Triệu Hiểu Khê trừng cô: “Hoàng Yến Chi,đồ yêu tinh hại người! Cô trả lại đứa con gái khỏe mạnh cho tôi!”
Vành mắt bà ấy sưng đỏ, rõ ràng là khóc rất nhiều.
Quân Hạo Kiện nhíu mày: “Vị phu nhân này, mời bà nói chuyện đàng hoàng một chút.”
“Nói chuyện đàng hoàng? Hoàng Yến Chi cô nói đi, cô xứng sao?”
“Mẹ.” Cẩn Tử Văn chạy tới, thấy mẹ mình đang cãi nhau với Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện, thì vội gọi: “Mẹ, chuyện này không thể trách một mình Hoàng Yến Chi được.
Nếu không phải nhờ cô ấy thì bây giờ em con còn chưa trở về được.” Mặc dù trong lòng anh ta cũng oán trách Hoàng Yến Chi, nhưng vẫn là không nhịn được mà nói giúp cô.
“Chát!” Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt Cẩn Tử Văn.
“Cẩn Tử Văn, em gái con bị nó hại thành cái dạng gì, con còn nói giúp cho nó được sao, đầu óc con lú lẫn rồi hay sao?” Triệu Hiểu Khê giận dữ hét lên.
“Tôi nói vị phu nhân này, đầu óc bà mới bị lú lẫn đấy.
Con gái bà bị bắt cóc, là do Yến Chi của chúng tôi cứu em ấy ra.
Bà không biết ơn thì thôi, lại còn lại tới đây chửi mắng.
Bà không cần mặt mũi nữa sao?” Hạ Yên Nhi thấy lâu như vậy mà Hoàng Yến Chi chưa vào nhà, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng chửi mắng, nên mới đi ra xem.
Thấy ngay tình cảnh này, cô liền bùng nổ.
“Nếu không phải vì nó thì làm sao con gái tôi lại bị bắt cóc? Sao lại thành ra cái bộ dạng đó…” Triệu Hiểu Khê không nói được nữa, vừa nghĩ tới bộ dạng bây giờ của Cẩn Mai, nước mắt của bà không nhịn được mà thi nhau rơi xuống.
Thấy bà khóc, Hạ Yên Nhi cũng không tiện làm quá lên nữa.
Cô mềm giọng nói: “Dù Cẩn Mai có bị thương, nhưng ít nhất… em ấy còn sống mà.”
Ai ngờ câu nói này lại chạm đến điểm nhạy cảm trong lòng Triệu Hiểu Khê.
Bà ta ngẩng đầu lên, ánh mắt như tóe ra lửa: “Cẩn Mai thành như thế này… còn không bằng để nó chết đi.”
“Bà làm mẹ kiểu gì vậy? Sao có thể mong con gái mình chết được?” Tuy Hạ Yên Nhi nói như vậy nhưng trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy tình hình của Cẩn Mai e rằng không tốt.
“Về chuyện của Cẩn Mai, cháu rất xin lỗi, thành thật xin lỗi.” Hoàng Yến Chi áy náy nói.
“Xin lỗi? Xin lỗi có tác dụng không? Hoàng Yến Chi sao người nằm trong đó không phải là cô? Tại sao người gánh chịu tất cả những chuyện này không phải là cô?” Triệu Hiểu Khê tức giận hét lên với Hoàng Yến Chi.
Quân Hạo Kiện kéo cô qua một bên, nhíu mày nhìn Triệu Hiểu Khê: “Chúng tôi không hề muốn thấy Cẩn Mai xảy ra chuyện.
Bây giờ, bà có chỉ trích Yến Chi thì có tác dụng gì.
Chuyện quan trọng nhất là nghĩ cách điều trị cho em ấy, để em ấy trở lại cuộc sống bình thường.”
“Điều trị như thế nào? Nói cho tôi nghe phải điều trị như thế nào đi! Con gái của tôi mới có mười chín tuổi, còn chưa đón sinh nhật mười chín tuổi nữa.
Bộ dạng bây giờ của nó, nửa đời sau phải sống thế nào đây?” Triệu Hiểu Khê khóc lên.
“Cháu sẽ trị khỏi cho em ấy, dù có bất cứ giá nào, cháu cũng sẽ trị khỏi cho em ấy.” Hoàng Yến Chi kiên định nói.
Có điều, Triệu Hiểu Khê đâu thèm để ý đến cô.
Ánh mắt của bà tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng.
Một tiếng trước, khi Cẩn Mai tỉnh lại thấy có người lạ trong phòng liền hét chói tai, hoàn toàn không cho Triệu Hiểu Khê và Cẩn Tử Văn tới gần.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ đã kết luận rằng Cẩn Mai đã chịu kích động lớn, dẫn đến rối loạn tinh thần, không cho bất cứ ai tới gần, hành vi có tính công kích, đề nghị Triệu Hiểu Khê đưa Cẩn Mai đến bệnh viện tâm thần.
Lúc đó, Triệu Hiểu Khê cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Đến khi Cẩn Mai yên tĩnh lại, bà liền chạy đến tìm Hoàng Yến Chi.
“Hoàng Yến Chi, Cẩn Mai xem cô như chị ruột của mình, thân thiết với cô như vậy cơ mà.
Cô đã hứa gì với tôi? Cô nói cô sẽ chăm sóc tốt Cẩn Mai.
Chăm sóc tốt của cô là như vậy đó hả? Con bé điên rồi! Cô biết không? Con bé điên rồi! Con bé mới có mười chín tuổi thôi!” Triệu Hiểu Khê gào khóc.
Hạ Yên Nhi khiếp sợ nhìn Triệu Hiểu Khê, không thể tin nổi những lời bà mới vừa nói, Cẩn Mai điên rồi.
Nghe động tĩnh ngoài này, Vũ Ân Nguyệt đi ra.
Thấy dáng vẻ gào khóc của Triệu Hiểu Khê, bà nhíu mày, bất mãn hỏi: “Bà là ai? Sao lại ở đây quát mắng con gái tôi?”
“Mẹ, chúng ta đi thôi.
Cẩn Mai đang ở một mình trong bệnh viện, em ấy cần người chăm sóc.” Cẩn Tử Văn bị Triệu Hiểu Khê tát một cái, nhưng anh ta cũng không để tâm tới đau đớn, mà nói với giọng hết sức thương lượng với Triệu Hiểu Khê.
Cẩn Tử Văn kéo Triệu Hiểu Khê đang gào khóc đến mức không thể kiềm chế lên xe.
“Yến Chi, con không sao chứ?” Vũ Ân Nguyệt hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, nói với Quân Hạo Kiện: “Anh đi đi, em không sao.”
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Em đừng suy nghĩ nhiều về chuyện của Cẩn Mai.”
“Em biết rồi, anh đi đi.”
****************
Ngày hôm sau, Hoàng Yến Chi đến bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có Cẩn Tử Văn: “Cẩn Mai đâu?”
Cả đêm qua, Cẩn Tử Văn không ngủ, trên cằm đã lún phún mọc râu ria: “Bị đưa đi làm kiểm tra rồi, một người tên là Aldan dẫn em ấy đi.”
“Anh đi nghỉ một lát đi.” Hoàng Yến Chi thấy khuôn mặt uể oải của anh ta thì nói.
Nếu là trước kia, khi thấy Hoàng Yến Chi quan tâm mình như vậy thì Cẩn Tử Văn nhất định sẽ rất vui mừng.
Nhưng bây giờ, anh ta hoàn toàn không vui nổi, ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi rất phức tạp.
“Cô không cần để ý tới những lời của mẹ tôi, bà ấy chỉ là trong lúc nóng nảy nói không lựa lời.”
“Tôi biết.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói: “Mẹ anh nói không sai, chuyện này là lỗi của tôi, bà ấy trách tôi, hận tôi cũng dễ hiểu.” Cuộc đời của con gái mình bị hủy, dù Triệu Hiểu Khê có lấy dao chém chết cô thì cô cũng không có gì để nói.
Nửa tiếng sau, Aldan đưa Cẩn Mai trở về.
Cẩn Mai đi cạnh Aldan, sắc mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, giống như một con búp bê Barbie xinh đẹp, vô hồn.
“Bé ngoan, bây giờ là giờ ngủ của em, em lên giường ngoan ngoãn ngủ một giấc, được không?” Aldan dịu dàng nói.
Cẩn Mai ngoan ngoãn lên giường nằm.
Đợi Cẩn Mai ngủ rồi, Aldan ra hiệu bảo Hoàng Yến Chi và Cẩn Tử Văn đi ra ngoài.
“Tris, Cẩn Mai bị di chứng sau tổn thương rất nghiêm trọng.
Hiện tại tôi không nắm chắc có thể điều trị khỏi hoàn toàn cho cô ấy, chỉ có thể dùng thuốc kết hợp điều trị tâm lý, để cô ấy bình tĩnh trở lại, ít công kích người khác hơn.” Aldan nói.
“Thật sự không còn cách nào sao?” Cẩn Tử Văn hỏi.
Aldan nhìn Cẩn Tử Văn.
“Đây là anh trai của Cẩn Mai - Cẩn Tử Văn.” Hoàng Yến Chi giới thiệu.
“Có một cách.” Aldan nói: “Nhưng cách này rất nguy hiểm.”
“Cách gì?” Cẩn Tử Văn hỏi.
“Tôi sẽ tiến hành thôi miên sâu cho cô ấy, để cô ấy quên chuyện này đi.
Chướng ngại trong lòng cô ấy là bị người ta… cưỡng hiếp.
Nếu cô ấy quên được chuyện này thì sẽ không còn chìm trong đau khổ nữa.”
Hoàng Yến Chi vừa nghe liền hiểu, thôi miên sâu cũng giống như phương pháp thôi miên ám thị mà năm xưa bác sĩ tâm lý đã tiến hành trị liệu với Vũ Ân Nguyệt: “Sẽ để lại hậu quả gì?”
“Tôi từng thử nghiệm cách này trên những bệnh nhân khác.
Có điều, trong năm bệnh nhân thì chỉ có một bệnh nhân là hoàn toàn khôi phục, những người còn lại đều có di chứng, hậu quả nghiêm trọng nhất là một bệnh nhân trở nên ngu ngốc, ngay cả ăn và ngủ cũng cần người chăm sóc.”
Cẩn Tử Văn lùi ra sau một bước, sắc mặt Hoàng Yến Chi trầm xuống: “Hoàn toàn trở lại như lúc trước?”
Aldan gật đầu, lại lắc đầu: “Có thể nói như vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy.
Cách này có thể làm cô ấy quên hết đau khổ, quên hết những chuyện không muốn đối mặt, cũng có thể khiến cô ấy vui vẻ hơn trước đây.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô ấy cũng sẽ quên cô đi.”
Aldan nhìn Hoàng Yến Chi: “Trong lòng cô ấy, những người đó bắt cô ấy là vì cô, mà cô còn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô ấy.
Hai lần điều trị tâm lý trước, cô ấy luôn gọi chị.
Là cô sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu.
“Cô ấy rất ỷ lại vào cô, do vậy vào lúc gặp nguy hiểm cô ấy mới nhớ rõ cô đến vậy.”
“Nếu em ấy đã quên tôi rồi thì lúc gặp lại tôi, liệu em ấy sẽ nhớ lại những chuyện đó không?”
“Theo lý thuyết là không.
Dù có gặp lại cô, thì với cô ấy, cô chỉ là một người xa lạ.
Thậm chí cả đời này, cô ấy cũng không có khả năng nhớ lại chuyện đó.
Điều kiện tiên quyết là cô ấy không bị kích động.
Nếu bị kích động mạnh thì cô ấy có thể nhớ lại tất cả.
Lúc đó, nếu tình trạng của cô ấy tái phát thì tôi không còn cách nào nữa rồi.”
Nghe Cẩn Tử Văn nói lại cách điều trị thôi miên mà bác sĩ chỉ định, Triệu Hiểu Khê im lặng thật lâu, rồi gật đầu đồng ý.
Nếu đây là cách duy nhất có thể điều trị cho Cẩn Mai thì dù con bé có quên người thân cũng không sao.
Bà sẽ làm cho Cẩn Mai nhận thức lại thế giới này một lần nữa.
Aldan không tiến hành thôi miên ngay cho Cẩn Mai.
Theo lời anh nói, trạng thái tinh thần bây giờ của Cẩn Mai chưa phải là tốt nhất.
Nếu thôi miên thì sẽ không đạt hiệu quả cao nhất.
Do vậy phải đợi thêm một thời gian nữa.
Vào ngày thứ ba Cẩn Mai trở lại thủ đô, Cẩn Giai Thụy mới biết được tin tức Cẩn Mai đã an toàn trở về.
Ông ta vội từ Nam Thành đến bệnh viện, chờ đón ông ta là dáng vẻ điên cuồng của Cẩn Mai.
Khi thấy dáng vẻ đó của Cẩn Mai, Cẩn Giai Thụy suýt chút nữa bóp chết Triệu Hiểu Khê.
Nếu không phải là Cẩn Tử Văn trở về đúng lúc thì e rằng Triệu Hiểu Khê đã thật sự chết trong tay ông ta rồi.
“Triệu Hiểu Khê, hai đứa con gái của tôi đều bị hủy trong tay bà, bà là người phụ nữ ác độc, bà cút ra ngoài cho tôi.” Cẩn Tử Văn chỉ ra cửa phòng bệnh, giận dữ hét lên.
“Chuyện này không có liên quan gì tới mẹ.
Ba, ba nói lý lẽ chút được không?” Cẩn Tử Văn nói.
Cẩn Giai Thụy trừng anh ta: “Ở đây không có chuyện của con!”
“Ở đây là bệnh viện, mấy người muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài mà ầm ĩ.” Y tá đi tới thay thuốc, thấy phòng bệnh này ồn ào thì lạnh giọng nói.
Cẩn Giai Thụy liền im miệng.
Y tá đút thuốc cho Cẩn Mai, uống xong, Cẩn Mai lại chìm vào giấc ngủ.
“Giai Thuỵ, Cẩn Mai sao rồi?” Diệp Dung chờ ở dưới sảnh bệnh viện, thấy Cẩn Giai Thụy đi ra thì vội vàng hỏi.
Sắc mặt Cẩn Giai Thụy uể oải: “Cẩn Mai không sao, em đi về trước đi.”
Cẩn Mai hỏi: “Em thấy tâm trạng anh không tốt lắm.
Có phải Cẩn Mai đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cẩn Mai không sao, chỉ bị hoảng sợ một chút thôi.
Em đi về trước đi, bây giờ không còn sớm nữa, em còn không về, chồng em sẽ không vui.”
Diệp Dung do dự một chút, gật đầu: “Vậy được rồi, em về trước.
Nếu Cẩn Mai có chuyện gì thì anh hãy gọi điện thoại cho em.
Em có quen vài vị bác sĩ giỏi.”
“Được.” Cẩn Giai Thụy gật đầu: “Em lái xe cẩn thận.”
Diệp Dung cười dịu dàng, trước lúc đi còn không quên dặn dò: “Nhiều ngày anh chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.
Bây giờ, Cẩn Mai đã trở về, anh hãy về nhà ngủ một giấc đi.”
Đợi Diệp Dung đi, Cẩn Giai Thụy quay lại phòng bệnh, không nhìn thấy Triệu Hiểu Khê, chỉ có một mình Cẩn Tử Văn.
Cẩn Giai Thụy cũng không hỏi Triệu Hiểu Khê đi đâu, chỉ ngồi xuống nhìn Cẩn Mai trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng.
“Bác sĩ nói điều trị như thế nào?” Cẩn Giai Thụy hỏi.
Cẩn Tử Văn lặp lại lời của bác sĩ.
“Nếu đã vậy thì hãy để con bé quên đi.
Đần độn cả đời, còn không bằng vui vẻ một đời.
Sau khi Tiểu Mai hồi phục, ba sẽ đưa con bé ra nước ngoài.
Nếu có thể không quay lại liền không bao giờ quay lại.” Cẩn Giai Thụy nói.
Cẩn Tử Văn gật đầu, đây có lẽ là cách giải quyết tốt nhất.
Trong khoảng thời gian này, bệnh tình của Cẩn Mai vẫn không quá ổn định, thỉnh thoảng sẽ phát điên hoặc trốn dưới gầm giường, trong miệng luôn lẩm bẩm: “Chị, cứu em“.
Mãi cho đến nửa tháng sau, bệnh tình của Cẩn Mai mới ổn định hơn.
Aldan làm kiểm tra lần cuối cùng cho cô, quyết định tiến hành thôi miên tâm lý vào ba ngày sau.
“Em vào thăm cô ấy một lát đi.” Thấy Hoàng Yến Chi vẫn đứng ở ngoài phòng bệnh, Irene nhẹ giọng nói.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, “Thôi, em đứng nhìn ở đây là được rồi.
Sau khi thôi miên, em ấy sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.” Quân Hạo Kiện đã từ trong quân đội trở về, bởi vì lần hành động này, mà anh bị đình chỉ công tác tạm thời, ở nhà viết kiểm điểm.
Anh nắm tay Hoàng Yến Chi như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Trong phòng bệnh, Cẩn Mai ôm hai chân, đầu tựa trên đầu gối, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Triệu Hiểu Khê ngồi cạnh cô, Cẩn Tử Văn và Cẩn Giai Thụy không xuất hiện.
Bởi vì trừ Aldan ra thì Cẩn Mai rất cự tuyệt tiếp xúc với tất cả những người đàn ông khác.
Để tăng xác suất thành công của liệu pháp thôi miên, bọn họ đứng chờ ở bên ngoài, không tới gần phòng bệnh.
Sắp đến giờ thôi miên, Triệu Hiểu Khê từ bên trong đi ra, nhìn Hoàng Yến Chi một cái, lạnh giọng nói: “Cô vào trong thăm nó đi.
Đợi kết thúc trị liệu, tôi sẽ dẫn con bé ra nước ngoài, sau này sẽ không trở về nữa.”
Hoàng Yến Chi ngẩn ra, tuy giọng điệu của Triệu Hiểu Khê vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong mắt Hoàng Yến Chi vẫn hiện lên sự biết ơn.
Cô nhẹ giọng nói: “Cháu cảm ơn.”
Hoàng Yến Chi ngồi cạnh Cẩn Mai, đưa tay vuốt tóc cô ấy.
Cẩn Mai nghiêng đầu nhìn cô một cái, không có bất kỳ biểu cảm nào, rồi lại quay đầu đi.
Trải qua một thời gian trị liệu, Cẩn Mai không còn bài xích nhiều đối với phái nữ nữa.
Đại khái là Triệu Hiểu Khê và Hoàng Yến Chi xuất nhiều lần trước mặt cô, nên cô không hề bài xích một vài động tác thân thiết của bọn họ, Aldan nói đây là một dấu hiệu tốt.
Hoàng Yến Chi cùng Cẩn Mai ngồi nhìn một lát.
Cô chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Cẩn Mai là ở trên chuyến xe đến Hàng Thành vào năm trước.
Khi đó, cô bé đáng yêu này dùng tiền muốn đổi vị trí với cô, cô không đồng ý, dọc đường đi cô bé luôn ríu rít nói chuyện, kết quả xuống xe còn đi theo cô.
Lần thứ hai gặp mặt, là trong một con hẻm nhỏ ở Hàng Thành, em ấy bị một đám lưu manh vây lấy.
Cô cứu em ấy, em ấy dùng vẻ mặt sùng bái nhìn cô.
Lần thứ ba gặp nhau, em ấy tới trường đại học tìm anh trai của mình.
Vô tình gặp lại cô, từ đó về sau em ấy thường xuyên bám theo cô, gọi chị ơi, chị à, líu ríu bên tai cô, giống như một chú chim sẻ.
Từng chuyện cũ hiện lên trong đầu, quen biết Nhan Tịch chưa đến một năm, vậy mà hình ảnh con bé trong ký ức của cô thì lưu lại rất nhiều.
Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng ôm lấy Cẩn Mai, Cẩn Mai dường như lại cảm thấy bất an, muốn giãy giụa.
Cô bèn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô ấy, như dỗ một đứa bé.
Cẩn Mai dần dần an tĩnh lại, để mặc cô ôm vào lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...