Ăn cơm xong, Hoàng Yến Chi lại gọi điện cho Hely, lần này đã gọi được: “Hely, cậu đang ở đâu vậy?”
“Tớ à? Tớ đang ở nước Y, ở thủ đô hơi chán nên tớ ra ngoài chơi một chút.
Tris cậu có chuyện gì nhờ tớ làm à? Vậy tớ sẽ về ngay.”
“Không có gì, chỉ là vừa rồi gọi điện cho cậu không được nên tớ hơi lo thôi.
Cậu không sao là được rồi.”
Hoàng Yến Chi nói.
Hely nhìn Irene.
Anh khẽ lắc đầu, nên cô lại cười nói: “Tris, tớ sẽ về nhanh thôi.”
“Ừ, không vội, nếu cậu thích thì cứ ở bên đó chơi một thời gian đi.
Thời gian này tớ ở quân khu thủ đô, nếu không liên lạc được với tớ thì hãy để lại lời nhắn cho tớ.”
“Được.” Hely cúp máy.
James biết Hoàng Yến Chi ở trong quân khu thì trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô đến quân khu tất nhiên là để chăm sóc Quân Hạo Kiện, dù biết người cô yêu là hắn ta, nhưng mỗi lần nghĩ đến cô sớm chiều chung đụng với hắn ta, trong lòng hắn đều ghen đến phát điên.
................!
Trong một ngôi biệt thự ở nước Y, không ai ngờ Diệp Dung còn dám ở lại đây.
Bà ta nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt đau đớn, mặt mày tái nhợt, hàm dưới bà ta cắn chặt môi đến nỗi bật máu.
Quản gia đi vào, nhét một cái khăn vào miệng bà ta, để đề phòng bà ta không chịu đựng nổi làm tổn thương bản thân.
Diệp Dung vốn đã bị virus giày vò đến người không ra người quỷ không ra quỷ, mà thời gian qua Irene còn dùng bà ta làm thí nghiệm, ngày nào cũng tiêm mấy thứ quái đản vào người bà ta, khiến cơ thể của bà ta bị hủy hoại nặng nề.
Bây giờ tuy trong người bà ta đã không còn virus, nhưng bà ta cũng chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng, sống được đã là rất may mắn.
Qua một lúc lâu, đợi sau khi cơn đau qua đi thì cả người Diệp Dung đã ướt đẫm mồ hôi.
Bà ta thở hổn hển, nhìn quản gia bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Phu nhân, nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại.” Quản gia cúi đầu.
Mục đích ông ta ở bên cạnh James là để tìm tro cốt của Carl, nhưng đã lâu như vậy mà không hề có chút manh mối nào.
Bây giờ James đã biết ông ta là người của Diệp Dung, đang phát lệnh đuổi giết ông ta trên toàn thế giới, nên ông ta không thể nào dò la thông tin được nữa.
“Ai bảo ông cứu tôi?” Diệp Dung biết quản gia không tìm được tro cốt của Carl mà lại đi cứu mình thì vô cùng tức giận.
Bà ta thà bị hành hạ, còn hơn sau khi chết vẫn không được chôn chung với tro cốt của Carl.
“Tôi nhận được tin, bọn họ muốn giết phu nhân.” Quản gia giải thích.
“Cho nên ông liền tự ý quyết định để lộ thân phận của mình? Quản gia, trước đây khi giao nhiệm vụ, tôi đã nói với ông thế nào?” Diệp Dung lạnh giọng hỏi.
“Tìm tro cốt của tiên sinh, an táng bà và ngài ấy cùng một chỗ.”
“Quản gia, thì ra ông vẫn nhớ rõ.” Diệp Dung cười giễu, ánh mắt lạnh như băng.
Quản gia không nói gì.
“Đi ra ngoài đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Quản gia vừa ra tới cửa thì Diệp Dung gọi ông ta vào: “Quay lại đây.”
Quản gia quay lại, đứng trước mặt bà ta.
Sau khi nghe xong kế hoạch của bà ta, ánh mắt ông ta đầy u ám: “Vâng, phu nhân, bây giờ tôi sẽ lập tức đi làm ngay.”
“Nếu lần này ông lại để thất bại thì đừng ở lại bên cạnh tôi nữa.”
“Vâng, phu nhân.
Đúng rồi, đã mất liên lạc với Tần Hinh rồi.”
“Chỉ là một đứa vô dụng, không liên lạc được thì thôi.” Diệp Dung thờ ơ nói.
Bà ta cho rằng Tần Hinh đã chết, dù sao trước đó Irene cũng đã nói với bà ta như thế.
Diệp Dung nhắm mắt lại, ôm một bức ảnh trong lòng, là ảnh của Carl.
Bà ta áp tấm ảnh vào người, thì thầm: “Xin lỗi, em chưa thể tìm thấy anh.
Nhưng Carl à, anh nhất định phải chờ em, em đã không thể kiên trì được bao lâu nữa, rất nhanh thôi, em sẽ đến tìm anh.
Anh hãy đi chậm một chút, chờ em, sau khi em làm xong chuyện cuối cùng thì em sẽ đi tìm anh.” Cả người bà ta đã kiệt quệ, các chức năng của cơ thể đều suy kiệt với tốc độ chóng mặt.
Thật ra Diệp Dung vốn đã không thể trụ được bao lâu nữa, cứ tưởng sẽ chết trong tay Irene và cũng đã chuẩn bị đối mặt với cái chết, chỉ là trong lòng vẫn tiếc nuối vì chưa thể hủy hoại nhà họ Hoàng.
Bây giờ ông trời đã cho bà ta cơ hội cuối cùng, bà ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nhà họ Hoàng.
****************
“Aldan, anh nhanh lên đi.” Cẩn Mai gọi Aldan đi phía sau.
Anh vung roi quất ngựa, nhanh chóng đuổi theo.
“Em cẩn thận một chút, con ngựa này rất hoang dã, nếu lỡ bị nó hất xuống, thì em sẽ phải khóc đấy.” Aldan nói.
Cẩn Mai nắm chặt dây cương: “Aldan, anh xem em này, bây giờ kỹ thuật cưỡi ngựa của em rất tốt, ngay cả huấn luyện viên nơi này cũng khen em học rất tốt đấy.”
“Vâng vâng vâng, biết kỹ thuật cưỡi ngựa của em tốt, nhưng vẫn phải cẩn thận.”
“Biết rồi ạ, Aldan, bây giờ anh càng ngày càng dông dài đó.” Cẩn Mai cười hì hì, hai chân thúc vào bụng ngựa rồi chạy đi.
Aldan đuổi sát theo sau.
“Ôi, vui quá.
Aldan, em không muốn quay về Sydney nữa.” Cẩn Mai vừa vuốt ve lông ngựa, vừa luyến tiếc nói.
Thời gian qua cô và Aldan đi khắp nơi trên thế giới, đến hết nước này đến nước khác chơi.
Aldan là một người có học thức uyên thâm, ở cùng anh học hỏi được rất nhiều điều.
“Nếu em thích thì chúng ta có thể ở lại đây lâu hơn.”
Aldan nhìn nụ cười trên mặt cô, cưng chiều nói.
Cẩn Mai gật đầu, ôm eo Aldan: “Aldan, có anh thật tốt.”
Aldan cũng ôm lấy cô: “Em đó, những lúc thế này thì mồm miệng em lại đặc biệt ngọt.
Đi thôi, em đi thay đồ trước đi rồi anh dẫn em đi ăn món ngon.”
Mắt Cẩn Mai sáng lên, sau đó xìu xuống, xoa xoa mặt mình: “Aldan, anh thật sự muốn vỗ béo em sao? Anh nhìn em đi, dạo này mặt em toàn thịt là thịt thôi.”
Aldan kéo tay cô xuống: “Con gái có da có thịt mới đẹp.
Trước đây em gầy quá, nhìn mà đau lòng.”
“Hì hì, anh nghĩ vậy thật sao? Vậy chúng ta đi ăn chút gì đi, xem như ăn mừng chúng ta đã có cùng quan điểm.” Cẩn Mai ôm lấy cánh tay Aldan, mặt mày tươi vui.
Dùng cơm xong, hai người quay về khách sạn.
Trước cửa phòng, Aldan căn dặn: “Tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi em.
Ngày mai chúng ta sẽ đi chơi tiếp.
Đừng thức khuya quá, bằng không ngày mai không dậy nổi thì anh sẽ đi một mình đó.”
“Vâng, em bảo đảm hôm nay em sẽ ngủ sớm mà.”
Cẩn Mai gật đầu như gà mổ thóc, sau đó nhón chân lên, hôn Aldan một cái: “Aldan, ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.” Aldan cười nói.
Đợi đến khi Cẩn Mai vào phòng rồi, anh mới bước vào căn phòng bên cạnh.
“Aldan, trong người chúng ta có đủ tiền không vậy?”
Sáng hôm sau, Aldan và Cẩn Mai trả phòng rồi xuất phát đến sòng bạc.
Đứng trước cửa sòng bạc, Cẩn Mai dè dặt hỏi, nếu bị người ta đuổi ra ngoài vì thiếu tiền thì mất mặt lắm.
“Aldan, trong người chúng ta có đủ tiền không vậy?”
Aldan sờ đầu cô: “Chơi một chút vẫn đủ, vào thôi.”
Cẩn Mai gật đầu, cùng Aldan đi vào trong.
Từ chỗ bọn họ ở đến nơi này mất cả ngày trời nên tới tối mới đến.
Trong sòng bạc rất náo nhiệt, bàn nào cũng kín cả người.
Cẩn Mai rất hiếu kỳ với mọi thứ ở đây, hết nhìn chỗ này lại nhìn chỗ khác.
Đây là lần đầu cô đến nơi này.
“Có muốn chơi không? Chơi thử một chút đi.” Aldan đổi đồng xu rồi đặt vào tay cô.
Cẩn Mai lắc đầu: “Em không biết chơi mấy trò này.”
“Không sao, anh cũng không đổi nhiều, dù có thua hết cũng không mất bao nhiêu tiền.
Cứ chơi mỗi trò một chút đi, chỉ nhìn người khác chơi thì không thú vị đâu.”
Nghe Aldan nói vậy, Cẩn Mai cũng muốn thử xem sao.
Anh đẩy cô đến một bàn chơi cược lớn nhỏ: “Thử trò này xem, trò này đơn giản lắm.”
Cẩn Mai không vội đặt cược mà đứng một bên nhìn xem người khác chơi thế nào, đến khi hiểu rõ cô mới nói với Aldan: “Vậy em sẽ chơi thử?”
“Ừ, thử đi.” Aldan cổ vũ cô.
Cẩn Mai chen vào, đặt vài đồng xu lên bàn, cô đặt cửa nhỏ.
“A, Aldan, em thắng rồi.” Cẩn Mai vô cùng hưng phấn reo lên.
Aldan mỉm cười đầy yêu chiều: “Ừ, em thắng rồi.
Chơi nữa không?”
“Vâng, em sẽ chơi một ván nữa.” Cẩn Mai gật đầu.
Cô giơ một ngón tay lên, sau đó đặt đồng xu vừa thắng xuống bàn.
Thắng liên tiếp ba ván, Cẩn Mai liền mất hứng thú với trò chơi trước mắt.
Aldan kéo cô đi những chơi trò khác.
“Aldan, trò kia trông vui quá.” Cẩn Mai chỉ vào một bàn bạc, nói với Aldan.
Anh nhìn sang, thì ra là đánh bài: “Nếu em thích thì chơi thử đi.”
Mắt Cẩn Mai sáng lên: “Nhưng em muốn xem anh chơi.
Đêm nay toàn em chơi thôi, anh chưa chơi trò nào cả, lần này anh chơi đi.”
Aldan nhìn cô: “Muốn xem anh chơi à?”
“Vâng, anh chơi đi.
Chẳng phải anh nói dù có thua hết cũng không mất bao nhiêu tiền sao?” Cẩn Mai cho rằng Aldan sợ thua sạch tiền.
Aldan mỉm cười, ngồi xuống bàn.
Cẩn Mai đứng sau lưng anh, xem anh chơi mà mắt càng ngày càng mở to, càng ngày càng sáng, ngưỡng mộ nhìn anh.
Đến khi kết thúc ván bài, cô nhìn chồng đồng xu cao ngất trước mặt mà sửng sờ một lúc lâu.
“Aldan, anh thật lợi hại.
Anh nói cho em biết đi, có chuyện gì trên đời mà anh không làm được không?”
Ánh mắt Cẩn Mai sáng lấp lánh.
“Anh cũng chỉ biết trò này thôi, nếu chơi trò khác thì anh không biết đâu.” Aldan bất đắc dĩ cười.
Do Cẩn Mai chưa từng thấy người lợi hại thật sự thôi, như Irene chẳng hạn.
Anh từng đến sòng bạc cùng anh ta, đã chứng kiến cảnh anh ta thách đấu từ tầng một thẳng đến tầng ba mới dừng lại, trò nào anh ta cũng chơi rất giỏi.
Sòng bạc này tổng cộng có năm tầng, có người nói chỉ đạt cấp bậc vua bài mới có thể lên tầng bốn, tầng năm.
Lúc đó Irene còn từng nói với anh rằng Hoàng Yến Chi đã lên đến tầng bốn.
Mà kết quả đó là do cô đã che giấu khả năng thật sự, khi đó cô mới mười lăm tuổi.
“Người khác thế nào em không quan tâm.
Trong mắt em anh là giỏi nhất.
Anh còn có thể chơi trò nào nữa không?” Cẩn Mai ôm lấy cánh tay anh, nét mặt tươi vui.
Aldan yêu chiều cười, được người mình yêu nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Tất nhiên anh cũng không ngoại lệ.
“Em muốn chơi trò gì nữa không?”
Cẩn Mai lắc đầu: “Không chơi nữa.
Em chỉ đến trải nghiệm chút thôi.
Bây giờ trải nghiệm xong rồi, chúng ta về thôi.”
“Được, vậy thì về.” Aldan ôm lấy vai Cẩn Mai dẫn cô đi đổi đồng xu.
Đêm nay chẳng những không thua mà còn thắng rất nhiều.
Cẩn Mai rất vui vẻ.
“Aldan, sau này nếu anh không làm bác sĩ tâm thì có thể đến đây làm đó.” Cẩn Mai đếm tiền trong tay, dáng vẻ trông cực kỳ tham tiền.
Aldan bóp chóp mũi cô: “Có chút tiền này mà đã khiến em vui đến vậy à?”
Cẩn Mai cười tủm tỉm: “Ý nghĩa khác mà.”
Ra cửa sòng bạc, Cẩn Mai bỗng ôm bụng: “Aldan, em muốn đi vệ sinh.”
Aldan nhìn xung quanh, gần đây không có nhà vệ sinh công cộng nào: “Vào WC trong sòng bạc đi, anh vào với em.”
Cẩn Mai lắc đầu: “Không cần.
Anh chỉ đường cho em là được rồi.”
“Bên trong tốt xấu lẫn lộn, để anh đi với em rồi sẽ ra ngoài chờ.” Aldan khăng khăng nói.
Cẩn Mai chịu thua trước sự kiên trì của Aldan, sau đó cùng anh vào WC: “Vào đi, anh ở ngoài đây chờ em, có việc gì thì gọi anh một tiếng.”
Cẩn Mai cười: “Đi vệ sinh thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Cô chẳng bận tâm.
Aldan vẫn đứng bên ngoài chờ, vả lại còn chờ hơn mười phút.
Nhưng mãi mà vẫn chưa thấy Cẩn Mai đi ra, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, kết quả nhạc chuông lại vang lên từ túi xách trong tay anh.
Cô không đem điện thoại theo.
“Cẩn Mai, Cẩn Mai, em ổn chứ?” Aldan gọi vào nhà vệ sinh nữ nhưng Cẩn Mai không trả lời.
Mặt Aldan trầm xuống, kéo một cô gái vừa ra khỏi nhà vệ sinh lại: “Ngại quá, phiền cô giúp một chuyện, bạn gái tôi vào trong đã lâu rồi mà vẫn chưa ra, cô có thể giúp tôi đi vào xem cô ấy còn ở bên trong không? Cô ấy là một cô gái nước T, tóc suôn dài màu đen, mặc một bộ váy vàng nhạt.”
Cô gái mặc đồng phục, chắc là nhân viên nơi này, nghe vậy thì gật đầu.
Một lát sau, người phụ nữ đi ra: “Thưa anh, bên trong không có ai cả.
Có khi nào bạn gái anh đã rời khỏi đây mà anh không biết không?”
Aldan biến sắc: “Không thể nào, nãy giờ tôi vẫn luôn ở đây, nhưng không hề thấy cô ấy đi ra.”
Nói xong anh lập tức thấy không ổn, liền xông vào nhà vệ sinh nữ.
Bên trong không có ai cả, nhưng anh khẳng định Cẩn Mai chưa hề bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Nhà vệ sinh nơi này có lối ra nào khác không?” Aldan kéo cô gái lại hỏi.
“Không có, đây là lối ra duy nhất, lối khác chỉ có cửa sổ.” Cô gái nọ lắc đầu, rồi chỉ vào cánh cửa sổ duy nhất trong nhà vệ sinh.
Aldan đi đến bên cửa sổ, thấy trên bệ cửa sổ có dấu chân mờ thì liền biến sắc.
Rõ ràng Cẩn Mai đã bị người ta bắt đi: “Tôi muốn gặp quản lý nơi này.”
Cô gái ngẩn ra, sau đó nói: “Thưa anh, quản lý của chúng tôi hiện đang rất bận.”
Thái độ hoàn toàn không muốn cho Aldan gặp.
Nếu ai muốn gặp quản lý đều có thể gặp được thì không phải quản lý sẽ bận đến chết sao.
“Bạn gái của tôi mất tích, tôi có quyền nghi ngờ cô ấy đã bị các người bắt đi.
Bây giờ tôi muốn gặp quản lý để xem lại camera giám sát, kiểm tra xem bạn gái của tôi đã đi đâu.
Nếu các người khăng khăng không cho tôi xem, vậy tôi chỉ có thể báo cảnh sát.”
“Thưa anh, trước tiên xin anh đừng kích động, có thể bạn gái anh chỉ thừa dịp anh không chú ý mà ra về trước thôi.
Anh thử liên lạc với cô ấy xem.”
Vừa nghe lý do này, Aldan liền lấy di động ra, giả vờ như muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.
Người phụ nữ thấy anh định làm thật nên vội ngăn lại: “Thưa anh, anh đừng nóng vội.
Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho quản lý ngay.”
Trong phòng quản lý, Aldan xem video giám sát nhưng không hề thấy bóng dáng của Cẩn Mai đâu.
Anh hỏi quản lý: “Cửa sổ nhà vệ sinh này thông ra nơi nào bên ngoài?”
“Là mặt sau đường phố, dẫn đến vài tuyến đường lớn.”
Đến lúc này, quản lý cũng đã nhận ra người nọ đã thật sự mất tích ở sòng bạc của bọn họ, hơn nữa rất có thể còn bị bắt đi, nên trong lòng cũng rất hoảng hốt.
Sòng bạc bọn họ là sòng bạc lớn nhất trong thành phố, cũng là sòng bạc có an ninh tốt nhất trong các sòng bạc nơi này, đây chính là ưu điểm của bọn họ.
Kết quả bây giờ lại có người mất tích ở chỗ bọn họ, thật sự là chuyện vô cùng mất mặt.
“Thưa anh, có cần tôi báo cảnh sát giúp anh không?” Thái độ của quản lý rất ân cần.
Aldan nhìn ông ta rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Quản lý vừa nghe liền không ngờ là anh gọi cho cục trưởng, ông ta lập tức quan sát nhìn người đàn ông ăn mặc bình thường này.
Rốt cuộc người đàn ông này là ai mà lại quen biết với trưởng cục Cảnh sát? Aldan cũng chỉ tình cờ có cơ hội quen biết với trưởng cục Cảnh sát nơi này, quan hệ cũng khá tốt.
Anh đã gọi điện nhờ, hơn nữa chuyện này quả thực rất quan trọng, nên không lâu sau cảnh sát đã đến nơi.
Nhưng dù kiểm tra hết tất cả các màn hình giám sát có thể kiểm tra, thì cũng chỉ thấy hình ảnh Cẩn Mai bị một người phụ nữ dẫn ra ngoài, ngoài ra không tìm thấy bất cứ dấu vết nào nữa.
Aldan nóng ruột, gọi điện thoại cho Irene, định nhờ anh ta tìm giúp, nhưng lại không thể liên lạc được.
Không có cách nào khác, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...