Những đứa trẻ kia chỉ chờ người phụ nữ đó đi là liền chạy đến cướp bánh bao, Hoàng Yến Chi không hề cử động.
Một cậu bé đi đến, đưa cho cô một cái bánh bao: “Ăn đi, nếu không ăn sẽ chết đói.”
Hoàng Yến Chi không nhận, chỉ nhìn cậu bé kia mà không nói câu nào.
Cậu bé cũng không khuyên cô, chỉ lấy bánh bao nhét vào ngực cậu ấy, rồi ngồi xuống bên cạnh cô ăn bánh bao của mình.
Mấy đứa trẻ khác đều cướp được một cái bánh bao, ngồi một bên lẳng lặng ăn.
“Đây là đâu?” Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng hỏi.
Cô vẫn còn bé, đột nhiên bị đưa đến một nơi xa lạ nên giọng nói không giấu được vẻ sợ hãi.
Cậu bé nhìn cô: “Bọn tớ cũng không biết, cậu cũng bị bắt đến đây sao?”
Hoàng Yến Chi nghĩ ngợi rồi gật đầu.
“Bọn tớ cũng thế, bọn họ là bọn buôn người, chuyên lừa bịp trẻ em.
Cậu biết bọn buôn người không?”
Hoàng Yến Chi gật đầu, mặc dù còn bé nhưng cô đã nghe ông nội nhắc đến từ này với cô, nên mới biết bọn buôn người chính là người xấu.
Cậu bé tiếp tục nói: “Bọn họ bắt mấy đứa trẻ đến đây rồi bán cho những người không có con.
Dạo trước, ở đây còn có mấy đứa trẻ nữa.
Hai ngày trước có người đến, đưa mấy đứa trẻ đó đi.
Tớ nghe lén lúc bọn họ nói chuyện, thấy bảo họ định đưa mấy đứa trẻ đó bán vào trong núi."
“Cậu đến đây lâu lắm rồi sao?” Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng hỏi.
Cậu bé cắn một miếng bánh bao: “Cũng không phải lâu lắm, chắc khoảng một tháng, cậu ấy,“ Cậu bé chỉ chỉ một cô bé ngồi trong góc: “Cậu ấy đến lâu nhất, nghe nói đã được nửa năm rồi, nhưng vì là con gái nên không có ai chọn, vẫn luôn chờ ở đây.”
Hoàng Yến Chi nhìn lại, cô bé khoảng chừng tám chín tuổi, rất gầy, chắc là vì không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài nên sắc mặt vàng vọt, trông có vẻ đờ đẫn.
Cô bé ấy nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng không nói gì, chỉ cúi đầu ăn bánh bao.
“Bọn họ sẽ bán chúng ta đi đâu?”
Cậu bé lắc đầu: “Tớ cũng không biết, chỉ nghe nói là sẽ rất xa, xa đến nỗi chúng ta vĩnh viễn không tìm được nhà.
Nhà cậu ở đâu?”
“Trong một cái viện rất rộng lớn, ở đó có rất rất nhiều anh lính, ba tớ là quân nhân.” Hoàng Yến Chi trò chuyện với cậu bé, không lo lắng như lúc vừa tỉnh lại nữa.
Nhắc đến ba mình, đôi mắt cô óng ánh.
“Ba của cậu là quân nhân cơ đấy.” Cậu bé tỏ ý kinh ngạc, thán phục.
Trẻ con trời sinh luôn có cám giác sùng bái đối với quân nhân.
Hoàng Yến Chi kiêu ngạo gật đầu: “Ba tớ giỏi lắm, lại còn cao nữa.
Ba tớ hay cho tớ cưỡi ngựa lớn, mua cho tớ rất nhiều đồ ăn ngon, chơi trò chơi với tớ.
Nhưng mà...” Giọng nói của cô dần bé lại: “Bây giờ tớ sẽ không còn được gặp lại ba nữa.”
Cô khóc khiến cậu bé luống cuống lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, tớ sẽ bảo vệ cậu.
Tớ nhất định sẽ giúp cậu chạy thoát, sau đó cậu đi tìm chú cảnh sát để chú ấy đưa cậu về nhà.”
Hoàng Yến Chi ngừng khóc, rưng rưng nhìn cậu bé: “Thật sao?”
Cậu bé gật đầu chắc nịch: “Thật mà, tớ nhất định sẽ giúp cậu.”
Hoàng Yến Chi nín khóc, mỉm cười, sờ lên bụng mình, đáng thương nói: “Tớ đói.”
Cậu bé đưa bánh bao cho cô, “Ăn đi.”
Hoàng Yến Chi cắn một miếng bánh bao, bánh rất cứng, chẳng ngon chút nào.
Cô cắn một miếng đã muốn nhè ra, cậu bé vội vàng che miệng cô lại.
“Không ăn được cũng phải ăn, nếu không bọn họ sẽ không cho cậu ăn nữa, cậu sẽ chết đói đấy, đến lúc đó không gặp được ba cậu nữa đâu.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, cuối cùng không nhè bánh bao ra nữa, mà cắn từng miếng ăn hết chiếc bánh bao cứng ngắc đó.
Ba ngày liên tiếp, bọn họ đều sống như vậy.
Đến giờ cơm, người phụ nữ kia sẽ đến đưa bánh bao, bữa nào cũng như bữa nào.
Trong phòng có một bình nước, khát sẽ có nước, còn có một cái bô, nếu muốn đi vệ sinh thì bọn họ nhất định phải giải quyết ở trong phòng, vì thế trong phòng đầy mùi khó ngửi.
Nói trắng ra là ngoại trừ căn phòng này, bọn họ không được đi đâu cả.
“Bây giờ chúng ta chưa ra ngoài được, đợi đến lúc có thể ra, tớ sẽ nghĩ cách để cậu trốn đi, cậu phải đi tìm chú cảnh sát, biết chưa?” Đây là câu cậu bé hay nói với cô, lần nào nghe cô cũng đều ngoan ngoãn gật đầu.
Hoàng Yến Chi phát hiện ra một cái lỗ rất nhỏ ở góc phòng, từ cái lỗ này có thể thấy căn phòng bên cạnh.
Trong phòng bên cạnh đó có giường, hình như có người ở.
Tối nào trong phòng đó vang lên tiếng ư ư a a kỳ lạ, có một người đàn ông thích nằm lên trên một người phụ nữ, gặm cắn cô ta, sau đó cái giường sẽ lắc lư rất lâu mới dừng lại.
Vì cô nghe thấy tiếng động lạ vào buổi tối nên mới phát hiện ra cái lỗ kia.
Hoàng Yến Chi cho rằng cậu bé sẽ ở cùng cô thật lâu, nhưng chưa hai ngày, cậu ấy đã bị mang đi.
Lúc những người đó muốn dẫn cậu bé đi, cậu ấy không chịu, vùng vẫy không đi.
Hoàng Yến Chi trơ mắt nhìn bọn họ lấy một cái khăn bịt miệng cậu ấy lại, sau đó cậu ấy cũng bị mang đi.
Từ đó về sau, cô không còn gặp cậu bé đó nữa.
Người đã nói bảo vệ cô, giúp cô chạy trốn, đã biến mất trong cuộc sống của cô như vậy.
Còn có vài cậu bé khác và hai cô bé bị mang đi cùng cậu ấy.
Trong phòng chỉ còn lại cô bé lúc đầu và Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi rất sợ.
Từ khi cậu bé kia bị dẫn đi, cô lại càng sợ hơn.
Cô muốn về nhà, nhưng cô không trốn được.
Cửa bị khóa, trong phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ rất cao, cho dù cô có nhón chân lên cũng với không tới.
Trong căn phòng sát vách, mỗi tối đều có tiếng động kỳ lạ.
Hoàng Yến Chi đã thành quen, cô nằm ngủ trên đống rơm, mấy hôm nay cô đều ngủ trên đó.
Rơm rạ rất khó chịu, còn có các loại côn trùng nhỏ cắn cô, khiến cho trên người cô nổi nhiều nốt đỏ.
Hoàng Yến Chi ngủ không yên giấc, lúc cửa phòng bị mở ra là cô liền tỉnh, hoảng sợ nhìn gã đàn ông cao gầy đi vào.
“Này, bé ngoan, có muốn chơi một trò chơi với chú không?” Gã đàn ông gầy nhìn khuôn mặt non nớt của Hoàng Yến Chi bằng vẻ mặt thèm thuồng.
Lúc đó, Hoàng Yến Chi không biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì, cô chỉ biết sợ hãi lui ra sau.
Gã đàn ông gầy còm xoa xoa tay: “Bé ngoan, đừng sợ, chú cháu mình chơi một trò chơi.”
Hoàng Yến Chi lắc đầu, không ngừng lùi lại.
Cô bé kia cũng tỉnh, nhưng chỉ đờ đẫn nhìn tất cả mọi việc, ôm chân trốn trong góc phòng.
Lúc này, người phụ nữ kia vào, kéo gã kia lại: “Lão Tam, có thể sửa cái tính này của mày đi được không? Mấy đứa trẻ này được giữ lại để bán lấy tiền, nếu bị mày chà đạp thì sao mà bán ra ngoài được nữa?”
Người được gọi là lão Tam hừ một tiếng: “Đều là hàng lỗ vốn, không bằng để tao chơi đùa.”
Người phụ nữ kia đánh vào tay lão Tam một cái không nhẹ, chỉ vào Hoàng Yến Chi: “Không được động vào cô bé này.
Lão đại đã nói rồi, khuôn mặt này có giá nhất trong đám này, lão đại còn đang mong có thể bán được giá cao đấy.
Nếu mày hủy hoại nó thì xem lão đại xử mày như thế nào.”
Lão Tam bĩu môi, nhìn Hoàng Yến Chi bằng
ánh mắt tiếc nuối: “Không chạm vào thì không chạm vào, nhưng đứa kia thì được chứ, nửa năm không bán được rồi, giữ cũng chỉ lỗ vốn.”
Người phụ nữ kia biết tính tình lão Tam, mà cô bé kia quả thật là không bán được, nên cũng không phản đối nữa.
Lão Tam đi về phía cô bé kia, trên khuôn mặt đờ đẫn của cô bé cuối cùng cũng lộ vẻ hoảng sợ.
“Đừng, đừng lại đây.”
Không màng đến tiếng thét của cô bé, người phụ nữ liền bỏ đi, trước khi đi còn không quên dặn dò lão Tam ra ngoài thì nhớ khóa kỹ cửa.
Lão Tam xua tay cho có lệ, rồi kéo cô bé ra khỏi phòng, rồi đóng sầm cửa lại.
Hoàng Yến Chi đi nhanh đến, nghe tiếng vặn chìa, cửa phòng đã bị khóa lại.
Hoàng Yến Chi lui về góc phòng, ngồi yên lặng, hai tay ôm đầu gối.
Chỉ một lát sau, Hoàng Yến Chi nghe thấy tiếng khóc của cô bé vang lên từ phòng sát vách, cô từ từ đến chỗ cái lỗ nhỏ kia, nhìn qua đó.
Cô bé bị gã đàn ông gầy gò kia kéo lên trên giường, sợ hãi lui ra sau, đến góc tường thì không thể lui được nữa.
Gã kia xoa xoa tay: “Tuy mày không xinh đẹp như bé ngoan, nhưng khuôn mặt này cũng coi như ưa nhìn.
Lúc đầu tao vốn không muốn chạm vào mày, nhưng ai bảo nửa năm rồi mà vẫn không ai muốn mua mày.
Bây giờ chơi với chú một lát, nếu chú hài lòng thì chú sẽ cho mày ăn ngon.”
Gã ta vừa nói vừa cởi quần áo của mình, rất nhanh sau đó, trên người gã chỉ còn lại một cái quần lót.
Cô bé muốn chạy, nhưng căn phòng này không rộng, mà sức bé lại không bằng gã đàn ông kia, có thể chạy đi đâu được? Cô bé nhanh chóng bị gã đàn ông đè lên giường, rồi xé quần áo của cô bé.
Hoàng Yến Chi thấy gã nằm sấp lên người cô bé như trước đây, không biết gặm cái gì mà cô bé gào khóc xé ruột xé gan, tiếng kêu thảm thiết như vậy khiến Hoàng Yến Chi nghe thấy mà phát run lên.
Cô lấy tay bịt kín tai mình, không nhìn, không nghe, trốn trong góc phòng, cơ thể run lên nhè nhẹ, nhưng dù có làm như vậy thì tiếng kẽo kẹt của giường và tiếng gào khóc của trẻ con vẫn lọt vào tai cô...!
Một lúc lâu sau, phòng bên cạnh đã yên tĩnh lại.
Hoàng Yến Chi dè dặt nhìn qua lỗ nhỏ, muốn biết cô bé kia ra sao rồi, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy cô bé kia đâu.
Một lát sau, tiếng tra chìa khóa mở cửa phòng vang lên.
Hoàng Yến Chi vội nằm xuống giả vờ ngủ.
Cửa bị mở ra, một dáng người như giẻ rách bị người ta ném vào, rơi xuống đất, tạo thành một tiếng “bịch”.
Cửa phòng nhanh chóng bị khóa lại.
Hoàng Yến Chi lén lút mở mắt ra, nương theo ánh trăng vào từ cửa sổ, cô nhìn thấy cô bé kia nằm dưới đất, không nhúc nhích, chẳng biết còn sống hay đã chết, trên người không có lấy một mảnh vải che thân.
Hoàng Yến Chi rất sợ, muốn khóc nhưng lại không dám, cô sợ gã đàn ông kia đến đây, chỉ đành dịch chân, bò đến cạnh cô bé kia.
Cô bé nhắm chặt mắt, khuôn mặt toàn vệt nước mắt.
Nhờ ánh trăng, Hoàng Yến Chi thấy hình như trên đùi cô bé có vết máu.
Cô sợ hãi lui sau mấy bước, không dám nhúc nhích chút nào.
Cô cứ ngồi bên cạnh cô bé kia như vậy, không hề động đậy, chỉ nhìn cô bé cho đến khi cơ thể không chịu nổi nữa mới lăn ra đất ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...