người khác như điều đương nhiên.”
Hoàng Yến Chi cúp điện thoại, Lê Tuyền gào lên với cái điện thoại đã bị ngắt: “Hoàng Yến Chi, cô là một con đàn bà ác độc, cô sẽ không được chết tử tế.”
Bùi Ninh Hân thừa cơ giật điện thoại lại: “Lê Tuyền, cậu phát điên cái gì thế hả?”
Lê Tuyền cười lạnh nhìn Ninh Hân: “Tôi phát điên thì cũng là bị Hoàng Yến Chi ép.
Cậu cũng nên cẩn thận một chút, coi chừng một ngày nào đó bị Hoàng Yến Chi bán đứng cũng không biết.”
Nói rồi Lê Tuyền liền rời khỏi phòng ngủ.
Bùi Ninh Hân cũng không thèm hỏi cô ta đi đâu.
Qua lời nói của Lê Tuyền vừa rồi, cô cũng lờ mờ đoán được chút lý do.
Cô gọi lại cho Hoàng Yến Chi thế nhưng cô ấy lại không bắt máy.
Bùi Ninh Hân suy nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn cho Lâm Trọng lượng, hủy cuộc hẹn chiều nay, sau đó bắt xe đến nhà Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi nhìn thấy Ninh Hân còn hơi ngạc nhiên, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Bùi Ninh Hân nhìn cô: “Cậu không sao chứ?” Mấy lời Lê Tuyền nói trong điện thoại thật sự rất khó nghe.
Bùi Ninh Hân thấy lo cho Hoàng Yến Chi.
“Tớ thì có chuyện gì được chứ?” Hoàng Yến Chi trả lời, Lê Tuyền còn chưa có sức ảnh hưởng lớn đến vậy với cô.
Dù sao trong mắt Hoàng Yến Chi, cô ta cũng chỉ là một người bình thường không hề quan trọng.
Hoàng Yến Chi hoàn toàn đã quên rằng, người có thể hủy hoại thứ gì đó thường cũng là một nhân vật bình thường như vậy.
Cô lúc này hoàn toàn không hề hay biết rằng chính cái người bình thường mà cô không hề quan tâm này, lại gây ra cho cô biết bao phiền toái vào một ngày trong tương lai, chỉ vì mang lòng oán hận cô.
Bùi Ninh Hân vào nhà: “Không sao là tốt rồi.
Lê Tuyền bị làm sao thế? Hôm nay vừa về đã phát điên rồi.”
Hoàng Yến Chi có thể đoán được tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng những chuyện thế này không cần thiết phải nói ra, tránh cho ô uế tai của bạn tốt.
“Ai biết.”
Bùi Ninh Hân thấy Hoàng Yến Chi không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm nữa, nói sang chuyện khác: “Ba tớ đã nhận được lệnh thuyên chuyển rồi, cuối năm ông ấy sẽ trở về Hoa Hạ.”
“Chúc mừng.” Với năng lực của Bùi Vĩ Sơn được điều về Hoa Hạ chỉ là chuyện sớm hay muộn, vì thế Hoàng Yến Chi cũng không thấy bất ngờ về chuyện này.
Bùi Ninh Hân cũng rất vui.
Cô và mẹ sống ở Hoa Hạ, chỉ có một mình ba cô ở thành phố Lâm.
Dù ở đó cũng không xa Hoa Hạ lắm, chỉ mất khoảng ba tiếng lái xe, nhưng họ vẫn không thể sống chung với nhau.
Bây giờ ba được điều về Hoa Hạ, sống cùng mẹ con cô nên Bùi Ninh Hân tất nhiên rất vui vẻ.
“Tớ định chờ đến cuối năm, sau khi ba trở lại thì tớ sẽ dẫn Lâm Trọng Mặc về nhà.” Bùi Ninh Hân nói.
Hoàng Yến Chi nhìn cô ấy: “Đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”
“Ừ, Trọng Mặc nói anh ấy đã được ở lại tập đoàn Minh Chi, chỉ cần tốt nghiệp là sẽ có thể trở thành nhân viên chính thức.
Tập đoàn dù gì cũng là công ty lớn.
Có công việc này rồi, Trọng Mặc đến nhà tớ cũng sẽ tự tin hơn.
Với lại, sang năm tốt nghiệp rồi, anh ấy muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đính hôn ngay.”
Không ngờ hai người họ đã nói đến chuyện cưới xin rồi! Hoàng Yến Chi ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Trước đây cô nàng này còn nói tuyệt đối sẽ không kết hôn trước năm hai mươi sáu tuổi.
“Anh ta đã biết chuyện gia đình cậu chưa?”
“Tớ vẫn chưa nói cho anh ấy biết.
Bây giờ cũng sắp đến cuối năm rồi, đến lúc đó tớ sẽ nói cho anh ấy biết.” Phương Đồng cười tươi rói, mỗi lần nhắc tới Lâm Trọng Mặc, cô ấy liền có tinh thần hơn cả trăm lần.
Hoàng Yến Chi khẽ cười, không nói gì.
Bùi Ninh Hân ở lại trò chơi chuyện với cô một lát cũng về lại trường.
- ---------------
Thấm thoắt đã đến cuối tháng, hôm nay là ngày Quân Hạo Kiện trở lại.
Tối hôm qua, Hoàng Yến Chi vừa nói chuyện điện thoại với anh nên biết giữa trưa anh sẽ về đến nhà.
Mới sáng sớm, Hoàng Yến Chi đã dậy quét dọn cả nhà từ trong ra ngoài, phải dọn sạch sẽ không sót hạt bụi nào.
Xong xuôi, cô lại đi siêu thị mua một xe nguyên liệu nấu ăn về, sau đó mới cột tóc lên, xắn tay áo đi vào phòng bếp.
Nửa tháng nay, hầu như ngày nào cô cũng về Đại viện, học nấu ăn với chị Tống hoặc dì Triệu.
So với trước đây, tay nghề nấu ăn của cô đã tiến bộ hơn rất nhiều, mặc dù không thể sánh được với Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện về nhà nhưng không nhìn thấy Hoàng Yến Chi trong phòng khách, đang định vào phòng ngủ xem thử thì lại thấy cô đang ở trong phòng bếp.
Mấy ngày nay, anh gọi điện cho Quân lão gia nên biết Hoàng Yến Chi vẫn luôn học nấu ăn.
Quân Hạo Kiện không miêu tả được cảm giác của anh lúc đó là gì, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, như có người đang đốt lên một ngọn lửa, nỗi nhớ thương sâu sắc bắt đầu dâng trào, muốn được nhìn thấy cô, ôm cô vào lòng ngay lập tức.
Quân Hạo Kiện bước đến, đứng ngoài cửa phòng bếp.
Bước chân của anh rất nhẹ, Hoàng Yến Chi lại đang chăm chú nấu ăn nên hoàn toàn không phát hiện ra là có người đến.
Cô đang xào rau, có lẽ là vì chưa quen nấu món này lắm nên cô đang gọi điện thoại cho dì Triệu để hỏi cụ thể định lượng, trình tự thả nguyên liệu vào thế nào.
Cô mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, tóc được cột tùy ý bằng một sợi dây màu đen, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay trắng nõn.
Không như mấy cô gái bây giờ thích nhuộm uốn tóc, tóc của cô đen thẳng tự nhiên, rất mềm mại.
Việc Quân Hạo Kiện thích làm nhất là vuốt tóc cô, để làn tóc cô xen kẽ qua ngón tay anh.
Đây là lần đầu tiên anh trông thấy bộ dạng trong phòng bếp của cô, vẫn bóng lưng lạnh lùng đó, nhưng cô lúc này lại khiến Quân Hạo Kiện cảm thấy dịu dàng khác thường, dường như tất cả vì sao đều lấp lánh trong nháy mắt.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng đến nỗi sắp hóa thành nước.
Hình như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, Hoàng Yến Chi quay đầu lại.
Bắt gặp đôi mắt dịu dàng của anh, cô nở nụ cười như bông hoa nở rộ.
Quân Hạo Kiện xắn tay áo lên: “Ở đây giao cho anh, em ra ngoài trước đi.” Anh cảm thấy rất vui vẻ vì Hoàng Yến Chi tình nguyện nấu nướng cho anh, nhưng lại không nỡ để cô làm mấy việc nặng nhọc thế này.
Hoàng Yến Chi dùng khuỷu tay đẩy anh ra: “Ở đây không cần anh, anh đi thay quần áo hoặc tắm rửa trước đi, em xong ngay đây.” Bữa cơm này, cô muốn tự tay nấu cho anh ăn.
Nhìn vào vẻ mặt kiên trì của cô, anh cũng không kiên trì nữa mà chỉ bước đến, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Cảm ơn bà xã.”
Cảm nhận được cảm xúc ấm áp trên trán, gò má Hoàng Yến Chi hơi nóng lên.
Quân Hạo Kiện cười cười, ra khỏi phòng bếp.
Đến khi Quân Hạo Kiện thay quần áo xong đi ra thì Hoàng Yến Chi cũng đã dọn đồ ăn lên bàn.
Bốn món mặn, một món canh, canh sườn hầm củ từ, ớt xanh xào thịt băm, khoai tây xắt sợi xào chua cay, thịt lợn hầm, cà chua xào trứng.
Tất cả đều là những món ăn bình thường trong gia đình, nhưng trông có vẻ rất ngon mắt.
“Hôm nay là ngày gì mà lại thịnh soạn thế?” Quân Hạo Kiện hỏi.
“Chờ chút đã.” Hoàng Yến Chi cười cười, đứng dậy vào phòng bếp.
Lúc đi ra, trên tay cô bê một chiếc bánh gatô nhỏ đường kính 60cm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...