Bùi Ninh Hân cũng nghĩ vậy, gật đầu nói: “Người đáng thương nhất vẫn là cha mẹ của cậu ấy.
Vất vả nuôi Lê Tuyền học đại học danh tiếng, nhưng đến lúc gần tốt nghiệp, tưởng rằng bao cực khổ sắp qua đi thì Lê Tuyền lại làm như thế.
Cha mẹ nào mà chẳng đau lòng.”
Hoàng Yến Chi nhớ về lần cuối gặp mặt Lê Tuyền, cô ta muốn mượn cô hai trăm nghìn, thì ra đó là nguyên nhân cô ta vay tiền.
Cô lắc đầu, nói: “Đường là do mình tự chọn, mặc dù điểm xuất phát không thể tự chọn được, nhưng quá trình thì mỗi người phải tự biết nắm giữ trong lòng bàn tay của mình.
Cô ấy đã chọn con đường đó thì phải biết trả giá cho lựa chọn của mình.”
Bùi Ninh Hân và Trương Linh im lặng, cùng gật đầu.
Đồ của Hoàng Yến Chi không nhiều nên cô nhanh chóng dọn xong hành lý.
Người có đồ đạc nhiều nhất là Bùi Ninh Hân, cô đã xếp ba cái va li những vẫn chưa xong.
Nhìn số lượng va li đáng ngạc nhiên ấy, Trương Linh tặc lưỡi cảm thán: “Ninh Hân này, cậu chuyển nguyên nhà cậu đến đây đấy hả? Nói thật, tớ hơi tò mò đấy, sao cậu có thể nhét đống đồ đạc trong ba cái va li của cậu vào căn phòng chật hẹp này vậy?”
Bùi Ninh Hân đang đè lên va li, cố gắng kéo khóa, nói: “Cậu biết cái gì, đây gọi là hưởng thụ cuộc sống.”
“Vâng vâng vâng, Bùi đại tiểu thư.
Xin hỏi ngài dọn xong chưa, chúng ta nên đi được rồi, chiều nay tớ có một buổi họp báo đấy.”
“Xong ngay đây, mà sao cậu không đến giúp tớ đi.”
Trương Linh bèn ngồi xổm xuống, cùng Hoàng Yến Chi giúp Bùi Ninh Hân sắp xếp đồ đạc gọn gàng.
May mà Hoàng Yến Chi lái xe tới, nếu không thì chỉ với một chiếc xe của Bùi Ninh Hân thì sẽ không thể nào chứa nổi số lượng hành lý của cô.
Trước cổng trường, ba người tình cờ gặp thầy giáo chủ nhiệm Trương Lâm.
“Hôm nay đến dọn hành lý à?” Thấy ba người, Trương Lâm lên tiếng hỏi.
Tình cờ gặp mặt nên Hoàng Yến Chi mời Trương Lâm ăn bữa trưa.
Trương Lâm nghĩ các cô cũng sắp tối nghiệp rồi nên không từ chối.
Sau khi ăn cơm trưa, Hoàng Yến Chi và Trương Linh chở đồ đạc của Bùi Ninh Hân về nhà cô ấy.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, là Hely gọi đến.
Cô nhấn nút nhận cuộc gọi, vừa nghe được hai câu cô có trầm mặt, cúp điện thoại, nói: “Trương Linh, tớ có chút việc.
Cậu về nhà một mình được không?”
Trương Linh gật đầu: “Được chứ.
Cậu bận gì thì đi trước đi.
Tớ chở đồ về nhà rồi cũng đến công ty.
Chị Linda đang chờ tớ.”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi vẫy tay chào cô rồi lái xe rời đi.
****************
“Sao mọi người bắt được cô ta?” Đi vào biệt thự, nhìn Vu Bằng cười đang bị trói gô trong phòng khách, Hoàng Yến Chi hỏi.
Hai mắt Vu Băng vẫn nhắm, vẫn còn đang hôn mê.
Hoàng Yến Chi đánh giá ả một chút, thấy vết thương trên mặt ả thì nhìn về phía Hely.
Cô vội xua tay, nói: “Không phải tớ làm, vết thương của tớ còn chưa khỏi nữa mà.
Kẻ cầm đầu kia kìa.”
Hely chỉ vào Wenny đang ăn lê, nhưng cô ấy lại tỏ ra vô tội: “Chị tưởng là người James dạy bảo cẩn thận thì sẽ vô cùng lợi hại, nên đánh hết khả năng mình.
Ai ngờ cô ta yếu ớt như vậy, mới mấy chiêu đã ngất xỉu.”
Hely đen mặt.
Bà chị của tôi ơi, khả năng của bà chị chỉ thua mỗi mình Tris thôi, bà chị dồn hết sức lực thì mấy người có thể đánh lại chứ?
“Tris, lần trước là cô ta định giết tớ, thù này tớ phải báo, đừng có ngăn tớ đấy.” Hely tuyên bố trước tiên.
“Tùy cậu.” Hoàng Yến Chi không hề có ý định ngăn cản, cô cũng không ưa Vu Băng lâu rồi.
“Há há, Tris, tớ biết là cậu sẽ không ngăn cản tớ mà.
Tớ nói cho cậu biết, tớ chuẩn bị một vài thứ tốt cho bà chị này, bảo đảm cô ta suốt đời khó quên.
Nếu moi được tin tức về James từ miệng cô ta thì càng tốt.”
“Khó lắm.” Hoàng Yến Chi nói toạc ra, điều cơ bản của những người trong tổ chức kia chính là giữ kín miệng.
Hely cũng chỉ thuận miệng nói chứ không hề mang chút hy vọng nào trong lòng.
Cô cầm cổ áo của Vu Băng kéo ả lên, dù trông ả gầy nhom nhưng không hề nhẹ chút nào: “Wenny, đến giúp một tay với.
Cô ả này ăn gì mà nặng như đá, nặng muốn chết tôi rồi.”
Wenny ném phần lõi lê còn lại vào thùng rác, phủi phủi tay đứng dậy, sau đó giúp Hely khiêng Vu Băng vào một căn phòng trên lầu.
Hoàng Yến Chi đi vào trước, nhấn một nơi nào đó ở trên vách tường, ở giữa tường lập tức xuất hiện một cánh cửa và những bậc thang, đi dọc theo cầu thang sẽ đến được một căn phòng bí mật.
Căn phòng này rất lớn, chia làm hai khu vực, một khu bày những thiết bị chữa bệnh cùng với chai lọ linh tinh, một khu khác trưng bày đủ thứ dụng cụ tra tấn.
Căn phòng bí mật này do Irene thiết kế để phục vụ cho mục đích nghiên cứu.
Vốn dĩ nó chỉ nhằm nghiên cứu y học, nhưng vài hôm trước, Hely đã bổ sung thêm một khu vực chứa dụng cụ tra tấn để dành riêng cho Vu Băng, còn cùng Wenny chuẩn bị cho cô ta thật nhiều “bé yêu”.
“Tris, cậu thấy thế nào, nơi này không tệ đúng không? Tớ nói cho cậu nghe, mấy ngày nay tớ và Wenny phí không ít thời gian để làm ra mấy thứ này đấy.
Tớ cố tình tham khảo sách ‘Mãn Thanh thập đại cực hình’ nhưng vẫn cảm thấy không phù hợp lắm, riêng cái trò đâm châm vào người nghe không tệ chút nào, cho nên tớ định sẽ thử lên người cô ta xem sao.”
Hely nói vô cùng hưng phấn.
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua dụng cụ mà cô ấy chuẩn bị, nhắc nhở: “Đừng giết chết cô ta vội.” Giữ Vu Băng lại còn có nhiều lợi ích.
“Yên tâm yên tâm, cô ta định giết tớ, nhưng tớ rất tốt bụng, chắc chắn sẽ không tàn nhẫn như vậy, hở một tí là giết người.”
Gương mặt Wenny cũng đầy hưng phấn, phối hợp nhịp nhàng với Hely từ việc đỡ Vu Băng lên ghế, trói ả lại, sau đó tạt một thùng nước lên người Vu Băng.
Nước lạnh kích thích thần kinh của ả, khiến ả tỉnh lại.
Ánh mắt của Vu Băng hơi mơ màng, thấy rõ ba người trước mặt, ánh mắt của ả vẫn không mảy may thay đổi.
Hely sờ cằm, nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Vu Băng, cười hí hửng: “Ái chà, cô Vu, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Đây là lần thứ hai cô nằm trong tay tôi đấy.
Cô nói thử xem, hai ta có duyên quá đấy chứ.”
Vu Băng dời mắt sang chỗ khác, không nhìn Hely.
Ngoại trừ lúc ban đầu, ả theo bản năng đánh giá tình hình xung quanh thì bây giờ ả chỉ im thin thít.
Ả biết lần này là do ả chủ quan.
Kể từ ngày nói chuyện với người phụ nữ đó, Vu Băng đã trăn trở suốt hai ngày trời, cuối cùng vẫn quyết định làm theo lời đề nghị của bà ta.
Nhưng khi đến trường tìm Lê Tuyền, ả mới biết Lê Tuyền đã không ở đó nữa.
Hôm nay Vu Băng vừa mới tìm được cô ta, đồng thời giải thích rõ chuyện này cho cô ta biết, nhưng khi quay về lại gặp phải Hely và Wenny.
“Lần trước cô định giết tôi, có phải là do tên biến thái chết tiệt James sai khiến cô không?” Hely bóp cằm ả, buộc ả ngẩng đầu lên.
Vu Băng lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào.
Hely cười tủm tỉm, trông không để tâm lắm, chỉ những dụng cụ đang bày xung quanh rồi dịu dàng nói: “Không nói cũng không sao cả, tôi chuẩn bị cho cô rất nhiều quà gặp mặt, cô sẽ thích cho mà xem.”
Nghe thế, gương mặt của Vu Băng vẫn không thay đổi.
Hely cũng không thèm để ý.
Nếu chỉ nghe vài câu hù dọa như thế mà ả đã thay đổi sắc mặt, thì Hely sẽ nghi ngờ không biết liệu Vu Băng có thật sự là được James huấn luyện hay không.
Wenny cầm một cây roi, giơ tay lên, ngay lập tức roi quật vào người Vu Băng, một tiếng “chát” to rõ ràng, Vu Băng hơi cau mày, nhưng không hề kêu lên một tiếng.
Wenny hừ lạnh, càng đánh càng mạnh hơn trước.
“Vu Băng, mau khai ra kế hoạch của James, chúng tôi sẽ cân nhắc thả cô đi.”
Nhưng Vu Băng không nói lời nào.
Đứng một lát, Hoàng Yến Chi nhận thấy Vu Băng không hề phối hợp chút nào.
Ngay lúc đó, Quân Hạo Kiện gọi đến, cô dứt khoát bước ra ngoài.
Hoàng Yến Chi không thích làm nhục người khác, nên Hely và Wenny không dám ra tay quá nặng nề trước mặt cô.
Nhưng bây giờ Hoàng Yến Chi đã ra ngoài, bọn họ sẽ “hầu hạ” cô Vu này thật tốt.
Thấy nụ cười của hai người họ, ánh mắt Vu Băng hơi thay đổi, nhưng ả không hề cầu xin tha thứ.
Không lâu sau, tiếng la hét đau khổ của Vu Băng vang vọng khắp phòng.
Khi Irene trở về, Vu Băng đã bị tra tấn đến mức không thể nói được lời nào, chỉ có thể thở hồng hộc.
Hely ngồi xổm trước mặt Vu Băng: “Cô bảo vệ James như thế để làm gì? Hắn chỉ là một tên biến thái, một tên tâm thần, cần phải bị diệt trừ.
Hơn nữa, hắn còn là một kẻ máu lạnh, đối xử với thuộc hạ như đối xử với một con súc vật.
Cô nhìn đi, bọn tôi bắt cô đã một ngày một đêm rồi, nhưng hắn ta có tới cứu cô không? Dù cho cô có chết trước mặt hắn thì hắn cũng không chớp mắt một cái nào.
Cô bảo vệ hắn như thế để làm gì cơ chứ?”
“Rốt cuộc các người là ai?” Cuối cùng, Vu Băng cũng nói một câu đầu tiên.
Hely cười tủm tỉm, trả lời: “Bọn tôi là kẻ thù của James, có một mối thù không chết thì mãi mãi không hết được.
Tên biến thái đó là người mà ai cũng muốn đập.
Chắc chắn cô cũng phải chịu rất nhiều khổ sở khi làm thuộc hạ của hắn nhỉ.
Cô có muốn nhập bọn với bọn tôi, cùng nhau đuổi giết hắn không?”
“Cũng!?” Vu Băng nhạy bén bắt được một thông tin quan trọng: “Các cô là người do James huấn luyện ra?”
Trong mắt của Hely lộ ra một chút buồn bực.
Wenny bước lên, đá vào người Vu Băng: “Nói nhảm ít thôi! Tôi hỏi cô, James muốn làm gì?”
Mắt của James lóe lên một tia sáng, nhưng ả vẫn không nói gì cả.
“Cứng đầu đấy, bà đây rất thích mấy đứa cứng như cưng.” Wenny cười rất xinh đẹp.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Trải qua ba ngày thi đại học cam go, cuối cùng thì Cẩn Mai cũng được giải phóng.
Nhớ lại những ngày tháng học hành đen tối của cấp 3, cô cảm thấy máu trong người mình như sôi sục trở lại.
Đầu tiên, cô gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi, nhưng lại gọi không được.
Cẩn Mai nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định gọi điện thoại cho Trương Linh.
May mắn là hôm nay Trương Linh nghỉ ngơi ở nhà.
Nghe lời đề nghị của Cẩn Mai, cô vụt dậy khỏi giường, nói: “Ok, chị biết một quán ăn rất ngon trong một con hẻm ở khu Vĩnh Hòa, phía bắc thành phố.”
Cẩn Mai hớn hở nói: “Chị Linh, chúng ta gặp nhau ở đường Tân Hoa nhé.”
Trương Linh đồng ý.
Cô nhanh chóng vệ sinh, thay quần áo, trang điểm với tốc độ nhanh nhất có thể rồi ra ngoài.
Khi đến điểm hẹn, Cẩn Mai đã ở đó.
Cô ấy đeo ba lô đứng ở ven đường, cúi đầu nhìn điện thoại.
Trương Linh dừng xe lại, gọi: “Cẩn Mai.”
Cẩn Mai ngẩng đầu, thấy là Trương Linh cô lên xe ngồi, hỏi: “Chị Linh, quán ăn đó xa không?”
“Không xa lắm, nhưng nó nằm trong một con hẻm nhỏ, xe không vào được.”
Khoảng mười phút sau, xe dừng lại trước đầu hẻm.
Trương Linh xuống xe, dẫn Cẩn Mai vào hẻm.
Nơi này là khu phía Bắc của thủ đô, khác khu Tứ Hợp Viện ở phía Nam.
Tình trạng thu nhập của người dân khá thấp, lại còn có đủ mọi loại người tốt xấu ở đây…
Cẩn Mai đi bên cạnh Trương Linh.
Một lúc sau, Trương Linh dẫn cô đến một quán ăn nhỏ.
Diện tích quán không đến 30 mét vuông, bao gồm cả nhà bếp.
Số bàn ăn trong tiệm không đến mười bàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...