Quân Hạo Kiện sầm mặt, bây giờ anh nhìn Cố Hiên thế nào cũng không vừa mắt.
Anh vốn có khí thế mạnh mẽ, sắc mặt lại lạnh đi càng khiến cho Cố Hiên run rẩy cả người.
Cậu ta len lén thấy Hoàng Yến Chi ngồi bên mép giường thì đôi mắt liền sáng: “Chị dâu, chị tới rồi.”
Cố Hiên muốn đi vào, nhưng Quân Hạo Kiện vẫn đứng chình ình ở cửa nên cậu ta hoàn toàn không tiến vào được, chỉ có thể nhìn Hoàng Yến Chi bằng ánh mắt cầu cứu, khiến cô thấy mà buồn cười.
“Hạo Kiện.” Cô khẽ gọi.
Quân Hạo Kiện nghe lời vợ, nghiêng người qua.
Cố Hiên vội chen vào, theo sau Cố Hiên là Cố Minh.
“Không đi huấn luyện mà tới đây làm gì?” Quân Hạo Kiện hờ hững lên tiếng.
Cố Minh nhìn Hoàng Yến Chi một lượt, đặc biệt dừng trên đôi môi hơi sưng đỏ của cô một giây rồi dời mắt đi, rốt cuộc cũng hiểu vì sao lúc này anh Quân lại tức giận như thế.
Cố Minh tỏ ý rất thông cảm cho tâm trạng của Quân Hạo Kiện lúc này, nhưng người có thần kinh thô như Cố Hiên thì lại không hiểu gì cả.
Cậu ta đặt mông ngồi xuống giường, luôn mồm lải nhải với Hoàng Yến Chi.
“Chị dâu, sao chị lại tới đây? Tới thăm anh Quân sao? Tôi nói cho chị nghe, trong quân đội chán lắm.
Mỗi ngày ngoài huấn luyện ra cũng chỉ có huấn luyện, có hôm nửa đêm vẫn phải dậy để đi huấn luyện dã ngoại.
Chị nói xem, tại sao lại có thể có nơi vô nhân đạo thế này chứ...”
Cố Hiên lảm nhảm về cuộc sống trong khoảng thời gian ở quân đội, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng lạnh của Quân Hạo Kiện.
Cố Minh đỡ trán, chưa từng thấy ai mắt mù như thế này.
Bây giờ không chỉ có Hoàng Yến Chi mà cả Cố Minh cũng cảm thấy, e rằng cuộc sống sau này của anh ta và Cố Hiên sẽ càng thê thảm hơn rồi.
Cố Minh kéo cổ áo của Cố Hiên lôi đi, Cố Hiên đẩy tay anh ra: “Ôi chao, em còn chưa tâm sự với chị dâu xong mà, anh kéo em làm gì.”
Cố Minh nhìn Quân Hạo Kiện một cái, nếu còn không đi thì anh Quân thật sự sẽ bùng cháy mất.
“Cố Hiên, trước khi tới đây, ông nội có bảo tôi chuyển lời cho anh đôi câu.” Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua vẻ mặt âm u của Quân Hạo Kiện, thản nhiên nói.
“Câu gì vậy?” Cố Hiên vô thức hỏi.
“Ông nội nói, nếu sau nửa năm mà anh có biểu hiện tốt thì ông có thể sẽ suy nghĩ tới chuyện cho anh xuất ngũ sớm.
Cố Minh cũng vậy.”
Cố Hiên vui mừng hỏi: “Thật sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu, đúng là Quân lão gia có nói câu này.
Tuần trước đã có người trong đại đội của Cố Hiên gọi điện thoại tố cáo với Quân lão gia rằng hạng mục nào Cố Hiên cũng đứng nhất từ dưới đếm lên, mỗi lần sát hạch nếu không phải năm mươi tám thì là năm mươi chín điểm, khiến họ không thể không nghi ngờ là cậu ta cố ý.
Còn Cố Minh tuy rằng đỡ hơn cậu ta, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn mà thôi.
Hai người này rõ ràng là cực kỳ lười biếng.
“Ông nội nói, chỉ cần trong kỳ sát hạch tân binh nửa năm sau, hai anh có thể đạt được thành tích xuất sắc thì có thể tự lựa chọn xuất ngũ hay ở lại.
Còn nếu như bị quân đội đuổi về thì tự mà gánh lấy hậu quả.”
Cố Hiên và Cố Minh liếc nhìn nhau, trong lòng đều thầm than một tiếng.
Nhất là Cố Hiên, ngay từ nhỏ cậu ta đã lớn lên dưới gậy của Quân lão gia.
Đừng thấy thường ngày Quân lão gia luôn cười ha ha, một khi ông đã ra tay thì lòng dạ rất sắt đá.
Thuở bé, cha mẹ đều bận công việc dẫn đến không có thời gian dạy dỗ Cố Hiên, vì thế cậu ta đã trở thành một ông vua con, lại còn là một ông vua con không nói lý lẽ.
Cố Hiên hoàn toàn không hề nghi ngờ việc Quản lão gia sẽ chỉnh đốn mình, sắc mặt thay đổi mấy lần, nói: “Chị dâu, tôi nhất định sẽ không làm ông ngoại mất mặt đâu.”
Cố Minh lớn lên cùng Cố Hiên, lúc bé thường theo Cố Hiên sang nhà họ Quân chơi.
Quân lão gia đối xử với anh ta và Cố Hiên như nhau.
Cố Hiên bị dạy dỗ thế nào thì anh ta cũng bị y như vậy.
Anh ta vội gật đầu một cái: “Chị dâu, nửa năm sau, chúng tôi sẽ để ông ngoại thấy nỗ lực của chúng tôi.”
“Hiểu rồi thì phải cố gắng.
Bây giờ còn đứng đây làm gì?” Quân Hạo Kiện lạnh giọng, trên mặt không hề có nét tươi cười nào, chỉ lạnh lùng nhìn hai người.
“Anh, chẳng phải do bọn em nghe chị dâu đến, nên muốn ăn tối với chị dâu sao?” Cố Hiên mặt dày cười nói.
“Cút về huấn luyện đi.” Quân Hạo Kiện phun ra mấy chữ.
Cố Hiên còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Minh đã kéo cậu ta, cưỡng chế lôi cậu ta ra ngoài: “Anh, chị dâu, chúng em đi trước.”
“Anh kéo em làm gì, em còn chưa ăn tối với chị dâu mà.” Cố Hiên giãy giụa, nhưng sức Cố Minh lại mạnh hơn cậu ta.
“Đồ đần này!” Cố Minh lạnh lùng mắng, còn không quên khinh bỉ lườm Cố Hiên.
Cố Hiên sửng sốt, sau đó lập tức xù lông: “Cố Minh, anh là đồ khốn kiếp, có ý gì cứ nói thẳng, không được xúc phạm trí khôn của em.”
Cố Minh cảm thấy chơi với Cố Hiên khiến anh ta sắp bạc hết cả tóc rồi.
Sao lại có một người không biết quan sát thế chứ? Nếu còn tiếp tục ở lại thì cuộc sống sau này của anh ta sẽ không chỉ là nước sôi lửa bỏng thôi đâu, đồ đần!
*****
Trương Linh cảm thấy gần đây Vệ Huy rất kỳ lạ, chẳng những ngày nào cũng đến công ty, mà còn thường xuyên xuất hiện trước mắt cô ấy.
“Tổng Giám đốc Vệ, sao anh lại tới đây nữa rồi?” Trương Linh bất đắc dĩ nhìn Vệ Huy.
Sắc mặt Vệ Huy hơi đen đi, con bé chết tiệt này, tôi tới thăm em, vậy mà em lại trưng ra vẻ mặt ghét bỏ này là có ý gì đây?
Vệ Huy đặt mạnh một cái túi xuống bàn, tức giận trả lời một câu: “Tôi ăn no không có chuyện gì làm, được không?”
Anh ta cũng không thể nói mình đã phải xếp hàng hẳn một tiếng đồng hồ để mua thức ăn cho cô nhóc này được.
Trương Linh ngửi ngửi, mắt sáng lên: “Bánh bao chiên của Trương Sinh Ký, anh mua cho tôi sao?”
Nói rồi, cô ấy đưa tay mở cái túi trước mắt ra, hương thơm ngào ngạt liền lan tỏa trong không khí, khiến Trương Linh ngay lập tức cảm thấy đói bụng.
“Tôi đem cho chó ăn.” Vệ Huy hung dữ nói.
Trương Linh nhe răng, nhưng không phản bác lại, người ta đã lặn lội đường xa mua đồ ăn cho mình, hơn nữa thái độ vừa rồi của cô ấy quả thực không được tốt lắm, nên giờ cô ấy phải thông cảm cho người ta.
Ừm, cô ấy rộng lượng hiểu chuyện, không tính toán với anh ta.
Mũi cũng tinh thật, Vệ Huy thầm mắng một câu.
Thấy Trương Linh cầm một cái bánh bao lên cho vào miệng, vẻ mặt khi ăn vô cùng hạnh phúc, cặp mắt hoa đào của anh ta ngập tràn ý cười.
Khi ông nội còn sống, anh ta từng nghe ông nội nói rằng có thể xem phúc phận của một người qua dáng vẻ khi ăn của người đó.
Người như Trương Linh là thuộc kiểu người có phúc, ai nhìn cô ấy ăn cũng sẽ cảm thấy thế giới này thật sự vô cùng hạnh phúc, được sống là điều vui vẻ nhất, dù là người kén ăn cũng sẽ thấy thèm ăn.
Thấy Trương Linh ăn ngon miệng, Vệ Huy cười nói: “Tôi cũng đói bụng, sao cô không chừa lại cho tôi một cái?”
Trương Linh ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm nửa cái bánh bao chiên, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
“Tôi nói tôi cũng đói bụng, tôi cũng muốn ăn.”
Vệ Huy nhìn đôi đũa trên tay cô ấy bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Trương Linh hiểu ra, bèn đưa đôi đũa cho anh ta, nhưng Vệ Huy lại không nhận.
Trương Linh nhíu mày, nuốt chỗ bánh bao trong miệng: “Chẳng phải anh muốn ăn sao?”
“Cô gắp cho tôi.” Vệ Huy đáp.
Trương Linh càng nhíu chặt mày hơn: “Anh không có tay à, sao không tự gắp?” Một người đàn ông cao to thế này mà lại bắt người khác đút, có quái đản không chứ?
Vệ Huy đen mặt, con bé chết tiệt không hiểu tình ý này, sao anh ta lại vừa ý cô ấy cơ chứ?
“Tôi xếp hàng lâu như vậy, cô đút tôi ăn một cái bánh bao cũng không quá đáng chứ?”
Đúng là không quá đáng chút nào, Trương Linh oán thầm một câu, nhưng vẫn gắp một cái bánh bao lên đưa tới bên miệng Vệ Huy: “Nè, ăn đi, Vệ đại thiếu gia.”
Ánh mắt Vệ Huy đầy ý cười, anh ta cắn một cái, ừm, mùi vị thật không tệ.
Thảo nào cô gái này lại thích ăn như thế.
Lần sau anh ta nhất định sẽ mua nhiều hơn một chút, rồi lại em một miếng, tôi một miếng như bây giờ.
Vệ Huy vui vẻ tưởng tượng, còn Trương Linh lại nhíu mày nhìn anh ta.
Ăn có một cái bánh bao mà cũng chậm chạp như vậy, mãi vẫn chưa ăn xong một miếng.
Vệ Huy nuốt miếng bánh bao trong miệng, cúi đầu ăn nốt nửa cái còn lại.
Cảnh tượng này vô tình bị một trợ lý đi ngang qua nhìn thấy.
Người này vừa mới đến công ty, hiện đang làm trợ lý cho một nghệ sĩ mới, bình thường chỉ làm mấy việc lặt vặt.
“Này, Trương Linh, cô ăn nhiều như vậy mà không sợ béo chết à.” Vệ Huy nhìn cô nàng liên tục ăn bánh bao chiên, ngay cả thời gian nói chuyện với anh ta cũng không có, cho nên anh ta không nhịn được mà hỏi.
Trương Linh ngẩng đầu lên, Vệ Huy mua mười lăm cái bánh bao, nhưng anh ta lại chỉ ăn một cái, mấy cái còn lại đều vào bụng Trương Linh hết, cái cuối cùng lúc này cũng đang ở trên tay của cô ấy.
“Đã lâu rồi tôi không được ăn bánh bao của Trương Sinh Ký, với lại, bây giờ tối nào tôi cũng tập thể dục, không béo được đâu.”
Vệ Huy nhướng mày, dáng vẻ như không thể tin được: “Ngày nào cô cũng tập sao?”
“Đương nhiên, Yến Chi nói kiên trì tập thể dục là cách giảm béo tốt nhất.” Từ sau lần cô ấy phải nhập viện vì ăn quá nhiều thịt, chị Linda bỗng nhiên thả lỏng chuyện ăn uống của cô ấy hơn rất nhiều, nhưng vẫn đưa ra một yêu cầu nhỏ, đó là cân nặng không được tăng, vậy thì...!Ha ha...!
Bởi vì Trương Linh chăm chỉ luyện tập nên dạo này Linda không kiểm soát chuyện ăn uống của cô ấy nghiêm khắc như trước nữa, ngược lại còn rất vừa ý với cách sinh hoạt hiện tại của cô.
Thật ra Vệ Huy biết chuyện Trương Linh ngày nào cũng tập thể dục, bởi vì anh ta rất hay xem weibo của Trương Linh vì cô cũng hay đăng để tuyên truyền về cách kiểm soát cân nặng.
Nghĩ đến đây, anh ta lại duỗi tay ra
Trương Linh nhìn bàn tay trước mắt, vừa ngờ vực vừa khó hiểu nhìn Vệ Huy: “Làm gì vậy? Đến cái bánh bao chiên cuối cùng mà anh cũng muốn tranh với tôi sao?”
Vệ Huy đen mặt, trông anh ta tham ăn như vậy sao?
“Đưa điện thoại đây.” Vệ Huy tức giận.
“À.” Trương Linh ngoan ngoãn đưa điện thoại di động cho anh ta, Vệ Huy cầm lấy, thấy có mật mã khóa màn hình thì liền nhập mấy số vào, quả nhiên mở được.
Anh ta âm thầm lắc đầu, cô gái này thật ngây ngô, lại dám để mật mã là ngày sinh nhật mình.
Mở weibo trên điện thoại, quả nhiên anh ta thấy con bé này không follow anh ta, đúng là con bé chết tiệt vô lương tâm, vậy mà trước đây anh ta lại không để ý.
Vệ Huy nhấn follow rồi trả điện thoại di động lại cho cô ấy.
“Anh lấy điện thoại của tôi làm gì vậy?” Trương Linh bây giờ mới thắc mắc.
“Trương Linh từ trước đến nay phản ứng của cô đều chậm như vậy sao?” Vệ Huy cười nhạo, anh ta đã làm xong rồi mà cô ấy mới hỏi, chưa thấy ai ngốc như vậy.
Trương Linh nổi giận: “Anh mới chậm chạp đấy, cả nhà anh đều chậm chạp.”
Vệ Huy lắc đầu cười, biết lát nữa cô ấy còn phải làm việc nên không chọc ghẹo cô ấy nữa: “Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Anh ta lắc lắc chìa khoa trong tay, đứng dậy định đi.
“Vệ Huy, hôm nay… cám ơn anh nhé.” Giọng nói lanh lảnh của Trương Linh truyền đến từ phía sau.
Vệ Huy khẽ nhếch môi, tâm trạng cực kỳ tốt, nhưng anh ta không xoay người lại mà chỉ vẫy tay về phía sau, bước đi vô cùng phóng khoáng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...