Hôm nay Cẩn Mai hẹn Hoàng Yến Chi vì từ sau hôm ở Thượng Nhã Uyển về, cũng đã lâu cô không liên lạc với Hoàng Yến Chi.
“Cẩn Mai.”
“Chị, chiều nay em không có tiết, chúng ta đi dạo phố nhé.” Giọng nói lanh lảnh của Cẩn Mai truyền đến từ đầu kia điện thoại, có thể nghe ra tâm trạng của Cẩn Mai không tệ lắm.
Hoàng Yến Chi suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Hẹn địa điểm gặp nhau với Cẩn Mai xong, cô đến ga-ra lấy xe.
“Chị, em rất nhớ chị.” Vừa gặp mặt, Cẩn Mai đã ôm lấy Hoàng Yến Chi.
Cô vỗ vai của cô nàng.
Một thời gian không gặp, Cẩn Mai gầy đi rất nhiều.
Trước kia cô ấy đã gầy rồi, bây giờ trông càng giống như một cơn gió thôi cũng có thể thổi cô ấy bay đi.
Hoàng Yến Chi khẽ nhíu mày: “Dạo này ăn cơm không ngon miệng sao?”
Cẩn Mai cười ngượng ngùng: “Dạo này em bận học quá nên không chăm sóc cho mình tốt.
Nhưng mà chị, kỳ thi tháng này em đã hơn tháng trước năm mươi điểm, tiến bộ hơn bảy mươi hạng đấy.”
“Giỏi lắm.” Hoàng Yến Chi không tiếc lời khen ngợi.
Cẩn Mai nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thỏa mãn hơn.
“Chị, lâu rồi em không đi dạo phố, hôm nay chị đi mua quần áo cùng em nhé.” Cẩn Mai rất vui vẻ nói.
Đã rất lâu rồi Hoàng Yến Chi không nhìn thấy một Cẩn Mai tràn đầy sức sống thế này, cô mỉm cười, gật đầu: “Đi thôi.”
Cẩn Mai mua không ít thứ, mới đi được nửa vòng thì trên tay cô đã xách đầy túi, ngay cả Hoàng Yến Chi cũng cầm mấy cái túi trên tay.
“Chị, em mệt quá, chúng ta nghỉ một chút đi.” Cẩn Mai đi không nổi nữa, Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ nhìn cô ấy, phụ nữ đúng là một sinh vật đáng sợ, bất kể phụ nữ ở độ tuổi nào, thì chỉ cần vào trung tâm mua sắm đều sẽ mua đồ như không cần tiền nữa vậy.
Thấy Cẩn Mai thảm thương như vậy, Hoàng Yến Chi đành thỏa hiệp: “Đi thôi, phía trước có tiệm bánh ngọt, chúng ta vào trong đó nghỉ ngơi một lúc.”
Mặt mày Cẩn Mai lập tức rạng rỡ trở lại.
“Cẩn Mai.” Có người gọi tên Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi và Cẩn Mai cùng dừng bước, quay đầu nhìn về phía người đó.
Người nọ là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ sườn xám, trang điểm tinh tế, trông rất có phong thái của con gái Giang Nam.
Ban đầu, Cẩn Mai trông thấy người phụ nữ này thì chỉ thấy nghi hoặc, sau đó thì biến sắc, ánh mắt nhìn người phụ nữ này cũng thay đổi: “Chị, chúng ta đi thôi.”
Hoàng Yến Chi nghi ngờ nhìn cô ấy một cái rồi bắt kịp bước chân của Cẩn Mai.
Người phụ nữ nọ bước nhanh tới: “Cẩn Mai, cháu chờ dì một chút đi.”
Cẩn Mai lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt: “Rốt cuộc bà muốn làm gì?”
Hình như người phụ nữ kia rất bất đắc dĩ trước lời nói lạnh nhạt của Cẩn Mai: “Cẩn Mai, dì chỉ muốn đến gặp cháu thôi, vì thế mới qua chào hỏi cháu chứ không có bất kỳ gì ác ý gì đâu.”
“Bây giờ đã chào hỏi xong rồi, tôi có thể đi được chưa?”
Người phụ nữ day trán: “Cẩn Mai, cháu hiểu lầm dì quá nhiều rồi.”
“Tôi không hề hiểu lầm bà gì cả, bây giờ tôi muốn đi, mời bà tránh ra.”
Người phụ nữ không nhường đường mà vẫn chắn trước mặt Cẩn Mai: “Cẩn Mai, chuyện của cha mẹ cháu thật sự không liên quan gì đến dì mà.
Lần này dì quay về Nam Thành cũng chỉ vì muốn về thăm quê nhà của mình mà thôi, chứ hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ phá hoại gia đình của cháu.
Hơn nữa, hiện tại dì đã kết hôn rồi, có một người rất yêu thương dì, dì cũng rất yêu chồng mình.
Cho dù dì thật sự có gì đó với cha cháu thì đó cũng là chuyện của quá khứ rồi.”
Hoàng Yến Chi liếc đánh giá người phụ nữ trước mặt, cô đã biết người phụ nữ này là ai.
Nếu cô đoán không lầm thì bà ta chính là mẹ ruột của Diệp Ngân- Diệp Dung.
Nhìn kỹ cũng có thể phát hiện ra, thật ra dáng vẻ của Diệp Ngân rất giống mẹ.
Qua gương mặt Diệp Dung, cô có thể thấy được hình bóng của Diệp Ngân.
Hoàng Yến Chi nhìn Diệp Dung, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Cẩn Mai nghe Diệp Dung nói xong cũng không hề cảm thấy vui vẻ, mà còn rất tức giận: “Vậy tôi có nên khen bà thật có sức hấp dẫn không, dù đã kết hôn rồi, nhưng chỉ cần vừa xuất hiện thì đã chia rẽ hạnh phúc gia đình tôi.”
Vẻ mặt Điệp Dung có hơi khó coi, nhưng bà ta vẫn không nổi giận, ánh mắt nhìn Cẩn Mai đầy bao dung, cứ như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện: “Cẩn Mai, dù sao thì dì cũng không có có bất kỳ ác ý gì với cháu, cháu tin cũng được, không tin cũng không sao.”
Sau đó, bà ta đưa mắt nhìn sang Hoàng Yến Chi mỉm cười xin lỗi: “Cháu là bạn của Cẩn Mai sao? Xin lỗi đã quấy rầy các cháu.
Dì còn có việc, dì đi trước đây.”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi lạnh lùng, không đáp lại lời nói của bà ta.
Diệp Dung xoay người rời đi, nhưng vừa quay đi thì nụ cười trên mặt bà ta liền biến mất, ánh mắt bi thương.
Hoàng Yến Chi nhìn theo, ngay cả bóng lưng của bà ta cũng tản ra hơi thở đau thương.
Cô bỗng nghĩ tới một điều, bèn dời mắt: “Đi thôi.”
Cẩn Mai đã thu lại thái độ đối chọi gay gắt khi nhìn thấy người phụ nữ kia, tâm trạng rất sa sút.
Cô im lặng theo sau Hoàng Yến Chi, không còn sự hăng hái phấn chấn như vừa rồi nữa.
Hoàng Yến Chi gọi cho cô ấy một ly nước hoa quả, Cẩn Mai vẫn ngồi im không nói lời nào, Hoàng Yến Chi cũng không hỏi cô ấy điều gì.
“Chị, em không muốn đi dạo phố nữa.” Cẩn Mai lên tiếng, giọng nói rất thấp.
“Ừ, lát nữa chị đưa em về trường học.”.
Harry Potter fanfic
Cẩn Mai không trả lời, chỉ gật đầu.
Hoàng Yến Chi đưa Cẩn Mai về trường học xong thì đến Thượng Nhã Uyển.
Hely ở nhà, nhưng Wenny lại không biết đã chạy đi đâu rồi: “Tris, sao cậu lại đến đây?”
“Có chút chuyện nên đến tìm cậu.”
Hely nghi hoặc: “Chuyện gì?”
“Diệp Dung.” Hoàng Yến Chi nói ra một cái tên: “Mẹ của Diệp Ngân.”
Hely hiểu ra, nói: “Hình như sau khi Diệp Ngân mất tích, Diệp Dung đã rời khỏi Nam Thành.
Không biết bà ta đi đâu, người đi điều tra cũng không tra được hành tung của bà ta.
Dạo trước, bà ta đi cùng với một người đàn ông trở về Nam Thành, nghe nói người đàn ông kia là chồng của bà ta.”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi trở nên nghiêm trọng: “Vừa rồi cậu nói không tra được hành tung của Diệp Dung từ sau khi bà ta rời khỏi Nam Thành sao?”
“Đúng vậy, có phải rất kỳ lạ không.
Lúc nhìn thấy tư liệu, tớ cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Tớ đã từng nhiều lần điều tra, quả thật bà ta đã lấy chồng, nhưng lại không thể tra được bất kỳ dấu vết nào nữa.
Có điều, nghe nói lúc rời khỏi Nam Thành thì trạng thái tinh thần của bà ta có chút vấn đề, bà ta đã từng phát điên.”
Hoàng Yến Chi nhớ lại lúc gặp Diệp Dung hôm nay, trông tinh thần của bà ta không giống như có vấn đề.
Nhưng bà ta đến tìm Cẩn Mai để làm gì?
Không đoán ra được lý do, Hoàng Yến Chi tạm thời gạt chuyện đó sang một bên.
“Tris, cậu nhìn tớ như vậy làm gì?” Hely khó hiểu vì ánh mắt của Hoàng Yến Chi.
“Cậu còn cái máy theo dõi nào giống như cái cậu đưa cho Irene lần trước không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Hely gật đầu' “Còn, cậu cần à?”
“Ừ.”
“Có điều, cái máy đó có một khuyết điểm là tuy kích thước rất nhỏ, thuận tiện mang theo, người khác cũng không dễ phát hiện ra nó là máy theo dõi, nhưng phạm vi liên lạc của nó rất hẹp, chỉ có thể tương tác với máy chủ trong cự ly hai trăm mét.”
“Không sao, cậu cứ chuẩn bị cho tớ một cái, tớ cần dùng đến nó.”
“Vậy được, tôi sẽ cải tiến nó thêm một chút cho cậu, để cậu mang trên người cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
Đúng rồi, cậu muốn đưa cho ai hay là cậu dùng? Nếu như đưa cho người khác thì là nam hay là nữ?”
“Một cái tớ giữ lại cho mình, một cái đưa cho Quân Hạo Kiện.”
Hely đưa tay làm động tác OK: “Được, tớ biết rồi, mấy ngày nữa đưa cậu, đảm bảo hoàn hảo.”
Hoàng Yến Chi cũng không quan tâm đến hình dáng của nó, chỉ cần tính năng mạnh là được, nhưng cô sẽ không ngờ việc làm tùy hứng lần này của mình lại giúp cô rất nhiều trong tương lai.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì tớ về đây.” Hoàng Yến Chi tạm biệt, Hely liền gật đầu.
................!
Cẩn Mai nhìn người phụ nữ trước mắt, thấy hơi đau đầu: “Rốt cuộc bà muốn làm gì?”
Diệp Dung ra vẻ hiền lành cười: “Cẩn Mai, dì đến thăm cháu một chút.
Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, một mình cháu ở thủ đô, áp lực học tập nhất định rất lớn.
Hôm nay là cuối tuần, không có tiết, dì chỉ muốn dẫn cháu đi ăn bữa cơm thôi.”
Vẻ mặt Cẩn Mai lạnh tanh: “Tôi có tiền, có thể tự đi ăn, chỉ cần bà đừng xuất hiện trước mặt tôi là tốt rồi.
Nếu bà còn tới tìm tôi thì tôi sẽ gọi điện thoại nói cho ba tôi đấy, bà không tin thì có thể thử xem.”
Diệp Dung ra vẻ rất bất đắc dĩ với thái độ gai góc của Diệp Dung: “Cẩn Mai, sao cháu lại luôn mang lòng thù địch nặng nề với dì như vậy? Cho dù năm đó dì có thật sự phá hoại gia đình của ba mẹ cháu thì chẳng phải dì cũng là người bị hại sao? Mẹ cháu đã khiến con gái duy nhất của dì đi lạc!”
“Bà nói bậy.” Cẩn Mai thét lên: “Mẹ tôi không bao giờ làm chuyện như vậy, bà không được nói bậy.”
“Cẩn Mai, nếu cháu không tin thì có thể về nhà hỏi ba cháu xem tại sao ông ấy lại muốn ly hôn với mẹ cháu.”
Cẩn Mai vô cùng kích động: “Bà nói bậy, ba mẹ tôi ly hôn là do bà xuất hiện, nếu không vì bà thì hai người họ sẽ không ly hôn, bà đừng ở đây giở trò khích bác ly gián nữa.”
“Cẩn Mai, cháu vẫn còn là một đứa trẻ, nên dì vốn không muốn nói cho cháu biết.
Nhưng bây giờ cháu hiểu lầm dì quá nhiều rồi.
Năm đó, chuyện con gái của dì mất tích toàn bộ là do mẹ cháu gây ra, nếu như bà ta không cấu kết với bọn buôn người bắt cóc con gái của dì thì dì đã không phải chia ly với con gái mình hơn hai mươi năm, đến bây giờ vẫn chưa tìm được con bé.
Mẹ cháu hận dì, dì cũng chưa từng ngừng hận mẹ cháu.” Vẻ mặt của Diệp Dung rất đau khổ.
Sắc mặt Cẩn Mai trắng bệch, ngực phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt: “Tôi không tin lời bà dù chỉ là một câu! Mẹ tôi hiền lành thiện lương như thế, sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy, bà đừng hòng lừa tôi.”
“Dì không hề lừa cháu.
Cháu nghĩ kỹ lại xem, tình hình trước đây như thế mà ba cháu còn không ly hôn để cưới dì.
Đến bây giờ dì cũng đã kết hôn rồi, sao đang yên đang lành ông ấy lại ly hôn với mẹ cháu? Mấy năm qua dì vẫn luôn tìm kiếm con gái dì, vô tình phát hiện chuyện con gái dì bị mất tích hoàn toàn không phải là ngoài ý muốn, mà là do mẹ cháu cố ý gây ra chỉ vì trả thù dì đã phá hoại gia đình bà ấy.
Nhưng ngày xưa dì và ba cháu yêu nhau trước cơ mà? Chính mẹ cháu mới là người thứ ba xen vào tình cảm của bọn dì.” Gương mặt xinh đẹp của Diệp Dung đầy nước mắt.
Cẩn Mai ôm ngực mình, cảm thấy trái tim rất đau.
Sắc mặt cô trắng bệch, cô há miệng thở dốc, thế nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, không thể thở nổi.
Diệp Dung làm như không phát hiện ra sự bất thường của Cẩn Mai, tiếp tục nói: “Năm đó dì và ba cháu thật lòng yêu nhau, nhưng mẹ cháu vì muốn được ở bên cạnh ba cháu nên đã đuổi dì ra khỏi Nam Thành, thậm chí còn muốn gả dì cho một lão già.
Nếu không phải dì liều mạng phản kháng thì có lẽ năm đó dì đã chết trong tay lão già kia rồi.
Còn con gái của dì, con bé vô tội biết bao, bây giờ cũng không biết con bé đang chịu khổ ở đâu.
Dì khổ sở đau đớn thế nào, có ai biết không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...