“Hoàng Yến Chi, tôi nợ cô một cầu xin lỗi.
Lúc đầu, tôi bị kích động, từng nói những lời không tốt, cô đừng giữ trong lòng.” Cẩn Tử Văn chân thành xin lỗi.
Mấy tháng qua, anh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Trước đây, anh và người nhà đều đẩy hết trách nhiệm lên người Hoàng Yến Chi.
Thật ra, điều này không công bằng với cô.
Nếu không có cô, thì bọn họ đã không còn gặp lại Cẩn Mai nữa rồi.
Hoàng Yến Chi run nhè nhẹ: “Chuyện đó thật sự có liên quan đến tôi, mọi người nghĩ vậy cũng không có gì sai cả.”
“Thật ra sau đấy tôi đã nghĩ kỹ rồi, bạn bè của cô nói rất đúng, chúng tôi là một lũ nhát gan, không dám đối mặt với sự thật, nên đẩy hết trách nhiệm lên người cô.” Cẩn Tử Văn nói, anh chợt nhớ lại, lần đó Hoàng Yến Chi cũng bị thương.
Hoàng Yến Chi không muốn nhắc tới đề tài này, bởi nó là vết thương vĩnh viễn không lành trong lòng mỗi người bọn họ.
Cẩn Tử Văn chỉ nói thêm vài câu với Hoàng Yến Chi liền rời đi.
Có một số việc, tuy là hiểu rõ ràng, nhưng không thể dễ dàng vượt qua khoảng cách tồn tại ở giữa được.
Tình yêu thời niên thiếu, cuối cùng vẫn phải lấy cách tàn khốc nhất để kết thúc.
Cẩn Tử Văn đi rồi, Hoàng Yến Chi cũng về.
Vừa lái xe ra khỏi quán trà, cô nhìn lướt qua kính chiếu hậu, cười lạnh.
Cô xem như không thấy mà tiếp tục lái xe.
Đi được một đoạn, cô lại nhìn kính chiếu hậu.
Quả nhiên, có một chiếc xe đang bám theo sau, là một chiếc minivan màu trắng, người theo dõi rất cẩn thận, chạy cách xe có một khoảng cách không gần không xa.
Hoàng Yến Chi rẽ, chiếc xe đó cũng rẽ.
Cô suy nghĩ một chút, lái xe về hướng ngoại ô.
Có điều, sắp đến ngoại ô, chiếc xe đó không tiếp tục theo, mà rẽ sang một đường khác.
Cô dừng xe bên lề, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ cô đã đoán sai?
Cô gọi điện thoại cho Hely, nói biển số xe cho cô ấy biết.
“Tris, hình như đó là một chiếc xe đã bị vứt.” Hely nói.
Lúc này, Hoàng Yến Chi đã khẳng định được mình bị theo dõi.
Có điều, là do người đó cẩn thận, phát hiện tình hình không ổn nên rút, hay là vì chuyện gì bất đắc dĩ nên mới rút:
“Có thể điều tra được chủ trước của xe không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Cậu chờ tớ một lát.” Hely đáp.
Hoàng Yến Chi ngồi trong xe chờ Hely.
Một lát sau, Hely gọi điện thoại lại: “Tris, người đó qua đời nửa năm trước rồi.”
Trong mắt Hoàng Yến Chi lướt qua một tia hứng thú, manh mối lại bị chặt đứt.
“ Hely, trò chơi ngày càng thú vị rồi.”
Hely nở nụ cười: “Đúng vậy.
Có điều, Tris à, bây giờ cậu không giống như trước đây, làm gì cũng phải cẩn thận hơn mới được.”
“Tớ biết rồi.
Chuyện lần trước tớ nhờ cậu để ý sao rồi?”
“Không có manh mối, nên không có hướng điều tra.
Hơn nữa, người đó rất cẩn thận, từ sau vụ lần trước là không còn hành động gì nữa.
Tớ cảm thấy người này không phải là người đơn giản.
Tris, có phải là James không?”
Nhắc James, Hoàng Yến Chi mới nhớ James đã yên lặng lâu rồi.
Lâu đến mức cô suýt nữa thì quên sự tồn tại của hắn.
“Không phải là hắn ta.” Hoàng Yến Chi khẳng định.
James làm việc rất tàn nhẫn, luôn nhắm đúng đối tượng mà ra tay.
Hely ngẫm lại cũng thấy đúng: “Nếu không phải là James, thì là ai? Chẳng lẽ là Vu Băng?”
“Cậu đi điều tra cô ta thử xem.” Hoàng Yến Chi nói vậy rất đúng ý của Hely.
Nếu thật sự là Vu Băng giở trò, vậy thì chuyện này vô cùng thú vị.
“Chuyện này giao cho tớ, khi nào có kết quả tớ sẽ báo cho cậu.”
Hoàng Yến Chi cúp điện thoại, lái xe về nhà.
Trong khi đó, Vu Băng đang trải qua một cuộc sống không dễ dàng chút nào.
Ả bị James ném vào trụ sở huấn luyện, lý do là ả không đủ bản lĩnh làm hắn ta mất mặt.
“Chủ nhân.” Vu Băng mới vừa ra khỏi một trận huấn luyện, vết thương chằng chịt, có vài vết thương còn đang chảy máu.
Ả cúi đầu, đứng trước mặt James.
James thờ ơ nói: “Biết mình không đủ năng lực chưa?”
“Vâng.” Chỉ một lần huấn luyện bình thường, mà ả vẫn để mình bị thương khắp người.
“Nếu biết rồi thì trở về đi.
Khi nào không làm tôi mất mặt nữa thì mới được ra.”
“Vâng.” Vu Băng lui ra ngoài, trước khi đi còn ngoái nhìn James thật lâu.
Đợi Vu Băng đi rồi, James cầm ipad mở một trang web.
Nhìn nhiệm vụ trên đó, hắn ta nở nụ cười.
Tiểu Thất của hắn vẫn là mèo con nanh vuốt sắc bén như ngày nào.
“Phân phó xuống, nếu người của chúng ta muốn nhận nhiệm vụ này thì cứ nhận.” James giao ipad cho người đứng bên cạnh.
Người nọ nhìn thoáng qua: “Đây là nhiệm vụ đối phó người của BK, liệu có gây phiền phức cho chúng ta không?”
James cười nhạt: “Sớm muộn gì tôi và KING cũng có ngày này.
Đi đi, phần phó xuống, ai lấy được mạng của KING, tôi trả gấp đôi thù lao trên trang web.” Từ lần hủy căn cứ của KING, hắn và KING đã không còn khả năng hòa hoãn nữa.
Người nọ ngẩn ra, “vâng” một tiếng rồi đi.
Hai ngày sau, Hely gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi: “Tris, cậu đoán xem, tớ điều tra Vu Băng, rồi phát hiện được cái gì thú vị?”
Hoàng Yến Chi hỏi: “Cái gì?”
“Tớ phát hiện sau lưng Vu Băng là một người phụ nữ gọi Kim phu nhân.”
“Kim phu nhân là ai?”
“Có người nói Kim phu nhân không phải người trong giới, nhưng bà ta lại có nhiều mối quan hệ rắc rối phức tạp.
Không chỉ có quan hệ với James, mà còn có chút quan hệ với KING.
Lần trước cậu và Cẩn Mai bị bắt cóc, hình như có bóng dáng của Kim phu nhân trong đó nữa.”
Vẻ thờ ơ trên mặt Hoàng Yến Chi dần dần biến mất: “Có thể điều tra thân phận thật của Kim phu nhân không?”
“Tạm thời không thể, nhưng tớ sẽ tiếp tục điều tra.
Còn nữa, Vu Băng là con gái của Kim phu nhân.” Hely nói thêm.
“Vu Băng là con gái của Kim phu nhân?”
“Đúng vậy, hình như quan hệ của hai người bọn họ không tốt lắm.
Nếu không phải tớ đang điều tra Vu Băng, thì sẽ không điều tra ra Kim phu nhân đâu.
James và KING không có cấu kết.
Lần trước, Vu Băng tự ý hợp tác với KING.
James muốn xử lý Vu Băng, nhưng Kim phu nhân xuất hiện dẫn cô ta đi.”
“Cậu có ảnh của Kim phu nhân không?”
“Không có, mấy tin tức này là do tớ mua được.
Kim phu nhân rất thần bí, rất hiếm lộ mặt ra ngoài.
Dù có xuất hiện, cũng giấu mình trong bóng đêm.
Chưa ai từng thấy mặt của bà ta, nên không ai biết bà ta là ai.
Có điều, người khác không biết, nhưng có một người chắc chắn biết.”
“James.” Hoàng Yến Chi nói một cái tên.
Hely ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu biết?”
“Đừng quên, Vu Băng là người của James.”
“Tris, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Cậu thử tìm đường khác điều tra thân phận của Kim phu nhân xem.
Nếu không được, thì tớ sẽ ra tay từ chỗ James.”
“Được.
Có điều, không phải vạn bất đắc dĩ, thì cậu đừng đi tìm tên biến thái James.” James vốn muốn báo thù, nếu Hoàng Yến Chi đi tìm James, thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
“Tớ biết rồi.”
Kim phu nhân, Hoàng Yến Chi lặp lại cái tên này, vẻ hoài nghi trên mặt càng nhiều.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Hely đang vận dụng các nguồn lực và mối quan hệ trong tay mình để điều tra Kim phu nhân nữa.
Hai ngày trước, cô sắp tra ra tin tức của Kim phu nhân thì bị bên kia phát hiện.
Người này cũng rất giỏi, lại có thể cho người tiêu hủy thông tin của mình, khiến cô giận sôi máu.
Chuông cửa reo làm Hely giật mình.
Chuyện cô ở đây, trừ mấy người bạn thì không ai biết cả, bình thường cũng chẳng ai tìm cô, bây giờ ngoài Hoàng Yến Chi ra, những người khác đều không ở thủ đô, nhưng cô ấy chắc sẽ không tìm cô.
Nghĩ một lát, Hely lấy vũ khí ở dưới gối ra, lên nòng, nắm chặt trong tay rồi chậm rãi tiến về phía cửa.
Nhìn qua mắt mèo, thì ra người ngoài cửa là Daniel.
Hely nhướng mày, vội vàng về phòng cất đồ rồi ra mới mở cửa.
“Sao anh biết tôi ở đây?”
Daniel thấy cô, đột nhiên không biết nói gì, đành phải tìm cái cớ tẻ nhạt: “Là Yến Chi nói cho tôi biết, nghe nói cô sắp rời nước T?”
Vừa nghe vậy, Hely đã biết ngay Daniel bị Hoàng Yến Chi trêu chọc, nên cũng không giải thích mà còn gật đầu.
“Ừm, vài ngày nữa đi rồi.”
“Vậy còn quay lại không?” Daniel mong hỏi.
Ánh mắt Hely lóe lên, cứ như hiểu ra gì đó, nổi lên hứng trêu chọc anh: “Anh mong tôi quay lại sao?”
Bình thường, Daniel là người rất biết ăn nói, nhưng bị Hely hỏi vậy thì cứng người, ánh mắt tránh né cô: “Chúng ta là bạn, dĩ nhiên tôi mong cô rảnh rỗi thì về chơi rồi”
Hely ồ một tiếng, âm cuối kéo dài: “À, thì ra là chỉ là bạn bè.
Cũng chưa biết thế nào được, con người tôi trời sinh thích tự do tự tại, có thể sẽ quay lại, cũng có thể trong lúc du lịch vòng quanh thế giới tìm được nơi nào đó ưng ý thì ở lại đó luôn.”
Vẻ mặt Daniel liền ảm đạm hẳn: “Cô muốn đi du lịch vòng quanh thế giới à?”
“À, lúc trước tới đây là vì có Yến Chi, hơn nữa tôi cũng chưa từng tới nước T.
Lần này đến rồi, thấy Yến mới hạnh phúc, tôi cũng yên tâm, dĩ nhiên phải tiếp tục hành trình” Hely nửa thật nửa giả nói, nhưng vì vậy mà Daniel càng tin hơn.
Anh hơi hụt hẫng, nụ cười cũng gượng gạo: “Hôm nay tôi mời cô ăn cơm nhé, coi như tiễn cô”
“Được” Hely đồng ý, thấy anh tin thật thì không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói với anh chuyện này chỉ là đùa.
Ăn cơm xong, Daniel cũng không đưa Hely về mà đề nghị lên bar chơi.
Hely không có ý kiến, thể là bọn họ tới Mị Sắc.
Hely kéo Daniel vào sàn nhảy.
“Tôi không biết nhảy” Daniel la lên, nhưng tiếng nhạc quá lớn, Hely không nghe rõ: “Anh nói gì?”
Daniel nói lại lần nữa, Hely nhón chân lên nói bên tai anh: “Không sao, tôi dạy anh”
Cô kéo tay Daniel vào nhảy.
Daniel biết khiêu vũ, nhưng đây lại là lần đầu nhảy nhạc sàn, nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Hely, anh đột nhiên ôm lấy eo cô, cúi đầu nói bên tai cô: “Có thể đừng đi không, ở lại đi.”
Hely hơi giật mình nhìn anh, Daniel nhìn cô chăm chú, bên tai là tiếng nhạc ổn ào, mấy đôi nam nữ điên cuồng uốn éo bên cạnh, nhưng tất cả hóa hư không trong mắt Daniel, lúc này trước mắt anh chỉ thấy mình Hely.
“Hely, tôi thích em, có thể đừng đi, ở lại làm bạn gái tôi không?”
Cả thế giới như đột nhiên tĩnh lặng, Hely ngạc nhiên nhìn Daniel mấp máy môi.
Daniel nói rồi hồi hộp nhìn Hely, thấy cô không trả lời thì lòng chùng xuống, tia sáng trong mắt cũng biến mát.
Hely kéo tay Daniel lại, dẫn anh ra khỏi sàn nhảy rồi đi qua quầy bar tới hành lang.
Cô ép Daniel trên tường, rõ ràng thấp hơn anh gần một cái đầu, lại còn có gương mặt loli, nhưng nhìn lại tình huống bây giờ hình như anh mới là người bị ép buộc.
“Daniel, anh vừa nói gì?”
Ban nãy, Daniel quả thật có can đảm nói ra, nhưng bắt lặp lại thì anh không nói được.
Hely bình tĩnh hỏi anh: “Ban nãy anh nói anh thích tôi, có thật không?”
Tay cô chống hai bên người Daniel, vậy anh ở giữa mình và tường.
Daniel chớp chớp mắt, không dám nhìn thẳng Hely.
Hely chờ một lát, thấy anh không nói gì thì nhún vai: “Được rồi, coi như tôi hiểu lầm, xin lỗi”
Đang xoay người, Daniel liền kéo tay cô lại: “Hely, tôi thật sự thích em”
Hely đứng lại nhìn anh: “Anh nên biết tôi không phải người bình thường”
Daniel gật đầu, từ đêm mưa thấy Hely cả người toàn máu, anh đã biết nhất định thân phận của cô không hề đơn giản.
“Anh muốn ở bên tôi?” Hely hỏi.
Daniel lại gật đầu.
“Anh không sợ mình sẽ gặp phiền phức sao?”
Daniel cười khẽ: “Nếu sợ thì tôi đã không thổ lộ với em.
Hely, em có muốn ở bên tôi không?”
Hely định trả lời thì lại liếc thấy một bóng người, ánh mắt liền khựng lại, đột nhiên đẩy tay Daniel ra: “Chuyện này hôm khác nói, hôm nay tôi có việc, anh về trước đi.”
Nói xong, Hely liền chạy đi.
Daniel đuổi theo, nhưng mới theo vài bước đã mất dấu cô.
Hely nhìn thấy Vu Băng, nhưng đuổi theo lại không thấy đâu.
Cô tức giận dậm chân, tìm xung quanh hai vòng mà vẫn không thấy, đành phải quay về quầy bar tìm Daniel.
Daniel đang ngẩn ngơ, vừa thấy Hely về thì mắt liền sáng lên, đi tới: “Có chuyện gì sao?”
Hely lắc đầu: “Không có gì, lúc nãy thấy một người bạn, nhưng nhìn nhầm thôi.”
Daniel không để ý, chỉ yên lặng nhìn cô: “Em còn chưa trả lời tôi chuyện ban nãy.”
Hely khó hiểu nhìn anh, sau đó mới nhớ ra chuyện mình đã quên, cười híp mắt nhìn Daniel: “Thật sự muốn bên tôi à? Dù sau này sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng cũng muốn qua lại sao?”
Daniel vô cùng nghiêm túc nói: “Đúng”
“Vậy được, coi như anh là bạn trai tôi nhé”
Hely nghênh ngang vung tay lên nói, sau đó hôn nhẹ lên môi anh: “Đánh dấu rồi, sau này anh là người của tôi, nếu dám không tốt với tôi...” Cô giơ nắm đấm lên huơ huơ trước mặt anh, “Hừ”
Daniel còn đang chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi nên không kịp phản ứng.
Hely bèn huơ tay trước mặt anh: “Này, em nói anh có nghe không vậy?”
“Có có có, sau này chắc chắn anh sẽ tốt với em.
Nếu không thì em cứ đánh anh, dù sao anh cũng đánh không lại em.”
Nghe vậy Hely bật cười, đưa tay muốn khoác vai Daniel, nhưng phát hiện mình không cao bằng nên đổi thành nắm tay anh: “Chúng ta về nhà thôi, bạn trai”
Daniel nhìn mười ngón tay họ đan vào nhau, cười tới mức mắt híp thành một đường cong cong.
“Đừng cười nữa, nhìn đần chết đi được” Hely ghét bỏ nhìn anh, nhưng trong mắt lại đầy ý cười.
Thủ đô, tại một khu nhà nào đó.
Vu Băng cắt đuôi được Hely rồi đến đây.
Một người phụ nữ đang chờ trong phòng, cô ta vừa thấy liền gọi: “Mẹ”
Người đó bình thản “Ừ” một tiếng, “Sao về trễ vậy?”
“Lúc về bị Hely phát hiện, mất một lúc mới cắt đuôi cô ta được” Vu Băng thành thật nói.
Hôm qua Vu Băng và James mới về tới thủ đô, hôm nay đã bị người phụ nữ này gọi về, nói là muốn cô ta giúp đỡ.
Vất vả lắm cô ta mới tìm được cơ hội rời đi, không ngờ lại đụng phải Hely.
Người đàn bà kia cầm điếu thuốc trên tay, ánh mắt lành lạnh dùng trên người Vu Băng: “Chút chuyện nhỏ mà cũng tốn thời gian như vậy, tôi còn trông cậy gì vào cô nữa?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...