Ba ngày sau, một tin tức thú vị truyền ra, tổng bộ BK bị người phá hủy, KING bị thương nặng, không rõ tung tích.
Lúc nghe được tin tức này, Hoàng Yến Chi đang ở chỗ quay quảng cáo với Trương Linh.
“Yến Chi, có chuyện gì mà cậu cười vui vẻ vậy?” Trương Linh quay xong một cảnh thì đi tới chỗ cô đang ngồi.
Tiết trời tháng sáu nóng nực, nhưng bởi vì phải quay quảng cáo áo khoác, nên toàn thân Trương Linh đều là mồ hôi, ngay cả lớp trang điểm cũng nhòe đi.
“Không có gì.
Cậu quay xong rồi sao?”
“Còn chưa xong, chỉ mới xong cảnh đầu thôi, lát nữa sẽ quay tiếp.” Cô rút khăn tay ra lau mồ hôi: “Cũng không biết là ai lập ra cái quy định tàn ác này nữa, mùa hè mà quay quảng cáo áo khoác, nóng chết người ta rồi.”
Nhân viên make up đi tới, cầm theo rương trang điểm: “Bà cô của tôi ơi, sắp quay cảnh tiếp theo rồi, cô đừng có chạy lung tung được không?”
Trương Linh nghịch ngợm le lưỡi: “Tôi biết rồi.
Chị làm ở đây luôn đi, tôi bảo đảm sẽ không nhúc nhích.”
Nhân viên make up biết Hoàng Yến Chi và Trương Linh là bạn tốt, nên chào cô một tiếng, sau đó bắt đầu chỉnh lại lớp trang điểm cho Trương Linh.
“Em dâu, em cũng tới đây sao?” Vệ Huy đi tới liền thấy Hoàng Yến Chi, nên qua chào hỏi.
“Tới đón Tiểu Linh à?”
“Không phải, tới đưa đồ cho cô ấy.” Vệ Huy giơ cây quạt điện nhỏ trong tay lên: “Cô ấy cứ than nóng đến chết rồi, tôi phải đến biểu hiện chút chứ.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, Vệ Huy thấy tay Hoàng Yến Chi vẫn còn quấn băng gạc thì hỏi: “Em dâu, vết thương trên tay còn chưa lành sao?”
“Sắp lành rồi, mấy ngày nữa là có thể tháo băng.”
“Em dâu, em có tham gia lễ hội nghệ thuật ở thành phố Sydney vào tháng tám không?”
“Có.” Daniel đã sắp xếp cho cô tham gia lễ hội đó từ sớm, nên không thể không đi.
“Vậy em dẫn Linh Linh đi cùng đi.
Gần đây cô ấy làm việc cực khổ, vừa hay thời gian đó cô ấy được rảnh, để cô ấy đi cùng.
Xem như là nghỉ phép, được không?”
“Được.” Hoàng Yến Chi thoải mái đồng ý.
Trương Linh đã quay xong, không chút khách khí giật cây quạt điện trên tay Vệ Huy: “Ôi, nóng chết tôi rồi!”
“Yến Chi, lát nữa chúng ta đi đâu ăn?” Trương Linh hỏi.
Có điều, cô chỉ vừa hỏi liền thấy chị Linda đang nhìn mình bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Trương Linh rụt vai, có chút chột dạ dời mắt.
Trong thời gian này vì cô bị hoảng sợ, nên Vệ Huy liền dẫn cô đi ăn rất nhiều món ngon, khiến cân nặng của cô cứ theo chiều tăng lên.
“À, Yến Chi tớ thấy chúng ta nên đi ăn món chay đi.
Tớ biết gần đây có một ngôi chùa có đồ chay rất ngon.”
Lúc này Linda mới không nhìn nữa, Trương Linh nhẹ thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng có chút tiền đồ gì cả! Em sợ cô ấy đến vậy sao.” Vệ Huy giễu cợt.
“Đây gọi là tôn trọng, hiểu không? Bình thường chị Linda đối xử rất tốt với em, không cho em ăn nhiều là vì tốt cho em, em không thể phụ lòng chị ấy được.”
“Đúng đúng đúng, đây là tôn trọng, sau này không được phép ăn thịt nữa.” Vệ Huy nói một câu.
Trương Linh trừng mắt nhìn anh, rồi ôm cánh tay Hoàng Yến Chi, bắt đầu lên án: “Yến Chi, cậu nhìn anh ấy ức hiếp tớ kìa.
Bây giờ còn chưa kết hôn mà anh ấy đã ngược đãi tớ rồi.
Nếu sau này kết hôn rồi thì tớ còn có địa vị trong nhà sao?”
Vừa nói vừa làm ra vẻ như chực khóc.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đúng là không thể chấp nhận người đàn ông thế này được.
Hay là cậu chia tay với anh ta, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn trai khác tốt hơn? Hạo Kiện có một người em trai, tuổi tác cũng tương đương với cậu, đã thế còn là một cậu trai ngây thơ chưa từng có bạn gái.
Tớ thấy cậu ta rất thích hợp với cậu đấy.”
Thấy Hoàng Yến Chi nói rất nghiêm túc, Trương Linh lập tức lúng túng: “À không, Vệ Huy đối xử rất tốt với tớ, tạm thời không cần đổi.”
Khuôn mặt vốn tối sầm của Vệ Huy lập tức sáng lên, vẻ mặt đắc ý, Hoàng Yến Chi nhìn mà thấy buồn cười.
“Yến Chi, chúng ta đi thôi.” Trương Linh thay quần áo xong liền đi ra nói với cô.
Ba người đi ra ngoài, Hoàng Yến Chi lái xe.
Lúc đầu Vệ Huy định lái xe của mình, nhưng Hoàng Yến Chi chê xe của anh ta quá phô trương.
Hoàng Yến Chi lái một chiếc xe thương vụ màu đen, xe dừng lại, Vệ Huy mở cửa xe để Trương Linh vào trước.
Vừa đến nơi thì cũng vừa thấy Bùi Ninh Hân đã đến rồi.
Thời gian trước, Bùi Ninh Hân được cử đến nước M học ba tháng.
Hai ngày trước, cô quay lại báo cáo xong rồi lại bay qua nước M học tiếp.
Cho nên, cô không biết chuyện Trương Linh và Hoàng Yến Chi bị bắt cóc, mà hai người cũng không định nói cho cô biết.
“Ninh Hân, tớ nhớ cậu muốn chết!” Trương Linh nhào tới ôm cô nàng.
“Trời ạ, Trương Linh cậu nặng muốn chết, cậu ăn nhiều như thế mà chị Linda không mắng cậu sao?” Ngoài miệng thì chê bai, nhưng Bùi Ninh Hân lại không đẩy Trương Linh ra, ngược lại còn ôm chặt cô nàng.
Mặc dù mới đến nơi đất khách quê người chưa tới một tháng, nhưng Bùi Ninh Hân lại vô cùng nhớ bạn bè và quê hương.
Trương Linh buông Bùi Ninh Hân ra: “Ninh Hân, cậu gầy hơn rồi, có phải là vì nhớ tớ quá không?”
Bùi Ninh Hân liếc Trương Linh: “Tớ nhớ cậu làm cái gì? Nếu rảnh như vậy thì tớ thà ra ngoài tán trai còn hơn.”
“Yến Chi, tớ về rồi đây.” Bùi Ninh Hân mỉm cười nhìn cô.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Về là tốt rồi.”
Một tháng trước, Lâm Trọng Mặc có người khác, Bùi Ninh Hân chia tay với anh ta.
Nhưng Lâm Trọng Mặc lại dây dưa không ngừng với Bùi Ninh Hân.
Đúng lúc này, trong công ty có một cơ hội học tập ở nước M.
Điều kiện tiên quyết là phải làm cho công ty ít nhất năm năm.
Đồng thời sau khi học xong, phải làm quản lý ở chi nhánh công ty tại nước M hai năm trở lên, mỗi tháng về nước báo cáo công việc một lần.
Có rất nhiều người do dự vì điều kiện phía sau, nhưng Bùi Ninh Hân liền đứng ra xin Hoàng Minh Dạ đi nước M học.
Suy nghĩ trước sau, Hoàng Minh Dạ phá lệ đồng ý với Bùi Ninh Hân.
“Bao giờ cậu đi?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Ngày mai.”
“Nhanh vậy sao? Tớ còn định bàn sau lễ tốt nghiệp ba người chúng ta sẽ đi đâu chơi nữa kìa.” Trương Linh tiếc nuối nói.
“Tớ không tham gia lễ tốt nghiệp được, nhờ các cậu lấy giúp tớ giấy chứng nhận và bằng tốt nghiệp.” Bùi Ninh Hân nói.
Bốn người ăn trưa xong rồi thì liền đi mua sắm.
****************
Hôm nay sân trường Đại học B rất đông vui, không chỉ sinh viên trong trường mà còn có không ít sinh viên ngoài trường đến.
Những người đó đều là fans của Trương Linh và Hoàng Yến Chi, biết hôm nay hai người sẽ đến tham dự lễ tốt nghiệp nên đã chạy tới ôm cây đợi thỏ từ sớm.
Ban giám hiệu của trường thấy người ngoài quá nhiều, đành phải không cho sinh viên ngoài trường vào, nhưng dù vậy thì vẫn có rất nhiều người tập trung ở ngoài cổng.
Sinh viên Đại học B kiêu ngạo đắc ý nhìn người khác muốn vào mà không được.
Ha ha, nữ thần của mấy người là sinh viên trường bọn tôi đấy.
Bọn tôi có thể tiếp xúc gần gũi với nữ thần, mấy người chỉ được nhìn thôi.
Hôm nay hiệu trưởng Đại học B cũng rất vui, dù sao năm nay trường cũng có không ít sinh viên ưu tú, nhất là Hoàng Yến Chi bây giờ đã thành tấm gương mà thầy cô trường Đại học B hay lấy ra để làm gương cho sinh viên của trường.
Danh tiếng của Trương Linh tuy chưa đủ vang xa, nhưng lượng fans cũng tăng rất nhanh.
Cô cũng càng lúc càng nổi tiếng, lại không có scandal nào.
Đối với thầy cô Đại học B mà nói, nếu dạy dỗ được đại minh tinh thì cũng có thể nâng cao mức tuyển sinh của khoa biểu diễn nghệ thuật.
Hoàng Yến Chi và Trương Linh nhìn cổng trường bị một biển người bao vây, da đầu run lên: “Yến Chi nhiều người vậy, chúng ta sao đi vào đây?” Bây giờ hối hận vì tới tham dự buổi lễ thì còn kịp không?
Hoàng Yến Chi cũng hơi đau đầu.
Cô nhìn biển người, lại lấy di động ra gọi cho hiệu trưởng một cuộc.
Chỉ một lát sau, vài bảo vệ trường đã ra giải tán được một ít đám đông.
Trương Linh và Hoàng Yến Chi nhân lúc đó kéo mũ che hơn nửa khuôn mặt rồi lẻn vào con đường mà bảo vệ mới thông được vào trong sân trường.
Có người nhận ra hai cô, nhưng người cũng đã vào rồi, nên bọn họ chỉ có thể la hét theo bóng lưng của Hoàng Yến Chi và Trương Linh
“Phù.
Yến Chi, fans của cậu đáng sợ quá.” Trương Linh thở phào, mấy người vừa nãy có một nửa là đến vì Hoàng Yến Chi.
Hiệu trưởng Đại học B đã chờ họ ở trước cửa hội trường lớn, thấy bọn họ thì cười hỏi: “Trên đường vào không có chuyện gì chứ?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Cảm ơn hiệu trưởng.”
Ngoại trừ gặp fans ở ngoài ra thì từ lúc vào trường, tuy thi thoảng lại nhận được ánh mắt nhiệt tình của các sinh viên, nhưng có lẽ vì đã được dặn trước nên cũng không có ai đi tới xin chữ ký và chụp ảnh chung.
Bước vào hội trường, Hoàng Yến Chi và Trương Linh vừa định đi đến chỗ lớp mình thì hiệu trưởng đã ngăn lại, chỉ đến một chỗ trong hàng đầu tiên: “Bạn học Hoàng, vị trí của em ở đằng kìa.
Hôm nay hy vọng em có thể đại diện cho sinh viên ưu tú tốt nghiệp lên trên phát biểu.”
Hoàng Yến Chi nhìn theo hướng hiệu trưởng vừa chỉ, nhíu mày: “Em không chuẩn bị trước.”
“Không sao, em cứ đi lên nói đại vài câu là được.” Hiệu trưởng liền nói, xem ra nhất quyết muốn cô phải lên phát biểu.
Hiệu trưởng đã nói vậy thì Hoàng Yến Chi cũng đành phải nể mặt.
Cô nhìn Trương Linh một cái rồi đi theo hiệu trưởng, cô ấy còn làm tư thế cổ vũ với cô.
Hình thức của buổi lễ tốt nghiệp lúc nào cũng rất dông dài, đợi đến lúc Trương Linh phải phát biểu thì đã là hơn một tiếng sau.
Sinh viên Đại học B ai cũng biết cô, nhất là những người cùng khoa với cô, nên khi thấy cô đi lên sân khấu, trong hội trường lập tức vang lên tiếng reo hò.
Hoàng Yến Chi ra dấu im lặng, mọi người liền lăng yên đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, cảnh tượng trái ngược hoàn toàn này khiến ai nấy cũng đều phải nể phục.
Hoàng Yến Chi nhìn xung quanh một lượt, chậm rãi lên tiếng, giọng nói du dương bay đến từng góc trong hội trường.
Cô nói không to, cũng không quá nhiệt tình, nhưng người nghe lại đều rất hăng hái kích động.
Hiệu trưởng thấy vậy thì trên mặt đều là nét cười rất hài lòng.
Hoàng Yến Chi vừa phát biểu xong, tiếng vỗ tay liền vang lên như sấm dậy.
Trương Linh còn vỗ mạnh đến mức tay đỏ bừng lên.
Cô nhìn Hoàng Yến Chi tỏa sáng trên sân khấu, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo, đây là bạn thân nhất của cô đấy!
Ánh mắt Hoàng Yến Chi vẫn giữ vẻ bình thản, bỗng nhìn về góc hội trường, một người đàn ông dáng cao ngất đứng đó mỉm cười nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, trong mắt cô đầy ý cười và bất ngờ.
Cô không ngờ Quân Hạo Kiện lại xuất hiện trong lễ tốt nghiệp của mình.
Đi xuống sân khấu, Hoàng Yến Chi không quay về chỗ ngồi mà lập tức đi về phía anh.
Cô đang là tiêu điểm của cả hội trường, tất cả hành động đều được mọi người chú ý, nên cuối cùng họ cũng để ý tới người đàn ông chẳng biết xuất hiện trong góc kia từ lúc nào.
Quân Hạo Kiện nhìn cô đi về phía mình thì vươn tay ra.
Hoàng Yến Chi đặt tay mình vào lòng bàn tay anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Hôm nay là lễ tốt nghiệp của em, ngày quan trọng vậy, dĩ nhiên anh phải tới rồi.” Quân Hạo Kiện dịu dàng nói.
Hoàng Yến Chi cười.
“Đây là chồng chưa cưới của Yến Chi sao? Đẹp trai quá.”
“Đẹp trai thật đấy, đứng cạnh Hoàng Yến Chi quả thật là xứng đôi.”
Hội trường vang lên tiếng sinh viên bàn tán xôn xao.
Tất cả đều đang nhìn hai người, đa số bọn họ đều mới lần đầu thấy Quân Hạo Kiện.
Bọn họ biết Hoàng Yến Chi đã đính hôn từ lâu, nhưng bây giờ gặp được người thật, thấy hai người họ đứng cạnh nhau đúng là vô cùng xứng đôi.
Ai nấy cũng đều dùng tiếng vỗ tay để cất lên lời chúc phúc chân thành nhất của mình.
Không khí trong hội trường rất náo nhiệt, không tiện để chuyển sang phần kế tiếp.
Hoàng Yến Chi nói với hiệu trưởng một tiếng rồi đi cùng anh ra khỏi hội trường.
Hai người họ không ra khỏi trường mà chỉ dạo quanh sân.
“Hôm nay anh tới đây có sao không?” Tay Hoàng Yến Chi được anh nắm chặt, cô nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ, anh tới quân khu thủ đô tham gia hội nghị, bây giờ ra ngoài không sao, lát nữa anh sẽ về.
Yến Chi, hôm nay nhìn em đứng phát biểu trên sân khấu, anh cảm thấy mình thật may mắn.
Lúc người khác chưa phát hiện điểm tốt của em thì anh đã lấy được em.”
Hôm nay nhìn Hoàng Yến Chi Lan tỏa sáng trên sân khấu, trong lòng Quân Hạo Kiện vừa thấy vui vẻ, lại vừa phức tạp.
“Cho dù em đứng ở chỗ cao thế nào thì em vẫn là vợ anh, mãi mãi là như vậy.” Hoàng Yến Chi cười dịu dàng nói.
Quân Hạo Kiện, cho dù khi đó không gặp anh, em vẫn sẽ chờ ngày anh đến, vì trên đời này không có ai bao dung em, thương em, yêu em như anh, cũng sẽ không có ai đáng để em yêu như thế.
“Hạo Kiện, bây giờ em đã hơi tin tưởng vào thứ gọi là duyên phận rồi.” Hoàng Yến Chi nói.
“Lúc em còn bé, cộng thêm sáu năm từ lúc em trở về, số lần em đến nhà họ Quân không ít, nhưng chưa lần nào gặp anh, vậy mà vào lúc em cần nhất thì anh lại xuất hiện.”
Quân Hạo Kiện ngẫm lại quá trình hai người họ quen biết, cũng cười một cái: “Anh cũng thật may mắn, may mắn vì người xuất hiện trước mặt em lúc đó là anh.”
“Hạo Kiện lễ cưới của chúng ta là vào tháng chín, lần trước ông nội nói anh đã cho người chuẩn bị đồ cưới rồi à?”
“Ừm.” Thực ra sau khi xác định sẽ tổ chức theo kiểu truyền thống thì anh đã bắt đầu chuẩn bị quần áo cưới rồi.
Mấy bộ đồ đó rất rườm rà, chỉ thêu lớp trên thôi đã mất khoảng nửa năm rồi, không chuẩn bị sớm thì không xong kịp.
Tuy Hoàng Yến Chi nói chỉ muốn một lễ cưới đơn giản, nhưng đó là ngày quan trọng của đời người con gái, anh muốn dành thứ tốt nhất cho cô.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo trong sân trường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...