Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân FULL


Nhóm của Hoàng Yến Chi ở lại thành phố Sydney mấy ngày để đi tham quan triển lãm tranh và đi được vài nơi thú vị rồi đặc vé về nước.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến đầu tháng Tám, thời tiết càng ngày càng nóng nực, ngay cả gió cũng cuốn theo hơi nóng.

Trong thời gian này, Hoàng Yến Chi cũng không đi đâu cả, ngoại trừ tới Đại Viện nói chuyện phiếm, uống trà, đánh cờ với hai nhà vợ GSM người bị giờ in to fill in UK đổc các đã ưu freevị lão gia thì cũng chỉ ở nhà vẽ tranh.

Sáng sớm, tâm trạng của Hoàng Yến Chi rất tốt, cô không chỉ quét dọn vệ sinh toàn bộ căn nhà, mà còn đi siêu thị mua một xe nguyên liệu nấu ăn về lấp đầy tủ lạnh.

Biết mình nấu ăn không ngon nên cô không định xuống bếp, chỉ định rửa sạch nguyên liệu nấu ăn rồi cắt sẵn, bày ra bàn.

Vừa mới chuẩn bị xong, cô đã nghe thấy tiếng chìa khoá mở cửa.

Cô đi ra xem, quả nhiên nhìn thấy Quân Hạo Kiện mặc quân phục về nhà.

Khi nhìn thấy cô, ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.

Anh để chìa khoá lên tủ giày, thay dép lê, rồi nhẹ nhàng đi qua ôm lấy Hoàng Yến Chi: “Vợ, nhớ anh không?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, tháo tạp dề trên người xuống rồi đeo vào cho anh: “Có, đi nấu cơm nhanh đi, em đói muốn chết rồi.”
Quân Hạo Kiện phì cười nhìn cô rồi đi vào phòng bếp, thấy nguyên liệu nấu ăn được cắt gọn gàng bày biện sẵn thì lập tức xắn tay áo lên.

Trước đó cô đã nấu cơm rồi, nên bây giờ anh chỉ phụ trách nấu đồ ăn thôi.

Anh nấu ăn rất nhanh, chỉ mất nửa tiếng đã nấu xong hai món mặn một món canh.

Hoàng Yến Chi đi vào giúp dọn thức ăn ra bàn, sau đó ngồi xuống chờ anh.

“Hạo Kiện, trước giờ em vẫn rất tò mò, sao anh lại nấu ăn tài thế?” Hoàng Yến Chi uống ngụm canh, chỉ là một tô canh trứng cà chua bình thường thôi, nhưng hương vị lại ngon khác thường.

Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Lúc trước du học nước ngoài, vì muốn ăn đồ ăn quê nhà, nhưng mấy nhà hàng ở nước ngoài làm không giống, nên anh đã tự mua nguyên liệu để nấu ăn, tay nghề đã được luyện thành như thế.”
Bây giờ cô mới nhớ ra, Quân Hạo Kiện từ năm mười ba đến mười tám tuổi vẫn du học ở nước ngoài.

“Anh xa nhà sớm như vậy, không cảm thấy cực khổ sao?” Hoàng Yến Chi tò mò hỏi.

“Thành phố anh du học rất gần nhà của cô, cuối tuần hoặc khi nào được nghỉ, anh đều đến nhà cô, nên không hề có cảm giác đất khách quê người.”
Hoàng Yến Chi lại hỏi về cuộc sống lúc Quân Hạo Kiện ở nước ngoài.

Anh kiên nhẫn trả lời cô, cuối cùng còn hỏi lại: “Sao hôm nay lại hứng thú với chuyện trước kia của anh như vậy?”
“Tự nhiên thấy tò mò thôi.”
Quân Hạo Kiện phì cười.

Ăn cơm xong, anh đi rửa bát, còn Hoàng Yến Chi vào phòng ngủ chuẩn bị quần áo cho anh tắm.

Quân Hạo Kiện thay quần áo xong, lúc đi ra thì trông thấy cô đang tưới nước cho cây ngoài ban công: “Yến Chi, anh đã liên lạc với nhiếp ảnh gia rồi, chiều nay chúng ta sẽ đến Xuân Thành ở tỉnh Y chụp ảnh cưới.”
Cô dừng động tác trong tay lại, thắc mắc nhìn anh: “Chẳng phải đã nói chụp trong studio sao?”
“Bây giờ thời tiết ở thủ đô quá nóng.” Chụp ảnh cưới là một chuyện rất mệt mỏi, mỗi lần thay đồ đều phải mất rất nhiều thời gian, dù trong phòng có bật máy lạnh, nhưng hiệu quả chụp trong studio cũng không thể tốt bằng ngoài trời được.


Hơn thế, anh chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho Hoàng Yến Chi.

“Chúng ta đến Xuân Thành chụp trước, rồi về chụp thêm một bộ ở bãi biển nữa.” Quân Hạo Kiện nói, lần này anh đã xin cấp trên nghỉ bốn ngày, thời gian hơi gấp nhưng vẫn đủ.

Hoàng Yến Chi tất nhiên là nghe theo anh.

Cô sắp xếp mấy bộ quần áo, gọi điện thoại cho hai vị lão gia, sau đó đi theo anh ra sân bay.

Lúc bọn họ đến sân bay, nhiếp ảnh gia và mấy người trợ lý đã chờ sẵn.

Bọn họ xách theo hai cái va li lớn, trong đó là áo cưới và lễ phục được chuẩn bị để dùng vào việc chụp ảnh.

Xuân Thành là thành phố trung tâm của tỉnh Y, nằm giữa cao nguyên YG.

Thời tiết ở đây rất dễ chịu, bốn mùa đều như mùa xuân trăm hoa đua nở.

Nửa tháng trước, Quân Hạo Kiện đã liên lạc với nhiếp ảnh gia, nên khi đến đây, tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau bọn họ bắt đầu xuất phát.

Buổi sáng đầu tiên, bọn họ đến cánh đồng hoa hồng đang nở rộ.

Hoàng Yến Chi mặc áo cưới trắng tinh khôi, xứng đôi với comple trắng của anh.

Hai người đứng giữa vườn hoa hồng nhìn nhau mỉm cười.

Nhiếp ảnh gia không cần yêu cầu họ phải cố gắng tạo dáng, bắt được cảnh nào đẹp thì liền nháy máy.

Ngoại hình của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện vốn đã rất đẹp, đứng từ góc độ nào chụp cũng không có góc chết, hai người họ lại phối hợp rất ăn ý, cộng thêm cảnh đẹp xung quanh, nên mỗi một tấm hình đều như một bức tranh.

Ngay cả nhiếp ảnh gia còn cảm thấy lần chụp ảnh cưới này là lần thoải mái nhất trong mấy năm hành nghề của anh ta.

Bởi vì không cần phải chụp đi chụp lại một dáng đứng, nên hiệu suất chụp ảnh rất cao, chỉ một ngày rưỡi đã hoàn thành công việc của cả hai ngày.

Chụp ảnh ở đây xong, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện cũng không vội về.

Sau khi anh và cô thay quần áo xong thì bắt đầu đi chơi.

Thời tiết ở Xuân Thành một năm bốn mùa trăm hoa đua nở, trong thành phố ngập tràn hương hoa thoang thoảng.

Hoàng Yến Chi cầm một cái bánh được làm từ hoa tươi vừa mới ra lò, vẫn còn bốc khói.

Cô đưa bánh tới bên miệng anh, mỉm cười nhìn anh.

Anh cúi đầu cắn một miếng trên tay cô: “Rất ngon.”

Hoàng Yến Chi cắn một miếng vào chỗ Quân Hạo Kiện vừa cắn, bánh hoa tươi mềm mại thoang thoảng hương hoa hồng, hơi ngọt nhưng không ngấy, quả nhiên rất ngon.

Hai người hệt như một đôi tình nhân bình thường, nắm tay nhau đi dạo trên đường phố Xuân Thành, mãi đến khuya mới về khách sạn, sau đó mua vé máy bay về thủ đô.

Bọn họ còn phải chụp một bộ ảnh trong studio ở thủ đô, và một bộ ở bãi biển nữa.

Bộ chụp trong studio là bộ ảnh với trang phục truyền thống, lúc Hoàng Yến Chi mặc bộ váy màu lam nhạt đi ra từ phòng thay đồ, ngay cả thợ trang điểm cũng phải thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Quân Hạo Kiện cũng đã thay đồ, còn cố ý đội tóc giả để phối hợp với bộ quần áo này.

Nhìn thấy cô, Quân Hạo Kiện đi qua, giúp cô chỉnh lại cây trâm cài tóc bị lệch, rồi thì thầm vào tai cô, “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc (*).

Bây giờ xem như anh đã hiểu cái gì gọi là ‘Hồng nhan họa thủy’ rồi.”
(*) Dịch nghĩa: Phương Bắc có giai nhân, dung nhan tuyệt sắc chỉ có độc nhất trên đời không ai sánh kịp, một lần nhìn qua làm nghiêng thành của người, một lần liếc lại làm nghiêng nước của người.

Gương mặt xinh đẹp của Hoàng Yến Chi phiếm hồng, trừng anh một cái, đổi lại là tiếng cười đầy cưng chiều của anh.

Chụp ảnh cưới chỉ cần ba ngày đã xong, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn cảm thấy hơi mệt.

Cô xoa eo mình, thở dài: “Không ngờ chụp có mấy bức ảnh thôi mà cũng mệt đến vậy.”
Quân Hạo Kiện vừa mới tắm xong, thấy cô như vậy thì để cô nằm lên giường, còn anh quỳ xuống mép giường xoa xoa eo cho cô.

Lực của anh lớn hơn cô nên mát xa vô cùng thoải mái, khiến cô dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng vừa mới nhắm mắt, cô liền phát hiện cánh tay trên lưng cô không thành thật, anh luồn tay mình len lõi vào trong áo cô tìm kiếm nơi to tròn mềm mại mà bóp nắn, anh cúi người nhẹ nhàng ngậm vành tai cô.

Hoàng Yến Chi nghiêng đầu nhìn anh rồi xoay người nằm đối diện anh, vươn tay ôm lấy cổ anh môi chạm môi với anh.

Quân Hạo Kiện lúc này thấy cô chủ động như thế thì mở cờ trong lòng mà phối hợp với cô, anh tham lam mút lấy vị ngọt từ môi cô.

Anh bắt đầu lột sạch quần áo trên người cô.

Quân Hạo Kiện chuyển từ khách sang chủ nhà chiếm thế thượng phong, tay anh xoa nắn khắp người cô, cơ thể của Hoàng Yến Chi lúc nào quyến rũ chết người, anh muốn dừng cũng không dừng lại được.

Quân Hạo Kiện nhanh chóng cởi bỏ những vướng bận trên người mình, hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau khiến bầu không khí nóng lên.

Anh hôn một lượt xuống ngực cô, mỗi lần anh đi qua đều để lại vô số dấu vết ái muội.

Đầu lưỡi nóng bỏng liếm vòng đầu v* đỏ hồng của cô khiến nó cứng lên, Quân Hạo Kiện thích thú ngậm một bên ngực vào miệng mạnh mẽ mút, một tay thì nhào nặn bên còn lại thành những hình dạng kì lạ.

“Ưm...a..” Hoàng Yến Chi liền thấy cả người tê dại đến phát cuồng.

Hôm nay cô bạo gan làm một điều mà từ trước đến nay cô chưa từng làm là đẩy đầu Quân Hạo Kiện ra khỏi ngực mình, sau đó tay cô đưa xuống dưới nắm lấy vật nam tính của anh, vật đó nóng bỏng làm tay cô như muốn bỏng, Hoàng Yến Chi cố gắng nắm chặt gậy th*t trong tay, bị bàn tay mềm mại của cô nắm lấy, nó lại to thêm một vòng.


“Bà xã.” Quân Hạo Kiện lên tiếng.

Tay cô bắt đầu lên xuống theo quy luật, cô lên xuống nảy giờ mà anh vẫn chưa ra thì cô cũng không ngần ngại liền đưa lên môi ngậm lấy nó.

Cô mút lên mút xuống nhẹ nhàng rồi đến nhanh.

“Aaa...ư~” Quân Hạo Kiện gầm lên một tiếng sau đó mạnh mẽ bắn ra.

Ánh mắt anh tối lại vội nói: “ Bà xã, hôm nay em thật tuyệt.”
Nói rồi anh đẩy Hoàng Yến Chi ngã xuống giường nắm lấy chân cô gác lên vai mình, cả một vùng xuân xinh đẹp hiện ra trước mắt anh.

Quân Hạo Kiện không chần chừ mà cuối đầu xuống, Hoàng Yến Chi cảm nhận được hơi nóng phả vào miệng dưới của mình sau đó là một đầu lưỡi ấm nóng chui vào.

“A...Ưm...” Hoàng Yến Chi không nhịn được mà rên lên, tay nắm chặt lấy tóc của Quân Hạo Kiện.

Đầu lưỡi của Quân Hạo Kiện rút ra rồi lại đâm vào vô cùng quen thuộc, anh cảm thấy dịch thuỷ của cô tiết ra vô cùng nhiều nhưng anh cũng không ngần ngại mà nuốt vào miệng hết mật ngọt ấy.

Quân Hạo Kiện nắm lấy chân còn lại của cô để bên eo mình, gậy th*t nóng bỏng đặc trước miệng huyệt rồi mạnh mẽ đâm sâu vào.

'Phập.' Vật to lớn chìm ngập vào miệng nhỏ ẩm ướt của cô, anh bắt đầu đưa đẩy, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, từ chậm rãi đến dồn dập, gậy th*t kéo ra rồi mạnh mẽ đâm vào khiến chất dịch giữa hai người liên tục tràn ra.

'bạch...bạch...bạch..'
“Ư...!Ông...!ông...!xã..

nhẹ...” Hoàng Yến Chi thở gấp lên tiếng.

Nhưng đáp lại cô là sự ra vào mãnh liệt hơn.

'phạch...phạch..phạch' âm thanh vang vọng khắp phòng ngủ khiến người nghe không phải đỏ mặt ngượng ngùng.

“chậm...ưm..chậm..

lại...” Hoàng Yến Chi rên rỉ nói.

Quân Hạo Kiện chầm thấp lên tiếng: “Không phải là em muốn anh làm nhanh sao.

hửm..”
Hoàng Yến Chi khó khăn lên tiếng: “em..ưmm.không phải...haaa..”
“Hay là em muốn nhanh kiểu này..”
Nói xong Quân Hạo Kiện nắm chân xoay người cô lại, Hoàng Yến Chi bị vùi xuống gối chỉ có thể bị động nghênh đón những cú va chạm từ anh.

Quân Hạo Kiện một tay đỡ hông cô, một tay vòng xuống dưới nắm lấy bầu ngực mà xoa nắn.

Hoàng Yến Chi không nhìn được mà rên rỉ: “ưm...aaa..

ông xã..

thoải mái..

ư..

quá..”

Hoàng Yến Chi cảm thấy tất cả tế bào như bị kích thích, phía dưới vô thức siết chặt lại làm anh thở không nổi.

“A..

bà xã, mau...thả lỏng...” Quân Hạo Kiện vội nói.

Nhưng cô thì lại thêm siết chặt, anh thì không chịu nổi nữa liền đâm mạnh vào chục cái sau đó một dòng nước ấm nóng bắn sau vào bên trong.

“Ưm..a..” toàn thân Hoàng Yến Chi run rẩy, cô có thể cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng bỏng đang phun vào trong mình.

Chưa để cô nghĩ mệt vài hơi thì anh liền nói: “Bà xã, một cái nữa...” lời nói đi đôi với hành động, Quân Hạo Kiện nâng hông cô lên, gậy th*t lúc này còn chui vào sâu hơn trước, chất dịch cũng đẩy sâu vào tận trong.

Hoàng Yến Chi thở gấp: “ha..aaa...a..”
Trong phòng bây giờ là những âm thanh 'bạch...!bạch...!bạch...' vang vọng khắp phòng.

Không biết âm thanh này tới khi nào mới hết.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Bởi vì sắp đến ngày cưới nên nhà họ Hoàng và nhà họ Quân cũng bắt đầu bận rộn.

Ngay cả người vốn rảnh rỗi như Hoàng Yến Chi cũng bị Vũ Ân Nguyệt kéo đi thử đồ, tất cả đều là lễ phục bà chuẩn bị cho cô, ít nhất phải đến năm, sáu bộ.

“Mẹ chọn là được rồi, con không có ý kiến.” Sau khi phải thay thêm một bộ đồ nữa, Hoàng Yến Chi cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nói.

Vũ Ân Nguyệt vẫn đang chọn lễ phục, nghe cô nói thì nhìn sang: “Sao thế được? Đây là hôn lễ của con, phải chọn theo ý thích của con.”
Hoàng Yến Chi rất muốn nói cô không tổ chức hôn lễ nữa, chỉ là một đám cưới mà thôi, sao lại phiền phức đến vậy.

“Mẹ, con thấy cứ chọn mấy bộ này đi.

Con mệt quá, con muốn ngủ.”
Nghe Hoàng Yến Chi than mệt, Vũ Ân Nguyệt không chọn đồ nữa mà đi tới ngồi xuống cạnh cô: “Yến Chi, con mệt lắm sao? Gần đây mẹ thấy sắc mặt con không tốt lắm, buổi tối ngủ không ngon sao?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu, ngược lại là gần đây cô ngủ rất ngon, vừa nằm xuống đã ngủ ngay, nhưng không ăn uống được gì mấy.

Nghe cô nói vậy Vũ Ân Nguyệt mới cười: “Là do con quá căng thẳng thôi.

Lúc ba mẹ kết hôn, mẹ cũng giống y như vậy.

Trước ngày kết hôn một tuần, mẹ cũng chẳng muốn ăn gì cả, buổi tối hay nằm mơ, lúc tỉnh lúc mê, mãi đến khi kết hôn rồi mới bình thường trở lại.”
Hoàng Yến Chi cũng nghĩ chắc là do mình căng thẳng, mặc dù đã đăng ký kết hôn với Quân Hạo Kiện rồi, nhưng tổ chức hôn lễ thì lại khác.

“Con mệt thì đi ngủ đi, đến giờ cơm mẹ sẽ gọi con dậy.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, lên lầu ngủ.

Hôn lễ của Hoàng Yến Chi dĩ nhiên là không thể thiếu Trương Linh và Bùi Ninh Hân được.

Bùi Ninh Hân dễ xin nghỉ, còn Trương Linh thì hơi phiền phức.

Lịch trình của cô dày đặc, phải bàn trước với chị Linda, sắp xếp vài ngày trống lịch để tham dự hôn lễ của Hoàng Yến Chi, cũng có nghĩa là mấy ngày trước đó phải làm hết những công việc của ngày nghỉ.

Vì vậy, trong thời gian này, Trương Linh rất bận rộn, có hôm phải đến hai ba giờ sáng, hoặc bốn năm giờ mới về tới nhà.

Vệ Huy thấy mà đau lòng, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, vì anh có thể nâng Trương Linh lên vị trí ngôi sao, nhưng lại không thể nâng cô lên vị trí diễn viên tầm cỡ quốc tế, tất cả phải do cô tự mình cố gắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui