Vũ Ân Nguyệt cũng hơi bất ngờ trước mối giao thiệp của Hoàng Yến Chi, nhưng vui mừng thì nhiều hơn.
Con gái bà quen biết được càng nhiều nhân vật ưu tú, người làm mẹ như bà chỉ có thể vui lòng.
Bao năm qua, cô không muốn xuất hiện trước người ngoài, Vũ Ân Nguyệt thật ra cũng có ý kiến, nhưng hai cụ trong nhà nói muốn để Hoàng Yến Chi sống theo ý cô, nên bà không dám ép buộc.
Mắt Hoàng Hi Lan hơi tối lại, nhưng lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt cô ta đã bình tĩnh lại: “Chị rất thích tranh của Y Trân Hoàng.
Không biết em có thể giúp chị mua một bức không?”
Hoàng Yến Chi liếc nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng khiến Hoàng Hi Lan cứng đờ người.
Cô ta lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Em không muốn sao?”
“Nhân tình từ trước đến giờ vẫn là thứ có qua có lại.
Yến Chi quen biết Daniel, nhưng dù sao cũng không phải là quen biết với Y Trân Hoàng.
Cứ làm phiền người ta như vậy, e rằng không tiện, mẹ nghĩ có đúng không?” Quân Hạo Kiện nãy giờ vẫn im lặng chợt nói trước khi Hoàng Yến Chi kịp mở lời, nhưng lại là nói với Vũ Ân Nguyệt.
Hoàng Hi Lan thấy Quân Hạo Kiện vừa lên tiếng đã nói giúp Hoàng Yến Chi, liền cảm thấy rất khó chịu.
Vũ Ân Nguyệt dù gì cũng là phu nhân nhà quyền quý, cũng là người hiểu rõ chuyện xã giao, dĩ nhiên bà hiểu đạo lý, bèn cười nói: “Hạo Kiện nói phải, vừa làm phiền người ta rồi, không nên như vậy mãi.”
Hoàng Hi Lan nghe vậy cũng không nói gì, ngón tay cầm đũa trắng bệch.
Ăn cơm xong, Hoàng lão gia vẫn chưa về.
Hoàng Yến Chi cũng không muốn ngồi chung một nhà với Hoàng Hi Lan.
Vì thế, cô chào Vũ Ân Nguyệt rồi trở vè Giang Tâm Nhã Uyển với anh.
“Ba ngày nữa anh phải về quân đội rồi, lần này sẽ không trở về trong thời gian ngắn được.
Em có việc gì muốn làm cùng anh không?” Lúc sắp ngủ, Quân Hạo Kiện ôm cô vợ bé nhỏ vào lòng, dịu dàng hỏi.
Hoàng Yến Chi đã ngủ rồi, vốn không nghe thấy câu hỏi của Quân Hạo Kiện.
Đã lâu không về đến nhà, anh hơi cúi đầu nhìn dáng vẻ yên tĩnh của cô khi ngủ, không khỏi bật cười.
Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Hoàng Yến Chi, rồi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện ăn sáng xong liền bị anh kéo ra ngoài, hỏi đi đâu, anh cũng không nói.
Sau Hoàng Yến Chi không hỏi nữa, dù gì anh cũng chẳng bán cô đi.
Lúc xe vừa dừng, Hoàng Yến Chi nhìn quanh chỗ đó, là một cửa hàng bán đồ trang sức.
Nghĩ đến chuyện chiếc nhẫn cưới tối qua, cô khẽ chớp mắt, đã hiểu nguyên do.
Quân Hạo Kiện kéo cô vào trong, đi thẳng đến trước quầy.
“Anh chị muốn mua gì ạ?” Nhân viên bán hàng chợt thức tỉnh sau mấy phút sững sờ trước ngoại hình của hai người, nhiệt tình hỏi.
“Tôi họ Quân, đến lấy nhẫn cưới mà tôi đã đặt ở đây.” Quân Hạo Kiện bình thản trả lời.
Nhân viên bán hàng lập tức hiểu ra: “Ngài Quân xin chờ một lát, đồ của anh đang nằm trong tủ bảo hiểm.
Bây giờ tôi sẽ đi lấy cho anh.” Cô nói với Quân Hạo Kiện, đợi anh gật đầu rồi mới đi.
Chỉ một lúc sau, cô nhân viên bán hàng đã quay lại, cầm theo một chiếc hộp nhỏ rất đẹp.
Cô ấy đặt chiếc hộp trên quầy, làm động tác mời.
Quân Hạo Kiện mở hộp ra, đưa đến trước mặt Hoàng Yến Chi: “Em thích không?”
Hoàng Yến Chi nhìn chiếc nhẫn, kiểu dáng của nó hết sức đơn giản, thân nhẫn là một vòng tròn mỏng, chỉ là ở chính giữa có một viên kim cương hồng được gọt giũa tuyệt đẹp.
Viên kim cương này không to, nhưng những viên khác lại vây quanh viên ở giữa, như thể những vì sao đang quy tụ quanh viên kim cương như mặt trăng.
Hoàng Yến Chi cầm chiếc nhẫn lên nhìn: “Đẹp lắm ạ.”
Tay tiếp xúc với mặt trong chiếc nhẫn, cô mới cảm thấy hơi lõm.
Cô nhìn kỹ lại, hóa ra trên chiếc nhẫn còn có một hàng chữ nhỏ bằng tiếng Anh, là sự kết hợp tên anh và tên cô.
Quân Hạo Kiện cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô, không đeo thẳng lên tay Hoàng Yến Chi, mà chỉ vào quầy, chọn ra một sợi dây chuyền bạch kim, rồi lồng chiếc nhẫn vào, sau đó mới đeo lên cổ Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi thắc mắc nhìn anh.
Cô còn tưởng anh sẽ đeo nhẫn lên cho cô chứ.
“Anh biết hiện giờ em không muốn người khác biết rằng em đã kết hôn.
Đeo lên cổ thế này người khác sẽ không nhìn thấy.”
Hoàng Yến Chi nhoẻn miệng cười, đôi mắt hiện vẻ ấm áp.
Anh là một người đàn ông rất tinh tế.
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện lấy nhẫn xong liền rời khỏi cửa hàng bán trang sức.
Phía sau lưng, nhân viên bán hàng nhìn theo bóng Hoàng Yến Chi với vẻ mặt hâm mộ.
Chiếc nhẫn này nhìn thì giản đơn, nhưng giá cả lại không hề thấp chút nào, lại còn là thiết kế của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trên thế giới Evan.
Trước khi ra ngoài, Hoàng Yến Chi vô tình nhìn thoáng qua một chỗ, chợt dừng lại.
“Sao thế?” Quân Hạo Kiện thắc mắc.
Hoàng Yến Chi không trả lời anh, mà chỉ nhìn về một hướng.
Ở đó, Lê Tuyền đang đi dạo trước tủ trưng bày cùng một người đàn ông trẻ tuổi.
Cô ấy khoác tay người đàn ông kia, vẻ mặt tươi cười.
Còn người đàn ông kia thỉnh thoảng lại nghiêng đầu sang nói chuyện với cô ấy.
Cử chỉ cả hai người rất thân mật, rõ ràng là có quan hệ không bình thường.
Hai người dừng lại ở trước quầy.
Chỉ một lát sau, nhân viên bán hàng đã lấy một món trang sức ra từ trong tủ.
Nhìn điệu bộ khua tay múa chân trước mặt
Lê Tuyền của người đàn ông kia, hẳn đó là một sợi dây chuyền.
Nụ cười trên mặt Lê Tuyền càng tươi hơn, gật đầu với anh ta.
Người đàn ông kia đeo dây chuyền lên cho Lê Tuyền.
Cô ấy nhón chân, hôn lên môi anh ta một cái.
Anh ta liền ôm chặt eo Lê Tuyền khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Hai người họ cứ hôn nhau cuồng nhiệt như vậy ở nơi công cộng.
Hoàng Yến Chi không nhìn nữa, nói: “Đi thôi.”
Quân Hạo Kiện cũng nhìn thấy cảnh đó, nhưng không hỏi nhiều.
Hai người cùng nhau rời khỏi cửa hàng trang sức.
“Chúng ta đi đâu tiếp?” Hoàng Yến Chi hỏi anh.
“Đi ăn, rồi dạo phố.”
Lại dạo phố, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế.
Khó mà nhận ra Quân Hạo Kiện lại thích đi dạo phố như vậy.
Hoàng Yến Chi thoáng nhìn anh, cũng không nói gì, coi như là đi với anh vậy.
Sau khi ăn uống xong, Quân Hạo Kiện quả thật dẫn Hoàng Yến Chi đến trung tâm thương mại, vẫn là nơi lần trước hai người đã đến.
Lần này, hai người đi dạo trong trung tâm một lúc lâu, mua rất nhiều thứ.
Đa số là quần áo, giầy, túi xách, thậm chí cả kính râm cho Hoàng Yến Chi.
Cô nhìn túi lớn túi bé trong tay anh.
Dáng vẻ như muốn khiên cả trung tâm mua sắm này về nhà của anh khiến cô hoài nghi có phải anh đã thay đổi giới tính rồi không.
“Chúng ta đi xem đồ nam nhé.” Hoàng Yến Chi chỉ vào một cửa hàng đồ nam một trước mặt.
“Anh không cần mua thêm.
Dù sao cả ngày anh đều ở trong quân đội, chỉ mặc quân trang, mua nhiều cũng chỉ lãng phí.” Quân Hạo Kiện có lắc đầu.
Hôm nay anh muốn lấp đầy tủ quần áo trong nhà.
Mặc dù không biết trong tủ quần áo của phụ nữ rốt cuộc có bao nhiêu quần áo, nhưng anh dám chắc rằng tủ của Hoàng Yến Chi tuyệt đối là ít nhất.
Hoàng Yến Chi: “Em đã mua quá nhiều đồ rồi.” Số quần áo họ mua hôm nay đã gần bằng số cô mua trong cả năm rồi.
Cuối cùng, hai người vẫn đi vào cửa hàng đồ nam.
Nhưng lúc này lại là Hoàng Yến Chi chọn đồ cho anh.
Tay cô lướt qua từng dãy quần áo nam, cuối cùng dừng lại trên một chiếc áo khoác màu đậm.
Bây giờ đã là cuối tháng mười, sắp sang tháng mười một, đúng lúc cần mặc áo khoác.
“Thử một chút đi?” Hoàng Yến Chi lấy cái áo khoác, nhìn anh.
Quân Hạo Kiện đứng lên, nhận lấy rồi đi vào phòng thử đồ.
Hoàng Yến Chi tiếp tục đi dạo xung quanh cửa hàng, rồi chọn thêm một chiếc thắt lưng.
Không lâu sau, Quân Hạo Kiện đã đi ra.
Hoàng Yến Chi nhìn anh, áo sơ mi trắng phối với quần tây, cùng với một chiếc áo khoác màu đậm, khác hẳn ngày thường.
Quân Hạo Kiện ăn mặc thế này càng giống một thương nhân hơn.
“Không đẹp sao?” Quân Hạo Kiện chau mày.
“Không, rất đẹp.” Dáng người anh trời sinh mặc cái gì cũng đẹp, mặc thế này ra ngoài, chẳng biết sẽ làm cho bao nhiêu cô gái say mê.
Quân Hạo Kiện rất hài lòng.
Đây là đồ của vợ anh chọn cho anh, đương nhiên phải đẹp rồi.
Anh không thay ra, mà mặc luôn quần áo này để nhân viên tính tiền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...