Trong quân đội, Quân Hạo Kiện nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, về tới căn cứ xa cách đã lâu, nhiệm vụ lần này của bọn họ khó khăn hơn dự tính ban đầu rất nhiều, cũng tốn nhiều thời gian hơn so với kế hoạch.
Bọn họ vốn cho là nửa tháng có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại phải kéo dài đến một tháng mới xong.
“Đội trưởng, vừa nhận được chỉ thị của cấp trên, tháng sau trong đội chúng ta có một đợt diễn tập quân sự, lãnh đạo bảo chúng ta cử một tiểu đội làm quân cứu viện tham gia.” Đội phó Huân Thiên Hàn nói.
“Đã có danh sách chưa?” Quân Hạo Kiện bình thản hỏi.
“Vẫn chưa, tôi biết hôm nay anh trở về nên chờ anh quyết định.”
“Chuyện này cậu quyết là được, kết quả tuyển chọn tân binh lần này sao rồi?”
“Danh sách sơ bộ đã có rồi, sơ tuyển ba trăm người.
Kế tiếp bọn họ sẽ được huấn luyện trong nửa năm.
Những người vượt qua sát hạch cuối cùng mới có thể ở lại chỗ chúng ta.”
“Ừ, thà ít chứ không được ẩu.”
“Rõ.”
Quân Hạo Kiện về ký túc xá.
Vì là đội trưởng nên anh được một căn phòng độc lập.
Bên trong căn phòng rất đơn giản, ngoại trừ một cái bàn, giường to, tủ và một phòng vệ sinh ra thì không có vật dụng thừa thãi nào.
Lúc này vẻ mặt anh hơi vội vã, sau khi vào ký túc xá, anh không đi tắm luôn mà lại mở ngăn kéo lấy chiếc điện thoại di động đã tắt nguồn một tháng ra.
Điện thoại đã hết pin từ lâu, anh sạc pin rồi mới vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Năm phút sau, Quân Hạo Kiện sảng khoái đi từ phòng vệ sinh ra.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn đến, chẳng có cái gì cả.
Đôi mắt anh sâu thẳm, không nhìn rõ tâm trạng.
- ---------------
Hoàng Hi Lan đã xuất viện, nhưng gân cốt bị tổn thương, phải điều dưỡng ba tháng, thạch cao trên chân cũng chưa được tháo ra.
Sau khi cô ta trở về, trong nhà lại vui vẻ hơn ít nhiều.
“ Yến Chi, chị con xuất viện rồi.
Nó bỏ lỡ buổi biểu diễn kia vì con, bây giờ tâm trạng rất suy sụp, mẹ hy vọng con có thể nhường nhịn chị con nhiều hơn, đừng chọc giận chị con nữa.” Vũ Ân Nguyệt kéo Hoàng Yến Chi qua căn dặn.
Hoàng Yến Chi nhìn Vũ Ân Nguyệt, ánh mắt tĩnh mịch.
Vũ Ân Nguyệt bị nhìn vậy liền hơi mất tự nhiên, nghiêng đầu đi không muốn đối mặt với con gái.
“Người khác không động đến con thì con sẽ không bao giờ chủ động làm gì họ.” Nói xong, cô cũng không thèm nhìn Vũ Ân Nguyệt mà quay đi ngay.
................!
“Bà nội, một tháng qua cháu vẫn ở trong bệnh viện, không tài nào về thăm bà được, cháu xin lỗi.” Trong phòng Hoàng lão thái, Hoàng Hi Lan đang ngồi trên xe lăn.
Hoàng lão thái nhìn thoáng qua chân của Hoàng Hi Lan, vì đang bó thạch cao nên không nhìn được vết thương thế nào: “Chân sao rồi?”
Hoàng Hi Lan cười với vẻ xấu hổ: “Bác sĩ nói hồi phục rất nhanh ạ, nửa tháng nữa là có thể tháo thạch cao ra, sau đó chỉ cần chú ý điều dưỡng thật tốt, đừng bị thương lại thì sẽ không sao ạ.”
“Vậy là tốt rồi, tối nay bảo chị Tống hầm cho cháu một chút canh xương, cháu uống nhiều vào.” Vẻ mặt Hoàng lão thái yêu thương, xưa nay bà vẫn luôn đối xử với con cháu rất tốt.
“Cảm ơn bà nội.
Có điều...” Hoàng Hi Lan nhìn Hoàng lão thái, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”
“Bà nội, cháu biết bởi vì chuyện của cháu nên mẹ vẫn oán trách Yến Chi.
Cháu đã giải thích với mẹ rằng không phải em ấy cố ý làm thế, là tự cháu không cẩn thận, đứng không vững.
Cháu đã khuyên mẹ rất nhiều lần, là đừng trách cứ em ấy.
Dù sao cháu cũng đã thật sự cướp mất tình thương của mẹ dành cho em ấy, em ấy trách cháu cũng phải.
Bà nội, bà giải thích với mẹ cháu một chút được không, để mẹ đừng trách em ấy nữa ạ.”
Hoàng Hi Lan nói rất chân thành, mắt cụp xuống, vẻ mặt khổ sở, nhưng cô ta lại không chú ý đến nụ cười trên mặt Hoàng lão thái đang dần dần biến mất.
“Hi Lan, từ lúc chín tuổi cháu đã đến nhà ta phải không?” Hoàng lão thái không nhận lời Hoàng Hi Lan mà lại như vô tình hỏi thăm.
Lòng Hoàng Hi Lan căng thẳng.
Cô luống cuống ngước lên nhìn, đối diện với ánh mắt hiền hòa của Thẩm lão thái, cô bèn từ từ bình tĩnh lại: “Đúng ạ, cháu vẫn nhớ rõ lần đầu tiên tới căn nhà này, bà nội còn mua cho cháu rất nhiều quần áo mới nữa.”
“Lúc đó mẹ cháu đang suy sụp vì việc Chi Chi mất tích, ba cháu vì mẹ cháu nên nhận nuôi cháu từ trong trại trẻ mồ côi.
Thật ra lúc đó bà và ông nội không đồng ý làm vậy.
Thế nhưng ba cháu cứ kiên quyết, sau đó thấy cháu cũng thật sự ngoan ngoãn, vì vậy ông bà mới chấp nhận.”
Hoàng Hi Lan cắn môi:;“Bà nội, cháu...”
Hoàng lão thái xua tay, ý bảo Hoàng Hi Lan không cần nói: “Đến giờ, bất kể là ba hay mẹ cháu, bọn họ đều thật sự coi cháu như con gái ruột, thậm chí người ngoài cũng nói cháu là con cháu nhà họ Hoàng.
Chúng ta tự nhận bao năm qua chưa từng bạc đãi cháu, có phải thế không?”
Hoàng Hi Lan cụp mắt xuống, gật đầu nói: “Vâng, mọi người trong nhà đều đối xử với cháu rất tốt, cháu cũng rất yêu ngôi nhà này.”
“Sau này Chi Chi trở về, bà thừa nhận, quả thật bà và ông nội cháu có thiên vị Chi Chi.
Dù sao nó cũng là cháu gái ruột của ông bà, còn là đứa cháu ruột ông bà đã mắc nợ bao nhiêu năm.
Thế nhưng ba cháu vẫn đối xử bình đẳng với hai cháu, chứ chưa nói đến mẹ cháu, nó thiên vị cháu, lơ là Chi Chi.
Ở cái nhà này, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được.”
“Cháu biết, cháu cũng từng khuyên mẹ nên đối xử với em ấy tốt hơn, chỉ là mẹ...” Hoàng Hi Lan hơi tủi thân, đáp.
“Tạm thời không nói đến việc mẹ cháu.
Bây giờ ở trong căn phòng này chỉ có hai chúng ta, cháu nói thật với bà một câu, Chi Chi đẩy cháu xuống cầu thang thật sao?”
Hoàng Hi Lan ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt như nhìn thấu hết mọi chuyện của Hoàng lão thái, trong mắt cô chợt hiện vẻ hoảng loạn, “Không phải ạ, là tự cháu không cẩn thận...”
“Đừng lấy cái vỏ bọc bề ngoài này của cháu làm lý do lừa gạt bà.
Bà đã sống hơn tám mươi tuổi, có sóng to gió lớn gì chưa gặp.
Cháu cho rằng bà không biết những tâm tư nhỏ nhen kia của cháu sao? Bà đã hỏi chị Tống rồi, mấy ngày nay trong thành phố có tin đồn rằng nhà họ Quân có ý định chọn Chi Chi làm cháu dâu nhà họ, mà cháu lại thích thằng bé Hạo Kiện kia đúng không?”
Hoàng Hi Lan không ngờ bí mật nhỏ bé mà mình che đậy lại bị Hoàng lão thái nhìn thấu, còn bị lôi ra, nên khó tránh khỏi hơi bối rối: “Bà nội, không phải đâu!”
“Cho dù có hay không, hôm nay bà cũng nói cho cháu biết, đừng nên có những ý đồ không nên có.
Cháu thích Quân Hạo Kiện, cháu có thể quang minh chính đại cạnh tranh, bà nội chắc chắn không có ý kiến gì.
Nhưng nếu như cháu muốn động đến Chi Chi, e rằng nhà họ Hoàng ta sẽ không tha cho cháu đâu.”
Hoàng Hi Lan hoảng sợ, nhìn Hoàng lão thái với vẻ không dám tin, hốt hoảng giải thích: " Bà nội, cháu không như thế thật mà.
"
“Hi Đồng, bà nội biết cháu thông minh, thế nhưng đừng nên nghĩ rằng ai cũng là kẻ ngu.
Mẹ cháu hết lòng thiên vị cháu, nên cháu nói gì cũng tin, nhưng mọi người không như thế.
Mọi người hiểu rõ tính tình Chi Chi hơn cháu.
Nếu như nó thật sự ghen tị vì mẹ thiên vị cháu, thì trái lại bà còn thấy mừng hơn.” Như vậy ít nhất còn cho thấy con bé thật sự coi mình là một phần của nhà họ Hoàng.
“Chuyện hôm đó, bà cũng không quan tâm là cháu cố ý hay không cẩn thận mà ngã.
Bà cũng sẽ xem là cháu không cẩn thận.
Có điều nếu sau này để bà nghe được những lời như Chi Chi ghen tị với cháu, thì cháu đừng mong dễ dàng như vậy.
Mẹ cháu sẽ giúp cháu, nhưng ở cái nhà này còn chưa tới lượt mẹ cháu làm chủ đâu.
Cho dù bà có chết thì cũng vẫn còn ông nội cháu.” Lời nói này của Hoàng lão thái rất nghiêm khắc, có thể nói là hoàn toàn không chừa cho Hoàng Hi Lan chút mặt mũi nào.
Nếu đổi lại là trước kia, có lẽ bà sẽ không cần làm đến mức này, nhưng bây giờ bà không còn nhiều thời gian nữa.
Những ngày có thể che chở cho Hoàng Yến Chi cũng càng lúc càng ít, vì thế bà buộc phải làm như vậy.
Tuy rằng thường ngày bà luôn hiền hậu.
Thế nhưng dù sao bà cũng đã cùng Hoàng lão gia đi qua bao năm thăng trầm, kinh nghiệm từng trải đã quá nhiều, cho nên trái tim cũng trở nên cứng rắn.
Về mặt này, sao Hoàng Hi Lan có thể là đối thủ của bà được.
Bà chỉ mới nói mấy câu đã khiến cho cô ta hoàn toàn tổn thương.
Hoàng Hi Lan vô cùng bối rối, từ khi đến nhà họ Hoàng, chưa từng có ai nói những lời nghiêm khắc như vậy với cô ta, nên đã khiến cô ta quên mất rằng mình chỉ là con nuôi của họ.
Ở cái nhà này, cô ta không có quan hệ máu mủ với bất kỳ ai cả, bọn họ có thể nâng cô ta lên, thì tất nhiên cũng có thể đạp cô ta xuống.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhận thức rõ ràng rằng, ở nơi này, bản thân cô ta không hề có chút vốn liếng nào để mà buông thả.
Thứ duy nhất cô có thể dựa vào chỉ là sự yêu thương của Vũ Ân Nguyệt dành cho mình.
Thế nhưng nói cho cùng, Vũ Ân Nguyệt cũng không phải là mẹ đẻ của cô ta, tình thương này có thể duy trì đến khi nào, có ai nói chắc được đâu?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...