Ba giờ sau, khi đào xa khoảng chừng năm mét, anh dừng lại, hình như anh vừa mới đào được thứ gì đó.
Anh ngồi xổm xuống, moi một con dao găm từ trong đất bùn ra, thân dao đã rỉ sét loang lổ, chỉ có chuôi dao làm bằng nhựa plastic là trông vẫn còn hoàn hảo chưa bị hư hại.
Hoàng Yến Chi cầm dao găm trong tay, phủi sạch bùn đất phía trên, thân dao đã rỉ sét hoàn toàn không nhận ra được hình dạng ban đầu, cô không nhìn thân dao mà nhìn xuống đầu chuôi dao, ở đó khắc một số 39 nho nhỏ, đó đã từng là mã số của các cô.
Ở đầu chuôi dao của cô đã
từng khắc con số 7 nho nhỏ, còn Diệp Ngân là số 5.
“Hạo Kiện, là ở đây.” Lần này cô rất chắc chắn, cô đã tự tay mai táng Diệp Ngân ở chỗ này.
Quân Hạo Kiện gật đầu, lại tiếp tục đào một mảnh đất gần đó, ngược lại chỉ tìm được mấy cái đầu lâu, nhưng chỉ toàn là lớp vỏ, nhìn giống xương thú chứ không phải xương người.
Năm đó, để bảo vệ thi thể Diệp Ngân, Hoàng Yến Chi đã đào sâu một mét, nhưng bây giờ Quân Hạo Kiện đã đào gần hai mét mà vẫn không tìm thấy hài cốt của Diệp Ngân.
“Yến Chi, có phải em nhớ lầm rồi không?” Đã qua nhiều năm vậy rồi, thảm thực vật trong rừng mưa đã trở nên rậm rạp, tìm không thấy là chuyện rất bình thường.
“Không đâu, chính là chỗ này.” Hoàng Yến Chi rất chắc chắn, ban nãy còn tìm được con dao găm cô đã chôn cùng Diệp Ngân mà.
Năm đó, dao găm của mấy người tập kích bọn họ đều được cô xem như vật chôn theo, đặt bên cạnh Diệp Ngân.
“Để anh tìm tiếp.” Quân Hạo Kiện nói rồi cẩn thận đào xung quanh.
Cũng không lâu lắm, anh chợt dừng lại, một đốt xương trắng xuất hiện trước mặt hai người.
Hoàng Yến Chi nhìn đốt xương trắng đó chằm chằm rồi nhảy xuống dùng đôi tay nhỏ bé đào bới bùn đất xung quanh, chốc lát sau, một bộ xương người hoàn chỉnh liền xuất hiện trước mắt cả hai.
Bộ xương trắng nhỏ hơn kích thước của người trưởng thành một chút, có thể thấy được đó là một đứa trẻ mới lớn, ở vị trí cổ của bộ xương có một sợi dây chuyền, Hoàng Yến Chi cầm lên nhìn thử, kết quả tìm được con số “S” nho nhỏ lõm xuống.
“Hạo Kiện, cô ấy đi thật rồi.” Hoàng Yến Chi đau khổ nói, nắm thật chặt sợi dây chuyền bạc đã ngả màu đen.
Quân Hạo Kiện không biết phải an ủi cô như thế nào.
“Em nên sớm tin mới phải, làm sao Tần Hinh là Diệp Ngân được chứ.
Nhưng Hạo Kiện, em luôn nghĩ cô ấy chính là Diệp Ngân, em nghĩ Diệp Ngân vẫn còn sống.” Cô cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân.
Quân Hạo Kiện muốn ôm cô để an ủi nhưng lúc này hai bàn tay anh đều là bùn đất.
“Yến Chi.”
“Em không sao, Hạo Kiện, cho em ba phút, em sẽ ổn thôi.” Cô ngồi xổm xuống, bỏ xương trắng dưới đất vào một chiếc hộp, sau đó bỏ dây chuyển vào túi mình.
Hai người lấp mấy cái hố lại, mặc dù đất đã bị đào lên một lần nhưng sức sống của cây cối nơi này rất ngoan cường, không bao lâu sẽ khôi phục nguyên dạng, thậm chí còn tốt hơn so với ban đầu.
Rừng nguyên sinh về đêm rất nguy hiểm, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện định đến hừng đông sẽ đi.
Sau khi con báo kia bỏ đi thì vẫn chưa trở về, anh và cô bèn qua đêm trong hang đá.
Anh nhặt một ít củi khô đặt ở cửa hang nhóm lửa, một mặt để giữ ấm, mặt khác cũng có thể đuổi vài loài thú hoang.
Hoàng Yến Chi tựa vào lòng anh, nhìn ngọn lửa bập bùng trước mặt: “Hạo Kiện, anh nói xem có phải em điên rồi không, rõ ràng năm đó là chính tay em an táng Diệp Ngân, cô ấy chết trong lòng em, vậy mà em lại còn mong đợi lúc đó cô ấy không chết.”
Quân Hạo Kiện ôm cô: “Yến Chi, đừng nghĩ ngợi nữa, lần trở lại này chúng ta hãy tìm cho Diệp Ngân một nơi có phong cảnh đẹp, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến thăm cô ấy.”
Hoàng Yến Chi vâng một tiếng rồi trở nên trầm mặc, một lát sau lại nói: “Hạo Kiện, em thật sự cho rằng Tần Hinh chính là Diệp Ngân.” Cho dù cả hai không có bất kỳ điểm nào giống nhau, thậm chí bây giờ hài cốt của Diệp Ngân đang ở bên cạnh cô, nhưng ngộ nhỡ thì sao, ngộ nhỡ bộ hài cốt này không phải Diệp Ngân thì sao, ngộ nhỡ Diệp Ngân chết đi sống lại thì sao?
Đừng có nói gì mà bởi vì nhìn vừa mắt cho nên mới nhiều lần ra tay giúp đỡ, cô không phải trẻ con lên ba, lời nói dối như thế thì dù ba tuổi cô cũng không tin.
“Yến Chi, mặc kệ cô ấy có phải hay không, cô ấy đã không muốn thừa nhận, vậy thì dù cô ấy là Diệp Ngân thì đối với cô ấy Diệp Ngân đã là quá khứ, hà tất em phải gò ép?”
“Anh cũng cảm thấy em gò ép sao? Trước đó Tần Hinh cũng khuyên em thế này.” Hoàng Yến Chi nhếch môi.
Ánh lửa rọi vào mặt cô thật ấm áp, cô từ từ nhắm mắt lại, Quân Hạo Kiện ôm cô, thỉnh thoảng khều đống lửa một cái, mấy năm nay cô vẫn chưa lúc nào nghỉ ngơi thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng là hai người liền rời đi.
Việc đầu tiên khi về nước là cả hai cùng đi chôn tro cốt của Diệp Ngân, chôn trong nghĩa trang của bà nội Hoàng, cách mộ bia của bà không xa.
Đứng trước cửa nhà, nhìn cánh cửa vô cùng quen thuộc, Hoàng Yến Chi bỗng nhiên có cảm giác giống như cách cả đời người, rõ ràng chỉ mới rời khỏi nửa tháng, nhưng cô lại có ảo giác như đã qua nửa đời người.
Vũ Ân Nguyệt đang định đi chợ mua chút đậu hũ cho An An thì nhìn thấy vợ chồng hai người đứng ở cửa ra vào, túi xách trong tay bà lập tức rơi xuống đất: “Yến Chi.” Vũ Ân Nguyệt ôm chặt lấy con gái, dường như có chút không thể tin được cô đã trở về.
“Yến Chi con bé này, thời gian qua chạy đi đâu vậy hả, làm mẹ lo lắng muốn chết biết không.” Hoàng Yến Chi vỗ lưng bà: “Mẹ, con không sao, chẳng phải con đã trở về rồi sao.”
“Con nói con đấy, ra ngoài mà ngay cả điện thoại cũng không mở máy, con muốn làm ai sốt ruột đến chết vậy.” Vũ Ân Nguyệt dùng tay đấm lên lưng cô, giọng nghẹn ngào, mặc dù Hoàng Quang Nghị và Hoàng lão gia đều giấu bà, không cho bà biết nhưng bà có thể cảm giác được chắc chắn Hoàng Yến Chi đã xảy ra chuyện, nếu không thì thái độ của Hoàng Quang Nghị cũng không như vậy.
Tuy rằng đang đánh Hoàng Yến Chi, nhưng lực tay của Vũ Ân Nguyệt lại không hề mạnh chút nào.
“Xin lỗi mẹ, làm mẹ lo lắng rồi.”
“Yến Chi, hứa với mẹ, sau này cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được để mẹ không tìm thấy con, mẹ sẽ sợ, Yến Chi, mẹ không chịu được lại mất con lần nữa đâu.”
“Được, con đồng ý với mẹ.” Hoàng Yến Chi đáp.
Hồi lâu sau bà mới buông cô ra, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, vô cùng đau lòng nói: “Sao con gầy thể hả.”
Hoàng Yến Chi cười: “Mẹ, con chẳng gầy đi chút nào cả, là mẹ thấy con gầy thôi.”
“Được rồi được rồi, trưa nay mẹ sẽ bảo chị Tống hầm chút canh bổ cho con và Hạo Kiện, không thể tiếp tục như vậy được, gầy quá không đẹp.” Vũ Ân Nguyệt nghĩ linh tinh, sau đó mới nhận ra không thấy Quân Hạo Kiện đâu: “Hạo Kiện đâu?”
“Con bảo anh ấy vào nhà trước rồi.” Hoàng Yến Chi nói.
“Con cũng mau vào nhà đi, trông sắc mặt con khó coi vậy có phải không nghỉ ngơi đàng hoàng không, mau vào nghỉ ngơi đi, bây giờ mẹ đi mua đậu hũ cho An An.” Nghe thấy tên con trai, Hoàng Yến Chi vô cùng nhớ con.
“Thằng bé đang ngủ đấy, con vào đi.” Vũ Ân Nguyệt nói.
Hoàng Yến Chi gật đầu, vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Hoàng Minh Dạ giang tay mỉm cười nhìn cô, cô cười lại rồi chạy đến ôm lấy anh.
“Chi Chi, hoan nghênh về nhà.”
Cô ứa nước mắt: “Anh.”
Hoàng Minh Dạ vỗ lưng cô: “Đừng nói gì cả, anh biết hết rồi, chỉ cần em bình an vô sự là được, Chi Chi, thấy em không sao là anh yên tâm rồi.”
“Anh, cảm ơn.”
Hoàng Minh Dạ nghe thế thì hơi giận dỗi, và rối bù đầu tóc cô: “Nói nhảm gì đấy, sao lại cảm ơn anh, em nói xem em có đáng đánh không.”
Hoàng Yến Chi cười khúc khích: “Ừm, nên đánh.”
“Được rồi, ông nội biết em về nên đang đợi em trong phòng đó, lên đi.” Anh chỉnh lại tóc cho cô, dịu giọng nói.
Lúc Hoàng Yến Chi vào nhà thì Quân Hạo Kiện đang ngồi nói chuyện với Hoàng Quang Nghị ở phòng khách, cô chào ông một tiếng rồi đi lên tầng tìm Hoàng lão gia.
Vừa mở cửa phòng ra đã thấy Hoàng lão gia đứng trước di ảnh bà nội như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Hoàng Yến Chi quỳ phịch xuống trước mặt ông: “Ông nội, cháu về rồi.”
Hoàng lão gia xoay người nhìn cháu gái quỳ dưới đất, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới một lượt, không thấy thương tích gì, rốt cuộc cũng yên tâm: “Trở về là tốt rồi, đứng lên đi, quỳ dưới đất làm gì.”
Hoàng Yến Chi không đứng dậy mà ngẩng đầu nhìn lão gia: “Xin lỗi ông nội.” Cô tin thời khắc này ông cụ đã biết rõ chân tướng sự việc.
Hoàng lão gia tự tay đỡ cô đứng lên: “Cháu không hề có lỗi với ông, là ông có lỗi với cháu, là nhà họ Hoàng có lỗi với cháu.
Nếu lúc trước ông nội bảo vệ cháu thật tốt thì cháu đã không trải qua những chuyện kia.
Chi Chi, đừng mang gánh nặng trong lòng, cháu là cháu gái của Hoàng Nguyên Dịch ông, cả đời này đều là vậy.”
“Những ngày gần đây, ông luôn nói với bà cháu rằng nhất định phải phù hộ cháu bình an trở về, bây giờ cháu về rồi, ông cũng an lòng.”
“Ông nội, cháu đã giải quyết xong mọi chuyện, sau này cháu sẽ chỉ là Hoàng Yến Chi.”
“Được, cho dù không giải quyết cũng không sao, có ông nội ở đây, dù có bất cứ chuyện gì ông cũng sẽ che chở cho cháu.” Hoàng lão gia nhìn cháu gái, nghiêm túc nói.
Dưới lầu vọng lên tiếng khóc của An An, lão gia vỗ bả vai Hoàng Yến Chi: “An An dậy rồi, mau đi xem thằng bé đi, trong thời gian cháu không ở đây, thằng bé nhớ cháu lắm đấy.”
Hoàng Yến Chi cũng có chút vội vã muốn gặp con trai, bèn gật đầu rồi ra ngoài.
An An trông thấy mẹ thì càng khóc dữ dội hơn: “Mẹ, mẹ.”
Hoàng Yến Chi nhìn con trai khóc đến mức thở không ra hơi thì sống mũi cay cay, lập tức ôm lấy con trai từ tay Quân Hạo Kiện, cô nhắm mắt lại để ngửi mùi sữa thơm tho quen thuộc trên người con mình: “An An, là mẹ không tốt, mẹ đã làm An An đau lòng.”
An An ôm lấy cổ mẹ khóc thật lâu mới dần yên lặng, nhưng lại sống chết không chịu rời xa cô, cô biết An An nhớ cô nên liền ôm lấy cậu nhóc, để mặc cậu dựa vào ngực mình.
“Ba ba, đói.” An An ôm Hoàng Yến Chi nói với anh.
Quân Hạo Kiện nhận lệnh đứng dậy đi vào nhà bếp cầm bát đậu hũ mà ban nãy Vũ Ân Nguyệt đã ra ngoài mua cho An An.
Anh vốn muốn bế con trai để cho ăn, nhưng cậu nhóc không muốn rời khỏi vòng tay của cô, anh đành phải ngồi bên cạnh cô đút từng muỗng cho cậu nhóc.
“Ba mẹ trở về, An An cũng ăn ngon miệng hơn.” Vũ Ân Nguyệt vừa cười vừa nói, những ngày qua bà bị An An hành hạ quá sức, người cũng tiều tụy.
An An nhai thức ăn trong miệng nhưng mắt cứ nhìn Hoàng Yến Chi, sợ rằng chỉ cần chớp mắt là sẽ không thấy mẹ đâu nữa, cái tay nhỏ xíu nắm chặt lấy tay áo cô không buông, cô nhìn chỉ thấy vô cùng đau lòng.
Sau khi cơm nước xong, anh và cô liền đưa con trai về nhà.
Hôm qua Quân lão gia đã nhận được điện thoại của Quân Hạo Kiện nên biết hôm nay bọn họ sẽ về.
Nhìn thấy hai người bình an trở về, nỗi lo lắng trong lòng ông rốt cuộc cũng lắng xuống.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Quân lão gia vui mừng nói: “Yến Chi, ông thấy cháu gầy đi đấy, có phải Hạo Kiện không chăm sóc cháu chu đáo không.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Không phải đâu ông nội, là cháu ăn không ngon miệng thôi, thời gian này đã để ông lo lắng rồi.”
“Gì mà lo lắng với không lo lắng chứ, nhìn thấy các cháu bình an trở về là lão già ông yên tâm rồi, cháu và Hạo Kiện cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.” Quân lão gia nói, ông cũng không rõ Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đi làm việc gì, nhưng cũng đoán được một chút từ miệng của Hoàng lão gia.
Hoàng Yến Chi gật đầu rồi bế con trai vào phòng.
Quân Hạo Kiện ở lại, anh có vài lời cần nói với ông.
Buổi tối, đợi sau khi An An ngủ, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện ngồi trên ghế ngoài ban công: “Quân Hạo Kiện, anh không có gì muốn hỏi sao?”
“Không có.” Quân Hạo Kiện nhìn mấy ngôi sao trên bầu trời, dịu dàng đáp.
“Em bướng bỉnh như vậy, anh thật sự không muốn nói gì với em sao?” Hoàng Yến Chi lại hỏi.
Trước khi rời đi, Quân đội nhân đã nói muốn ly hôn với cô.
Quân Hạo Kiện quay sang nhìn Hoàng Yến Chi: “Anh vẫn rất giận.
Yến Chi, anh thật sự rất tức giận vì em đã bỏ mặc anh mà mạo hiểm một mình.
Mặc dù tới bây giờ anh vẫn giận, vì anh không thích cảm giác được em che chở phía sau, rồi nhìn em đi mạo hiểm.
Là một người đàn ông, nếu ngay cả vợ mình anh cũng không thể bảo vệ được, thì điều này sẽ khiến anh cảm thấy rất thất bại.”
“Thế nhưng Hạo Kiện, em không hối hận vì đã làm thế.” Hoàng Yến Chi nghiêm túc nói.
Nếu như cho cô một cơ hội nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn như thế: “Hạo Kiện, em thừa nhận em ích kỷ.
Em chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của anh.” Giọng nói của cô rất xa xăm rồi biến mất trong trời đêm.
Quân Hạo Kiện quay đầu sang nhìn cô: “Ừ, vẫn biết nhận ra lỗi của mình.”
“Hạo Kiện, nếu anh muốn, anh có thể mắng em, thậm chí đánh em, nhưng em sẽ không đồng ý ly hôn.”
Quân Hạo Kiện cạn lời, nhìn cô: “Anh nói muốn ly hôn lúc nào?”
“Anh...” Hoàng Yến Chi nói giữa chừng thì dừng lại, nhìn vào mắt anh, sau đó bỗng nở nụ cười: “Em nhớ nhầm.”
Quân Hạo Kiện quay đi, nhìn ngắm mấy vì sao rải rác trên bầu trời, dịu dàng nói: “Yến Chi, đây là lần cuối cùng, nếu còn lần sau anh nhất định sẽ không tha thứ cho em.”
Hoàng Yến Chi nghiêm túc hứa: “Được.
Lần này anh quay về quân đội thì có gặp phiền phức lắm không?” Khi đó cô không muốn cho anh đi theo chính là vì sợ ảnh hưởng đến tương lai của anh, kết quả vẫn không thể cản được anh.
“Không sao đâu, cùng lắm là viết kiểm điểm thôi.
Anh đã viết một lần nên có kinh nghiệm rồi, đừng lo.” Quân Hạo Kiện thờ ơ trả lời.
Tất nhiên Hoàng Yến Chi biết sự việc sẽ không đơn giản như thế, nhưng anh đã không muốn cô phải lo lắng nên cô cũng đành làm như không biết gì.
Sáng hôm sau, đợi sau khi anh quay lại quân khu, cô mới về nhà họ Hoàng tìm Hoàng lão gia, đúng lúc Hoàng Quang Nghị cũng ở nhà.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Ba, ông nội, con muốn biết chuyện này có ảnh hưởng lớn tới Quân Hạo Kiện không?”
Hoàng Quang Nghị và Hoàng lão gia nhìn nhau có phần do dự.
Hoàng Yến Chi thấy vậy nhìn sang Hoàng lão gia: “Ông nội, tình hình của Quân Hạo Kiện nghiêm trọng lắm phải không ạ?”
Hoàng lão gia thở dài, tiếng thở dài này lập tức cho Hoàng Yến Chi biết đáp án.
Trái tim cô cảm thấy nặng trĩu: “Ông nội, cháu muốn biết kết quả xấu nhất là gì?”
“Không có kết quả xấu nhất, còn có ông nội cháu ở đây mà.
Dù ông nội đã rời quân đội nhiều năm, nhưng ít nhiều họ vẫn nể mặt ông.
Ông nội đã thu xếp xong rồi, khi Hạo Kiện trở lại sẽ không sao đâu.” Chuyện này phiền phức thì có phiền phức thật.
Phía quân đội đã kiểm tra lịch sử xuất cảnh của Quân Hạo Kiện.
Theo quy tắc, quân nhân trong thời gian quân dịch không thể tùy ý xuất cảnh, cho dù đã xuất ngũ, thì trong vòng hai năm cũng không được phép ra nước ngoài.
- ---------------
Hic Hic.
Giảm tương tác và Follow quá các b ơi.
Làm mình giảm động lực quá.
????????????????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...