“Năm anh hai mươi lăm tuổi, bởi vì ba anh liên thủ với nhân viên cấp cao của công ty định bãi nhiệm anh.
Anh liền đuổi rất nhiều người không phục mình ra khỏi công ty.
Lần đó, tập đoàn Vệ thị đã tổn thất nhân lực trầm trọng, suýt chút nữa đã không chống đỡ nổi nữa.
Khi ấy, anh thường xuyên không ngủ suốt nhiều đêm liên tiếp để có thể nghĩ ra cách tốt nhất cứu vãn công ty, nhưng ba anh lại muốn lợi dụng hôn nhân của anh.
Ông ta bí mật xếp đặt cho anh một mối hôn sự, điều kiện chính là 10% cổ phần của công ty đối phương.
Ha ha, chắc là đối với ông ta, tác dụng của anh chỉ là để đổi lấy tiền, trong khi đó ông ta cũng không thiếu tiền.
Ông nội anh giao công ty cho anh, nhưng cũng để lại cho ông ta một khoản tiền kếch xù đủ để ông ta sống hết nửa đời sau.
Nhưng cho dù như vậy, ông ta vẫn cảm thấy không đủ.”
Vệ Huy dừng một lúc không nói gì nữa.
Nhớ tới khoảng thời gian đó, ngay cả khi anh đã không còn chút tình cảm gì với ba anh, nhưng trái tim vẫn cảm thấy đau nhói.
“Sau đó thì sao?” Trương Linh mở miệng hỏi bằng giọng khàn khàn.
Đáy mắt Vệ Huy lập tức hiện vẻ vui mừng: “Sau đó anh cho vị hôn thê đó xem một trò hay, để cô ta tận mắt chứng kiến anh thân mật với một cô gái khác, thậm chí chuyện này còn lên trang đầu của các tạp chí giải trí.
Cô ta bị mất mặt như vậy, tất nhiên cuộc hôn nhân này phải hủy bỏ, và danh tiếng của anh cũng được truyền đi từ đó.”
“Sau đó em có biết ba anh thế nào không? Anh lên kế hoạch hại tình yêu chân chính của ông ta dính vào bài bạc, thua sạch hết tài sản ông nội anh để lại cho ông ta, khiến bọn họ chỉ có thể nhìn sắc mặt của anh mà sống.”
“Trương Linh, anh là một người máu lạnh vô tình.
Từ sau khi ông nội và mẹ anh qua đời thì trong lòng anh đã không còn thứ gọi là tình thân nữa.
Anh căm hận thế giới này, từng phút từng giây, anh đều muốn hủy diệt tất cả, mãi cho đến khi em xuất hiện.”
“Anh cũng không biết mình đã thích em từ lúc nào.
Lần đầu tiên gặp nhau là lúc em và em dâu đi xem mắt, khi đó anh và Hạo Kiện ngồi cách hai người không xa, lúc đó bọn anh đều chú ý em dâu, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của em.
Anh thậm chí còn không nhớ được dáng vẻ của em trông như thế nào.
Sau đó em dâu gọi điện thoại cho anh, bảo anh nhận một thí sinh tham gia trong buổi tuyển chọn, kể từ đó anh mới chú ý đến em.”
“Nói thật, em không phải là mẫu người anh thích.
Gương mặt em không đủ đẹp, vóc người em cũng không đủ nóng bỏng, ngay cả tính tình cũng không tốt, hoàn toàn giống một con mèo hoang nhỏ giương nanh múa vuốt, lại còn có chút ngốc nghếch, bị người khác hãm hại mà cũng không biết.”
“Thỉnh thoảng anh lại chú ý đến em, đến mức ngay cả trái tim mình bị đánh mất lúc nào cũng không biết, đến khi anh phát hiện ra thì em đã hoàn toàn tiến vào nơi này rồi.” Nói đến đây, Vệ Huy cầm lấy tay của Trương Linh dán lên ngực mình, để cho cô cảm nhận được nhịp tim anh.
“Trương Linh, anh đã không còn một người thân nào trên thế giới này nữa rồi, em có muốn làm người thân của anh hay không? Anh biết quá khứ của mình không được sạch sẽ, nếu như anh biết trước có một ngày anh sẽ thích em, thì anh nhất định sẽ thủ thân như ngọc vì em.
Quá khứ anh không có cách nào thay đổi được, nhưng tương lai anh sẽ chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em.
Anh sẽ không để bi kịch của mẹ anh lặp lại với em.
Anh sẽ cố gắng bù đắp, thay thế vị trí của ba mẹ em, khóc cùng em, cười cùng em, mang lại cho em mọi điều hạnh phúc mà em muốn, đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Cho nên, Trương Linh, em có bằng lòng để anh làm người thân của em, ở bên cạnh em cả đời không?”
Giọng nói của Vệ Huy vô cùng dịu dàng, trầm thấp và rất nghiêm túc.
“Anh thật sự sẽ ở bên cạnh em cả đời sao?” Một lúc lâu sau, Trương Linh mới hỏi lại.
“Thật.” Vệ Huy trả lời một cách chắc nịch.
“Vệ Huy, ba mẹ của em đã mất rồi, bây giờ em không còn gì nữa rồi.” Trương Linh bật khóc.
Vệ Huy ôm Trương Linh vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô: “Không đâu, em còn có anh, sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc em, tuyệt đối không rời bỏ em, anh sẽ cho em một gia đình, chúng ta sẽ sinh một đứa bé, anh sẽ cho em một cuộc sống hoàn hảo như xưa.”
Trương Linh níu chặt áo của anh mà khóc òa.
Hoàng Yến Chi đứng ngoài cửa nhìn hai người đang cho nhau hơi ấm ở bên trong, rồi xoay người rời khỏi.
Đám tang của ba mẹ Trương Linh được tổ chức vào ba ngày sau.
Trong ba ngày này, Vệ Huy vẫn luôn ở bên cạnh cô, một bước cũng không rời, Trương Linh nói chuyện ít hơn trước rất nhiều, còn thường xuyên ngồi thẫn thờ một mình trong phòng, nhưng chí ít cô vẫn ăn chút đồ ăn.
Đám tang do Hoàng Yến Chi và Bùi Ninh Hân và cả Vệ lão phụ giúp lo liệu.
Ngày đó cũng không có nhiều người tới viếng, ngoài nhóm Hoàng Yến Chi, họ hàng nhà họ Trương ra thì cũng chỉ có người thân trong nhà.
Trong toàn bộ quá trình, Vệ Huy đều ở bên cạnh chăm sóc Trương Linh, thậm chí còn lấy thân phận con rể trong nhà ra tiếp khách.
Khi đám tang kết thúc thì trời đã tối, Vệ Huy vừa đi tiễn một nhóm họ hàng thân thích đến khách sạn trở về thì thấy có mấy người trông khá quen mắt ngồi trong phòng khách nhà họ Trương.
Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh Trương Linh, vẻ mặt đau thương: “Tiểu Linh, chúng ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Cháu là con gái duy nhất của anh cả chị cả, nhất định phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
Trên mặt Trương Linh không hề có biểu cảm gì, mấy ngày qua, tâm trạng của cô vẫn cứ ở mức thấp nhất.
Ba mẹ đột ngột qua đời, Trương Linh đã phải cứng rắn gắng gượng lắm mới có thể tỉnh táo để lo liệu đám tang của ba mẹ.
Người phụ nữ này là thím hai của Trương Linh.
Thấy cô không có phản ứng gì, bà ta liền liếc chú hai của cô ở đối diện một cái: “Tiểu Linh, thím biết sự ra đi của anh cả chị cả là một cú sốc rất lớn đối với cháu.
Nhưng cháu còn trẻ, con đường tương lai còn rất dài, coi như cháu không vì mình cũng nên vì ba mẹ của cháu mà tỉnh táo lại đi.”
Cuối cùng Trương Linh cũng ngước mắt lên nhìn người phụ nữ kia: “Cảm ơn thím hai quan tâm, cháu rất khỏe.”
Chú hai nháy mắt với thím hai một cái, sau đó thím hai liền nói: “Tiểu Linh, từ nay về sau cháu chính là con của thím và chú hai cháu.
Chú thím sẽ yêu thương cháu như con ruột của mình.
Sau này cháu cứ đến ở với chú thím đi, phòng thím cũng chuẩn bị cho cháu xong cả rồi, ngay sát phòng chị họ cháu, như thế hai chị em các cháu có thể làm bạn với nhau.”
Sau khi nghe những lời này, Trương Linh chỉ nhìn thím hai mà không nói gì.
Chú hai liếc vợ: “Tiểu Linh, thím hai cháu nói rất đúng, sau này cháu chính là con gái của chú thím.
Ngày mai cháu hãy theo chú thím về nhà luôn đi, sau này cả cháu và công ty của ba cháu, chú hai đều sẽ chăm lo thật tốt.
Đến khi nào cháu lấy chồng thì công ty này sẽ dùng làm quà cưới cho cháu.”
Cuối cùng Trương Linh cũng có phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn chú hai của mình: “Chú hai, ba cháu vừa mới mất, chú đã nóng lòng muốn cướp công ty của ông ấy đến vậy sao? Sự chăm lo này của chú có phải quá khó coi rồi không?”
Sắc mặt chú hai tái mét: “Cái gì mà chú muốn cướp công ty của ba cháu chứ? Chú chỉ quản lý nó giúp cháu thôi, bây giờ cháu là ngôi sao lớn, làm sao có thời gian quản lý công ty? Công ty này là tâm huyết của ba cháu, chú không thể mở to mắt nhìn nó bị hủy được.”
Thím hai cũng gật đầu như giã tỏi: “Tiểu Linh, cháu hiểu lầm rồi, chú thím không phải muốn cướp công ty của cháu.
Công ty này là ba cháu để lại cho cháu, chú thím sao có thể giành? Chỉ là như chú hai cháu vừa nói đấy, chú thím chỉ quản lý giúp cháu một thời gian thôi, đến khi cháu lấy chồng thì nó sẽ là đồ cưới của cháu.
Phụ nữ chúng ta lập gia đình, nếu không có chút đồ cưới theo mình thì sau này về nhà chồng sẽ bị bắt nạt đấy.
Cháu là con gái duy nhất của anh cả chị cả, chú thím làm sao có thể nhẫn tâm để cháu bị người khác ức hiếp được.”
“Ha ha, quản lý giúp?” Trương Linh cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chú hai và thím hai của mình: “Giao công ty cho hai người rồi, sau này cháu còn có thể lấy về được sao?”
Tính tình của chú thím hai mình thế nào, Trương Linh hiểu rất rõ.
Trước đây khi ba cô còn sống, bọn họ đã nhòm ngó công ty nhà cô, thỉnh thoảng còn đến nhà xin ba cô cho chú hai vào công ty phụ giúp.
Nếu không phải mẹ cô kiên quyết không đồng ý thì e rằng bây giờ chú hai đã vào công ty từ lâu rồi.
Cũng bởi vì như vậy nên gia đình chú hai rất ghét mẹ cô, bọn họ cho rằng nếu không phải do mẹ cô ngăn cản thì bọn họ vào được công ty rồi.
“Tiểu Linh, cháu nói cái gì vậy? Chú thím là ruột thịt, là người thân duy nhất trên đời của cháu mà.
Cháu nói như vậy chẳng phải đau lòng cho chú hai hay sao?” Chú hai tỏ ra buồn bã.
“Ai nói trên đời này Linh Linh không còn người thân nào, tôi không phải là người sao?” Giọng nói lạnh lùng của Vệ Huy từ ngoài cửa truyền vào, chú thím hai đồng loại quay ra nhìn thì thấy chàng trai hôm nay ở đám tang.
Vệ Huy luôn ở bên cạnh chăm sóc Trương Linh trong suốt đám tang, nên tất nhiên hai người họ cũng biết.
“Cậu là ai?” Chú hai quan sát Vệ Huy một lượt rồi hỏi.
Vệ Huy đi đến ở chỗ Trương Linh, ngồi xuống bên cạnh cô:,“Tôi là bạn trai của Trương Linh, sau này sẽ là chồng của cô ấy, người nhà của cô ấy cũng chính là tôi.”
“Trước giờ Tiểu Linh làm gì có bạn trai.
Chàng trai trẻ, làm người nên thành thật một chút đi.” Chú hai nhướng một bên mắt lên, ra vẻ nghiêm túc nói.
Người như ông ta, Vệ Huy đã gặp nhiều rồi.
Anh cười một tiếng, nhưng ánh mắt không hề có nét gì là vui vẻ: "Chú hai nói vậy là không đúng rồi, bây giờ sự nghiệp của Linh Linh đang trên đà phát triển nên mới không công bố chuyện tình cảm ra bên ngoài.
Tôi là bạn trai của Linh Linh, chuyện này ba mẹ Linh Linh cũng biết.
Hai người không biết chứng tỏ hai người có quan hệ không tốt với gia đình Linh Linh.”
Sắc mặt chú hai tái xanh.
Nhưng không đợi ông mở miệng, Vệ Huy đã nói tiếp: “Vừa rồi hai người nói muốn đón Linh Linh về nhà ở, tôi thấy chuyện này không cần đâu.
Tôi là bạn trai Linh Linh, cho nên sau này tôi sẽ chăm sóc cô ấy.
Nếu cô ấy không có thời gian quản lý công ty thì chúng tôi sẽ tìm người quản lý kinh doanh chuyên nghiệp về quản lý.
Bọn họ là chuyên gia, dù sao cũng sẽ là tốt hơn những người không có chuyên môn như hai vị.”
Lời nói của anh không chút khách sáo, sắc mặt của hai vợ chồng chú thím hai rất khó coi.
Nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Vệ Huy, bọn họ lại không thể phản bác lại câu nào, chỉ có thể nhìn Trương Linh: “Tiểu Linh, cháu xem xem cháu đã tìm phải một người đàn ông thế nào? Những lời này là tiếng người sao? Chú hai lo lắng cho cháu là xuất phát từ tấm lòng, kết quả lại bị cậu ta nói thành hạng người không ra gì.
Nếu bị truyền ra ngoài thì chú thím sao còn mặt mũi gặp ai nữa?”
“Nếu chú hai và thím hai không phải là hạng người như vậy thì đã không nhòm ngó công ty nhà cháu ngay khi ba mẹ cháu mới vừa qua đời rồi.
Chú hai thím hai đi về đi, chuyện của công ty cũng không phiền chú thím nhọc lòng.
Cháu sẽ tìm quản lý chuyên nghiệp xử lý, tuyệt đối sẽ không để tâm huyết của ba cháu bị hủy hoại như vậy đâu.”
Sắc mặt thím hai cứng đờ, cố gượng cười: “Tiểu Linh à, dù sao người quản lý chuyên nghiệp cũng là người ngoài, làm sao để tâm tới công ty bằng người trong nhà được? Bình thường chú hai cháu cũng không có chuyện gì làm, cứ để chú ấy giúp cháu quản lý chút chuyện trong công ty.
Cháu cũng không cần trả lương, như vậy cháu chẳng những sẽ tiết kiệm được tiền, mà lại còn yên tâm hơn không phải sao.”
Trương Linh ngước mắt nhìn thẳng vào thím hai: “Nói tới nói lui, chú hai thím hai vẫn muốn quản lý công ty nhà cháu phải không? Vậy cháu cũng không ngại nói thẳng cho chú thím biết, cho dù cháu có bán công ty thì cũng sẽ không giao công ty cho hai người đâu, chú thím vẫn nên từ bỏ ý định này đi.
Đúng rồi, quên nói cho chú thím biết, ba cháu đã lập di chúc từ hai năm trước rồi.
Sau khi ba mẹ cháu mất thì toàn bộ tài sản đều sẽ thuộc về cháu, cho dù chú thím có muốn cùng cháu ra tòa thì cũng không có chút cơ hội nào đâu.”
Chú hai trực tiếp sa sầm mặt, tức giận nhìn Trương Linh: “Trương Linh, tốt xấu gì chú cũng là chú hai ruột của cháu.
Cháu dám ăn nói với trưởng bối của mình như vậy sao?”
Trương Linh không cam lòng yếu thế: “Chú vẫn còn biết mình là trưởng bối sao? Vậy chú còn nhớ ba tôi là anh ruột của chú không? Ba tôi vừa qua đời, vậy mà các người đã vội vàng muốn cướp công ty của ba tôi đến thế sao.
Các người đừng quên, trước đây công ty này là do một tay ba tôi gây dựng nên, một xu các người cũng không góp vào, bây giờ còn muốn hớt tay trên, có phải cho rằng tôi là kẻ ngốc không?”
“Giỏi! Giỏi lắm! Trương Linh, nếu mày đã không biết điều như thế thì cứ chờ đó mà xem.” Chú hai giận dữ bỏ đi, thím hai cũng hung dữ lườm Vệ Huy một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.
Trương Linh kiệt quệ ngồi xụi lơ xuống sô-pha, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Vệ Huy lo lắng nhìn cô: “Linh Linh, em không sao chứ?”
Trương Linh nhìn Vệ Huy chằm chằm, khẽ nói: “Vệ Huy, anh ôm em một cái đi.
Em lạnh.”
Tim Vệ Huy đau như bị ai cào xé, anh ôm thật chặt Trương Linh vào lòng, cảm nhận được sự run rẩy của cô, bèn nói: “Linh Linh, đừng sjlợ, vừa rồi em rất dũng cảm.
Sau này em hãy cứ dũng cảm, kiên cường như thế! Cho dù không dũng cảm cũng không sao, em còn có anh, em không phải đã đánh mất tất cả.
Em hãy nhớ kỹ rằng bất kể sau cùng em có mất đi điều gì thì em vẫn còn có anh, tâm huyết của ba em anh sẽ thay em giữ gìn.”
Trương Linh gật đầu thật mạnh, vùi người vào lòng Vệ Huy, không nói lời nào.
Cô mệt mỏi quá, thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
“Vệ Huy, bây giờ em chỉ còn có anh, anh tuyệt đối không được phản bội em.” Trương Linh run giọng.
Vệ Huy cười khẽ: “Đồ ngốc, anh vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...