“Anh không học được.” Hoàng Yến Chi cuối cùng cũng cất lời, vừa mở miệng đã đả kích Cố Hiên.
Nụ cười trên mặt Cố Hiên bỗng cứng đờ: “Sao lại thế được? Tôi thông minh như vậy, sao lại không học được.
Chỉ cần chị chịu dạy thì tôi nhất định sẽ học được.”
Nhìn thấy vẻ mặt không chịu từ bỏ ý định của cậu ta, Thẩm Thanh Lan cũng chỉ nói một câu: “Ngày mai anh đến đón tôi, tôi cho anh cảm nhận một lần.” Nếu sau khi xuống xe mà anh ta vẫn muốn học thì cô nhất định sẽ dạy.
Mắt Cố Hiên sáng bừng, lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Được, được, chị dâu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ học thật giỏi.” Nói rồi, anh ta nhìn sang Cố Minh với vẻ mặt đắc ý: “Sao nào, bám riết lấy chị ấy chắc chắn sẽ có tác dụng đấy chứ.”
Cố Minh không chịu nổi dáng vẻ đắc chí này của anh ta, bèn lẳng lặng nhìn sang chỗ khác, chỉ nhìn cô muốn nói rồi lại thôi.
“Chân anh bị thương, không được.”
Đôi mắt của Cố Minh bỗng trở nên ảm đạm, nhìn chân mình bằng mặt rầu rĩ.
“Chị dâu, tôi có cần chuẩn bị gì không?” Cố Hiên hết sức hào hứng.
Hoàng Yến Chi mỉm cười bình thản: “Không cần.”
Quả thật đến hôm sau, ngay khi bước xuống khỏi chiếc xe do cô lái với sắc mặt trắng bệch, việc đầu tiên Cố Hiên làm là lết đến bên lề đường nôn thốc nôn tháo, suýt nữa đã nôn hết tim gan phèo phổi ra.
Từ đó về sau, anh ta không hề nhắc đến chuyện học lái xe với Hoàng Yến Chi, thậm chí còn chẳng dám ngồi xe cô lái.
Không ai biết Cố Hiên đã trải qua những gì khi ngồi trên xe của Hoàng Yến Chi.
Cố Minh hỏi biết bao nhiêu lần cũng không được.
Mỗi lần vừa hỏi, Cố Minh đều tỏ ra kinh hồn bạt vía.
Sau vài lần không có được câu trả lời, Cố Minh cũng không nhắc lại nữa.
****************
Sáng hôm sau, Hoàng Yến Chi theo thường lệ thức dậy chạy bộ, tắm rửa rồi đến phòng ký túc xá.
Lúc cô đến nơi, Trương Linh và Bùi Ninh Hân cũng đã thức dậy, rửa mặt xong xuôi, đang chờ Hoàng Yến Chi.
Không như ngày bình thường, ngay cả Trương Linh luôn ăn mặc tùy tiện cũng mặc một chiếc váy liền nhìn rất thục nữ, còn trang điểm nhẹ.
“Yến Chi, cuối cùng cậu cũng đến, tớ đang định gọi điện thoại cho cậu đây.” Trương Linh thấy cô thì hai mắt sáng lên.
“À…” Trương Linh xoắn ngón tay: “Anh cậu… lúc nào anh cậu đến đón chúng ta?”
Dáng vẻ si mê quá rõ ràng của cô ấy khiến Bùi Ninh Hân không nhịn được mà lên tiếng trêu ghẹo Trương Linh: “Chỉ là một người đàn ông thôi mà, mất mặt quá đi.” Cô thừa nhận Hoàng Minh Dạ thật sự rất đẹp trai, từ cái nhìn đầu tiên đã cho người ta cảm giác “mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”*.
Nhưng Bùi Ninh Hân vẫn có thể cảm giác được vẻ nguy hiểm trên người đàn ông này.
Trực giác mách bảo cô rằng không thể đến gần anh.
* Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: Người đàn ông tuấn tú, có một không hai.
Không nhắc đến nam thần nữa thì Trương Linh vẫn là Trương Linh, trêu ngược lại: “Đúng vậy, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, cả ngày dính như hồ dán, một ngày gọi ba cuộc điện thoại.”
Bùi Ninh Hân hừ lạnh một tiếng, không nói gì, tự coi như Trương Linh đang ước ao ghen tị.
Bùi Ninh Hân và Trương Linh từ sáng sớm đã thay đồ trang điểm nên quả thật chưa kịp ăn, bèn lấy bữa sáng Hoàng Yến Chi mua, bắt đầu ăn.
“Yến Chi, bọn tớ tay không đến nhà cậu thì không hay lắm.
Chi bằng, lát nữa trên đường đi, chúng ta ghé cửa hàng bách hóa mua đồ, người nhà cậu thích gì?” Bùi Ninh Hân ăn xong, bỗng hỏi.
Trương Linh gật đầu: “Đúng vậy, Yến Chi, chúng ta đi mua đồ đi! Nếu không thì tớ đến xấu hổ không dám bước vào cửa nhà cậu mất.”
Hoàng Yến Chi thấy dáng vẻ như gặp kẻ thù lớn của bọn họ thì buồn cười: “Trong nhà không thiếu gì cả, không cần mang gì hết.
Các cậu chỉ cần tới nhà tớ làm khách là được rồi.
Đâu phải bảo các cậu đi gặp bố mẹ chồng đâu mà khẩn trương như vậy làm gì?”
Đúng là chỉ đến chơi, nhưng nhà họ Hoàng là ai chứ, đó là thế gia quân nhân tiếng tăm lừng lẫy.
Hoàng lão gia cũng là nhân vật nổi danh vang dội, ra ngoài đều có người đi theo bảo vệ.
Mẹ Hoàng Yến Chi là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.
Ba cô hôm nay không ở nhà, nhưng chỉ cần hai cái tên này thôi đã đủ khiến bọn họ khẩn trương rồi.
“Ông nội tớ là người rất dễ gần, tuy khuôn mặt nghiêm túc nhưng rất tốt với con cháu.
Hôm qua nghe tớ nói muốn dẫn bạn về, ông còn cố ý ở nhà chờ các cậu nữa.” Hoàng Yến Chi vốn định an ủi hai người, không ngờ lại hoàn toàn phản tác dụng.
Nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ xinh của Bùi Ninh Hân và Trương Linh đều nhăn lại như cái bánh bao.
“Yến Chi, bây giờ chúng tớ không đi thì còn kịp không?” Trương Linh hỏi.
Hoàng Yến Chi quơ chiếc điện thoại đang rung lên: “Hình như không kịp nữa rồi.”
Trương Linh thấy tên người gọi đến thì liền ủ rũ nằm bò ra bàn, ngay cả sự vui sướng khi sắp được nhìn thấy nam thần cũng biến mất.
“Thôi được rồi, chẳng phải chỉ là gặp người lớn nhà bạn bè sao, đâu phải ra chiến trường, có gì mà phải lo chứ?” Bùi Ninh Hân cắn răng, vẻ mặt hùng hồn.
“Trên đường đi, anh gặp phải chút chuyện nên đã đến muộn.
Xin lỗi, không để các em đợi lâu chứ?” Hoàng Minh Dạ đứng cạnh xe ở ngoài cổng trường, nhìn thấy ba người đi ra bèn cười nói.
Lúc này, Trương Linh được gặp nam thần liền ném hết sự khẩn trương lúc trước đi, đỏ mặt đáp: “Không đâu ạ, chúng em cũng mới vừa dậy không lâu.”
Bùi Ninh Hân âm thầm trợn trắng mắt một cái, thật chẳng có tiền đồ gì cả.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng động tác nhỏ này của mình lại lọt cả vào mắt Hoàng Yến Chi, đáy mắt anh hiện ý cười, mở ra xe ghế sau nói: “Mời lên xe.”
Hoàng Yến Chi ngồi vào ghế phụ.
Hoàng Yến Chi vừa lên xe liền đưa cho cô một cái túi: “Chị Tống đã cố ý làm từ sáng sớm, sợ các em chưa ăn gì.”
“Anh đến muộn, bọn em đã ăn rồi.” Vẻ mặt Hoàng Yến Chi không hề có biểu cảm gì.
“Vậy coi như ăn tráng miệng đi.”
“Anh không định để cho bọn em ăn trưa sao?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Tay Hoàng Minh Dạ cứng đờ, cầm túi về, tiện tay để một bên, rồi xoa tóc cô: “Con bé này đúng là càng ngày càng không có lương tâm.”
Bùi Ninh Hân và Trương Linh nhìn nhau, đáy mắt hiện vẻ hâm mộ vô cùng.
Hai người họ đều là con một, trong nhà không có anh chị em gì cả.
Trước kia vẫn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhìn thấy cách chung đụng của anh em nhà họ Hoàng, bỗng nhiên họ nghĩ có một người anh trai cũng rất tốt.
Đại Viện cách trường của bọn họ hơi xa, lại thêm tắc đường nên khi đến cổng thì đã là hơn hai tiếng sau.
Ban đầu, Bùi Ninh Hân và Trương Linh còn không dám nói gì, nhưng Hoàng Minh Dạ rất hài hước và biết cách trò chuyện nên đã nhanh chóng khiến hai người thả lỏng.
Chỉ là lúc vừa đến cửa Đại Viện, nhìn thấy mấy anh lính vác khẩu súng thật đã lên nòng trên vai, Bùi Ninh Hân và Trương Linh liền hoảng sợ.
Tưởng tượng ra là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Hoàng Yến Chi dừng xe, hạ cửa kính xuống.
Anh lính gác cổng liền làm động tác chào Hoàng Minh Dạ một cái rồi cho họ vào.
“Chẳng phải là cần giấy tờ tùy thân sao, ngay cả chứng minh thư tớ cũng đã lấy ra rồi này.” Trương Linh cầm chứng minh thư trong tay, hơi rối rắm xoắn xuýt.
“Có anh dẫn các em vào thì tất nhiên là không cần rồi.” Hoàng Minh Dạ cười nói.
Cả đường đi, Bùi Ninh Hân và Trương Linh đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong Đại Viện xanh mát, có thể thấy được nhiều loại cây cao to ở khắp mọi nơi.
Tuy đã là cuối thu, lá cây rụng nhiều, nhưng vẫn còn một số cây xanh tươi rậm rạp.
Đi thêm mười phút nữa thì xe đỗ lại trước một toà nhà ba tầng.
“Đến rồi.” Hoàng Minh Dạ dừng hẳn xe rồi nói.
Hoàng Yến Chi xuống xe trước.
Bùi Ninh Hân và Trương Linh cũng xuống xe theo.
Ngước nhìn tòa nhà mang đậm hơi thở kiến trúc lịch sử này, sự khẩn trương khó khăn lắm mới giảm đi của hai người lại ùa về.
“Yến Chi, Minh Dạ, hai đứa về rồi.” Một người phụ nữ mặc sườn xám mỉm cười ra đón.
Bà nhìn thấy Bùi Ninh Hân và Trương Linh bèn cười nói: “Hai cháu đây chính là bạn học của Yến Chi đúng không? Mau vào đi!”
“Đây là mẹ tớ.” Hoàng Yến Chi giới thiệu.
Bùi Ninh Hân và Trương Linh chào một tiếng dì.
Vũ Ân Nguyệt trông còn trẻ đẹp hơn trên tivi.
“Thật là hai cô bé xinh đẹp.” Vũ Ân Nguyệt hiền hòa nói.
Bùi Ninh Hân và Trương Linh ngại ngùng cười cười, khi đứng cạnh Hoàng Yến Chi, hai cô cũng không tính là đẹp được.
“Ông nội đợi các con đã lâu rồi đấy.” Vũ Ân Nguyệt nói với cô, giọng điệu ôn hòa không giống trách cứ mà lại như một câu trần thuật hơn.
“Tắc đường nên bọn con về hơi muộn.” Hoàng Yến Chi bình tĩnh nói.
Đường phố ở Hoa Hạ rất hay tắc nghẽn, Vũ Ân Nguyệt biết vậy nên cũng không nói gì.
“Yến Chi, bọn tớ cởi giày trước đã.” Trương Linh đứng ở cửa, nói với vẻ hơi thận trọng.
Vũ Ân Nguyệt xua tay: “Không cần cởi giày, cứ vào luôn đi.”
Hoàng Yến Chi cũng không nói gì, chỉ để nguyên giày đi thẳng vào.
Hoàng Minh Dạ vốn đang định thay giày, thấy vậy thì đáy mắt hiện ý cười, cũng theo em gái đi vào: “Nhà bọn anh không cần thay giày, vào đi.”
Bùi Ninh Hân và Trương Linh thấy chủ nhà không thay giày ra nên cũng yên tâm mạnh dạn đi vào.
Vũ Ân Nguyệt thấy cảnh này thì hơi ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con gái ở cùng bạn bè, không ngờ cô lại là đứa trẻ chu đáo như thế.
Hình như bà...!không hiểu gì về con gái mình cả.
Vũ Ân Nguyệt khẽ thở dài, nhớ tới những lời chồng dặn dò trước khi về quân khu.
Bà quả thật nên tìm hiểu về đứa con này của mình một chút.
“Ông nội, cháu về rồi.” Hoàng Yến Chi vào phòng khách, chào Hoàng lão gia đang ngồi trong phòng.
“Về là tốt rồi, mau mời bạn cháu ngồi xuống đi, đứng hết ra đó làm gì.” Gương mặt nghiêm túc của Hoàng lão gia nở nụ cười, rõ ràng tâm tình của ông lúc này đang rất tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...