Quân Hạo Kiện lẳng lặng nhìn vẻ mặt yên tĩnh khi ngủ của cô.
Hoàng Yến Chi ngủ rất ngoan, không hề nhúc nhích.
Quân Hạo Kiện không dám di chuyển, chỉ sợ đánh thức cô.
Cô ngủ rất tỉnh, chỉ cần có chút tiếng động nhỏ là cô sẽ thức.
Điều này anh đã biết từ lúc bị tấn công khi mình về nhà.
Cảnh giác như vậy, không thể luyện được chỉ trong một sớm một chiều.
Rõ ràng là cô từng sống trong bất an và sợ hãi một thời gian dài, nên mới có thể cảnh giác hơn người như vậy.
Quân Hạo Kiện hơi tò mò về cuộc sống trước đây của cô, muốn biết tất cả mọi chuyện mà cô đã trải qua, nhưng lại không muốn ép buộc cô.
Anh muốn cô cam tâm tình nguyện kể cho anh nghe.
Nhìn vẻ mặt yên tĩnh lúc ngủ của cô, Quân Hạo Kiện vốn không buồn ngủ nhưng mí mắt cũng dần dần nặng nề, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Yến Chi ngủ một hơi đến sáng ngày hôm sau, ngay cả khi y tá vào hai lần mà cô cũng không tỉnh.
Có lẽ là vì cái ôm của Quân Hạo Kiện quá mức an lòng, mới có thể khiến cô bớt cảnh giác.
Hoàng Yến Chi tỉnh dậy khi trời đã sáng rõ.
Cô mở đôi mắt vẫn còn mơ màng ra.
Dáng vẻ dễ thương ngơ ngác đó khiến mắt Quân Hạo Kiện hiện ý cười.
Chỉ là, Hoàng Yến Chi nhanh chóng tỉnh táo trở lại, khiến Quân Hạo Kiện hơi tiếc nuối.
Quân Hạo Kiện lần này bị thương rất nặng, nhưng may là thể lực của anh tốt.
Sau khi vết thương ổn định, anh đi cùng với nhóm chuyên gia chuyển về Bệnh viện Quân y ở Hoa Hạ.
Hoàng Yến Chi cũng về cùng Quân Hạo Kiện bằng máy bay chuyên dụng.
Họ vừa thu xếp ổn thỏa xong, Quân ão gia đã đến bệnh viện.
“Tên nhóc thối tha Quân Hạo Kiện đâu?”
Hoàng Yến Chi ở trong phòng bệnh mà còn nghe được giọng nói vang dội của Quân lão gia.
Quân Hạo Kiện rõ ràng cũng nghe được, chịu thua đỡ trán.
Quân lão gia nhanh chóng vào phòng bệnh.
Đầu tiên, ông quan sát Quân Hạo Kiện từ đầu xuống chân, thấy sắc mặt anh không tệ lắm, mới thở dài một hơi: “Xem ra không chết được.”
Hoàng Yến Chi:…
Quân Hạo Kiện t:…
Y tá ở đó:..
Sau đó, Quân lão gia đi quanh Hoàng Yến Chi một vòng, lắc đầu khiến cô chẳng hiểu gì.
“Ông nội?”
Quân lão gia bày ra vẻ mặt thương tiếc: “Yến Chi, sao cháu lại gầy đi? Khó khăn lắm lão già ông mới nuôi được cháu thêm một chút thịt, bị Quân Hạo Kiện lăn qua lăn lại như vậy, mất hết rồi.”
Hoàng Yến Chi:...!
Quân Hạo Kiện:...!
Y tá ở đó:...!
Hoàng Yến Chi nhìn về phía Quân Hạo Kiện, anh không phải cháu ruột của ông đúng không!?
Quân Hạo Kiện chớp mắt mấy cái.
Anh được nhặt về, em mới là ruột thịt.
Y tá nói rõ chi tiết bệnh tình và tình hình hồi phục của Quân Hạo Kiện cho Quân lão gia.
Biết anh hồi phục khá ổn, Quân lão gia đã hoàn toàn yên tâm.
Không màng đến ánh mắt kháng nghị của Quân Hạo Kiện, ông kéo Hoàng Yến Chi về nhà, nói hoa mỹ là để bồi bổ sức khỏe cho cô.
“Ông nội, ông lo lắng cho anh ấy như vậy, sao không nói ra ạ?” Trên xe, Hoàng Yến Chi hỏi.
Lúc này Quân lão gia nghiêm túc lại.
Nghe Hoàng Yến Chi hỏi, ông thở dài: “Từ khi nó lựa chọn con đường này, ông đã biết là sẽ có một ngày như vậy.
Trước đây, ba Hạo Kiện cũng hy sinh vì nhiệm vụ, nên khi Hạo Kiện nói muốn vào quân đội, thật ra ông không đồng ý.
Ông đã mất đứa con trai rồi, không muốn mất thêm cháu trai.
Nhưng ông vốn không ngăn được ý định của Hạo Kiện, chỉ đành tùy nó.
Thật ra mỗi lần nó làm nhiệm vụ, ông đều kinh hồn bạt vía, chỉ sợ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa.”
“Lần đầu tiên Hạo Kiện bị thương do làm nhiệm vụ là vào chín năm trước.
Khi đó, nó tầm tuổi cháu, suýt đã không qua được, nhưng cuối cùng vẫn sống sót.
Không phải là ông chưa từng khuyên nó, nhưng Hạo Kiện lại nói, ông và ba nó đều là niềm kiêu ngạo của nó.
Nó không thể bôi nhọ cái họ Quân này được.”
“Lúc ấy, ông liền suy nghĩ cẩn thận.
Nếu đó là lựa chọn của nó, người làm ông nội như ông, ngoại trừ ủng hộ thì có thể làm gì nữa đây? Chỉ khổ cho cháu, Yến Chi.
Bây giờ bỗng nhiên ông hơi hối hận vì trước đây đã tác hợp cho hai đứa ở bên nhau.
Ông không biết làm như vậy là đúng hay sai.”
Hoàng Yến Chi nhoẻn miệng: “Ông nội, lấy anh ấy là sự lựa chọn của cháu.
Cho dù có một ngày anh ấy hy sinh trong nhiệm vụ, cháu cũng sẽ không hối hận vì đã chọn như thế.
Hơn nữa, cháu tin anh ấy.
Hạo Kiện là người có trách nhiệm.
Biết trong nhà còn có chúng ta đang chờ, anh ấy sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm.
Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Quân lão gia yên lặng nhìn Hoàng Yến Chi.
Một lúc lâu sau, ông thở dài, bỗng cảm thấy may mắn vì người Quân Hạo Kiện cưới là Hoàng Yến Chi.
Thật ra, Quân lão gia lo Quân Hạo Kiện bị thương lần này khiến Hoàng Yến Chi có suy nghĩ gì về cháu mình.
Bây giờ nghe cô nói như vậy, ông cũng đã yên lòng.
Còn Hoàng Yến Chi chẳng lẽ lại không hiểu nguyên nhân Quân lão gia kéo cô ra ngoài? Cô hiểu, chỉ là Quân Hạo Kiện do cô chọn.
Trước đây là cô chủ động nói muốn kết hôn với anh, vậy chỉ cần sau này anh không phản bội cô, cô cũng sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh.
Điều này không liên quan gì đến tình yêu.
- ---------------
Vệ Huy bằng cách nào đó biết tin bị thương nằm viện.
Sáng sớm, anh ta xách một giỏ trái cây, xuất hiện trong phòng bệnh.
“Ôi ngài Quân, mới mấy ngày không gặp, sao ngài lại đến bệnh viện ở thế này?” Vệ Huy cười tươi như hoa, dáng vẻ không giống như tới thăm bệnh, mà lại trông hơi hả hê.
Quân Hạo Kiện chẳng buồn liếc anh ta.
Vệ Huy bị bẽ mặt, bèn ngượng ngùng sờ mũi một cái, rồi quan sát xung quanh, nhưng lại không thấy Hoàng Yến Chi.
“Ủa, cô vợ bé nhỏ lạnh lùng của cậu đâu?”
“Đến trường nộp luận văn rồi.” Quân Hạo Kiện lạnh nhạt đáp lại.
Vệ Huy à một tiếng, đôi mắt đào hoa bỗng nhiên lóe lên.
Anh ta bước tới gần Quân Hạo Kiện: “Này, tôi bảo, cái thân xử nam vạn năm của cậu đã bị phá hay chưa?”
Quân Hạo Kiện liếc anh ta một cái, không ừ hữ nửa lời.
Vệ Huy kêu toáng lên: “Không phải chứ, hai người kết hôn lâu như vậy rồi, mà cậu vẫn chưa xuống tay?” Nói xong, anh ta còn xấu xa thoáng nhìn qua nửa người dưới Quân Hạo Kiện, đi vẻ mặt nghiêm túc.
“Người anh em, có phải cậu có bệnh gì khó nói? Nếu thế thật thì cậu muôn ngàn lần không thể giấu bệnh tránh thuốc.
Mặc dù tôi không biết bác sĩ điều trị trong lĩnh vực này, nhưng vẫn có thể nhờ bạn bè tìm cho cậu.
Có bệnh thì phải trị.”
Anh ta nói nghiêm túc, người không biết còn tưởng rằng trong chuyện đó, Quân Hạo Kiện không được thật.
Sắc mặt Quân Hạo Kiện đen sì, lạnh lẽo.
Vệ Huy đã sớm quen với bản mặt lạnh của Quân Hạo Kiện.
Anh ta không hề để tâm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn giữa hai đùi Quân Hạo Kiện, đáy mắt đầy ý cười sâu xa.
Sắc mặt Quân Hạo Kiện đã gần sánh được với đít nồi, mắt nhìn anh ta như phóng dao găm.
Anh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn.
Cuối cùng Vệ Huy cũng kịp nhận ra là mình đùa quá trớn, khiến vị đại thần này cáu rồi.
“Việc đó, Hạo Kiện, tôi chỉ đùa một chút, đùa thôi mà.”
Quân Hạo Kiện lạnh lùng thu tầm mắt lại: “Không có chuyện thì cậu có thể cút đi được rồi.”
“Còn chứ, tôi đích thân tới thăm cậu mà.” Vệ Huy nói xong, lại lấy một quả táo từ giỏ trái cây ra, cắn một miếng: “Cậu biết chuyện bạn cô vợ nhỏ nhà cậu tham gia đợt casting của công ty tôi không?”
“Kết quả như thế nào?”
Vệ Huy nhớ đến cô bé có khuôn mặt trẻ con kia, liền híp đôi mắt hoa đào: “Đã qua được hai vòng.
Có điều, cô bé đó quá ngây thơ.
Đến vòng thứ ba là bán kết thì bị người ta hãm hại.”
“Trượt rồi?” Quân Hạo Kiện hỏi bằng giọng thoải mái.
Nếu không phải cô ấy là bạn của Hoàng Yến Chi thì anh còn chẳng buồn hỏi lấy một câu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...