Hạ Yên Nhi nhíu mày: “Tổng Giám đốc Hoàng, rất bất ngờ khi gặp tôi sao?”
Hoàng Minh Dạ lại ngồi xuống, nhìn đồng hồ đeo tay: “Khái niệm về thời gian của Tổng Giám đốc Hạ thật tệ, chẳng lẽ phong cách làm việc thường ngày của cô cũng như vậy ư?”
Hạ Yên Nhi cắn răng, người đàn ông nhỏ mọn này, chuyện ở bữa tiệc lần trước mà còn nhớ tới giờ.
“Chẳng lẽ Tổng Giám đốc Hoàng không biết đến muộn là đặc quyền của phụ nữ ư?” Hạ Yên Nhi cười tủm tỉm, thong thả ngồi xuống.
Thực tế là cô cũng không thích đến muộn, chỉ là hôm nay có một vụ làm ăn rất quan trọng nên mới đến trễ.
“Không ngờ tân Tổng Giám đốc của Tân Hòa quốc tế lại là Tổng Giám đốc Hạ.” Dù sao Hạ Yên Nhi cũng còn quá trẻ, quả thực nhìn thế nào cũng không thấy phù hợp với phong cách trước giờ của Tân Hòa quốc tế.
“Chắc Tổng Giám đốc Hoàng không ngờ nhỉ, tôi cũng không ngờ khi đến thủ đô làm việc, vị khách đầu tiên dùng bữa cùng lại là Tổng Giám đốc Hoàng.” Cô chỉ vừa đồng ý lời mời của Tân Hòa quốc tế, trước đây bận việc xã giao, mà lúc ở còn nước ngoài cũng làm gì có thời gian đáp ứng với người khác.
Đương nhiên, cô không phủ nhận hai lần từ chối Hoàng Minh Dạ là cố ý.
Hạ Yên Nhi tốt nghiệp Học viện Thương nghiệp tại Harvard ở nước M, đã lấy được bằng MBA từ lâu, làm việc ở một công ty đầu tư ở nước M, làm đến vị trí quản lý cấp cao, năng lực là không thể nghi ngờ.
Lần này, nếu không phải ba mẹ muốn cô về nước, ra sức khuyên bảo, chỉ sợ Hạ Yên Nhi còn chưa trở về.
“Tổng Giám đốc Hoàng, Yến Chi là em gái anh à?” Hạ Yên Nhi hỏi.
“Cô biết em gái tôi?” Hoàng Minh Dạ kinh ngạc, có vẻ khá bất ngờ.
“Cô ấy là đàn em của tôi ở Đại học B, lần trước có gặp nhau ở thành phố Lâm, tôi chỉ không ngờ hai người lại là anh em.” Hạ Yên Nhi hứng thú nói, tính cách của hai anh em này đúng là khác nhau quá lớn.
Yến Chi ôn hòa dễ gần như thế, sao lại có một người anh trai tính tình tệ hại, thù dai như vậy.
Biết cô ấy là bạn của Yến Chi, ấn tượng của anh về Hạ Yên Nhi tăng lên đáng kể.
Tuy trước kia đã xảy ra chuyện không hay, nhưng dù sao đều là người trưởng thành, sau này còn hợp tác với nhau, nên hai người lựa chọn quên đi những chuyện không vui đó, bữa cơm này thật ra cả khách và chủ đều vui vẻ.
“Tổng Giám đốc Hạ, cô không lái xe sao?” Rời khỏi nhà hàng, thấy Hạ Yên Nhi đứng ở ven đường, Hoàng Minh Dạ hỏi.
Hạ Yên Nhi cười ngại: “Xe của tôi được đưa đi bảo dưỡng rồi, vừa rồi phải bắt xe tới.”
Hoàng Minh Dạ nhếch mày: “Nếu Tổng Giám đốc Hạ không ngại thì có thể ngồi xe của tôi.”
“Vậy, cảm ơn anh.” Hạ Yên Nhi thành thật đáp.
Hoàng Minh Dạ đưa Hạ Yên Nhi quay về công ty, Dư Bân đã bắt xe về trước.
“Đúng rồi, không biết lúc nào Yến Chi mới rảnh, tôi muốn hẹn em ấy dùng cơm.” Hạ Yên Nhi nói.
“Chi Chi theo Hạo Kiện đến quân đội rồi, bây giờ không có nhà.” Hoàng Minh Dạ nói: “Tổng Giám đốc Hạ và Yến Chi rất thân nhau?”
“Cũng coi là thân, tôi quen Yến Chi ở trường, nhưng sau đó thì tôi ra nước ngoài, nhiều năm không về nên không còn liên lạc nhiều nữa.
Lần trước tình cờ gặp ở thành phố Lâm mới liên lạc lại với nhau.” Hạ Yên Nhi giải thích.
“Tổng Giám đốc Hạ là người nơi nào?” Trong xe im lặng, Hoàng Minh Dạ không quen, chủ động lên tiếng.
“Thành phố Hải.”
Thành phố Hải? Hoàng Minh Dạ nghiền ngẫm: “Nhà họ Hạ ở thành phố Hải với Tổng Giám đốc Hạ là?”
“Tôi chính là người nhà họ Hạ ở thành phố Hải, Hạ Bính Xuyên là ba tôi.”
Hoàng Minh Dạ hiểu ra, thảo nào lần trước gặp Hạ Yên Nhi trong nhà họ Vương ở thành phố Lâm, hóa ra cô ấy là con gái Hạ Bính Xuyên.
Hạ Bính Xuyên là nhân vật đứng đầu thành phố Hải, năm đó khi ông nội và ba anh đến học ở trường quân đội, chỉ là một người tòng quân, một người đã chính thức từ lâu, anh ấy cũng từng nghe ba mình nhắc về người này, nên cũng biết một ít.
“Sao Tổng Giám đốc Hạ lại một mình đến thủ đô làm việc?”
Thủ đô và thành phố Hải xa nhau như vậy, một Bắc một Nam, cách nhau hơn nửa nước T.
“Tân Hoà quốc tế đã có lời mời từ lúc tôi còn ở nước M, lần này dù sao cũng muốn về nước liền chấp nhận lời mời của họ.” Bị Hoàng Minh Dạ hỏi từng vấn đề như vậy, nhưng Hạ Yên Nhi lại không hề mất kiên nhẫn, vừa hay tránh phải ngượng ngùng khi ở cùng nhau.
“Hình như Tổng Giám đốc Hoàng rất tò mò về tôi?” Hạ Yên Nhi nhướng mi cười nói.
Hoàng Minh Dạ khựng lại: “Chỉ là cảm thấy Tổng Giám đốc của Tân Hòa quốc tế trẻ như vậy nên có chút tò mò thôi.” Anh nói bóng gió, nếu cô không phải Tổng Giám đốc của Tân Hòa quốc tế thì tôi cũng lười quan tâm tới chuyện của cô.
Hạ Yên Nhi bĩu môi, người đàn ông này đúng là không để mình chịu thiệt chút nào.
“Nhưng mà chuyện lần trước vẫn phải cảm ơn Tổng Giám đốc Hoàng giúp giải vây.”
Hoàng Minh Dạ cười cười: “Có thể giúp được Tổng Giám đốc Hạ là vinh hạnh của tôi.
Chỉ là, hy vọng lần sau có thể đổi thành cách khác hay hơn.”
Hạ Yên Nhi đen mặt, gã đàn ông trứng thối này, cho anh chút màu mà anh đã muốn mở phường nhuộm rồi, được một tấc lại muốn tiến một thước là đây chứ đâu.
Hạ Yên Nhi cười nhạt: “Tổng Giám đốc Hoàng luôn không khách sáo như vậy sao?”
“Tùy người mà thể hiện.” Hoàng Minh Dạ bình tĩnh đáp trả.
Hạ Yên Nhi cười ha hả, quyết định không so đo với người đàn ông này nữa.
Tên này không chỉ keo kiệt mà còn độc địa, đúng là tiếc cho gương mặt nho nhã của anh ta mà.
Cô thầm thấy tiếc, Yến Chi là cô gái tốt như thế, sao lại có người anh trai như vậy chứ, đáng tiếc, đáng tiếc.
Đến công ty, Hạ Yên Nhi nói cảm ơn qua loa, sau đó đi một mạch mà không thèm ngoái lại.
Hoàng Minh Dạ bật cười, lắc đầu.
Hôm nay đúng là mất phong độ mà, không ngờ mình lại đi tính toán với một người phụ nữ.
................!
Lúc Quân Hạo Kiện trở lại, không thấy Hoàng Yến Chi ở ban công đâu, bình thường cô thích ngồi đó vẽ vời.
Vào phòng ngủ, lúc này anh mới thấy Hoàng Yến Chi nằm trên giường nhăn mặt, trông không khỏe lắm, Quân Hạo Kiện lo lắng: “Yến Chi, không khỏe ở đâu à?”
Hoàng Yến Chi nhìn anh, muốn đứng dậy, nhưng luồng nhiệt nóng tuôn ra bên dưới khiến động tác của cô khựng lại, Quân Hạo Kiện sốt ruột: “Yến Chi, em sao thế, có phải bị ốm không?”
Trán cô nhuốm đầy mồ hôi, mặt cũng tái nhợt, anh đi tới ôm lấy cô: “Đi nào, chúng ta tới bệnh viện.”
Hoàng Yến Chi kéo anh: “Không sao, không cần đi bệnh viện đâu, chỉ là em...!ngày đó tới.” Giọng nói phía sau yếu ớt, Quân Hạo Kiện mới thả lỏng một chút, không phải bị bệnh là anh yên tâm rồi.
“Uống nước đường đỏ chưa?” Quân Hạo Kiện ngồi bên giường, dịu dàng hỏi, sờ bàn tay lành lạnh của cô.
Uống thuốc Đông y một tháng rồi mà cơ thể cô cũng không cải thiện là bao.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, lúc sáng ngủ dậy cô đã thấy khó chịu, sau đó vì buổi trưa anh có việc nên không ăn cơm cùng nên cô nằm trên giường mãi.
Quân Hạo Kiện đứng dậy, lấy túi chườm nóng trong tủ ra sạc điện, lúc trước anh mua là để dùng vào lúc này.
Túi chườm cần phải sạc một lúc, Quân Hạo Kiện ngồi bên giường, dùng bàn tay to đặt lên bụng cô xoa nhẹ, lòng bàn tay anh khô ráo và ấm áp, lực xoa vừa phải, Hoàng Yến Chi thấy cơn đau của mình hình như đã đỡ hơn.
“Uống nhiều thuốc thế mà không đỡ hơn chút nào sao?” Quân Hạo Kiện nhíu mày, anh đã thử thuốc Đông y một lần, đúng là rất đắng, nếu không có tác dụng thì không uống còn hơn, chẳng cần phải hành hạ bản thân như thế.
“Vẫn có hiệu quả, chỉ là thời gian ngắn nên chưa thấy rõ mà thôi.” Giống như lần này ra nhiều hơn trước kia.
Quân Hạo Kiện đứng dậy bỏ túi chườm vào chăn, đặt lên bụng cô.
Bên ngoài túi chườm có bọc một lớp lông nên không lo làm cô bị bỏng: “Em nằm nghỉ một lát, anh đi nấu nước đường đỏ.”
Biết cô tới ngày, Quân Hạo Kiện đoán cô còn chưa ăn gì, nghĩ một lúc, anh lấy đồ ra bắt đầu nấu cơm.
Hoàng Yến Chi uống nước đường đỏ xong thì nằm trên giường một lúc, sau đó thì dậy, nhìn bóng dáng anh bận rộn trong nhà bếp, nhẹ cười: “Hạo Kiện, có ai nói với anh rằng, làm người phụ nữ của anh rất hạnh phúc chưa.”
Quân Hạo Kiện nghe thế thì cười khẽ, nhìn cô: “Em có hạnh phúc không?”
Hoàng Yến Chi nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu: “Em rất hạnh phúc.”
Quân Hạo Kiện cười dịu dàng: “Trong này khói dầu nhiều, em đừng vào, tới phòng ăn ngồi đi, sắp được ăn rồi.”
Hoàng Yến Chi nghe lời, vừa uống nước đường nên bụng rất ấm, người cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô thầm buồn cười vì bản thân trở nên yếu ớt, trước đây lúc tới tháng không có những thứ này cô cũng có thể sống tốt, bây giờ lại...!
Quân Hạo Kiện nấu mấy món nhẹ, đều hợp khẩu vị của cô: “Cơm nước xong anh đưa em đến gặp bác sĩ Chung một chuyến, hỏi xem bà ấy có cách nào giảm đau không.”
“Không cần rườm rà thế đâu, thật ra đã tốt hơn trước kia nhiều rồi, thuốc vẫn có hiệu quả.” Nếu chỉ vì thế mà tới gặp bác sĩ Chung, Hoàng Yến Chi nghĩ bà ấy sẽ cười mình mất.
Sau khi ăn xong, Quân Hạo Kiện không đưa cô đến bệnh viện mà gọi cho bác sĩ Chung, hỏi xem có cách nào giảm đau bụng kinh không.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, còn những câu hỏi tỉ mỉ kia, Hoàng Yến Chi quay mặt đi, ánh mắt đong đầy nét cười dịu dàng.
Hôm sau, Hoàng Yến Chi đã cảm thấy thoải mái hơn, định ra ngoài mua thức ăn thì gặp chị Chương: “Em dâu định ra ngoài à?”
“Chị dâu, em đang định ra ngoài mua ít thức ăn, chị có biết gần đây có chợ nào không?” Vừa lúc gặp người, Hoàng Yến Chi cũng bớt việc.
“Chị cũng định đi đây, đi cùng nhé.”
Từ chợ về nhà, Hoàng Yến Chi xách theo túi nguyên liệu nấu ăn, sáng nay cô thấy tủ lạnh trống không, trước đó đồ trong tủ lạnh là do Quân Hạo Kiện mua, nên cô không biết chợ ở đâu, không ngờ lại gần thế.
Nhét đầy tủ lạnh xong, Hoàng Yến Chi xắn tay áo định nấu ăn.
Mở điện thoại ra, đầu tiên là tra cách làm, sau đó mới bắt đầu rửa rau.
Lúc anh trở về thì thấy cô vừa cầm điện thoại vừa xào rau.
“Để anh.” Quân Hạo Kiện cười khẽ, cô cũng không quen nấu ăn.
“Sắp được rồi, anh bưng cái này ra đi, món này sắp xong rồi.” Cô bảo anh, lúc này anh mới phát hiện bên cạnh có mấy món ăn, nhìn màu sắc khá ổn.
Anh bưng ra rồi xếp chén đũa, Hoàng Yến Chi cũng nấu xong, tiện tay bưng ra ngoài.
“Sao hôm nay lại muốn nấu cơm thế? Có thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Không sao rồi.” Cô chỉ đau bụng vào ngày đầu tiên thôi, nếm thử một món thì mặt cô nhíu lại, nhìn cũng không tệ mà sao mùi vị lại...!
“Hay chúng ta ra ngoài ăn đi.” Mấy món này mặn quá rồi.
“Chỉ hơi mặn thôi, những cái khác vẫn rất ổn, không sao đâu.” Quân Hạo Kiện an ủi vợ, hiếm khi vợ anh xuống bếp, dù không ngon lắm thì cũng phải ăn sạch.
Quân Hạo Kiện rửa bát, buổi chiều không có việc gì nên Hoàng Yến Chi định đi gặp ba mình là Hoàng Quang Nghị cũng đang ở quân khu, nhưng cách quân doanh Quân Hạo Kiện một đoạn, ước chừng phải mất một tiếng đi xe.
Vừa mới đến sân huấn luyện của đám tân binh, cô nghe thấy giọng nam quen thuộc: “Thẩm Hưng, mày cho là tao không biết sáng nay đánh nhau là do mày lấy việc công báo thù riêng ư, đồ tiểu nhân hèn hạ.”
Hoàng Yến Chi nhìn sang, thấy là Cố Hiên, cậu ta đang tức giận tranh luận với một người đàn ông mặc quân trang, hình như cũng là tân binh.
“Mày nghĩ đội tân binh không ai là đối thủ của mày là ngon à, đồ ngay cả đàn bà cũng không đánh lại.” Chẳng biết Cố Hiên tức vì chuyện gì.
Vốn Thẩm Hưng không thèm quan tâm tới Cố Hiên, cậu ta lấy việc công báo thù riêng thì sao chứ, cậu ta cũng chỉ là không quen nhìn hai gã công tử bột Cố Hiên và Cố Minh đi cửa sau, ỷ vào quan hệ trong quân đội mà làm càn.
Chỉ là khi nghe Cố Hiên nói mình không đánh lại phụ nữ, Thẩm Hưng dừng bước, bình tĩnh nhìn Cố Hiên, ánh mắt cậu ta đen láy, tỏ vẻ như vừa nghe thấy chuyện khôi hài: “Người phụ nữ nào, nói đi.”
Cố Hiên ngừng một chút, vừa nãy cậu ta nhớ tới Hoàng Yến Chi nên mới thuận miệng nói như thế, nhưng bây giờ cũng không thể đưa Hoàng Yến Chi đến đây.
Vừa định nói là đội nữ binh sát bên, không ngờ liếc sang lại thấy Hoàng Yến Chi, mắt cậu ta sáng rực, chỉ vào Hoàng Yến Chi: “Cô ấy, chị dâu của tao.
Chị dâu của tao có thể treo mày lên đánh cho tan xác.” Cố Hiên kiêu ngạo, ra sức phất tay với Hoàng Yến Chi: “Chị dâu, tôi ở đây.”
Hoàng Yến Chi rất muốn làm như không nhìn thấy, nhưng lại không thể bỏ qua được tiếng réo của Cố Hiên, thế là cô dừng bước.
Cố Hiên chạy nhanh tới, cười nhe răng: “Chị dâu, sao chị lại ở đây?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...